Ai da!

Lâm Hiên thở nhẹ ra một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, đúng là dùng lực không bằng dùng trí. Ban đầu hắn cho rằng mình không cách nào chiến thắng được cường địch, tuy nhiên bây giờ cường địch đã chết trong tay hồn phách Lôi Bằng kia rồi.

Nguy cơ đã được giải trừ, rốt cuộc mình lại một lần nữa biến nguy thành an.

Nhưng Lâm Hiên cũng không cao hứng được bao lâu, nét mặt của hắn rất nhanh lại chuyển thành ngưng trọng. Bởi vì Lôi Bằng sau khi diệt sát cổ ma cũng không rời đi mà quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Lâm Hiên vội nắm chặt Lôi Bằng Lệnh, nếu như nói hắn không sợ hãi thì đúng là gạt người. Mặc dù Mộc quan lão giả đã từng nói nếu giữ Lôi Bằng Lệnh thì sẽ không bị hồn phách Lôi Bằng công kích, nhưng nào ai biết được thông tin này có phải là chuẩn xác hay không.

Dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến sinh tử tồn vong, bất luận về tình hay về lý đều tuyệt đối không thể khinh thường, Lâm Hiên cũng không muốn nhất thời chủ quan mà ngã xuống tại nơi đây. Vì vậy nên giờ phút này, ngoại trừ Lôi Bằng Lệnh ra thì trong tay hắn còn xuất hiện hai kiện bảo vật lấy được từ Phó gia.

Chính là Khởi Tử Hồi Sinh phù và Tùy Cơ Truyền Tống Phù!

Bởi vì đối phương quá cường đại, cho nên dẫu hắn có chuẩn bị nhiều thêm một ít cũng không tiếc, “cẩn tắc vô áy náy”.

Mặc dù trong lòng Lâm Hiên cảm thấy thấp thỏm không yên nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là dáng vẻ thong dong như cũ. Lâm Hiên cũng không có hành động nào cả, hắn không muốn biến khéo thành vụng, bất kể như thế nào thì Lâm Hiên cũng không muốn biểu lộ địch ý đối với đối phương.

"Cô..."

Tiếng kêu có chút kỳ quái truyền vào lỗ tai, Lôi Bằng nhẹ nhàng phẩy phẩy đôi cánh, song nó lại không hề có ý đồ muốn công kích. Ban đầu Lâm Hiên ngẩn ra, nhưng hắn rất nhanh đã biết ý nghĩa của hành động đó.

Thì ra đối phương làm như vậy chính là muốn xua đuổi hắn.

Lôi Bằng Lệnh quả nhiên là có hiệu quả, nếu không, hồn phách yêu cầm này tám chín phần mười sẽ chủ động công kích mình. Mục đích hiện tại của đối phương chỉ là muốn cho bản thân hắn ly khai nơi này, rõ ràng cũng sợ mình động vào di cốt của nó.

Nhưng Lâm Hiên có chút do dự, trước mắt hắn là di hài của Lôi Bằng, nếu để nó ở chỗ này thì thật sự là quá lãng phí. Những thứ khác tạm thời không đề cập tới, hắn tin tưởng rằng cho dù là lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng tuyệt đối sẽ động tâm với một phần Linh Cốt kia, mà đối với chính mình thì lại càng là vật ước mơ tha thiết.

Đây chính là bảo vật quan trọng nhất để luyện chế ra Lôi kiếm trong bộ Cửu Cung Tu Du Kiếm.

Khi trước Lâm Hiên đã quyết định chỉ luyện chế phiên bản đơn giản hóa của Cửu Cung Kiếm. Ngoại trừ Linh Cốt ra thì hắn chỉ cần tìm vài loại tài liệu khác là có thể dựa trên cơ sở của Hỏa kiếm dung hợp ra Lôi kiếm. Mà Linh Cốt của Lôi Bằng chính là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nếu hắn bỏ qua cơ hội này thì không biết bao giờ mới gặp lại lần thứ hai.

Không thể nói biểu hiện của Lâm Hiên là tiểu nhân hèn hạ, vong ân phụ nghĩa được. Tuy hồn phách Lôi Bằng đích xác đã diệt sát Cổ ma, nhưng trên thực tế thì đây chính là kết quả mà Lâm Hiên đã bày mưu tính toán ra, cho nên không thể nói hắn vô tình.

Mặc dù Lâm Hiên có thể không quan tâm đến điểm này, nhưng hắn làm như thế nào để lấy được Linh Cốt thì vẫn là một nhiệm vụ bất khả thi.

Lâm Hiên tin rằng cho dù mình có Lôi Bằng Lệnh trong tay, nhưng nếu hắn thực sự động đến Linh Cốt thì chắc chắn sẽ bị Lôi Bằng kia không chút do dự đánh chết ngay tại chỗ.

Nên làm thế nào bây giờ?

Tất nhiên nếu cứ như vậy mà rời đi thì nhất định đó là sự lựa chọn vô cùng an toàn, nhưng thật sự trong lòng Lâm Hiên không thể cam lòng như vậy được.

Nêu mạnh mẽ thu lấy Linh Cốt, chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mặc dù Lâm Hiên lắm mưu nhiều kế, nhưng khi đối mặt với cục diện như vậy hắn cũng phải bó tay.

”Không bột đố gột nên hồ”, dù sao trên toàn bộ tu tiên giới cũng là dùng thực lực để nói chuyện. Thực lực cường đại thì mọi chuyện đều dễ nói, rất nhiều vấn đề khó khăn đều có thể giải quyết một cách đơn giản. Nếu thực lực chưa đủ thì nửa bước cũng khó đi, giờ đây Lâm Hiên lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác bất lực này.

Cô cô...

Một tràng tiếng kêu huyên náo truyền vào lỗ tai, Lâm Hiên liền ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên mặt Lôi Bằng đã lộ ra vẻ không còn giữ được bình tĩnh, tiếng kêu của nó ngày càng gấp gáp, nếu mình cứ kéo dài thời gian không chịu đi thì rất có thể nó sẽ trở mặt.

"Trước tiên cứ ly khai khỏi nơi đây đã."

Tuy cơ hội này ngàn năm khó gặp, nhưng nếu so với bảo vật thì mạng nhỏ của mình đương nhiên quan trọng hơn nhiều.

Sau khi cân nhắc lợi hại một hồi, Lâm Hiên đành cắn răng quyết định ly khai nơi này, hắn vừa quay người lại như chuẩn bị rời đi thì một màn ngoài dự đoán xảy ra.

Bỗng nhiên Vạn Hồn Tháp từ trong Tu Du túi bay ra ngoài, Lâm Hiên há hốc miệng kinh ngạc. Sau đó thậm chí hắn còn chưa kịp có động tác nào đã thấy linh quang đại phóng, “két” một tiếng, Vạn Hồn Tháp đã mở ra, một đoàn Bạch quang chói mắt xuất hiện rồi nhanh chóng biến thành một cái xoáy nước. Một tiểu gia hỏa có lông xù toàn thân, tứ chi bé nhỏ, tướng mạo thập phần đáng yêu, giống như một quả cầu lông tròn vo từ bên trong chậm rãi chui ra.

"Tiểu mao cầu!"

Trong lòng Lâm Hiên hết sức vui mừng nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ cổ quái. Tiểu mao cầu đã ngủ say hơn trăm năm nay, dù cho mình thúc giục như thế nào cũng không tỉnh lại, tại sao thời khắc mấu chốt này lại đột nhiên...

Chẳng lẽ là do hồn phách Lôi Bằng trước mắt sao?

Lâm Hiên để ý tới hình dáng của tiểu gia hỏa so với lúc trước khi ngủ say đã có nhiều điểm thay đổi, trong đó thu hút nhất chính là một đôi cánh xinh đẹp ở sau lưng nó.

Ngoài ra nó còn có một chút khác biệt, nhưng cụ thể như thế nào lại không nói ra được. Lâm Hiên có cảm giác Tiểu mao cầu so với lúc trước đã mạnh mẽ lên một chút.

Lâm Hiên không khỏi nhớ tới điểm thiếu khuyết nhỏ trong lĩnh vực của nó, tuy không phải là hoàn mỹ, nhưng đối với Yêu Tộc không Hóa Hình lại cực kỳ lợi hại.

Nhưng… lúc này có thể hữu dụng hay không?

Lâm Hiên cũng không nắm chắc, dù sao hồn phách Lôi Bằng trước mắt quá mạnh mẽ. Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu Tiểu mao cầu đã vì mình mà xuất hiện thì chắc hẳn nó cũng có lý của nó.

Vì vậy Lâm Hiên mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt của Lôi Bằng đang nhìn chằm chằm Tiểu gia hỏa phía dưới, bên trong mơ hồ lộ ra một tia đề phòng. Cho dù nó không biết tại sao lại sợ hãi, nhưng trong tiềm thức lại có một loại cảm giác như khi đối mặt với thiên địch vậy.

Lông vũ trên người nó đều dựng đứng lên, cũng không cần ngạc nhiên, mặc dù lúc này Lôi Bằng chỉ là hồn phách, nhưng hình dạng của nó vẫn giống y như cũ. Sau đó nó khẽ vỗ cánh, âm phong bốn phía ầm ầm nổi lên, sau đó là hàng trăm chiếc lông vũ giống như tên đã lên cung mạnh mẽ bắn về phía Lâm Hiên và Tiểu Mao cầu.

"Không ổn!"

Lâm Hiên biến sắc, “thành cháy thì người vô tội gặp họa”, một kích này của đối phương đã bao phủ cả mình vào bên trong, hơn nữa lúc này khoảng cách giữa song phương chỉ hơn mười trượng, cho dù mình tránh né hay tế ra bảo vật phòng ngự cũng đã không kịp nữa rồi.

Ngoài ra Lâm Hiên đã vừa chứng kiến qua thực lực của nó, hắn tự hỏi, ngoại trừ Ngũ Long Tỷ thì cũng không có bảo vật nào có thể ngăn được một kích này. Hy vọng duy nhất hiện nay chính là lĩnh vực của Tiểu mao cầu.

Mà Tiểu gia hỏa này cũng không để cho hắn phải sợ hãi chờ đợi, nó khẽ vỗ hai cái cánh nhỏ xíu, một vầng sáng màu ngà sữa ngay lập tức phát ra, tốc độ cực kỳ nhanh, thoáng cái đã bao phủ phạm vi vài mẫu.

Đương nhiên Lâm Hiên cũng được bao phủ ở trong đó.

Sau đó âm thanh xé gió “xuy xuy” vang lên, công kích của đối phương như mưa to gió lớn ập tới. Rất nhanh chúng đã kích bắn vào màn sáng màu ngà sữa kia, nhưng kết quả lại như trâu đất xuống biển, lĩnh vực của Tiểu Mao cầu lại không hề xuất hiện nửa điểm dao động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play