Lâm Hiên không toàn lực chạy đi, nhưng với tu vi của hắn bây giờ thì độn quang bình thường cũng là nhanh như chớp… Diện tích Cô Hồn Sa Mạc rất rộng lớn, trên đường đi Lâm Hiên cũng gặp phải những cổ ma khác, nhưng cơ bản chỉ có tu vi Ngưng Đan và Nguyên Anh kỳ mà thôi. Lâm Hiên không thèm để ý đến mục đích của bọn chúng mà trực tiếp bay sát qua.
Cổ ma kể cả tốt hay xấu vừa thấy tốc độ độn quang của Lâm Hiên thì đều biết đã gặp phải cao nhân tiền bối, tự nhiên sẽ không đến vuốt râu hùm, nguyên một đám chạy xa còn sợ không kịp.
Thỉnh thoảng Lâm Hiên cũng dừng lại nghỉ ngơi một chút. Dù sao Tu tiên giả cũng không phải làm bằng sắt, huống chi Lâm Hiên tuy muốn mau rời khỏi nơi này nhưng cũng chưa đến mức thập tử nhất sinh, đương nhiên sẽ không khiến cho mình quá cực khổ.
Thoáng chớp mắt đã qua nửa tháng, Cô Hồn Sa Mạc như không có giới hạn, Ma giới thật đúng là cực kỳ rộng lớn a! Lâm Hiên âm thầm líu lưỡi, lúc này hắn vừa uống nước vừa nghỉ ngơi. Đột nhiên, hắn nhướng mày nhìn về một chỗ xa xa phía chân trời. Một đạo độn quang đen sì hướng phía bên này bay tới. Mà đằng sau đạo độn quang còn có một đoàn thi khí xám trắng điên cuồng đuổi theo. Lâm Hiên thấy vậy khóe miệng khẽ động. Có phiền toái đã tìm tới cửa a, có lẽ cũng không hẳn là phiền toái, chỉ là một điều nhỏ ngoài ý muốn thôi.
Cho dù khoảng cách song phương rất xa nhưng với nhãn lực của Lâm Hiên hiển nhiên thấy rất rõ ràng. Ở phía trước là một cổ ma rất thê thảm, không biết niên kỷ bao nhiêu, thoạt nhìn có thể nói gã hai mươi, có thể ba mươi, bốn mươi, thậm chí đến tận bảy mươi đều không có vấn đề gì. Thật sự là tên cổ ma này dung mạo thân hình đều quá kỳ lạ. Để ý kỹ thậm chí có vài phần như là cương thi. Tu vị ngược lại cũng không phải rất yếu, là một gã cổ ma Ly Hợp sơ kỳ.
Phía sau là một đoàn thi khí xám trắng, hóa ra là Sa Ma. Sa Ma là tên gọi một loại ma thú đặc dị trong Cô Hồn Sa Mạc. Sở dĩ nói loại ma thú này đặc dị bởi vì bọn chúng không có thân thể, có vài phần tương tự âm hồn Âm ti giới, hình thái có thể biến hóa. Sa Ma chính là một loại ma vật, số lượng cũng không ít. Cổ ma này hiển nhiên là vận khí không tốt, bị Sa Ma đuổi giết không tha.
Thực lực của cổ ma Ly Hợp kỳ tuy không kém, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Sau một hồi chém giết, tuy Sa Ma vây khốn đã bị diệt không còn mấy nhưng pháp lực của gã cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Gần như toàn bộ thủ hạ của Sa Ma đã bị diệt, mấy Sa Ma đầu lĩnh may mắn còn sống sót sẽ không bỏ qua cho gã, song phương một đường vừa đuổi vừa đánh, trong lúc vô tình lại kéo theo Lâm Hiên.
Lâm Hiên không hiểu được ngọn nguồn, nhưng hắn lăn lộn tại tu tiên giới, trải qua bao gió tanh mưa máu cũng có thể đoán được bảy tám phần. Hắn cũng không có ý đồ ra tay, đường đường là Tu tiên giả Linh giới, chẳng lẽ còn xuất thủ tương trợ đối với cổ ma? Lâm Hiên không có ngu như vậy, tọa sơn quan hổ đấu mới là lựa chọn chính xác nhất. Tay áo phất một cái, Lâm Hiên nắm nhẹ hai tay, thân ảnh lập tức trở nên như có như không, Liễm Khí Thuật. Thần thông ẩn nấp của hắn hôm nay huyền diệu vô cùng, chỗ hắn đứng mơ hồ một hồi rồi thân ảnh Lâm Hiên lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Cổ ma Ly Hợp kỳ kia vô cùng kinh ngạc. Gã vừa mới mơ hồ cảm giác được bên này có pháp lực chấn động, tuy không biết là địch hay là bạn nhưng lúc này đâu còn quan tâm gì nữa. Gã đã như nỏ mạnh hết đà rồi, bất cứ cái gì cũng có thể hi vọng nên mới hướng bên này bay tới. Vừa mới một khắc trước đây mà lúc này pháp lực kia lại đột nhiên biến mất... Cũng không thể nói là biến mất, có lẽ từ đầu mình đã cảm ứng sai.
Đáng giận!
"Chẳng lẽ thật sự là trời tuyệt ta!" Ly Hợp kỳ cổ ma kia trừng lớn mắt, biểu lộ sự bi phẫn đến cực điểm.
Tiếng cười quái dị "cạc cạc cạc" liên tục vang lên, vốn dĩ tiếng kêu của Sa Ma đã khó nghe, lại vào lúc tâm tình của gã bi phẫn cùng cực, lọt vào tai làm cảm giác khổ sở trong lòng càng thêm mãnh liệt. Phảng phất như những Sa Ma kia đang cười nhạo gã vậy.
"Tên đáng chết, lão phu liều mạng cùng các ngươi."
Ly Hợp kỳ cổ ma hét lớn một tiếng, âm thanh chú ngữ trong miệng truyền ra, sau đó trên người gã truyền đến một hồi "lạc băng lạc băng", thanh âm dày đặc mà dồn dập, trên gương mặt gã một đoàn hắc quang hiện ra. Vốn dĩ pháp lực của cổ ma đã gần khô kiệt, nay lại khôi phục được một chút, hiển nhiên đây là bí thuật có thể kích phát tiềm lực tu sĩ. Sau đó gã không tiếp tục chạy trốn nữa mà xoay người lao mình vào bên trong khối khí màu xám trắng, con thỏ giận dữ còn cắn người, chứ đừng nói là cổ ma vốn đã rất bưu hãn.
Mình vẫn lạc cũng phải kéo mấy tên làm đệm lưng.
Oành Oành! Tiếng bạo liệt ầm ầm vang lên, những tiếng nổ lớn như sét đánh không ngừng truyền vào lỗ tai.
Ước chừng sau một nén hương, tiếng bạo liệt rốt cục cũng tan, toàn bộ hoang mạc một lần nữa yên lặng. Linh quang lóe lên, thân ảnh Lâm Hiên hiện ra trong hư không. Trên mặt hắn mang vài phần đăm chiêu, Lâm Hiên cũng thật không ngờ kết quả cuối cùng lại là song phương đồng quy vu tận. Bất quá cái này cũng không tệ, mình không cần ra tay. Hiện tại hắn chỉ cần thu thập tàn cuộc là được rồi.
Sa Ma cùng loại với âm hồn ma vật, vẫn lạc cũng sẽ quy về hư vô, không tồn tại thi thể. Lâm Hiên nâng tay phải lên, một cái túi trữ vật hơi có chút bị tàn phá bay vào lòng bàn tay của hắn, không cần phải nói, cái này vốn dĩ thuộc về cổ ma nọ. Gã cũng là tồn tại cấp bậc Ly Hợp, thân gia có thể phong phú, chân muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, đã gặp được thì cũng không ngại nhìn xem trong đó có cái gì. Chỉ mong có kiện bảo vật kia.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Lâm Hiên lật tay, miệng túi trữ vật lập tức hướng xuống, một đạo hắc hà cuồn cuộn tuôn ra. Một đống lớn đồ vật xuất hiện trên mặt đất. Hai ba cái bình bình lọ lọ, vài món ma bảo hình dạng khác nhau, một đống lớn ma thạch đen sì, còn có mấy cái hộp.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, hắn đương nhiên biết rõ trong những cái chai cùng hộp gỗ kia có cái gì, chắc cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là một gã cổ ma Ly Hợp kỳ lại có cái gì có thể làm cho hắn để mắt hay sao? Phân tích bình thường thì đúng là như vậy. Nhưng luôn luôn có ngoại lệ, lúc này Lâm Hiên thực sự nhìn trúng một vật.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, trên mặt đất một hộp gỗ từ từ bay lên. Sau đó cái hộp vỡ ra, một chiếc thuyền nhỏ đập vào mắt. Ma quang đại phóng, nó nhanh chóng biến lớn đến bảy tám trượng.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, pháp khí phi hành trong túi trữ vật cũng có, nhưng lại là đồ vật của Linh giới, dùng để phi hành thì quá gây chú ý. Lâm Hiên có ý định rời xa Cô Hồn Sa Mạc nhưng một mực phi hành không khỏi quá mệt nhọc, Lâm Hiên tuy không sợ khổ, nhưng có thể nhẹ nhõm một chút thì cớ sao lại không làm?
Đáng tiếc phụ cận đều không có ma thành, càng không có chỗ mua sắm, đi mòn thiết hài tìm không thấy, mà khi gặp được chẳng chút công phu. Lâm Hiên đem bảo bối trên mặt đất thu lại, hướng phía trước bước ra một bước, đi tới ma thuyền.
Thần thức của hắn đảo qua, tại mũi tàu quả nhiên có một cái pháp trận. Lâm Hiên lấy ra hơn mười khối ma thạch khảm vào, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, ma thuyền bị một đoàn hắc mang vây quanh rồi hướng chân trời bắn đi. Tốc độ ma thuyền không nhanh, tuy nhiên hắn mặc dù muốn rời khỏi nơi đây nhưng cũng không cần gấp lắm nên dùng thuyền này phi hành cũng là đủ rồi.
Kế tiếp một đường vô sự, Lâm Hiên trọn vẹn bỏ ra một tháng mới rốt cục ra khỏi Cô Hồn Sa Mạc. Nhưng Lâm Hiên cũng không bởi vậy mà lộ ra vẻ hài lòng, hắn thay đổi phương hướng rồi tiếp tục phi độn đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nhoáng một cái lại qua ba tháng. Một điểm Ma tộc tụ cư hiện ra trong tầm mắt. Nói là chỗ cổ ma tụ cư nhưng nhìn không phồn hoa cho lắm, thần thức Lâm Hiên đảo qua, bên trong cũng chỉ có mấy vạn cổ ma, quy mô điểm tụ cư cùng một thị trấn nhỏ của phàm nhân cũng không sai biệt lắm. Lâm Hiên không biết chính xác là bao xa nhưng đại khái cách Cô Hồn Sa Mạc chí ít cũng nghìn vạn dặm. Khoảng cách như vậy đối với Lâm Hiên cũng là rất xa rồi nên hắn khẳng định ở lại đây khá an toàn.
Tuy nói có ma thuyền phi hành, hắn có thể nghỉ ngơi trong khoang thuyền nhưng phi hành lâu như vậy hẳn có chút chán ghét, hôm nay đã cảm thấy đến chỗ an toàn nên Lâm Hiên không ngại đi dạo một phen.
Một là để nghỉ ngơi một chút, hai là nghe ngóng tình hình để quyết định hành động tiếp theo.
Ôm tâm lý như vậy, Lâm Hiên dừng ma thuyền tại phụ cận thị trấn nhỏ, sau đó đem khí tức toàn thân thu liễm, bay đến tiểu trấn trước mặt. Cũng không gặp phải khó khăn trắc trở gì, Lâm Hiên trực tiếp đi vào. Lâm Hiên đã có ý định nghỉ ngơi, lại muốn tìm hiểu tin tức tình báo thì quán rượu là lựa chọn tốt nhất, bởi vậy hắn liền đi đến một tửu lâu nhỏ.
Hai canh giờ sau, Lâm Hiên đã ly khai khỏi điểm Ma tộc tụ cư, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, hắn dừng lại thời gian tuy không dài nhưng nghe ngóng được không ít tin tức hữu dụng. Những tin tức này không phải tốt lành gì đối với hắn.
Cuồng Sa Thành bị huyết tẩy, vài toà ma thành phụ cận Cô Hồn Sa Mạc đều bị công kích, hơn nữa thực lực của đối phương cường hoành vô cùng. Vài toà ma thành mà một chút sức phản kháng cũng không có, hoàn toàn bị công phá.
Nhưng diện tích Cô Hồn Sa Mạc rất rộng lớn, cũng ẩn cư một vài cường giả. Nổi tiếng nhất đúng là Sa Vương tam huynh đệ, danh như ý nghĩa, thân là ba huynh đệ, hơn nữa từng người đều có tu vi Phân Thần kỳ. Bọn hắn đã ẩn cư ở đây từ lâu, nay Cô Hồn Sa Mạc xảy ra biến cố như vậy, há có thể bỏ mặc sao?
Nhưng khi huynh đệ ba người ra tay, nghe nói trong nháy mắt đã bị đánh bại, hồn phi phách tán, đến cơ hội chạy thoát cũng không có.
Cổ Ma Thánh Tổ!
Nghe được tin tức này, trong đầu Lâm Hiên hiện lên một ý niệm duy nhất, có thể trong nháy mắt diệt sát ba gã cổ ma Phân Thần kỳ, ngoại trừ lão quái vật Độ Kiếp kỳ ra thì Lâm Hiên tuyệt nghĩ không ra người thứ hai.
Vài toà ma thành đều bị công kích, hơn nữa nghe nói còn có đại lượng cổ ma xuất hiện tại Cô Hồn Sa Mạc, không hiểu bọn chúng tìm tòi cái gì. Nếu Lâm Hiên không đoán sai, khẳng định có quan hệ cùng vị Thánh Tổ đào thoát từ phong ấn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play