Ánh mắt đảo qua từng món Linh Khí, trên trán Lâm Hiên lộ ra vài phần suy nghĩ. Tuy thu thập được với số lượng lớn nhưng nếu hắn kiêm tu nhiều thì lại dễ thành vướng bận.
Lâm Hiên quyết định chọn ra vài kiện có uy lực lớn nhất thích hợp cho hắn thao túng, còn lại có thể tới phường thị bán lấy linh thạch.
Đầu tiên hắn lấy ra đôi Ngô Câu thu được từ Hỏa Linh chưởng môn, uy lực thì hắn đã từng kiểm chứng qua khi dùng vô cùng thuận tay.
Bách Hồn Phiên sau khi tu luyện Huyền ma Chân kinh thì uy lực so còn vượt trên cực phẩm Linh Khí một bậc.
Sau đó là thanh trủy thủ kì lạ là Linh Khí có thể gặp mà không thể cầu, dùng cho tập kích thì rất hiệu quả.
Tiếp theo lại tìm được một chiếc hộp đặc màu vàng kim cỡ viên gạch. Vẻ mặt khẽ động Lâm Hiên đem linh lực truyền vào. Trong khoảnh khắc Kim Hạp bắt đầu hóa lớn, lúc này dài hơn mười trượng đồng thời rộng cũng cỡ bảy tám trượng, gần như chiếm cả động phủ. Vật này thuộc công kích hỏa thuộc tính uy lực khá lớn, tìm được trong túi trữ vật của những tu sĩ xấu số trong cương thi động.
Cuối cùng Lâm Hiên ánh mắt đảo xuống viên châu có sắc đỏ rực rỡ, to chừng cỡ mắt rồng tản ra linh lực khác thường, nhìn qua đã biết là vật bất phàm.
Huyền Hỏa Thần Châu!
Báu vật Lâm Hiên được được khi sát diệt Âm Quỷ thượng nhân. Trên bản luyện công tâm đắc Âm quỷ thượng nhân viết rất rõ ràng. Nếu không phải là tu vị Trúc Cơ hậu kỳ tuyệt không thể khu động bảo châu này. Với lại chỉ có thể phát huy ra hai ba thành uy lực mà thôi.
Trong một lần đến phường thị, Lâm Hiên mua được một quyển Bảo Giám tâm đắc. Nghe nói là do một Ngưng Đan Kỳ cao thủ viết ra. Lâm Hiên chỉ dùng hai khối tinh thạch để trao đổi. Trong cuốn thư điển này ghi lại đánh giá của cao nhân đó với pháp bảo Tu tiên giới!
Pháp bảo và cổ pháp bảo cũng có sự khác nhau nhất định. Theo tu vị chỉ từ Ngưng Đan Kỳ mới có thể thao túng pháp bảo. Nhưng ở thời kỳ thượng cổ có số ít pháp bảo được luyện chế theo phương pháp hoặc tài liệu đặc biệt mà cảnh giới Trúc Cơ miễn cưỡng thao túng được. Tuy uy lực kém hơn pháp bảo nhưng so với Linh Khí thì hơn hẳn. Mỗi lần những bảo vật này hiện thế sẽ dẫn đến tranh đoạt cực kỳ ác liệt.
Nếu Lâm Hiên không đoán sai, Huyền Hỏa Thần Châu chính là loại cổ pháp bảo đặc biệt này.
Cầm nó trong tay, vẻ mặt Lâm Hiên có chút tự diễu, tuy hiện tại hắn là đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nhưng vẫn còn cách cảnh giới Ngưng Đan khá xa.
Huyền Hỏa Thần Châu chính là bảo vật có ưu lực lớn nhất với hắn ở thời điểm này. Chỉ cần đem viên bảo châu này tế luyện lại là thể phát huy ra một phần uy lực của nó.
Huyền Hỏa Thần Châu cùng với Cương thi và Thú hồn phù, cho dù đối mặt cao thủ Ngưng Đan Kỳ, Lâm Hiên nắm chắc sẽ tẩu thoát thành công.
Đương nhiên những bảo vậy phòng ngự cũng rất cần.
Linh Khí phòng ngự thì Lâm Hiên tìm được chỉ mấy kiện mà thôi.
Xem xét một cái khăn gấm chỉ là trung phẩm Linh Khí, Lâm Hiên nhíu mày đem nó bỏ qua. Còn có một tiểu thuẫn cỡ bàn tay là Cực phẩm Linh Khí thu được trong bảo khố Linh Dược Sơn.
Hắn khẽ thở dài, may là sử dụng Bách Hồn Phiên còn nhiều bí thuật phòng ngự.
Xem ra sau này tới phường thị cần mua một số Phù lục phòng ngự cấp cao, Lâm Hiên lặng lẽ đem các bảo vật cất vào túi trữ vật.
"Thiếu gia!" Theo niệm thần của chủ nhân, Nguyệt Nhi xuất hiện trong không trung khẽ lên tiếng.
"Trủy thủ này ta giao cho ngươi."
Lâm Hiên bất ngờ đưa cây trủy thủ khiến Nguyệt Nhi cũng có chút giật mình, đây chính là Linh Khí.
Hắn đã có Huyền Hỏa Thần Châu, Khí Linh mặc dù ưu lực khá lớn nhưng không thích hợp giao phong chính diện, đem cho Nguyệt Nhi ẩn trong chỗ tối phối hợp tập kích là tốt nhất.
"Cám ơn thiếu gia." Vẻ mặt Nguyệt Nhi đại hỉ lên tiếng.
"Ừm, trủy thủ này là Khí Linh nên ngươi cần luyện hóa mới có thể sử dụng được nó."
Thời gian tiếp theo Lâm Hiên và Nguyệt Nhi bắt đầu bế quan luyện hóa pháp bảo.
Cầm Huyền hỏa Thần châu trên tay, vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng. Tay trái hắn đang cầm một cái ngọc giản bên trong là công pháp luyện hóa pháp bảo. Ngọc giản này do hắn mua được ở phường thị. Đây chỉ là công pháp cơ bản nên dễ dàng mua được.
Sau khi ở phường thị về, để lĩnh ngộ nội dung trong này Lâm Hiên mất tới ba ngày. Có điều khi hắn kết hợp nội dung trong ngọc giản và Bảo Giám tâm đắc thì phát hiện ra một điểm đặc biệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dựa theo phương pháp của Âm quỷ thượng nhân thì chỉ phát huy ra một hai thành uy lực. Nhưng nếu là bí pháp đặc biệt thì có thể phát huy ra ba bốn phần, thậm chí gần nửa uy lực. Điều này thực sự kích thích với hắn. Đương nhiên phương pháp đặc biệt này cũng có nguy hiểm.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn chưa vội luyện hóa mà rời phòng luyện công tới dược viên Linh Dược Sơn.
Chỉ thấy dược viên vô cùng rộng lớn, chiếm tới mấy ngàn mẫu. Bên trong loại kỳ hoa dị thảo đầy màu sắc nhiều vô số. Quản gia phụ trách trông coi dược viên đều là ngoại môn đệ tử nên tu vị chỉ Linh Động Kỳ. Lâm Hiên vừa mới độn quang tới đã gặp một gã quản gia đứng ở cửa.
"Tham kiến Sư thúc!" Gã quản gia chừng hơn hai mươi vội vàng cung kính. Lâm Hiên là tiền bối cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ đồng thời là thiếu chủ bổn môn, hắn không cung kính mới là lạ:
"Phùng Thăng, là ngươi trông coi ở đây?"
"Bẩm sư thúc, chính là đệ tử. Xin hỏi người có chuyện gì phân phó, đệ tử nhất định cố gắng làm ổn thỏa." Trên mặt Phùng Thăng đầy vẻ lấy lòng.
"Ừm, ta cần vài loại thảo dược." Lâm Hiên vừa nói vừa đưa cho hắn một tờ đơn dược.
"Một gốc Bách Niên linh Sâm, một cây Bách Niên Linh Chi, hai Chu Quả và hai đóa Thiên Sơn Tuyết Liên..."
Những dược liệu này nếu ở thế tục cho dù hoàng cung đại nội cũng chưa chắc có, nhưng ở tu tiên giới thì chỉ là dược liệu phổ thông. Nhưng Phùng Thăng sau khi thấy đơn dược, vẻ mặt hắn nhăn nhó lại: "Cáo lỗi a, sư thúc, các dược liệu khác đều có, duy chỉ là Thiên Sơn Tuyết Liên..."
"Thế nào?" Lâm Hiên khẽ cau mày, vẻ mặt có chút khó coi.
"Sư thúc, xin người bớt giận, không phải tiểu chất làm việc vô tâm mà là do hỏa tài nguyên nơi bổn môn quá phong phú. Tuyết Liên dù được trồng trong động phủ, do Mạc sư thúc dùng pháp quyết Băng thuộc tính mô phỏng nơi Tuyết Sơn tuyệt đỉnh kiến tạo thành. Nhưng so với thiên nhiên thì băng tuyết trong động phủ còn kém một bậc nên Tuyết liên nở hoa muộn một chút". Vẻ mặt Phùng Thăng đau khổ mở miệng, một bên cẩn thận lén nhìn sắc mặt Lâm Hiên.
Sắc mặt Lâm Hiên không kinh không hỉ nhưng trong lòng có chút ưu phiền, hắn định mượn thần thông ma đạo để luyện hóa Huyền Hỏa Thần Châu, tuy sẽ sau này sẽ phát huy thực lực cường đại nhưng cũng thân thể sẽ hao tổn rất nhiều tinh khí.
Đối với tu tiên giả tinh khí là vô cùng trọng yếu. Nếu tổn hao quá lớn thì cảnh giới có thể bị rớt xuống. Lâm Hiên đương nhiên không để tình huống này xảy ra, hắn biết được một loại đan dược tên là Tinh Nguyên Tán có thể bổ sung tinh khí. Kẻ khác muốn luyện chế loại đan dược này phải hao tổn chút tâm lực nhưng với Lâm Hiên thì không thành là vấn đề.
Nhân sâm chu quả đều ổn, nhưng không ngờ Tuyết Liên còn chưa trưởng thành.
"Sư thúc, nếu người đồng ý chờ hai tuần trăng lại đến thì thật tốt." Phùng Thăng có ý thăm dò mở miệng.
"Hừ, hai tuần trăng…" Lâm Hiên khẽ nhíu đôi mày khoát tay nói "Ngươi mau dẫn ta tới nơi trồng Tuyết Liên là được."
"Đệ tử tuân mạng" Phùng Thăng đâu dám bất tuân, vội ngự khí cùng Lâm Hiên tới một động phủ khá rộng.
Bên ngoài là khí trời mùa hạ chói chang nhưng vừa tiến vào trong động phủ đã có những luồng hàn phong thổi tới. Trong tầm mắt là một màu trắng trải dài dường như đang ở thế giới khác.
"Sư thúc, chính là nơi này!" Phùng Thăng cung kính đứng ở một bên.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua, cảm giác nơi này có chút linh lực chấn động, lập tức nhìn ra sơn đạo này có bố trí cấm chế Băng thuộc tính, mô phỏng lại quang cảnh Tuyết Sơn tuyệt đỉnh.
Chỉ thấy cách hai người khoảng mấy trượng có trồng mấy cây Thiên Sơn Tuyết Liên. Vẫn còn chưa khai hoa, chỉ là nụ nhưng cũng đã nhú ra to cỡ miệng chén.
"Sư thúc người xem, Tuyết Liên còn chưa trưởng thành, nếu hiện dùng để luyện đan, có lẽ..."
"Không sao, cho hai ta đóa." Sắc mặt Lâm Hiên không đổi lạnh nhạt mở miệng.
"Ngài thực sự muốn chăng?" trên mặt Phùng Thăng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao, ngươi không nghe rõ lời ta chăng?"
"Vâng, tiểu chất đi lấy ngay ."
Thấy sắc mặt thiếu chủ sư thúc có chút khó coi, Phùng Thăng sao dám nhiều lời. Dù sao hắn cũng nhắc qua, nếu đối phương luyện đan thất bại cũng không giáng tội lên đầu hắn được.
Chừng nửa canh giờ sau, Lâm Hiên mang theo khá nhiều dược liệu rời khỏi dược viên. Chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên là nụ hoa còn các dược liệu khác đều có phẩm chất ngoài mong đợi.
Tỷ như nhân sâm Lâm Hiên chỉ yêu cầu trăm năm dùng được nhưng Phùng Thăng lại cố ý chọn hai cây ba trăm năm. Chu quả, Linh chi… cùng với dược liệu khác cũng như thế.
Rõ ràng đối phương có ý định lấy lòng hắn. Lâm Hiên cũng không phản đối. Hắn tùy tiện từ trong túi trữ vật ra một cái hạ phẩm linh khí ném qua Phùng Thăng:"Vật này cho ngươi" Gã quản gia hết sức vui mừng, tạ ơn không ngừng.
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, hắn làm vậy đương nhiên còn dụng ý khác, sau này cần dược liệu sẽ có thêm phần thuận lợi. Tuy Phùng Thăng chỉ là quản gia cấp thấp nhưng tiểu nhân vật cũng có tiểu sự, có thể làm tai mắt giúp Lâm Hiên một phần tin tức.
Hầu hết thời gian dành để tu luyện nên đối với tin tức trong môn, Lâm Hiên không biết nhiều. Hắn dặn dò Phùng Thăng cứ định kỳ đến động phủ cung cấp tin tức, đương nhiên Lâm Hiên cũng không nhỏ mọn mà cấp cho hắn thêm chút lợi ích.
Tâm tư Phùng Thăng cũng tinh xảo, chuyện này với hắn chỉ là nhấc tay nên tự nhiên là đáp ứng. Với hắn có thể cùng quan hệ tốt với Lâm Hiên là trăm lợi mà không một hại.
Lâm Hiên vừa đi vừa khẽ vuốt nụ hoa, Thiên Sơn Tuyết Liên chưa trưởng thành nhưng để chiết xuất ra tinh hoa cũng dễ dàng. Nếu không được thì đi các phường thị chung quang thu mua hai đóa. Tóm lại Lâm Hiên không muốn có chậm trễ.
Trở lại động phủ, hắn lập tức mang dược liệu đi tới luyện đan phòng bắt đầu chiết xuất dược liệu. Qua một ngày đêm rốt cục hắn đã đem các nguyên liệu Sâm tinh, Chu quả … chiết xuất xong xuôi, còn dịch chất Tuyết Liên tuy hơi nhạt một chút nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Kế tiếp là chế luyện Tinh Nguyên Tán. Phương dược cổ truyền này thu thấp dược liệu thì khó còn luyện chế thì vô cùng đơn giản. Lâm Hiên mất mấy ngày đã luyện chế thành công một lô Tinh Nguyên Tán.
Lâm Hiên nghĩ ngợi một lát rồi rời luyện đan phòng về tĩnh thất. Trước là tắm gội sạch sẽ sau đó lên phương sàn tĩnh tọa đem tinh khí thần đến trạng thái đỉnh phong.
Sáng hôm sau cảm giác thần thanh khí sảng, thể lực viên mãn Lâm Hiên tới phòng luyện đan. Đầu tiên hắn đem Huyền Hỏa Thần châu lấy ra.
Đem cổ bảo tới trước mắt quan sát một hồi rồi khẽ tế lên không trung. Chỉ thấy bảo châu chậm rãi xoay tròn lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Sau đó Lâm Hiên giơ hai tay bắt pháp quyết, đem ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra hồng quang vào Thú đầu giữa thạch thất. Thú đầu này vốn nối liền với địa hỏa dưới lòng đất.
Đây là một lợi thế rất lớn nên Lâm Hiên mới dám dùng bí pháp để tế luyện cổ bảo.
Trên ngọc giản nói rất rõ ràng, muốn luyện hóa pháp bảo thì cần có Thuần dương Đan Hỏa của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ. Tuy Tiên thiên Chân hỏa của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ miễn cưỡng có thể luyện hóa nhưng khả năng thành công rất thấp.
Tuy nhiên cũng có thể mượn địa mạch chi hỏa, địa hỏa tại Linh Dược Sơn là tốt nhất tại U Châu. Phẩm chất chỉ kém Thuần Dương Đan Hỏa một chút, đủ luyện hóa pháp bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play