Mặc dù Lâm Hiên nghe rõ mồn một lời đùa cợt của đối phương, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước. Một đạo thần niệm phát ra khiến cho tiếng kêu hung dữ của bầy Huyết Hỏa Kiến vang lên, chúng tràn ngập trời đất lao đến như muốn xé xác đối phương.

"Thật không biết sống chết! Lão phu đã từng nhắc qua, ngươi sử dụng đồng dạng một chiêu thức đối với ta không có tác dụng đâu." Khóe miệng Hắc bào thiếu niên hiện lên một tia chê cười, gã đưa hai tay đánh ra một đạo pháp ấn rồi biến mất vào trong hư không.

Ô...

Ma vụ trước người gã lại bắt đầu cuồn cuộn xoay chuyển, thiên địa nguyên khí trong cốc từ bốn phía cũng điên cuồng tụ lại rồi dung hợp với nhau. Sau đó một màn xuất hiện làm cho da đầu người khác phải tê dại.

Bỗng nhiên ngân quang lóe lên, từ trong ma vụ hiện ra vài đầu quái vật cực lớn, mỗi một đầu lớn gần trượng, trong mồm chúng có đầy răng nanh bén nhọn đến ghê người.

Tất nhiên Lâm Hiên sẽ không sợ hãi đám quái vật kia chỉ có mồm mà không có gương mặt này, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ toàn thân đã rét run rồi.

Lâm Hiên vội vàng thúc giục thần niệm điều khiển Huyết Hỏa Kiến điên cuồng tấn công đối phương. Mặc dù Huyết Hỏa Nghĩ có sức chiến đấu đơn thể không lớn, nhưng chúng có ưu điểm chính là tính tình cuồng bạo, mặc kệ đối mặt cường địch lợi hại thế nào cũng không biết sợ hãi.

"Tìm chết!"

Thanh âm cuồng tiếu của Hắc bào thiếu niên truyền vào lỗ tai, sau đó ma khí trong mồm đám quái vật đại phóng, chúng từ một chia làm chín, trong giây lát đã biến hóa ra mấy trăm con.

Chỉ trong nháy mắt, chúng liền tạo thành một bức tường chắn trước mặt Hắc bào thiếu niên, khóe miệng gã tràn đầy vẻ mỉa mai. 

Trong lòng Lâm Hiên có cảm giác cực kỳ nguy hiểm khi nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng tình thế hiện giờ giống như tên đã lên dây, hắn không thể chần chừ được nữa.

Hắn liên tiếp đánh ra từng đạo pháp quyết, Huyết Hỏa Kiến phía trước lập tức xuất hiện hồng mang lập loè, tốc độ của chúng nhanh hơn trước rất nhiều, chỉ cần tiến gần thêm một đoạn nữa là có thể thi triển bí thuật tự bạo.

Nhưng những con quái vật lúc này lại đột nhiên mở chiếc mồm lớn như bồn máu ra, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những gợn sóng màu đen từ bên trong bắn ra.

Những gợn sóng này có phạm vi bao phủ cực lớn, bầy Huyết Hỏa Kiến bên trong đều bị tiêu diệt rồi rơi thẳng xuống dưới đất.

Tuy số lượng Huyết Hỏa Kiến đông đảo, nhưng phạm vi bao phủ của gợn sóng màu đen cũng cực kỳ lớn, kết quả là chúng bị giết sạch trong đó.

Như vậy, cho dù Huyết Hỏa Kiến có hung hãn không sợ chết, nhưng căn bản là chúng không cách nào tiếp cận được với Hắc bào thiếu niên, mà một khi đã như vậy thì dẫu có thần thông tự bạo cũng không thể dùng.

Quả nhiên tên gia hỏa này không nói dối, hắn sử dụng thần thông quỷ dị đã dễ dàng áp chế được bầy Huyết Hỏa Kiến.

Nhưng làm sao Lâm Hiên có thể dễ dàng đối phó như vậy, hắn vội phóng ra một đạo thần niệm điều khiển đám Huyết Hỏa Kiến bên trái tản ra. Sau đó Lâm Hiên lẩm bẩm chú ngữ, một đóa trùng vân xinh xắn từ trong Vạn Hồn Tháp như cá lội bay vút ra ngoài.

Đương nhiên là xinh xắn cũng chỉ là cách gọi tương đối, đóa vân trùng này cũng có phạm vi gần một mẫu, đếm qua bên trong có khoảng năm nghìn con ma trùng.

Lâm Hiên hết sức cố gắng để có thể khống chế được số lượng của chúng, phải biết rằng thần niệm của hắn từ khi tiến cấp lên Phân Thần kỳ đã bạo tăng lên gấp đôi.

Mặc dù hắn sử dụng Ngọc La Phong cũng không hao tổn đến pháp lực, nhưng mà số lượng ma trùng cũng chỉ có hạn. Điều này khiến cho Lâm Hiên cảm thấy đau lòng nhất, hắn vội vàng thúc giục cho chúng lao thẳng vào, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì rất ít khi lấy ra đối địch.

Mà giờ phút này, Lâm Hiên cũng không mong chờ đóa vân trùng này có thể chiến thắng địch thủ, điều hắn muốn chính là chúng có thể tranh thủ cho mình một chút thời gian.

Tên Cổ ma cũng không để ý, gã cho là đối phương đang sử dụng lại chiêu thức cũ nên vẫn bình tĩnh điều khiển gợn sóng màu đen lao đến.

Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, gợn sóng màu đen đã rất nhanh đánh đến đóa vân trùng màu bạc.

Vô thanh vô tức, nhưng tại nơi chúng giao nhau đã xuất hiện một cơn gió mạnh. Ngọc La Phong cũng không bị tiêu diệt như Huyết Hỏa Kiến, thậm chí có thể nói là không ảnh hưởng chút nào, chúng tiếp tục chen chúc nhau xông tới phía trước.

"Cái này..." Hắc bào thiếu niên cảm thấy sợ hãi, biến cố như vậy khiến hắn không thể dự đoán trước.

Mặc dù tên Cổ ma kinh sợ nhưng không hoảng loạn, gã nhấc tay phải lên, giữa không trung liền xuất hiện một ma thủ khổng lồ lớn hơn trăm trượng, nhìn nó dữ tợn vô cùng. Sau đó gã phất tay lên, vô số ma vân màu đen hiện ra rồi đánh xuống phía dưới.

Toàn bộ không gian rung lên, ngay lập tức những ma vân này bốc cháy, chúng biến thành một biển lửa màu xám trắng rồi lao thẳng vào đám vân trùng màu bạc.

Do phạm vi thiêu đốt của biển lửa lớn so với vân trùng, cho nên bầy Huyết Hỏa Kiến bị tiêu diệt rất nhiều.

Mà thời khắc đối mặt với cùng một thế tấn công mới có thể dễ dàng nhìn ra hai chủng loại ma trùng có thực lực khác biệt.

Mặc dù Huyết Hỏa Kiến hung mãnh dị thường, không biết sợ hãi là gì, nhưng khi tiếp xúc với ma hỏa màu xám trắng ở trước mặt thì không chịu được một khắc đã tan biến thành khói xanh.

Mà Ngọc La Phong thì khác, chúng khẽ vỗ hai cánh, thân thể bên ngoài hiện ra một tầng ngân quang nhàn nhạt, tuy nhìn ngân quang rất mỏng, không hề nổi bật, nhưng lại có thể dễ dàng ngăn được uy lực phi phàm của ma viêm kia.

Huyết Hỏa Kiến vẫn lạc, nhưng Ngọc La Phong vẫn như cũ, không bị tổn thương một chút nào.

Trông thấy một màn này, cuối cùng trên mặt Hắc bào thiếu niên cũng mất đi vẻ bình tĩnh, gã trở nên ngưng trọng. Đây là loại ma trùng gì mà khó tiêu diệt như vậy? 

Mặc dù Cổ ma không am hiểu Khu Trùng Thuật, nhưng gã không tin đám vân trùng quỷ dị này có khả năng đao thương bất nhập. Gã đưa tay phải lên rồi dùng ngón trỏ điểm về phía trước một cái. 

Xoẹt xoẹt... 

Từ đầu ngón tay của gã bắn ra một cột sáng có màu đỏ như máu , tốc độ của nó nhanh đến mức làm cho người khác phải nghẹn họng, nhoáng một cái đã hung hăng chui vào bên trong đám vân trùng.

Cuối cùng thì phòng ngự của đám Ngọc La Phong đã bị phá vỡ. Nhưng khi đạo ảnh sáng kia xuyên qua được hơn một trượng thì đột nhiên biến mất.

Tuy Hắc bào thiếu niên phá được phòng thủ của bầy ma trùng, nhưng trên mặt gã cũng không xuất hiện vẻ vui mừng, mà dần dần trở nên cực kỳ u ám.

Cổ ma vừa đánh ra một kích kia chính là bí thuật dùng tới bổn mạng nguyên khí, không nghĩ rằng chỉ giết được hơn mười đầu phi trùng mà thôi. Đáng chết, không ngờ tiểu tử này còn nuôi được giống linh trùng phiền toái như vậy, xem ra có chút khó giải quyết rồi.

Sau đó chỉ thấy gã đưa tay lên đã nắm chặt một chiếc búa cực lớn .

Cái búa màu đen kịt, bên ngoài của nó xuất hiện từng vòng điện quang, gã sử dụng chiếc búa bắn ra từng đạo lệ mang đen sì. Tuy rằng thần thông của nó không phải có thể dễ dàng vận dụng, nhưng tên cổ ma chỉ mong có thể tiêu diệt được hết đám ma trùng đáng ghét này.

Lúc này Lâm Hiên liền thúc giục đám Ngọc La Phong bay sang một bên, ngân quang bên ngoài bọn chúng đã vạch vào không trung một đường sáng trắng.

Ban đầu ngân quang của chúng rất nhạt, nhưng sau đó đã trở nên cô đọng dần thành thực thể, nhất là phía ngoài đã giống như một tấm thuẫn lớn. 
"Đoàng!"

Lệ mang lóe lên rồi đã điên cuồng đâm vào chính giữa, tuy nó hiệu quả, nhưng cũng chỉ làm rung động được màn sáng màu bạc bên ngoài.

Có vẻ như tác dụng của nó không lớn, nhưng như vậy cũng khiến cho Hắc bào thiếu niên xuất hiện vẻ vui mừng: "Hừ, hóa ra là lực phòng ngự của đám trùng này cũng không phải quá lớn. Nếu như bản tôn đồng ý trả giá lớn một chút thì có thể đem chúng tiêu diệt hết toàn bộ."

Lời còn chưa dứt, tay áo của hắn đã vung lên, từng mảng lớn ma vụ từ bên trong bay ra. Những ma vụ này so với trước có một ít điểm bất đồng, nhưng bất đồng ở chỗ nào thì cũng không thể nói rõ ràng được.

Đám Ma vụ bắt đầu xoay chuyển cuồn cuộn rồi ngưng tụ thành ma hỏa màu đỏ thẫm, sau đó nó lập tức lao về phía vân trùng màu bạc điên cuồng tấn công.

Đồng tử Lâm Hiên co lại, hắn có thể cảm giác được chỗ đáng sợ của ma hỏa màu đỏ thẫm.

Nếu như tiếp tục thì không phải là cách hay, tuy Ngọc La Phong rất mạnh, nhưng vẫn còn chưa đủ để đánh bại lão quái vật này, nên thừa dịp bây giờ hắn đang bị bầy ma trùng cuốn lấy mà nhanh chóng chạy cho nhanh.

Lâm Hiên vội quyết định rồi dùng thần niệm sai khiến Ngọc La Phong cùng Huyết Hỏa Kiến liều chết cuốn lấy gã Cổ ma, còn bản thân hắn liền biến thành một đạo kinh hồng bay về phía nội cốc.

Trong mắt Hắc bào thiếu niên lóe lên quang mang kỳ lạ, sau khi chần chừ một chút thì hắn cũng không ra tay ngăn cản.

Chạy? Ngươi có thể chạy đi đến đâu? Lối ra duy nhất là ở chỗ này, mặc kệ cho Lâm tiểu tử trốn trong nội cốc, chỉ cần chính mình tốn chút sức lực thì sớm muộn cũng có thể tìm được hắn.

Con vịt đã đun sôi, ngươi cho là mình có thể bay đi sao? 

Cũng không phải bản thân gã không để ý đến, nhưng cuối cùng tên tiểu tử kia cũng không có cách nào đào thoát, như vậy thì chính mình cần gì phải đuổi theo cho mệt người. 

Cơm nên ăn từng miếng, muốn diệt sát địch nhân cũng không thể nóng vội được, cứ từ từ tiến hành, đối với mình lại là lợi nhiều hơn hại. Cho nên, gã mặc kệ cho Lâm Hiên bỏ chạy, cũng không có ra tay ngăn cản mà vội tung hết ra thần thông nhằm tiêu diệt Ngọc La Phong cùng Huyết Hỏa Kiến.

Cuối cùng cũng có thể chạy thoát, nhưng sắc mặt Lâm Hiên trở nên u ám vô cùng, bởi vì lần chạy trốn này chỉ là tạm thời, sớm muộn gì thì đối phương cũng sẽ đuổi theo hắn.

Lâm Hiên hiểu rõ tình cảnh của bản thân, Băng Viêm Cốc chỉ có một con đường để thoát khỏi, bây giờ mình đã không còn nơi nào để trốn tránh nữa rồi.

Lão quái vật này thật sự là quá mạnh mẽ. Nên làm gì bây giờ? Tìm Điền Tiểu Kiếm rồi cùng hắn liên thủ ư?

Lâm Hiên lắc đầu, Điền Tiểu Kiếm có thực lực tương đương với hắn, cho dù hai người liên thủ thì vẫn sẽ nhận lấy thất bại.

Lần này hắn tầm bảo đã thất bại, không những không nhìn thấy bảo vật mà còn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Hiên thở dài rồi cố gắng đè cảm xúc uể oải xuống, bây giờ buồn bực cũng không có tác dụng, hiện tại nên cẩn thận nghĩ ra cách trốn thoát như thế nào mới là điều quan trọng nhất.

Lâm Hiên vừa phi hành vừa nhíu mày suy nghĩ, từ khi hắn bước vào con đường tu tiên đã trải qua vô số gió tanh mưa máu, lấy yếu thắng mạnh cũng không ít. Tình cảnh nguy hiểm như bây giờ thì không phải là hắn chưa từng gặp qua, Lâm Hiên tin rằng bản thân mình sẽ tìm ra được kế sách thoát thân.

Tất nhiên là hắn luôn phải duy trì pháp lực bản thân ở mức cao nhất.

Lâm Hiên phất tay áo lên, một bình ngọc trắng nõn xuất hiện trước mặt. Hắn ngửa cổ cho một giọt Vạn Niên Linh Nhũ vào miệng, pháp lực tiêu hao hơn một nửa lập tức tràn đầy.

Cũng không biết có phải là do pháp lực được bổ sung hay không mà ý nghĩ của Lâm Hiên trở nên linh hoạt. Độn quang của hắn chậm một chút rồi ngừng lại, hắn vỗ đầu mình một cái, trên gương mặt đã hiện ra vẻ vui mừng vô hạn : "Ta đúng là ngu xuẩn, như thế nào lại quên mất địa phương Lôi bằng ngã xuống?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play