Mấy tuần trăng sau rốt cục đại công cáo thành. Lúc này trong tĩnh thất, một thiếu niên tướng mạo bình thường khoanh chân mà ngồi, trước người hắn có một chiến giáp trong suốt sáng lạn nhè nhẹ lơ lửng. No tỏa ra linh quang nhàn nhạt song lực phòng ngự thì không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại Lâm Hiên chưa nhận ra những phù văn cùng trận pháp tinh kỳ điêu khắc trên đó song khẳng định đều có diệu dụng.
Nhìn bảo vật trước người, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười thoải mái. Ngẫm lại từ lúc có ngọc giản đến khi bảo giáp thành công tính ra tới hơn hai trăm năm, thu thập vô số tài liệu trân quý. Có thể nói đây là kiện bảo vật hắn tốn nhiều tâm huyết nhất.
C cố gắng thì tất có thu hoạch, dựa theo ngọc giản thì uy lực của nó tuyệt luân, nhất là khi đối mặt với âm hồn quỷ vật cùng với tu sĩ tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính. Cơ hồ đại bộ phận thần thông đều bị hấp thu hết.
Trong mắt Lâm Hiên lóe ra tia sáng như ánh sao. Tay bào phất một cái, một đạo kiếm quang màu xanh như cá bơi ra, đón gió tăng vọt rất nhanh dài tới vài thước.
"Đi !" Lâm Hiên điểm một chỉ, kiếm quang lập tức hung hăng chém vào chiến giáp nhưng chỉ thấy lệ quang như có như không. Ánh mắt hắn nheo lại ngưng thần nhìn qua, không có linh lực bắn ra như chưa từng có công kích. Đạo kiếm khí vừa rồi chỉ là tùy tiện phát ra nhưng uy lực không hề thua kém một kích toàn lực của tu tiên giả nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong. Lực phòng ngự của chiến giáp so với dự đoán mạnh hơn nhiều.
Trên mặt Lâm Hiên không khỏi tràn đầy vui sướng sau đó hít sâu một hơi. Trước người hắn xuất hiện một hư ảnh Phượng Hoàng mỹ lệ. Nó vẫy cánh quay đầu cách không nhập vào bên trong mi tâm.
"Phá!"
Màu mắt Lâm Hiên đột nhiên chuyển sang màu bích lục, miệng bật hơi khẽ quát, yêu lực nồng nặc cuồn cuộn tuôn ra, hắn hung mãnh đánh ra mấy quyền hình thành những trảo quang thi nhau bắn tới chiến giáp.
Vù vù! Hàn phong rít lên vèo vèo. Tầng thứ ba của Phượng Vũ Cửu Thiên quyết uy lực tuyệt không nhỏ. Nhất quyền có thể bài sơn đảo hải.
Phốc! Thanh âm bạo mở cùng linh quang lóa ra. Trên Bích Diễm Kỳ Lân giáp phiêu ra mấy mấy đạo phù văn cỡ nắm tay tụ lại trước. Đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy màu vàng đem trảo quang chứa đầy yêu lực hút vào.
"Ồ . ." Kết quả thế này khiến trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần kinh ngạc. Không ngờ yêu lực cũng bị hấp thu.
Chỉ thấy từ bên trong lốc xoáy phun ra một cột sáng màu trắng ngà phản lại. Lâm Hiên nhướng mày đem Ô Kim Long giáp thuẫn tế lên, trong âm thanh rào rào mới cản được cột sáng kia.
"Không tồi, không ngờ còn có thể phản ngược công kích."
Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, chưa nói sau này Bích Diễm Kỳ Lân giáp còn có thể thăng cấp, uy lực hiện tại cũng không kém bao nhiêu so với linh bảo phỏng chế.
Hắn vẫy tay một cái, Bích Diễm Kỳ Lân giáp chợt lóe ra linh quang sau đó bay tới mặc vào trên người. Hắn lại cong tay búng ra một linh quang hóa thành một tấm gương quan sát.
Chỉ thấy chiến giáp phát ra đại khí sáng lạn. So với thuẫn bài thì nó còn có thể thu phát tùy tâm. Thần niệm Lâm Hiên khẽ động chiến giáp biến mất không thấy. Tâm tùy ý chuyển lại lần nữa hiện lên.
Lặp lại vài lần Lâm Hiên đem nó thu vào đan điền, giống như Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn dùng chân nguyên chậm rãi tu dưỡng, tin rằng một thời gian sau uy lực sẽ tăng mạnh.
Khẽ cười hắn trở lại giường ngọc ngủ vùi cả ngày. Hôm sau khi Lâm Hiên tỉnh lại việc đầu tiên là tới chỗ Nguyệt Nhi. Vẫn là cái kén lớn trắng như tuyết lẳng lặng trong mật thất lộ vẻ thần bí vô cùng.
"A .. ! "Lâm Hiên khẽ hô một tiếng nhưng không có tiếng đáp, chẳng lẽ nha đầu Tiểu Đào lại rơi vào giấc ngủ. Hắn thở ra chậm rãi tiến về phía trước. Tới gần cái kén cao hai trượng, trên mặt Lâm Hiên dần dần toát ra thần sắc nhớ thương, tay phải nâng nhẹ nhàng vuốt vuốt lớp vỏ kén song miệng khẽ lẩm bẩm.
"Tu La Vương..."
Ngẫm lại thật giống như trong mộng, hắn vẫn còn nhớ khi mới gặp, tại trang viện hoang tàn thì nàng chỉ là một tiểu âm hồn nhỏ nhắn đang vương lệ.
Nguyệt Nhi bước trên tu tiên đạo, tuy không có đan dược phụ trợ song tiến cảnh nhanh tới thái quá. Khi đó Lâm Hiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không ngờ bên trong là bí mật kinh tâm động phách thế này. Sau này muốn ở một nơi cùng nha đầu chỉ sợ sẽ phải đối đầu với Chân tiên a!
Nghĩ tới đây Lâm Hiên cảm khái thở nhẹ ra. Trường sinh không phải mục đích hắn tu tiên sao, sao hiện tại nghĩ tới không được cùng Nguyệt Nhi phiêu lãng là hắn lại thấy chán chường đến vậy?
Không biết mấy trăm vạn năm trước đã phát sinh cái gì. Kiếp trước cho dù nàng là Tu la Vương thì kiếp này ta vẫn sẽ bảo hộ cho nàng!
Hắn khe khẽ thở ra, qua lớp kén như truyền ra cảm giác ấm áp như mỗi khi ôm Nguyệt Nhi vào trong lòng.
Đột nhiên …
Oanh!
Từ kia lớn kén phát ra vô số tia sáng bạc, bên trong còn có phù văn lóe ra, Lâm Hiên cảm giác như bị trùm trong ngân quang. Biến cố quá đột ngột khiến hắn trở tay không kịp.
Sau một mờ hồ, hắn phát hiện đang ở trong một khoảng không mịt mờ. Bốn phía là một vùng hư vô hắc ám vô tận.
"Đây là nơi nào?"
Lâm Hiên quay đầu đem thần thức thả ra, ngoại trừ tinh quang thì nơi này lại trống không, có phải là Nhân giới hay không cũng rất khó nói.
Một thoáng vừa rồi hắn rõ ràng ở tại động phủ, sao lại bị bất ngờ bị chuyển dịch đến địa phương khó hiểu này?
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ lo lắng, có được thần thông cỡ này hiển nhiên đã nghịch chuyển phép tắc thiên địa.
Chẳng lẽ sự tồn tại của Nguyệt Nhi đã bị chân tiên phát hiện? Lâm Hiên cảm giác tâm thất như đóng băng, vội quay đầu một hồi song không thấy cái lớn kén màu trắng đâu nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, khi trước do tiếp xúc cái kén mới phát sinh biến cố này. Vậy đương nhiên có liên quan đến hắn và Nguyệt Nhi.
Đang nghĩ ngợi thì Lâm Hiên thầm rúng động. Một cỗ áp lực nghẹt thở vô hình ép đến khiến hắn có cảm tưởng lúc này mình không phải là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ mà chỉ là một con kiến hôi.
Đột nhiên một âm thanh êm ái không thể tả xiết âm truyền vào tai: "Tu La, nghe thực quen tai. Đúng rồi, chính là ta, mấy trăm vạn năm nay cũng không có ai kêu ta như vậy."
Thanh âm linh hoạt kỳ ảo, còn muốn khẽ khàng hơn khúc nhạc du dương hòa ái nhất thế gian, còn ngữ khí này...
Chẳng lẽ thật sự là âm ty chi chủ?
Vừa nghĩ tới đây, mặc dù trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, Lâm Hiên cũng vô pháp duy trì vẻ trấn định. Thật chầm chậm hắn nhìn về nơi có thanh âm kia. Chỉ thấy trong đáy mắt diện ra dung mạo của một nữ tử.
Đoành!
Lâm Hiên có cảm giác như một cỗ lực vô hình vừa giáng thẳng vào người.
Thế gian còn có nữ tử đẹp đến thế này sao?
Hai trăm năm nhãn quang phong phú, số tuyệt sắc mỹ nữ gặp hắn qua còn thiếu sao.
Cầm Tâm Khổng Tước, Tần Nghiên khuynh quốc khuynh thành mỗi người mỗi vẻ nào có ai sánh bằng!
Nhưng chỉ sợ không cách nào so được với thiếu nữ trước mắt này, có dùng lời khuynh quốc khuynh thành miêu tả dung mạo nàng thì vẫn không đủ. Vẻ mỹ lệ của nàng không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Tuyệt mỹ của tuyệt mỹ!
Có phải là tam giới đệ nhất mỹ nữ chăng. Hiện tại nàng không phát ra linh áp nhưng Lâm Hiên vẫn cảm giác không ngẩng đầu lên được. Giống như phàm nhân đối mặt thần thánh, cảm giác khuất phục từ trong vô thức. Nhưng sao trong lòng hắn lại có chút quen thuộc, cảm giác thân cận quanh quẩn đâu đây.
"Ngươi... Là Nguyệt Nhi sao?" Lâm Hiên trong vô thức thốt lên.
"Nguyệt Nhi?" Chỉ thấy nơi xa mờ ảo đôi mi tuyệt mỹ nữ tử khẽ nhíu:"Sao ngươi biết được. Măm xưa cũng chỉ có Ngũ vương mới biết tên ta"
"Cái này.."
Thanh âm dường như băng lãnh mà lại có chút quen thuộc. Lâm Hiên gãi đầu, không ngờ thiếu nữ tuyệt mỹ kia cũng tên là Nguyệt Nhi.
"Ta không biết, ta chỉ cảm thấy cô là Nguyệt Nhi, khi xưa chính nàng nói cho ta!"
"Ta nói cho ngươi?"
Tuyệt mỹ nữ tử ngẩn ngơ sau đó đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, thần sắc có chút tức giận nhưng biểu hiện ra một sắc thái đẹp đến độ không bút mực tả xiết mà lại như vạn băng trải rộng.
Tiểu tử không biết sống chết!
Tu La Vương tức giận đến mặt hoa hé nở nụ cười. Cho dù là chân tiên thượng giới cũng tuyệt không dám đùa giỡn nàng, thiếu niên kia chẳng qua như con kiến hôi, lá gan thật lớn!
Tu la Vương chưa động thủ nhưng một cỗ uy áp khiến người khuất phục đã bắn thẳng ra.
Oanh!
Lâm Hiên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như đang trên một con thuyền nhỏ giữa phong ba bão táp trong đại hải.
Nàng có mấy phần giống là Nguyệt Nhi... Tại sao không nhận ra hắn?
Lâm Hiên hoảng hốt, đối mặt âm ty chi chủ trong truyền thuyết thì thần thông của Nguyên Anh kỳ tu sĩ có khác nào một hạt cát trong sa mạc.
Tu tiên giới lãnh khốc vô tình, ngã xuống trong tay kẻ khác hắn tuyệt không có nửa điểm oán hận, nhưng trong tay thiếu nữ đã cùng hắn động sinh cộng tử khiến trong lòng vô cùng bi thương. Tại sao? Ở không gian này nàng đã quên hắn rồi sao!
Uy áp nghẹt thở khiến thân thể không thể cử động, lúc này Lâm Hiên đang trải qua tình cảnh của Cửu Thiên Huyền Tôn khi trước, cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên sự tình khiến hai người không thể nào ngờ đã xảy ra, khí hải từ trong đan điền Lâm Hiên phát ra vô số lam sắc quang điểm bảo vệ tâm mạch, sau đó lại đem uy áp của Tu La Vương cản lại.
"Ơ..." Trên mặt thiếu nữ lộ vẻ giật mình. Là âm ty chi chủ, đối mặt thiên địa băng hỏa không biến sắc, phóng tầm mắt trong tam giới điều có thể làm nàng thất thố quả thực không nhiều. Thân thể mềm mại của thiếu nữ có chút run rẩy thất thanh khẽ la lên: "Không thể, bảo vật này sao lại ở trong tay ngươi?"
"Ta… "
Lâm Hiên chỉ còn biết kinh hô, sự tình phát sinh hôm nay quá mức quỷ dị khiến hắn không biết nói thế nào. Có điều suy nghĩ một chút. Tu La Vương vốn đã đầu thai chuyển thế thành Nguyệt Nhi, vậy thiếu nữ này chỉ là thần thông hư ảnh nào đó mà thôi.
" Hừ, không nói mà được sao?"
Trên khuôn mặt thiếu nữ tuyệt mỹ lộ chút chê cười, ngọc thủ nâng lên nhẹ nhàng điểm về phía trước. Thân hình Lâm Hiên liền như khúc gỗ bay tới trước mặt nàng. Sau đó bàn tay mềm mại trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đặt trên trán hắn.
Lúc này sắc mặt Lâm Hiên đại biến, kinh hãi tới cực điểm, bởi vì này động tác hắn vô cùng quen thuộc, kế tiếp đợi hắn chính là nổi khổ khi bị sưu hồn. Tư vị thế nào Lâm Hiên dù chưa nếm qua song tuyệt đối là muốn sống không được muốn chết không yên.
Sau khi sưu hồn thần thức tổn thương cực lớn, cho dù đối phương không hạ sát hắn thì tám chín phần cũng biến thành một gã Xuyên Sơn Giáp thứ hai.
Đúng là thiên lão trêu người, không ngờ lại phải chết trong tay Nguyệt Nhi, thiếu nữ mà hắn luôn nghĩ đến nhiều nhất.
Thiếu nữ đã thi triển thần thông sưu hồn có điều trong tuyệt cảnh, Lâm Hiên không cảm giác thống khổ mà ngược lại toàn thân ấm áp dào dạt giống như khi năm xưa khi còn ở thế tục, hắn cùng lũ tiểu hài tử thường đi đùa giỡn trên giang hà.
Qua thời gian một tuần trà Tu La Vương buông tay, không ngờ ánh mắt nhìn Lâm Hiên có chút phức tạp, trong đáy mắt dường như ẩn chứa điều khó nói:"Nguyên là ta… "
Thông qua sưu hồn thuật, vị âm ty chi chủ tuyệt mỹ này đương nhiên đã rõ một chút sự tình: "Là ta đã làm quá, ngươi gọi ta là Nguyệt Nhi vốn không sai"
Ánh mắt ngưng trọng nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ nhưng Lâm Hiênlại nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như tìm lại được ý nghĩa của sinh mạng.
Hắn đã cùng Nguyệt Nhi thề non hẹn biển, có điều Lâm Hiên thực không biết kiếp trước của nàng thế nào.
"Cô đã chuyển thế thành Nguyệt Nhi, vậy hiện tại sao còn xuất hiện ở đây" Lâm Hiên suy nghĩ một chút tò mò mở miệng.
"Ta vốn không rõ lắm có điều hiện tại đã biết một chút. Ta chính là một phần hình ảnh ký ức của Tu La Vương được phong ấn bảo tồn trong thức hải của Nguyệt Nhi" Đôi môi anh đào thiếu nữ cảm khái, lộ ra vài phần thê thương.
"Ký ức được bảo tồn?"
Lâm Hiên trợn mắt há mồm, ký ức từ kiếp trước mà cũng có thể suy nghĩ sao, đây khác nào đã vẫn còn linh trí, thế này khác nào một phần nguyên thần. Điều này cũng không đúng, khi sinh linh đã chuyển thế thì tất cả các phân hồn đều tự diệt. Loại thần thông này vượt quá sự hiểu biết của hắn, chẳng qua Lâm Hiên từng nghe Nguyệt Nhi nói qua, Tu La Vương khi chuyển thế từng đem phần lớn ký ức phong ấn trên người nàng, chẳng lẽ trước mắt hắn là một phần ký ức thật sao?
Nhất thời hai người đều lâm vào trầm tư, thật lâu sau Lâm Hiên mở miệng;
"Vậy kiếp trước của Nguyệt nhi đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô thống lĩnh âm ty quỷ vật đánh giết Linh giới đến máu chảy thành sông, lại còn cố ý dẫn Chân tiên hạ giới. Điều này có thật không?"
"Việc này ta không thể trả lời. Sau này tu vị Nguyệt Nhi tăng lên có thể phá bỏ phong ấn thì nàng sẽ nói cho ngươi. Lần này kết anh ước chừng còn cần ba năm, chỉ cần không có ngoại giới quấy nhiễu thì sẽ ổn, ngươi không cần lo lắng cũng không cần phải ở bên nàng, Được rồi, chúng ta gặp mặt lần này vốn ngoài ý muốn, ta nên đưa ngươi trở về."
Thiếu nữ hé mở đôi môi đỏ mọng sau đó ngọc thủ phất một cái, thân thể Lâm Hiên bị một tầng ngân quang bao lại.
"Đợi một chút..." Trong lòng hắn vẫn còn nỗi băn khoăn nhưng thiếu nữ căn bản không muốn nghe, trong đầu Lâm Hiên truyền đến một trận cảm giác mê muội rồi mất đi ý thức.
Trong mờ mịt tinh không chỉ còn lại tuyệt sắc nữ tử đệ nhất tam giới. Sau khi Lâm Hiên biến mất thì đôi mắt trong veo như pha lê trên khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của nàng đột nhiên rơi ra hai giọt lệ óng ánh, ánh mắt càng cổ quái vô cùng như yêu hận đan xen, đôi môi anh đào hé mở nhẹ nhàng lẩm nhẩm: "Tại sao Lam Sắc Tinh Hải lại ở trong tay ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự là hắn, kiếp trước ngươi hại người còn chưa đủ sao, có lẽ... Ta vẫn chưa đủ tàn nhẫn để giết ngươi."
Chỉ tiếc những lời này Lâm Hiên vĩnh viễn cũng không nghe được. Thời khắc này đột nhiên hắn mở choàng mắt, vẫn là bên trong tĩnh thất, thậm chí cánh tay phải vẫn đang còn nâng, lòng bàn tay còn chạm vào kén lớn tuyết trắng kia.
Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, nếu không phải ký ức quá rõ ràng Lâm Hiên cũng nghĩ hồn phách vừa lưu lạc nơi đâu.
"Nguyệt Nhi!"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vài phần yêu thương, không nghĩ tới hắn lại gặp được tiền kiếp của tiểu nha đầu. Tuy rằng đó chỉ là ký ức nhưng Lâm Hiên không biết rằng vừa đặt một chân lên quỷ môn quan.
Còn ba năm nữa Nguyệt Nhi mới kết anh thành công. Còn có lam sắc tinh hải nữa, tại sao nó có thể bảo vệ hắn khỏi Tu la Vương, vật bảo vật này không đơn giản chỉ là để chiết xuất tài liệu. Tu La Vương sao lại nhận ra vật này! Toàn bộ chuyện này thực quá mức quỷ dị.
Lâm Hiên lắc lắc đầu việc này có nghĩ nữa cũng vô dụng, chỉ có thể chờ sau này Nguyệt Nhi giải trừ phong ấn...
Hắn nhìn thoáng qua lớn kén sau đó rời khỏi mật thất.
Trở lại động phủ trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện vẻ buồn bã. Một lúc sau hắn hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình, duỗi tay vỗ vào túi trữ vật. Một con khôi lỗi hình người hiện ra trước mặt, đáng tiếc là không có đầu. Vật này là hắn thu được từ tu sĩ Thiên Xảo Môn khi tại Vô Định Hà.
Khôi lỗi này vốn có tu vị Nguyên Anh trung kỳ, đáng tiếc Lâm Hiên không biết khôi lỗi thuật nên không có cách nào tu sửa. Chẳng qua nhìn thứ này trong lòng hắn lại nghĩ tới một chuyện.
Tuy rằng mới tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ không lâu song hắn có niềm tin một ngày bước vào Ly Hợp kỳ, vượt qua thiên kiếp phi thăng Linh giới! Mà hiện tại trong Bái Hiên Các thì ngoại trừ hắn thì không có thêm cao thủ Nguyên anh kỳ nào. Điều này hiển nhiên không ổn.
Tu vị của Doanh nhi còn thấp, nếu chiêu mộ thêm tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, một khi hắn rời đi rất có khả năng nàng bị đoạt quyền. Đây là một nan đề song khi nhìn khôi lỗi trước người chân mày Lâm Hiên chợt giãn ra.
Trước kia mấy nha đầu Kết anh, tránh trường hợp phản phệ như hai tên Huyết Ảnh Tông không nên thu thêm cao thủ. Nếu có thể thao túng khôi lỗi Nguyên Anh kỳ thì sẽ làm ra sự tình lộng xảo thành chuyên.
Nhất cử lưỡng tiện!
Thánh địa Vân châu này mặc dù có truyền lưu khôi lỗi thuật song chỉ là tạp phẩm. Chân chính tinh thâm thuật này chỉ có Thiên Xảo Môn.
Là một trong thất đại thế lực vân châu, môn phái này đương nhiên có Nguyên Anh kỳ khôi lỗi, mà có đủ tinh thạch thì cũng không bán ra. Chỉ có thể nhìn mà thèm!
Đang nghĩ ngợi thì thần sắc Lâm Hiên vừa động, xoay người hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Trong sơn cốc bách hoa nở rộ nhưng từ bên ngoài được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng, chỉ thấy một đạo hỏa quang xoay quanh vài lần, muốn bay vào bên trong đều bị huyễn trận cản lại. Thanh quang chợt lóe Lâm Hiên xuất hiện bên ngoài cốc khẩu. Trên mặt vô kinh vô hỉ tay phải khẽ nâng, truyền âm phù rơi vào bàn tay rồi đem thần thức chìm vào.
Rất nhanh vẻ mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, cả người chợt lóe thanh quang hướng về phía chân trời bay vút đi.
Cùng lúc đó tại Cửu Lăng Sơn.
Thấp thoáng xa xa có thể thấy những kiến trúc quỳnh lâu điện ngọc, tổng đàn Huyết Ảnh Tông hiện đã bị Bái Hiên Các chiếm cứ, trải qua phát triển sơ bộ có đã chút bề thế, các loại cấm chế đại trận được bày ra chung quanh.
Có điều thời khắc này không khí trong đại điện nghị sự lại vô cùng ngưng trọng.
"Các chủ, ta tuyệt không nuốt được cơn giận này, nhất định phải vì những đệ tử đã ngã xuống mà báo thù!" Vừa lên tiếng là một đại hán thân cao hai thước, tướng mạo uy vũ song lúc này trang phục loang đầy máu, tu vị không thấp chính là tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ.
"Không vội, không vội. Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn." Một lão giả thân mặc đạo bào có chút do dự mở miệng.
"Không sai, oan oan tương báo khi nào, theo ta hay phái người đi tìm đối phương hỏi cho rõ đã." Một trung niên nhân ăn vận như nho sinh cũng mở miệng.
"Quách trưởng lão, Mã trưởng lão, lời này của hai ngươi có ý gì, chẳng lẽ để huynh đệ Bái Hiên Các ngã xuống vô ích thế sao?" Đại hán nghe vậy giận dữ, hai mắt trợn lên hung hăng có điều hai người kia lại xem như không thấy.
"Chu huynh cũng đừng có nóng, chúng ta đâu có nhằm vào ngươi mà đang luận sự"
"Luận sự?" Đại hán cười lạnh một tiếng: "Tài hàng của Bái Hiên Các giá trị mấy chục vạn tinh thạch bị Thiên Ảnh Tông ngang nhiên cướp đoạt, rồi còn năm vị trưởng lão Ngưng Đan Kỳ hộ tống tử trận, Trúc Cơ kỳ đệ tử thương vong tới hơn bảy mươi tám người, chẳng lẽ chúng ta còn có thể nhịn được cục tức này?"
"Lời này không sai nhưng Chu huynh đã biết thực lực của Thiên Ảnh Tông. Tại Vân châu bọn họ được xem như nhị lưu tông môn, chỉ là Nguyên Anh kỳ thái thượng trưởng lão cũng có mười hơn người."
Nói đến đây đạo bào lão giả đưa tay ra cản lời:"Chu huynh không cần xen lời, chờ lão phu nói cho cạn."
Đại hán vốn miệng mở ra nhưng cũng đành phải câm nín.
"Ta biết Chu huynh muốn nói Lâm trưởng lão bổn môn là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả song tình thế lúc này không có lợi cho chúng ta, ngươi chớ quên Thiên Ảnh Tông tuy là truyền thừa tu yêu nhất mạch nhưng lại là thế lực phụ thuộc vào Vạn Phật Tông. Cho dù Lâm trưởng lão có thể đánh bại Thiên Ảnh Tông thì chẳng lẽ Vạn Phật Tông chịu ngồi yên sao. Lão phu không phải sợ chết nhưng xung đột với Vạn Phật tông chẳng qua như trứng chọi đá mà thôi."
"Vậy cứ thế để người của ta chết oan vậy sao, huống hồ chúng ta có nén giận thì đối phương ngược lại càng đắc ý." Đại hán có chút không cam lòng mở miệng.
"Điều này, còn xem đối phương định hành động..." Lão già vuốt vuốt chòm râu, lời còn chưa dứt thì một thanh âm lành lạnh truyền vào tai: "Cái gì mà chờ hành người hành động, tu tiên giả mềm nắn rắn buông. Ngươi lui một thước hắn sẽ tiến một trượng, người không phạm ta ta không phạm người nhưng nếu ngược lại thì.. Hừ hừ !"
"Thiếu gia!"
Ngồi cạnh chủ vị nơi đại điện, một thiếu nữ nãy giờ vẫn im lặng vội uyển chuyển đứng lên thi lễ với đạo kinh hồng vừa hạ xuống.
"Tham kiến đại trưởng lão."
Những tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ khác cũng lộ ra vẻ tất cung tất kính.
"Miễn!" Thanh quang tản ra, Lâm Hiên khoát tay áo rồi đưa mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng trên thân lão giả vận đạo bào: "Lời ngươi phân tích ta đã nghe, song nếu bị người tới tận cửa khi dễ mà không dám chống lại thì càng khiến đối phương khinh thường sao"
"Ý của đại trưởng lão là nên ứng phó thế nào?" Trên mặt lão giả lộ ra sợ hãi vẻ mở miệng.
"Rất đơn giản, ta đã nói rồi nếu người dám phạm ta. Ta đồ sát cả nhà hắn!" Lời còn chưa dứt thì một cỗ sát khí từ trên người Lâm Hiên phát ra khiến tất cả tu tiên giả sợ hãi câm lặng như hến.
Lâm Hiên cũng không nhìn bọn họ mà trực tiếp ngồi xuống vào chủ vị: "Doanh nhi, vừa rồi ta chỉ nghe đại khái, cụ thể tình hình ngươi cẩn thận nói lại"
"Dạ, thiếu gia." Lục Doanh Nhi thi lễ, sau đó đôi môi anh đào hé mở chậm rãi thuật chuyện.
Kỳ thật sự tình cũng không có gì phức tạp. Bái Hiên Các theo sự phân phó của Lâm Hiên hoạt động cẩn thận nhưng đã bắt đầu mở rộng thương lộ ra chung quanh. Trải qua cố gắng có nhận được mấy sinh ý kha khá, tại phụ cận có một chút ảnh hưởng.
Hết thảy thuận lợi nhưng mấy ngày hôm trước lại đứng trước một thử thách!
Khi Bái Hiên Các vận chuyển hàng hóa đi Lạc Nhật thành thì nửa đường bị địch nhân cướp đi, đối phương xuất thủ tàn nhẫn khiến năm Ngưng Đan Kỳ trưởng lão chết trận đương trường, Trúc Cơ kỳ tu sĩ thương vong tới mấy chục người. Đã điều tra ra hung thủ là Thiên Ảnh Tông, một thế lực rất khó trêu chọc, có hơn mười vị Nguyên Anh kỳ tu tiên giả và có liên hệ sâu sắc cùng Vạn Phật Tông.
"Vạn Phật Tông?" Đuôi mày Lâm Hiên khẽ động.
"Các ngươi lui ra, chuyện này để ta cùng Các chủ thương nghị." Lâm Hiên quay sang nhàn nhạt mở miệng.
"Dạ "
Đám tu tiên giả trong đại điện cung kính thi lễ sau đó toàn bộ lui xuống.
"Thiếu gia, người thật muốn động thủ với Thiên Ảnh Tông?" Lục Doanh Nhi lo lắng mở miệng.
"Nha đầu ngốc, ta với Vạn Phật Tông đã đến nước này, chẵng lẽ còn có biện pháp có thể hóa thù thành bạn sao?" Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, thần sắc phong đạm vân bạc nói.
"Nhưng.." Lục Doanh Nhi chần chừ một lát mới mở miệng "Đối phương một trong thất đại thế lực vân châu, chống chọi cùng bọn bọ thì không sáng suốt, chúng ta có thể nhịn một phen..."
"Nhịn, ngươi nói là mai danh ẩn tích làm một con rùa đen rút đầu sao?" Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tia tàn khốc.
"Thiếu gia, tiểu tỳ tuyệt không có ý này." Lục Doanh Nhi kinh hãi vội vàng chỉnh đốn trang phục thi lễ.
"Được rồi đứng lên đi, ta biết ngươi là có ý tốt, ngươi cũng biết ta không thích vô cớ trêu chọc cường địch làm gì, lại càng không thích bị người truy đuổi đến màn trời chiếu đất. Song Thiên Ảnh Tông kia dám đụng tới Bái Hiên Các chúng ra thì chỉ có thể nói bọn chúng xui xẻo, đừng trách chó gà ta cũng không tha" Lâm Hiên oán hận mở miệng.
"Thiếu gia, vậy để tiểu tỳ triệu tập nhân thủ đi cùng người" Lục Doanh Nhi thấy khuyên bảo vô dụng nên chỉ có thể tuân theo, không quản như thế nào Thiên Ảnh Tông cũng có mấy vạn tu tiên giả, nàng lo lắng Lâm Hiên thân cô thế cô.
"Đối phương nhân số tuy nhiều nhưng với ta chẳng qua chỉ là một đám gạch mềm ngói rệu, chúng ta càng đi đông càng bất lợi. Có điều sau khi ta đi thì các ngươi phải vô cùng cẩn thận".
"Thiếu gia yên tâm, điều này tiểu tỳ hiểu rõ trong lòng. Tuy rằng cao thủ Bái Hiên Các thưa thớt, thực lực tiến công thì không đủ song hộ sơn thì có thừa, tại chung quanh tổng đàn ta đã tốn tới trăm vạn tinh thạch bày ra cấm chế trận pháp, cho dù là có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng muốn phá cũng phải mất mấy canh giờ. Điểm thời gian này cũng đủ để thông tri cho thiếu gia." Lục Doanh Nhi nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tự tin.
Lâm Hiên gật đầu, ánh mắt ẩn lộ ra vài phần khen ngợi: "Không tồi, tổng đàn là nơi căn cơ môn phái, đại trận trấn phái càng mạnh thì càng tốt, tinh thạch chẳng qua chỉ là vật ngoài thân."
"Tạ ơn thiếu gia toàn thành" Lục Doanh Nhi duỗi tay vuốt ngực, thần sắc lộ chút thả lỏng. Việc mua trận pháp khiến nàng có chút không yên, dù sao một hộ sơn trận pháp tới cả trăm vạn tinh thạch xa xỉ, nàng sợ sẽ bị thiếu gia chê trách.
"À, sau khi ta rời đi, động phủ của ta vẫn không được ngoại nhân tiến vào, Nguyệt Nhi đang bế quan tu hành ở đó, ngươi nhớ kỹ chưa?"
"Nguyệt Nhi tiểu thư vẫn lưu ở chỗ này?" Trên mặt Lục Doanh Nhi lộ chút giật mình, hai người không phải như hình với bóng sao. Đương nhiên biết không nên mở miệng hỏi nhiều:
"Thiếu gia cứ yên tâm, ta tuyệt không sẽ để ai tới quấy rầy tiểu thư".
"Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu sau đó duỗi tay vỗ vào bên hông một cái, hai cái túi bay ra.
Rống!
Cùng với kêu rên thê lương là âm phong nổi lên nơi đại điện, yêu khí cuồn cuộn dâng trào. Khí thế đáng sợ khiến vẻ mặt Lục Doanh Nhi cuồng biến. Khi thi khí âm phong tản đi thì dần dần hiện ra hai quái vật.
Một tên răng nanh mồm rộng toàn thân là đầy lông lá, hai con mắt đỏ như máu, không cần phải nói tự nhiên là thi ma.
Còn một tên khác bên ngoài có mặc giáp áo ngắn, dáng người cao gầy tóc tai bù xù như tổ quạ, từ lúc trong túi ra hắn cứ hướng về phía Lục Doanh Nhi cười hắc hắc, thần tình ngây ngô đần độn thấy rõ. Nhưng yêu khí trên thân lại khiến kẻ khác nghẹn họng trân trối. Lục Doanh Nhi dụng thần thức đảo qua vẻ mặt lập tức cuồng biến. Không ngờ đối phương lại là Hóa hình hậu kỳ Yêu tộc.
"Cái này…" Thiếu nữ đang vô cùng rúng động thì lời tiếp theo của Lâm Hiên khiến nàng còn tưởng tai mình có vấn đề: "Doanh nhi, ta tạm thời giao Xuyên Sơn Giáp cùng Thi ma này cho ngươi sử dụng"
"Giao cho ta?" Lục Doanh Nhi ngạc nhiên mở to hai mắt hết cỡ:"Thiếu gia nói là.."
"Không sai, ta sẽ thi triển bí thuật khiến hai quái vật này tạm thời nghe sự phân phó của ngươi." Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.
Trải qua một hồi suy nghĩ, tuy có hộ sơn đại trận giá trị trăm vạn tinh thạch nhưng Lâm Hiên vẫn thấy chưa yên tâm. Dù sao Nguyệt Nhi đang kết anh, Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn tuyệt không muốn có sai lầm gì.
Có hai quái vật này ở lại, chỉ cần không phải là lão quái vật Ly Hợp Kỳ đích thân tới thì sẽ không đáng ngại.
"Tạ ơn thiếu gia, chẳng qua..."
Lục Doanh Nhi muốn nói song lại thôi, tu vị của nàng mới là Ngưng Đan Kỳ. Có thể sai sử quái vật cấp bậc cỡ này khiến nàng vừa hưng phấn vừa lo lắng: "Tiểu tỳ có khả năng này sao?"
"Yên tâm, chúng đã lấy máu của ta nhận chủ, chỉ cần ta thi triển bí thuật, ngươi muốn khống chế hay ra mệnh lệnh thì sẽ không có vấn đề." Lâm Hiên tin tưởng nói, sau đó nhìn qua thiếu nữ: "Doanh nhi, ngươi lại gần ta một chút"
"Vâng" Lục Doanh Nhi gật đầu, biết thiếu gia lâu như vậy mà vẫn có chút xấu hổ ngượng ngùng đi đến cạnh hắn ba thước.
Lâm Hiên thì không chú ý tới thần sắc của nàng, hắn duỗi tay cầm bàn tay mềm mại của thiếu nữ. Sau đó hé miệng phun ra một sợi tinh quang quấn quanh cổ tay nàng một vòng.
Máu tươi tức khắc chảy ra, Lâm Hiên dùng tay trái nâng vừa điểm vừa họa, lấy tinh huyết của Doanh Nhi làm mực vẽ nên vô số phù văn đỏ tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play