Bảo vật còn lại tạm thời không đề cập tới, chỉ riêng giá trị những ma thạch cực phẩm này cũng đã đủ làm cho người ta ước ao rồi. Lâm Hiên thưởng thức một hồi mới một lần nữa cất chúng vào túi Tu Du.

Sau đó hắn tiếp tục kiểm kê các bảo vật khác.

Thời gian ba ngày bất tri bất giác trôi qua, Lâm Hiên không nghỉ không ngủ rốt cuộc cũng phân loại kiểm kê toàn bộ bảo vật còn lại của vợ chồng Tuyết Hoa Thánh Tổ.

Thời gian lâu như vậy đã đủ biết thu hoạch của Lâm Hiên giàu có cỡ nào. Bình tâm mà nói, Tuyết Hoa Thánh Tổ chỉ là lão quái vật Độ Kiếp sơ kỳ mà thôi, thân gia chênh lệch cực lớn so với Hàn Long Chân Nhân. Nhưng Độ Kiếp kỳ dù sao vẫn là Độ Kiếp kỳ, bảo vật của lão khiến người ta hâm mộ không thôi, ít nhất Lâm Hiên cũng không có cách nào so sánh cùng.

Thu hoạch của hắn nhiều... như thế nào nhỉ, rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả. Nếu như nhất định phải nói thì chính là thân gia của mình thoáng cái đã tăng vọt lên gấp mấy lần.

Chủng loại bảo vật Tuyết Hoa Thánh Tổ để lại phong phú vô cùng, rực rỡ muôn màu, tài liệu, đan dược, phù lục, ma thạch, còn có công pháp cũng không phải tầm thường...

Tuy nhiên tất cả cũng chỉ có chút ít hữu dụng đối với mình mà thôi, đại bộ phận đều không dùng được. Song cái này cũng không có vấn đề gì, hôm nay không dùng tới, không có nghĩa là về sau cũng nhất định vô dụng, cho dù do công pháp khác biệt nên chúng chỉ là những đồ vật dư thừa, nhưng cũng có thể đem đi đấu giá tại phường thị, hoặc là làm vật trao đổi.

Sau ba ngày không nghỉ không ngủ, trên mặt Lâm Hiên lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng nét mừng rỡ lại không thể che giấu được. Điều này không chỉ vì lấy được quá nhiều bảo vật, hơn hết chính là trong những bảo bối này có vài món rất trân quý, đúng là những vật hắn đang thiếu thốn.

Lúc này trong tay Lâm Hiên đang vuốt ve một cái nghiên mực. Nhìn qua không có bất kỳ chố nào thần kỳ, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện hình dáng của nó mang phong cách cổ xưa, hoa văn trang trí mặt ngoài lại càng huyền diệu đến cực điểm.

Lâm Hiên có thể tiến giai đến Phân Thần kỳ thì nhãn lực đương nhiên không phải chuyện đùa, hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra lai lịch của nó, hoặc chính xác là phẩm cấp.

Thông Thiên Linh Bảo! 

Hơn nữa còn là đẳng cấp cao nhất.

Đương nhiên, đây chỉ là đỉnh cấp trong Hậu Thiên Linh Bảo mà thôi, dù sao số lượng Tiên Thiên Linh Bảo cũng quá mức rất thưa thớt, đại năng Độ Kiếp hậu kỳ cũng không phải người nào cũng lấy ra được, Độ Kiếp Sơ kỳ muốn có càng là si tâm vọng tưởng.

Nhưng cho dù là Hậu thiên Linh Bảo thì nghiên mực này cũng không hề tầm thường, trong thông bảo bí quyết có một đoạn nói tóm tắt về lai lịch của nó. Nghe nói ở thời kỳ thượng cổ, một vị đại năng Độ Kiếp kỳ khi đấu pháp cùng Chân Linh Huyền Vũ đã chém xuống lớp vỏ cứng trên lưng nó một lổ hổng lớn lòng bàn tay, sau đó dùng miếng mai này cùng mấy chục loại thiên tài địa bảo, cuối cùng luyện chế thành Thông Thiên Linh Bảo Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn.

Danh khí Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn khá lớn, mà trong nội tâm Lâm Hiên khi biết được lai lịch của nó lại càng vui mừng. Phải biết rằng, Chân Linh cũng có mạnh có yếu, xét về thực lực thì Huyền Vũ tuy còn kém xa Phượng Hoàng Chân Long, nhưng bản thân cũng có chút thần thông độc đáo. Nếu chỉ xét riêng về lực phòng ngự, Huyền Vũ với lớp mai cứng trên lưng chỉ mạnh hơn chứ không yếu so với Chân Long Long Lân.

Uy lực của pháp bảo phòng ngự dùng mai của nó với tư cách là chủ nguyên liệu để luyện chế ra thì có thể nghĩ cường đại đến mức nào.

Đúng là đang buồn ngủ đã có người đưa gối tới đầu, tuy Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn của Lâm Hiên đã bồi luyện mấy lần, mà mỗi một lần đều gia nhập không ít thiên tài địa bảo, nhưng Lâm Hiên vẫn cảm thấy lực phòng ngự của nó so với thực lực của mình hôm nay có chút hơi khó coi.

Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn vừa vặn lấp trọn lỗ hổng này, Lâm Hiên chăm chú thưởng thức bảo vật trên tay một hồi, tâm tình của hắn lúc này đương nhiên vô cùng sảng khoái.

Việc này không nên chậm trễ, dù sao hiện giờ Lâm Hiên cũng không có việc gì, hắn liền rót pháp lực vào bảo vật, thông bảo bí quyết lần nữa hiện lên trong đầu. Ngôn từ thông bảo bí quyết mang phong cách cổ xưa, ẩn hàm lớp nghĩa, nhưng Lâm Hiên muốn tìm hiểu cũng không có gì khó khăn cả, hắn rất nhanh đã hiểu thấu triệt. Sau đó Lâm Hiên cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục tu tập.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lúc Lâm Hiên bế quan tới nay đã hơn một tháng.

Lúc này Lâm Hiên đã có thể sử dụng Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn một cách thuần thục. Uy lực của thuẫn này quả nhiên không hề tầm thường, không có bất cứ điều gì khiến hắn thất vọng cả.

"Hô!"

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn quay đầu lại, ánh mắt tập trung nhìn vào một kiện bảo vật khác.

Đó là một hộp ngọc, dài rộng chỉ vài tấc mà thôi, mặt ngoài cũng không có dán cấm chế phù lục, bởi vì bản thân hộp ngọc này đã có khả năng nhận chủ rồi.

Lâm Hiên cất kỹ tấm thuẫn vào túi trữ vật của mình, sau đó mới cầm hộp ngọc lên. Chỉ thấy ngón tay hắn cong lại búng ra một đạo pháp quyết, "BA~" một tiếng truyền vào lỗ tai, vài viên châu lớn cỡ mắt rồng xuất hiện trong tầm mắt.

Nhìn qua không hề thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên mặt Lâm Hiên lại hiện lên một tia rung động.

Trong lúc mình kiểm kê bảo vật, khi lần đầu tiên cầm viên châu này lên, kỳ thật Lâm Hiên cũng không nhận ra nó, chỉ khi cẩn thận quan sát lại mới cảm thấy có chút quen mắt. Nhưng sở dĩ Lâm Hiên hao phí công sức đi phân biệt vật ấy vì hắn cảm giác được pháp lực ẩn chứa bên trong cường đại vô cùng, thậm chí bên trong còn tựa hồ ẩn chứa một tia không gian pháp tắc, hơn nữa còn là phi thường cao cấp.

Đương nhiên, những cái này chỉ là cảm giác mà thôi, ban đầu Lâm Hiên cũng không thể chứng minh điều gì được, nhưng đột nhiên hắn lại nhớ tới mình đã từng xem qua vật ấy trên một bản gọi là “Tu Tiên tạp ký”.

Lâm Hiên lập tức lấy quyển “Tu Tiên tạp ký” ra, rất nhanh đã tìm được trang giới thiệu. Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình, Phá Giới Châu, hơn nữa căn cứ miêu tả trên điển tịch thì đây là Phá Giới Châu cấp cao nhất.

Phá Giới Châu là vật ẩn chứa không gian pháp tắc, có thể đánh xuyên hai giới diện tạo thành thông đạo, về phần cao cấp nhất cũng rất dễ lý giải. Nói một cách dễ hiểu nhất, hôm nay Lâm Hiên đang ở Ma giới, chỉ cần dùng viên Phá Giới Châu cao cấp nhất này, thậm chí hắn có thể xé rách không gian tiến về Âm ti Địa phủ, hoặc là trở về Linh giới.

Đương nhiên, cũng không thể nhẹ nhàng như vậy, nếu muốn mở thông đạo nối hai giới diện không chỉ cần Phá Giới Châu, mà còn cần một trận pháp không gian huyền diệu phụ trợ, sau đó sử dụng Phá Giới Châu thì mới có thể thắng lực cản giữa hai giới diện mà mở ra thông đạo được.

Hơn nữa phương pháp dùng Phá Giới Châu chỉ có thể tồn tại trong mấy nhịp thở, chiều dài thông đạo chỉ hơn một trượng, cho phép một hai người đi qua mà thôi.

Lại nhớ lúc tam giới đại chiến, những đại năng chính thức có thể tay cầm Tiên Thiên Linh Bảo thuộc tính không gian ngạnh sanh tạo thông đạo có thể cho nghìn vạn người thông qua, bảo vật này quả thực không thể so sánh nổi. 

Tuy nhiên đối với Lâm Hiên thì Phá Giới Châu vẫn là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Lâm Hiên vuốt vuốt Phá Giới Châu trong tay, đã có vật này thì mình cũng không cần ở lại Ma giới chờ thêm mấy chục năm nữa rồi, chỉ cần nguyện ý là bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại Linh giới a.

Ý nghĩ này đúng là rất thiết thực, bởi vì Ma giới lúc này thật sự quá nguy hiểm đối với Lâm Hiên. Tam Nhãn Thánh Tổ đã thoát khốn, hóa thân Thiên Nguyên Thánh Tổ cũng vì hắn mà bị diệt trừ, nhất định lão sẽ không bỏ qua cho mình, hơn nữa còn có Bảo Xà và Băng Phách, mình cũng từng có vấn đề với hai vị Chân Ma Thuỷ tổ đáng sợ này.

Tuy Ma giới diện tích rộng lớn, mình có thể tìm một nới thâm sơn cùng cốc để tránh né, đối phương không nhất định có thể tìm được mình. Song việc đó không thể an toàn tuyệt đối được, vạn nhất cơ duyên xảo hợp, đối phương tìm được mình, dù sao tất cả nhân vật mình đắc tội đều là tồn tại đỉnh cao ở Ma giới, năng lực của bọn họ thật sự không nên dùng lẽ thường để phỏng đoán. Vì vậy nên tiếp tục lưu lại Ma giới là lựa chọn không hề khôn ngoan chút nào...

Trước kia do không có cách nào ly khai nên mới mình mới phải chờ đợi thêm mấy chục năm, nhưng trong tay mình hiện giờ đã có Phá Giới Châu. Về phần trận pháp phối hợp cũng không có vấn đề gì cả, bên cạnh chỗ phát hiện Phá Giới Châu còn có một ngọc giản, bên trong miêu tả kỹ càng cách bố trí trận pháp kia, tài liệu bảo vật cần dùng trong Tu Du túi của Tuyết Hoa Thánh Tổ đều có sẵn.

Thiên thời địa lợi đã hoàn toàn thỏa mãn, nhưng vấn đề chính thức thúc đẩy hắn hạ quyết tâm ly khai Ma Giới lại là một kiện bảo vật khác.

Lâm Hiên lại cầm một cái hộp lên, nhưng hộp này lại dùng một loại Mộc Đầu trân quý không biết tên nào đó chế tác ra, dài hơn một xích. Lâm Hiên bấm tay một cái, nắp hộp lập tức mở ra, ma vụ phóng vụt lên, một khối ngọc thạch chỉ cao vài tấc đen như mực đập vào mi mắt.

Mặc dù vật ấy đen không thể nào đen hơn được nữa nhưng lại mỹ lệ đến cực điểm. Nhưng nếu coi nó là một khối bảo thạch bình thường thì hoàn toàn sai rồi.

Đây chính là một kiện Động Thiên chi bảo.

Lâm Hiên vuốt ve một lát rồi đột nhiên hóa thành một đạo kinh hồng như lao về phía ngọc thạch màu đen vậy. Một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, khối ngọc thạch chỉ dài dài vài tấc mà thôi, song Lâm Hiên lại nhẹ nhõm dị thường tiến nhập vào trong. Khung cảnh trước mắt mơ hồ một lát rồi dần dần hiện rõ, một phiến Thiên Địa xuất hiện trong tầm mắt.

Một tòa động phủ.

Phòng luyện công, phòng khách, Dược viên, Luyện Khí Đường, thậm chí ngay cả Linh Thú Thất cũng không thiếu. Cái này là một tòa động phủ hoàn chỉnh, hơn nữa ma khí bên trong còn nồng đậm kinh người, ngay cả ma mạch ở Ma giới có thể cung cấp nồng độ ma khí nồng đậm như thế này cũng không nhiều.

Lâm Hiên rất nhanh đã tìm được nơi ma khí phát ra, bốn phía động phủ có một hoa viên nho nhỏ, mặt đất trong hoa viên rải rác không ít cục đá, không... cái kia đâu phải là cục đá gì, đó chính là Ma Nhãn chi ngọc.

Ma Nhãn chi ngọc cũng tương đương với Linh Nhãn chi ngọc, chỉ có điều một thứ sinh ra ma khí, còn cái còn lại thì sinh ra linh khí.

Vốn là trong vài chục năm cuối cùng trong hành trình tới Ma giới lần này, trong nội tâm Lâm Hiên đã có ý mượn ma khí nồng đậm nơi đây mau chóng đề thăng tu vi của Ma Anh. Chẳng qua hiện nay đã có tòa động phủ này thì hắn cũng không cần phải làm như vậy nữa, dù mình có trở lại Linh giới thì Ma Anh vẫn có thể tu luyện bình thường.

Trong lòng Lâm Hiên đã có kế hoạch những việc cần làm, sau đó hắn liền ra khỏi động phủ, thu tất cả bảo vật vào trong Tu Du túi.

Tiếp đến Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía chân trời.

Nửa tháng sau, Lâm Hiên tiến nhập một cốc hoang vắng ít người lui tới. Phá Toái Hư Không, Truyền Tống vượt giới không thể khinh thường được, tuyệt đối không thể có người quấy rầy, cho nên Lâm Hiên mới chọn một nơi như vậy. Sau đó hắn căn cứ theo phương pháp ghi rõ trong ngọc giản xuất ra các loại bảo vật bắt đầu bố trí Truyền Tống Trận.

Bởi vì là lần đầu tiên bố trí trận pháp loại này nên Lâm Hiên vừa bố trí vừa phỏng đoán, hao tốn trọn vẹn thời gian hơn một tháng rốt cuộc mới thành công.

Sau đó hắn cẩn thận kiểm tra lại một lần, không hề có sai lầm nào cả.

"Phù!"

Lâm Hiên thở phào một hơi, cuối cùng cũng không uổng công mình vất vả một phen, lúc này đã có thể ly khai Ma giới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play