Trải qua quá trình Đau khổ tìm kiếm nhưng nay bảo vật lại ở ngay trước mắt, Thông Vũ chân nhân vô cùng vui sướng, bất quá trên mặt cũng mang theo vài phần chần chờ. Tục ngữ nói vô công bất thụ lộc, tuy hắn cùng Lâm Hiên trên danh nghĩa vẫn là thầy trò nhưng thế sự chuyển rời khiến hiện tại bất luận là thân phận, địa vị, hay là thực lực đều đã thay đổi.
Cho dù năm xưa có ân thì Lâm Hiên cũng đã cứu mạng hắn hai lần, cũng coi như báo đáp rồi. Bây giờ lại cho hắn nhiều bảo vật như thế thì bất luận trên phương diện nào hắn sao có thể không biết xấu hổ mà cứ thế nhận?
Lâm Hiên là người sành sỏi như thế nào chẳng lẽ lại không nhận ra nỗi băn khoăn của Thông Vũ chân nhân, hắn mỉm cười mở miệng:
"Sư phụ không cần khách khí, không nói đến sự tình năm đó ở Linh Dược Sơn ngươi chiếu cố chăm nom Lâm mỗ, hôm nay có thể gặp nhau ở đây tức là có duyên, với lại Lâm mỗ hiện tại đã là Động Huyền Kỳ đỉnh phong nên những tài liệu này với ta mà nói không tính là quan trọng, kính xin sư phó cứ nhận lấy.""Như vậy đa tạ tiền bối." Thông Vũ chân nhân thi lễ, trên mặt tràn đầy cảm kích. Lâm Hiên nói như vậy mà hắn còn không nhận thì không hay cho lắm.
Lúc này liền phất tay áo thu lấy tất cả những tài liệu kia lại. Trong không gian vẫn lưu lại mùi thuốc nồng đậm khiến người ta thoải mái chứng tỏ những thứ Lâm Hiên thu nạp đều là linh dược nhất đẳng.
"Sư tôn còn thiếu gì nữa không?" Tục ngữ nói giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến tây Thiên, lời Lâm Hiên nói ra cũng thập phần hào phóng .
"Không, không, lão phu đến đây là vì … vài gốc linh thảo này mà thôi." Thanh âm Thông Vũ chân nhân vang lên. Làm người thì nên biết đủ, lòng tham không đáy tất bị trời phạt.
"Đã như vầy thì Lâm mỗ cáo từ, sư tôn đã nhận được vật người muốn cũng đừng nên tiến vào Linh Nguyên Cốc nữa. Nơi đây nguy hiểm thế nào thì trong lòng ngươi chắc hiểu rõ, không nên mạo hiểm làm gì ."Lâm Hiên lời còn chưa dứt, toàn thân đã hóa thành độn quang bay đi. Tạm thời không nói đến thực lực của Thông Vũ chân nhân, tâm cơ lòng dạ của ông ta là điểm mà ngay cả Lâm Hiên cũng rất là bội phục.
Đối với Thông vũ thì không cần mình khuyên nhủ nhiều, tự hắn sẽ có lựa chọn sáng suốt.
Hiện tại, độn quang của Lâm Hiên rất nhanh, trước đó một khắc còn nghe thấy tiếng nói của hắn văng vẳng bên tai, mà bây giờ người đã biến mất rồi.
Nhìn qua bóng lưng Lâm Hiên, trên mặt Thông Vũ chân nhân tràn đầy vẻ phức tạp, tuy năm đó hắn thu Lâm Hiên làm đồ đệ cũng là do nhìn ra kẻ này rất có tiền đồ, nhưng thật không nghĩ tới tiền đồ đó lại tới tình trạng như vậy.
Động Huyền Kỳ đỉnh phong, ngay cả Thiên trần tổ sư của Linh Dược sơn ngày xưa cũng không với tới được. Trong tâm không khỏi cảm khái, sau đó thở dài một hời, Thông Vũ chân nhân quả nhiên nghĩ thông suốt liền theo đường cũ bay trở về.
Nguồn truyện: Truyện FULLNói sang bên kia.
Trải qua nửa giờ bôn ba, Lâm Hiên rốt cục đi tới cửa vào Linh Nguyên Cốc. Bên ngoài cũng chẳng khác gì các sơn cốc bình thường khác. Nếu có khác biệt thì chỉ có thế nói rằng diện tích của nó vô cùng lớn lớn. Cửa vào rộng chừng hơn trăm trượng, mấy ngàn tu sĩ đi vào cũng không thành vấn đề.
Mà cửa vào như thế này tại Linh Nguyên Cốc tổng cộng có năm chỗ.
Bất quá đối với diện tích trong cốc mà nói thì thật không đáng nhắc tới, coi như là mấy vạn Ma tộc tiến vào cũng bất quá là muối bỏ biển mà thôi. Song, chắc chắn ở trong cốc sau đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Bởi vì Lâm Hiên cố ý đến chậm hơn những người khác nửa ngày nên cũng không gặp phải tên Ma tộc nào ở phụ cận. Lâm Hiên dừng lại đây một lát rồi biến thành một đạo kinh hồng tiến nhập sơn cốc.
Ma khí bên trong vẫn mỏng manh như trước. Linh Nguyên Cốc chia làm ngoại cốc cùng nội cốc, bất kể là thiên địa dị biến, linh mạch cực phẩm hay thiên tài địa bảo đều chỉ nội cốc mới có, còn ngoại cốc thì không khác gì lúc bình thưởng cả.
Bởi vậy nên mục đích của những người đến đây đều là nội cốc, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là ngoại cốc sẽ bình tĩnh không sóng gió gì.
Tại đây vẫn tiềm tàng những nguy cơ cực lớn, những nguy cơ đó kỳ thật đến từ chính trong đám ma tu.
Hiện tại nơi đây xuất hiện một lượng lớn cổ ma, dù nói là rồng rắn lẫn lộn cũng không quá đáng, đại bộ phận trong đó sẽ tiến vào nội cốc tìm kiếm bảo vật, nhưng cũng một ít người không có ý định như thế.
Mục đích của bọn hắn cũng là phát tài, nhưng nội cốc xuất hiện nhiều ma thú quá nguy hiểm nên bọn hắn dứt khoát ấn núp tại bên ngoài cốc, chỉ cần trông thấy kẻ nào có tu vị kém hơn mình sẽ lao ra giết người đoạt bảo.
Bởi vì có thể lựa chọn mục tiêu nên xác suất đắc thủ rất cao.
Có cổ ma thậm chí trong một đêm liền phất nhanh, đương nhiên kẻ nhìn lầm cũng không ít, nói không chừng nhắm phải mục tiêu đã ẩn tàng tu vị thì kết quả vẫn lạc là khó tránh khỏi.
Cũng chả có cách nào tránh khỏi chuyện ấy, tu tiên vốn lắm phong hiểm, muốn giết người đoạt bảo chẳng nhẽ không phải chịu chút nguy cơ nào sao?
Lâm Hiên mới bước chân vào nội cốc liền gặp phải mấy tên đui mù gây chuyện, nhưng ai bảo công pháp Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết của hắn lại có thể Phản Phác Quy Chân, mà việc ẩn đi tu vi cũng là thói quen gần đây của Lâm Hiên, vì vậy nên mấy tên kia cũng coi như là gặp xui xẻo.
Tất nhiên đó cũng chỉ là chuyện mà Lâm Hiên chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể nhẹ nhàng xử lý, song thỉnh thoảng lại có mấy con ruồi bu đến cũng thật phiền phức, đến lần thứ 5 bị quấy rầy đã khiến Lâm Hiên không còn kiên nhẫn được nữa.
Lúc này hắn cũng không có tiện tay tế ra kiếm khí đem đối phương diệt sát là coi như xong. Mà là bắt lấy một tên, sau đó thi triển sưu hồn thuật.
"Thì ra là thế." Thời gian qua chừng nửa tuần trà, tay trái Lâm Hiên hơi động liền bùng lên hỏa diễm, biến tên xui xẻo kia thành mây khói.
Thông qua Sưu hồn thuật, hắn rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyên, là do hắn ẩn dấu tu vi nên mới biến thành dê béo trong mắt bị mấy tên gia hỏa này.
Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười.
Đã minh bạch mọi việc, hắn đương nhiên sẽ không ngốc mà tiếp tục phạm sai lầm như vậy nữa, tuy giết mất tên này không tiêu hao bao nhiêu pháp lực nhưng cứ để chúng đến quấy rầy thì thật là phiền.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, pháp lực toàn thân bắt đầu lưu chuyển trong kinh mạch khiến linh áp trên người hắn không còn như có như không nữa. Cỗ linh áp đáng sợ thể hiện rõ thân phận hắn.
Đoạn đường kế tiếp quả nhiên không có bất kỳ người nào quấy rầy hắn nữa, dù sao những ma tu tiến vào Linh Nguyên Cốc đa phần là tu sĩ cấp thấp, cấp bậc phân thần tuy cũng có nhưng bất quá chỉ một hai người mà thôi, ngoại trừ mấy lão quái vật thần long thấy đầu không thấy đuôi ra thì Lâm Hiên đã là cường giả đỉnh phong rồi.
Muốn giết người đoạt bảo thì cũng phải chọn mục tiêu, đi trêu chọc cường giả Động Huyền Kỳ chẳng phải là đầu có vấn đề sao?
Vì vậy Lâm Hiên một đường thuận lợi cũng là trong dự tính. Ba ngày sau, Lâm Hiên rốt cục tiến nhập nội cốc.
Nhìn núi non trùng điệp trước mắt, Lâm Hiên nâng cằm lộ vẻ suy tư, căn cứ vào tình báo thì việc xuất hiện linh mạch là ngẫu nhiên, tình huống mỗi lần cũng không giống nhau, nói cách khác là phải tùy vào vận khí.
Bởi thế nên Lâm Hiên buông thần thức ra tra xét xung quanh. Thần thức hắn rất mạnh, muốn bao dung vạn dặm cũng không thành vấn đề, bất quá khoảng cách càng xa thì việc cảm ứng cũng càng mơ hồ.
Ví dụ như việc tìm kiếm linh mạch, trong phạm vi năm nghìn dặm Lâm Hiên không những cảm nhận được mà còn có thể đoán ra phẩm chất của nó, nhưng nếu vượt quá khỏi khoảng cách ấy thì Lâm Hiên chỉ có thể đại khái phân biệt được nơi có linh mạch chứ không thể biết được cấp bậc của nó.
Muốn nhanh chóng tìm được linh mạch tất nhiên phải không ngừng dùng thần thức điều tra, dù sao việc này phải dựa vào vận khí nên Lâm Hiên cũng không mất công tính toán nên chọn con đường nào, cứ tùy tiện lựa một hướng mà bay thôi.
Bay được nửa canh giờ. Lâm Hiên đột nhiên dừng độn quang lại, nhưng cũng không phải do phát hiện ra linh mạch mà là hắn thấy thi thể của một cổ ma đang nằm phía trước.
Tên ma tộc đó thân cao hơn trượng, làn da đen thui, cả người tràn đầy cơ bắp, thần thông thế nào thì không biết nhưng chỉ riêng cường độ cơ thể chắc chắn hơn xa yêu tộc bình thường.
Mà hiện tại hắn đã bị chém thành hai nửa, máu văng khắp nơi trên mặt đất, song miệng vết thương lại vô cùng trơn nhẵn. Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú, vừa nhìn liền biết tên kia bị một lưỡi dao sắc dễ dàng cắt đứt đôi thân thể
Tuy đã vẫn lạc nhưng từ chỗ ma khí còn sót lại trong kinh mạch có thể đoán ra khi còn sống hắn là một cường giả Động Huyền trung kỳ.
Lâm Hiên thấy thế không khỏi khẽ nhăn mày, nhất là không gian xung quanh không hề có dấu vết đánh nhau, cái duy nhất thể hiện ra chỗ này từng xảy ra chiến đấu là mấy món ma khí đang nằm lả tả dưới đất, chúng nhìn như vẫn còn linh tính nhưng kỳ thực cũng bị cắt ra thành hai nửa. Từ những dấu hiệu này có thể đoán ra tên cổ ma này bị diệt sát chỉ bằng một kích.
Lâm Hiên thật sự rất giật mình. Tên ma tu này có cảnh giới không kém, hơn nữa cơ thể lại là loại da dày thịt béo chắc là do tu luyện thần thông đặc thù nào đó. Nếu mình đấu với hắn, tất nhiên có thể thủ thẳng nhưng nếu muốn diệt sát đối phương bằng một kích lại rất khó.
Người ra tay không phải là lão quái vật Phân Thần kỳ đấy chứ?
Lâm Hiên bặm bặm môi, mình sẽ không xui xẻo như vậy chứ, vừa tiến vào nội cốc còn chưa thấy cái linh mạch nào đã phải đụng độ với Phân Thần kỳ. Tất nhiên là Lâm Hiên không sợ nhưng tranh đấu vô vị thì thật không đáng a!
Bất quá Lâm Hiên vẫn không dám hành động lỗ mãng, hắn tựa hồ cảm nhận được có một đôi mắt đang âm thầm nhìn hắn.
Nhưng dùng thần thức kiểm tra lại không thu được gì
Trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ khó coi. Hắn không cho rằng mình cảm ứng sai mà là chính hắn không tìm ra được hành tung của tên địch nhân đang ẩn trốn trong bóng tối kia
Thật đáng giận!
Bất quá Lâm Hiên dù sao cũng không phải là một tu tiên giả bình thường, thần thức không tra được thì hắn đã có Thiên Phượng thần mục, song hắn còn chưa kịp dùng thần thông này thì một đạo hồ quang điện hình nguyệt nha đột nhiên xuất hiện kích bắn về phía hắn.
Một chút dấu hiệu cũng không có, bất quá Lâm Hiên vốn đã đề cao tinh thần giới bị liền phát hiện ra đòn đánh lén của đối phương, hắn tiện tay bắn ra vài đạo kiếm khí về phía quang nhận.
Mặc dù không dùng đến bảo vật nhưng thực lực Lâm Hiên hiện giờ đâu phải chuyện đùa, nhất là bộ Cửu cung tu du kiếm được dùng làm bổn mạng pháp bảo nên kiếm khí phóng ra càng thêm sắc bén, so với pháp bảo của tu sĩ cùng giai cũng chẳng kém hơn. Bất quá lần này khi vừa chạm vào quang nhận, kiếm khí chỉ lóe lên vài cái liền nhanh chóng tiêu tán không còn.