“Vậy sao? Vậy ai nói tự mình đi vệ sinh, còn đóng cửa, suýt chút nữa bị nhốt trong đó ra không được? May là có chìa khóa, nếu không thì con đã phải ngồi ở trong nhà vệ sinh để bay về đây rồi.” Mami trêu con gái.
Bé gái cười hì hì ngay, có chút mắc cỡ, sau đó vội chuyển đề tài, “Mẹ nuôi à, con và anh hai muốn ăn một bữa thịnh soạn, mami cũng đồng ý rồi, mẹ mời tụi con ăn nhé!”
“Các người đúng là tiểu tặc mà, vừa về là đòi ta mời ăn món ngon, may là ta có đem đủ tiền, nào đi nhanh thôi!” Cô gái tóc ngắn cười lanh lẹ, hướng ánh nhìn về cô gái xinh đẹp, “Lạc Lạc, sắp năm năm rồi nhỉ! Lần này cuối cùng cũng chịu về rồi phải không?”
“Tớ nhất thiết phải về cúng bái mẹ tớ.” Tô Lạc Lạc thở một hơi dài, xưa giờ mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô, không hề thuyên giảm, đã năm năm không về thăm mẹ, như vậy là quá bất hiếu rồi.
“Tính khi nào đi?”
“Bọn nhóc nói muốn về nước xem nhiều chỗ, chắc có thể là một tuần sau”
“Chỉ có một tuần thôi à! Ít quá đi! Ít nhất cũng ở lại một tháng chứ, tớ sẽ lo việc ăn ở của mấy mẹ con.” Hạ Thấm nói chắc nịch.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không muốn ở lại cái thành phố này, cô đã chán ghét nơi đây từ lâu rồi, mặc dù ở đây cô còn một người cha có quan hệ huyết thống nhưng cô không muốn nhìn mặt ông ta thêm lần nào nữa.
Ăn xong no nê, hai nhóc tì thấm mệt nên trực tiếp đi về căn hộ của Hạ Thấm nghỉ ngơi, khi bọn trẻ đã ngủ say, hai người bạn thân mới có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
“Đến giờ ba cậu vẫn chưa biết cậu có hai đứa con?” Hạ Thấm tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên là tớ không thể cho họ biết được, và cũng sẽ không cho họ biết, cả kiếp này tớ cũng không muốn có quan hệ gì với gia đình này nữa.” Giọng của Tô Lạc Lạc dứt khoát và kiên định.
“Cũng phải, cậu bây giờ cũng đã có công việc ổn định, lại có thể chăm sóc bọn trẻ, tự cung tự cấp, cũng không cần nhờ cậy đến họ.” Nói xong, Hạ Thấm nói nhỏ vào tai Lạc Lạc, “Hai nhóc tì chắc vẫn chưa biết ba của chúng là ai chứ hả”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc lập tức căng cứng, lắc đầu “Cả đời này cũng sẽ không cho chúng biết.”
Hạ Thấm nhíu mày nói, “Kể cũng lạ, theo lý thì chị của cậu và thiếu gia nhà họ Long đã có ý định liên hôn vào năm năm trước, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đính hôn cơ?”
Tô Lạc Lạc lắc đầu, “Không biết, cũng không muốn biết.”
Đối với cô, gia đình đó là những người mà cả đời cô không muốn tiếp xúc, mẹ cô ngày ấy bị ba cô dụ dỗ mang thai, vốn muốn có một đứa con trai, nhưng không ngờ mẹ cô lại sinh ra cô, ba cô từ đó không hỏi han quan tâm, xem mẹ con cô như không tồn tại, còn mẹ cô vì ngày ngày kìm nén cảm xúc mà sinh bệnh, kết cục là ra đi trong uất nghẹn.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc dẫn bọn nhóc đến trước mộ của mẹ để thắp nhang, hai nhóc tì cũng thể hiện nét mặt nghiêm nghị, giúp cô dọn dẹp cỏ trước mộ bà ngoại, Tô Lạc Lạc lén lau nước mắt nhiều lần, không muốn để bọn trẻ thấy.
“Mami à, bà ngoại ngủ ở trong đó à?” Bé gái nhìn cô với đôi mắt long lanh, nhóc vẫn chưa hiểu bài học sinh lão bệnh tử này.
Cô mím môi cười, “Đúng rồi, bà ngủ ở trong đó.”
“Bà khi nào tỉnh lại?”
“Tiểu Hinh, bà sẽ không tỉnh lại nữa, bà sẽ ngủ ở trong ấy rất lâu rất lâu.” Tô Lạc Lạc gắng kìm nỗi đau lại để giải thích.
Bé gái nghiêng đầu nghĩ một lúc lại hỏi, “Mami, bà ngoại của tụi con ở đây, vậy ba của tụi con ở đâu?”
Bé trai cũng dừng động tác nhổ cỏ, ngước lên nhìn mami, ánh mắt đầy sự hiếu kỳ.
Tô Lạc Lạc ngây người, cắn răng nói dối, “Ba của tụi con ở bên kia.” Chỉ tay về những bia mộ ở đầu bên kia, nơi không thấy được đường ranh, của nghĩa trang.
Muốn xóa bỏ lòng hiếu kỳ của nhóc tì thì buộc phải nói một cái dối thật to, và lúc này là thời điểm tốt nhất để xóa tan cái ý định tìm ba của tụi nhỏ.
Xem thêm...