Chẳng qua động tác của Lâm Hiên nhanh hơn, hóa thành một đạo thanh sắc kinh hồng bay đến trước người đối phương một trượng, tay phải đánh ra một quyền thẳng tới đối phương.
Cánh tay hắn bao phủ một tầng ngân quang, tỏa ra yêu khí.
Cửu Thiên Huyền Tôn ngạc nhiên rồi lộ vẻ khinh thường: "Lão phu còn tưởng rằng ngươi có thần thông kinh người gì, mới tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tới tầng thứ hai đỉnh phong, đi học Yêu Tộc cận chiến, múa rìu qua mắt thợ!"
Sau khi nói xong hắn không hề lùi bước, tuy lão quái vật này không phải là tu yêu giả nhưng thân thể tu sĩ ly hợp cũng phi thường cứng rắn.
Chỉ thấy Cửu Thiên Huyền Tôn há miệng phun ra một đạo thanh sắc chân hỏa, bao phủ tay phải rồi cũng đánh ra một quyền về Lâm Hiên.
Tư thế cổ xưa, bên trong một quyền này bao hàm có pháp lực cùng thiên địa nguyên khí.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tiếu ý, Bích Huyễn U hỏa bốc lên bao trùm nửa cánh tay.
Oanh!
Âm thanh kịch liệt truyền vào tai. Một già một trẻ không chỉ tu luyện cùng công pháp, tâm cơ cũng đều giảo hoạt như loài hồ ly.
Chẳng qua đấu trí đấu lực phen này, Lâm Hiên xảo diệu hơn một chút.
Lưỡng quyền chạm nhau giữa không trung, chân hỏa thanh sắc cùng thiên địa nguyên khí như độc xà lan ra.
Cửu Thiên Huyền Tôn không chỉ ác độc mà cũng phi thường cẩn thận. Với lấy Anh hỏa của tu sĩ Ly Hợp đã dư sức đả bại tiểu tử Nguyên Anh, có điều để đối phương thua một cách thảm hại, Một kích này đã thiên địa nguyên khí rất dày đặc.
Hai loại thần thông kết hợp nhất định sát diệt đối phương đương trường!
Bình tâm mà nói, hắn tính như vậy vốn không sai. Có điều bất kể là Anh hỏa hay thiên địa nguyên khí đều bị U Hỏa quỉ dị kia cắn nuốt hết. Trên mặt Cửu Thiên Huyền Tôn lộ vẻ hoảng sợ nhưng trốn đã không kịp. Thanh quang chợt lóe, chỉ có thể đem hộ thuẫn mở ra.
Lâm Hiên cũng không truy đuổi, nếu chỉ có mình Cửu Thiên Huyền Tôn thì không nói, bên cạnh còn nhiều lão quái vật đang thèm thuồng.
Bình tâm mà nói Lâm Hiên đã bị dồn đến tuyệt lộ, vòng bảo hộ đã vỡ, hắn phải tranh thủ thời gian cho Nguyệt Nhi thành công lấy Tu La Thần Huyết.
"Muốn vào sao, phải bước qua thi thể của ta." Lâm Hiên vừa nói vừa phất tay tế ra Thông Thiên Linh Bảo.
Lâm Hiên động thủ cùng Cửu Thiên Huyền Tôn vô cùng nhanh chóng. Đám tu sĩ đều xem đến ngây người.
Bọn họ không phải sư đồ!
Biết mình bị lừa thì hai mắt La gia lão tổ như phún lửa. Có điều cũng không dấu được vẻ ngạc nhiên. Chỉ là một hậu kỳ tu tiên giả Nguyên Anh lại có thể bức lui lão quái vật Ly Hợp kỳ.
Có lầm hay không?
Có điều nữ âm hồn kia tiến vào Tu La hành cung chính là sự thật. Nghĩ đến đây, La gia lão tổ cực kỳ phẫn nộ, vọt tới chỗ Lâm Hiên.
"Tiểu tử. Cút ngay, kẻ nào ngăn ta đều phải chết"
"Thế sao, tại hạ phải thử một chút."
Nếu không thể lùi bước, , trong cơ thể Lâm Hiên pháp quyết vận chuyển, linh lực mênh mông chen chúc đi ra.
"Cái gì!"
Đám tu sĩ ở đây trợn mắt há mồm, trên mặt hiện vẻ khó tin, đem thần thức quét qua Lâm Hiên.
"Có lầm hay không. Hắn rõ ràng mới tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, tại sao pháp lực thâm hậu như thế?"
"Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai, thực không thể hiểu nổi, cho dù tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn cũng còn thua xa không kịp."
"Chẳng lẽ là chúng ta nhìn lầm?"
"Ngươi cảm thấy điều này có thể sao. Trừ phi đối phương tu luyện huyễn thuật thần bí, qua mặt được thần thức của tất cả chúng ta, nhưng hắn làm vậy có ích gì?"
"Lời này không sai."
Những tiếng nghị luận truyền vào tai, ngay cả La gia lão tổ chuẩn bị động thủ cũng ngừng độn quang: "Tiểu tử, không ngờ ngươi tu luyện bí thuật song Nguyên Anh, tuổi trẻ mà có thành tựu như thế này, khiến lão phu cũng thập phần bội phục, chẳng qua bằng ngươi thì có thể ngăn trở ta sao. Thức thời thì ngoan ngoãn giao Tu La Thần Huyết ra. Ta có thể thả cho ngươi một con đường sống."
La gia lão tổ giận dữ nói, nhưng dù sao cũng là một kẻ kiêu hùng. Lão hiểu được tiểu tử trước mắt không dễ đối phó, đối phương không phải tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường. Trong tay còn có Thông Thiên Linh Bảo. Cứng rắn thì không có bao nhiêu phần nắm chắc, cho nên đành dùng ngôn ngữ uy hiếp trước.
"Muốn ta giao ra Tu La Thần Huyết cũng được. Chẳng qua để xem các hạ có thể trao đổi với ta bằng bảo vật gì!" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
"Tiểu tử không biết sống chết, ngươi đã cố chấp như vậy, ta liền toàn thành cho ngươi đi U Minh Địa phủ."
Lời còn chưa dứt thì La gia lão tổ đã hung hăng lao tới.
Lâm Hiên thở dài, đoạn kiếm trong tay không chút do dự đem chém ra.
Vô thanh vô tức trước mắt bộc phát một đạo kiếm khí bạch ngọc hơn mười trượng, so sánh với lần đầu rõ ràng không bằng bởi phải tiết kiệm pháp lực. Nhưng đối phó với một người thì dư dả.
Có điều La gia lão tổ đối mặt với kiếm quang, trên mặt không chút sợ hãi, đánh ra một đạo pháp quyết hướng về phía trước.
Quyển đan thư kia lại phát ra hào quang mãnh liệt, lại từ trái qua phải chậm rãi mở ra.
Hai chữ "Giáp""Thuẫn" trôi nổi giữa không trung.
Chỉ thấy linh quang chớp lóe, phân biệt biến thành hai đạo sáng một đen một trắng.
Tiếp theo hợp cùng một chỗ đón đỡ kiếm khí màu bạc.
Vô thanh vô tức, thời điểm bên chạm vào nhau chỉ thấy linh quang thôn vân nhả vụ, sau đó quầng sáng liền bị ngân quang nuốt hết. Lâm Hiên tựa hồ chiếm thượng phong nhưng hắn cảm giác rành mạch, vòng bảo hộ của đối phương chưa bị phá.
Không hổ là tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Lần đầu Lâm Hiên gặp người dám chọi cứng với uy năng Thông Thiên Linh Bảo.
Hiệp thứ nhất song phương bình thủ, Lâm Hiên dựa vào uy lực của Thông Thiên Linh nhưng không dám khinh suất.
Mắt thấy ngân quang bao trùm lấy La gia lão tổ. Cửu Thiên Huyền Tôn ăn không ít đau khổ từ Lâm Hiên, trong mắt bắn ra tinh quang bốn phía. Thân hình chợt lóe đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ lao đến.
Lâm Hiên thấy thế thì hít vào một hơi, lại đem pháp lực truyền vào Thông Thiên Linh Bảo, sau đó không chút do dự chém xuống.
Lại là một đạo kiếm khí màu bạch ngọc hơn mười trượng, mặt ngoài không ngừng lóe ra phù triện.
Khác với La gia lão tổ, Cửu Thiên Huyền Tôn không đón đỡ mà thân hình chợt lóe, thân ảnh nhất thời trở nên mơ hồ.
Nhưng nào dễ dàng như vậy, Lâm Hiên cũng tu luyện Cửu Thiên huyền công, đã đoán được ý định của đối phương.
Tay trái lật một cái, một cây trường mâu chém ra, thần thông Cửu Thiên Vi Bộ của đối phương liền bị phá.
Cửu Thiên Huyền Tôn vừa sợ vừa giận, đầu tiên là Trảm Hư Quang Trụ, sau đó lại là bảo vật kỳ quái này, thần thông không gian của hắn liên tiếp bị phá trừ hai lần.
Mắt thấy kiếm khí kia màu bạc sắp cắn muốt bản thân, trong mắt lão bất tử này lộ vẻ sợ hãi.
Cửu Thiên Huyền Tôn hét lớn một tiếng, hai tay mở rộng theo tư thế cổ xưa, tiếng bạo liệt liên tục truyền ra, tay phải của hắn đột nhiên bành trướng. Lâm Hiên cũng không khỏi bất ngờ.
Thần thông Yêu Tu? Không đúng, rất nhanh Lâm Hiên đã lắc đầu.
Nhìn qua có điểm giống Hỏa Giao Vương thi triển Cự Đại Thuật, chẳng qua tinh thâm huyền ảo hơn nhiều.
Đối phương chỉ đem một bộ phận thân thể biến lớn, thông qua đó hấp thụ thiên địa nguyên khí, cánh tay phải dài đã dài hơn mười trượng. Làn da cũng hóa thành màu đen sáng bóng, dường như được đúc thành từ thép tinh.
"A!"
Cửu Thiên Huyền Tôn rống to một tiếng, nắm tay hung hăng đánh tới hướng về kiếm khí, lão gia hỏa này lấy huyết nhục chi thân chống chọi cùng Thông Thiên Linh Bảo, luận độ bưu hãn thực không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Sắc mặt Lâm Hiên cũng có điểm trắng bệch.
Thông Thiên Linh Bảo có thể dùng đại khai sát giới với tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, không có người dám đối chọi nhưng lão quái Ly Hợp kỳ dốc toàn lực vẫn có thể ngăn cản được. Bảo vật này tiêu hao pháp lực lực như vậy, hắn có thể chống chọi được bao lâu chứ?
Lâm Hiên âm thầm kêu khổ, kim quang nơi khóe mắt đảo qua, lại thấy bên trái dường như có vật gì chợt lóe, trong không khí xuất hiện gợn sóng nhàn nhạt.
Nếu không phải thần thức Lâm Hiên cường đại thì không thể phát hiện được.
Độn thuật! Hơn nữa là cực kỳ cao minh.
Chính là Cửu Đầu lão tổ, mắt thấy Lâm Hiên cùng hai lão quái vật đánh đến long trời lở đất, liền ẩn thân chạy tới muốn đục nước béo cò.
Nếu lẻn vào trong cung điện, đối phó một tiểu nha đầu Ngưng Đan kỳ dễ như trở bàn tay, Tu La Thần Huyết sẽ rơi vào trong tay lão. Đáng tiếc Lâm Hiên đã nhìn thấy.
Hít vào một hơi, Lâm Hiên cảm giác trong cơ thể một trận hư thoát, liên tiếp sử dụng Thông Thiên Linh Bảo thật là gánh nặng quá lớn.
Trước mắt như hoa lên, khóe miệng có tia máu chảy ra, đan điền cảm giác như bị xé rách, nhưng Lâm Hiên cắn răng nhịn xuống, tay giơ lên chém ra một kiếm.
"Đáng giận!"
Cửu Đầu lão tổ giận dữ, tiểu tử này thực không biết sống chết. Lão không tin chỉ một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù có Thông Thiên Linh Bảo cũng ngăn trở ba lão quái Ly Hợp kỳ. Liền há miệng phun ra một kiện bảo vật. Nghênh phong biến dài, giây lát liền lớn như một tòa núi nhỏ. Là một pháp bảo kiểu Phiên Thiên Ấn, ầm ầm áp tới đạo kiếm khí mới hình thành.
Ngân quan lóe ra, đáng sợ tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai, Lâm Hiên độc đấu ba tu tiên giả Ly Hợp kỳ, mặt ngoài uy phong vô cùng đau khổ thật không nhỏ. Trong phút chốc pháp lực tiêu hao hơn một nửa.
Có thể lập tức khôi phục pháp lực chỉ có Trữ Linh Đai, nhưng vừa rồi giao thủ cùng Cửu Anh đã sử dụng bảo vật này.
Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn trấn định, nhưng trong lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng,. Nguyệt Nhi nha đầu, sao còn chưa ra chứ?
Ý nghĩ còn chưa chuyển thì thân ảnh hiện trong tầm mắt, là La gia lão tổ, có hai lão quái vật chia sẻ áp lực, cuối cùng lão đã từ trong kiếm quang lao tới.
"Tiểu tử, đi tìm chết đi!" La gia lão tổ phất tay áo một cái, một thanh tiểu đao trong suốt bay vút ra, hung hăng chém tới Lâm Hiên.
Thanh đao này mỏng như cánh ve, tựa như món đồ chơi trong tay tiểu hài tử nhưng lại có đao phong quấn quanh làm người ớn lạnh. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, đón đỡ thì không sáng suốt, thân hình chợt lớe muốn né tránh, nhưng lúc này Cửu Thiên Huyền Tôn cũng lao đến.
Hắn sớm hận thấu xương tiểu tử trước mắt này. Tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút mà hóa thành một lợi trảo bén nhọn, hung hăng cắm xuống bụng Lâm Hiên.
Hai mặt thụ địch, Lâm Hiên khoảnh khắc liền rơi vào nguy hiểm!
Lúc này thi triển Cửu Thiên Vi Bộ không còn kịp. Lâm Hiên, chỉ có thể vươn tay vỗ vào bên hông, tế ra Ô Kim Long Giáp. Linh quang chợt lóe, một tầng sáng ngọc bao phủ lấy thân hình hắn.
Xoảng một tiếng, linh quang lóe ra, quầng sáng đã bị tiểu đao cùng lợi trảo đánh trúng.
Sức mạnh đáng sợ lan tràn, Lâm Hiên không khỏi hoảng hốt, đem linh lực toàn thân rót vào quầng sáng. chân bước vội về phía bên trái.
Lâm Hiên phản ứng nhanh chóng nhưng vẫn phun ra một búng máu, đã tiếp được công kích của hai lão quái vật nhưng chật vật vô cùng.
Đau! Kinh mạch dường như bị xé rách, ngũ tạng lục phủ đã thương tổn, Lâm Hiên khẽ cắn môi nhịn xuống.
Trước mắt là một khoảng màu đen, Lâm Hiên cố nén cảm giác mê muội, miễn cưỡng nâng tay phải chém ra một kiếm.
Ngân quang lóe lên khiến hai tu tiên giả Ly Hợp kỳ sợ ngây người, không ngờ tiểu tử này khó chơi như thế, rõ ràng đã trọng thương vẫn dám sử dụng Thông Thiên Linh Bảo, chẳng lẽ hắn muốn tự bạo mà chết sao?
Đối mặt với kiếm khí màu bạc đang lao tới, lão quái vật vẫn có điểm sợ hãi, không dám xông lên diệt địch, đều chuẩn bị phòng ngự.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, đã không còn bao nhiêu pháp lực, nâng một cánh tay cũng không nổi.
Cảnh này đã rơi vào mắt đám tu sĩ đứng bên ngoài, tất cả đều nhìn ra Lâm Hiên đã là nỏ mạnh hết đà.
Hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất để bỏ đá xuống giếng.
Có điều không một ai dám ra tay hành động, nguyên nhân Lâm Hiên dám đơn thân đấu pháp cùng ba cao thủ Ly Hợp kỳ. Bọn họ làm sao còn cho rằng hắn là tu sĩ Nguyên Anh.
Dù Hỏa Giao Vương, Huyết La Đồng Tử cũng cảm thấy sợ hãi, những kẻ khác càng không cần phải nói, đặc biệt là La Tử Sơ.
Linh quang lóe ra, trước người Lâm Hiên đã xuất hiện Cửu Đầu lão tổ, hai người cách xa chỉ là bảy tám trượng. Khóe miệng lão yêu lộ vẻ dữ tợn, như một cơn cuồng phong đánh về phía Lâm Hiên.
Tiểu tử này mạnh đến nổi khó có thể tưởng tượng, chẳng qua giờ khắc này pháp lực của đối phương không còn bao nhiêu, đã không còn nửa phần sợ hãi.
Hạ gục hắn rồi cướp Thông Thiên Linh Bảo, Tu La Thần Huyết thuộc về ai còn chưa nói, chỉ cần có được vật ấy đã là đại thu hoạch.
Lâm Hiên đang lơ lửng giữa không trung, toàn thân như bị xé rách, pháp lực cạn kiệt. Lúc này này hắn đã không còn biện pháp khắc địch. Bất kể là Thông Thiên Linh Bảo hay là Chân Linh Nhất Kích, thậm chí Bích Huyễn U hỏa đều cần tiêu hao một lượng lớn pháp lực.
Nhưng Lâm Hiên tuyệt không cam lòng chờ chết, cắn chặt răng nâng tay phải vỗ một cái vào bên hông, một chồng phù triện thật dày xuất hiện.
Lâm Hiên tay áo phất một cái, mấy chục tấm phù triện vung vãi ra. Chút pháp lực còn thừa lại vẫn đủ để khởi động linh phù. Linh quang đủ mọi màu sắc hiện lên, tất cả địa giai thượng phẩm phù triện bao hàm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều không gió tự cháy.
Mỗi tấm rẻ nhất có giá trị hơn vạn tinh thạch, thứ đắt tiền có thể cùng so sánh pháp bảo. Mỗi một tâm thì không nói, có điều số lượng quá nhiều chồng chất tạo ra uy lực vô cùng kinh người, Cửu Đầu lão tổ cũng không dám đối đầu.
Ngước mắt nhìn vô số Băng giao Hỏa Long xuất hiện, cùng với cự mộc cao tới mấy trượng, còn có cột sáng, màu vàng nhạt. Đủ loại công kích như bão tố tràn tới, vẻ mặt Cửu Đầu lão tổ khó coi đành lui ra sau tránh né. Đối đầu quả thật không sáng suốt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Hiên hóa hiểm thành lành nhưng chứng tỏ hắn đã là nỏ mạnh hết đà. Trong mắt Huyết La Đồng Tử hiện lệ khí, bổ nhào tới Lâm Hiên.
Đáng giận!
Hai mắt Lâm Hiên bốc hỏa. Hít vào một hơi lại tháo xuống một cái túi, ném về Huyết La Đồng Tử.
Huyết La Đồng Tử hiện vẻ cảnh giác. Chỉ nghe tiếng vù vù truyền vào tai, mấy ngàn con Ngọc La phong chen chúc mà ra, hóa thành một đóa trùng vân màu tím lao tới.
"Khu Trùng Thuật?"
Huyết La Đồng Tử kinh hãi, vừa hâm mộ lại vừa ghen tức, ma phong trước mắt phát ra khí tức man hoang, hắn không dám có điểm sơ suất, liền tế ra một kiện pháp bảo là một chiếc võng.
Đây là hắn thu thập tơ của Ma chu Hóa Hình kỳ luyện thành bảo vật, có hiệu quả khắc chế các loại kỳ trùng. Chỉ cần bị lưới này bao phủ thì đừng nghĩ đến chuyện đào thoát. Chỉ thấy hắc quang lóe lên, toàn bộ trùng vân đều bị tấm võng kia bao phủ.
Tròng Lâm Hiên hơi co lại nhưng cũng không lo lắng.
"Bạo!"
Lâm Hiên điểm một cái, hiện tại không còn bao nhiêu pháp lực, nhưng dùng thần thức chỉ huy ma trùng thì dư sức.
Bụp Bụp!
Tiếng bạo liệt như bắp rang nổ truyền vào tai, không lớn, Huyết La Đồng Tử lộ vẻ giật mình. Hắn tính dùng lưới tơ vây lấy sau đó sử dụng độc hỏa tiêu diệt ma trùng, không ngờ đám ma phong này đã tự bạo.
Huyết La Đồng Tử ẩn ước thấy có điểm không ổn, càng ngày càng nhiều Ngọc La phong gia nhập vào binh đoàn tự bạo.
Ngắn ngủn giây lát cái võng đã nổ tung, chất lỏng màu tím từ trên đỉnh đầu Huyết La Đồng Tử rớt xuống như mưa.
Một lần tiêu hao trên ngàn độc trùng nhưng thời khắc này không còn lựa chọn nào khác, cũng may Ngọc La phong còn rất nhiều.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, Huyết La Đồng Tử tuy tế ra bảo vật phòng ngự nhưng chất lỏng màu tím này thật quá đáng sợ hơn, cường hãn xuyên qua quầng sáng bảo hộ bắn vào thân thể hắn. Huyết La Đồng Tử kêu gào thảm thiết, tuy không ngã xuống nhưng đã bị hủy dung mạo.
Một lần nữa bức lui cường địch, Lâm Hiên đang thở ra thì một cơn đau nhức chợt hiện, hai đạo quang trụ xuyên qua bụng cùng ngực phải. Thương thế như vậy nếu là phàm nhân sớm đã ngã xuống, Lâm Hiên bị đánh văng vào trong quầng sáng màu hồng phấn kia, không ngừng ho ra máu, rốt cuộc không đứng lên nổi.
Linh quang chợt lóe, ba lão quái vật Ly Hợp kỳ cơ hồ xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt như muốn phun lửa, chỉ là một tu sĩ Nguyên anh lại bức bọn họ đến tình trạng này.
Nhìn biểu tình oán độc của ba người, Lâm Hiên nhắm hai mắt lại. Bây giờ đến nửa điểm pháp lực cũng không xuất ra nổi. Thậm chí ngay cả nguyên anh xuất khiếu cũng không được. Lâm Hiên thở dài. Hai trăm năm lăn lộn, trải qua bao nhiêu sóng gió không ngờ lại kết thúc như vậy.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười khổ, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía phía sau tầng sáng. Hắn chết đi thì cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng Nguyệt Nhi thì sao?
Trong thoáng chốc, cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra, nhưng địch nhân sao cho hắn thời gian để mà hồi tưởng. Khóe miệng Cửu Thiên Huyền Tôn lộ nụ cười ác độc. Hắn phải rút hồn luyện phách tên tiểu tử đáng ghét này. Nhưng mà hai lão quái vật còn cũng không đứng yên, Thông thiên linh bảo trong tay Lâm Hiên khiến bất cứ ai phải đỏ mắt. Độn quang lóe lên, cả ba cùng lao về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên thở dài nhắm mắt chờ chết. Nhưng ba người đều vì muốn cướp được bảo vật nên xảy ra nội chiến. Còn cách Lâm Hiên mấy trượng liền lập tức cuốn lấy nhau, thi triển mọi thủ đoạn độc ác tấn công đối phương.
Lâm Hiên thoáng chút vui vẻ, bất quá rất nhanh vẻ mặt lại trở nên ảm đạm. Ba lão quái vật có đấu đá thì chỉ là giúp hắn kéo dài chút hơn tàn mà thôi.
Đúng vào thời khắc này, dị tượng trên bầu trời lại biến đổi.
Thiểm điện ngân sắc loạn vũ xé trời.
Uỳnh uỳnh!
Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên. cơn lốc xoáy do mây đen tụ lại bên chợt phóng ra một cột sáng màu trắng ngà thẳng xuống kiến trúc phía sau.
Lâm Hiên ngạc nhiên, nhưng tiếp đó lại thấy có vài phần quen mắt. ý niệm còn chưa chuyển thì một đạo linh khí khủng khiếp tràn ra. Linh khí quán thể, có vài phần tương tự tình cảnh Hạ Hầu Lan lúc trước, bất quá nếu cẩn thận quan sát thì thấy quy mô mạnh hơn nhiều.
Quanh cột sáng đó lại có số bông hoa cỡ một tấc trôi nổi, mềm mại mà rực rỡ, nhìn qua có phần giống với liên hoa. Càng thêm quỷ dị là bên trong mỗi bông hoa đều có một nữ tử trẻ tuổi, nhưng thân thể lại mờ ảo phiêu thốt, nhìn kỹ là những ảo ảnh mà thôi. Một tràng tiên nhạc réo rắt huyền ảo truyền ra, hương thơm như lan như xạ phiêu tán ra ngoài.
Lâm Hiên trợn trừng mắt, ba tu tiên giả Ly Hợp kỳ cũng dừng tay, giật mình nhìn cảnh tượng tựa như tiên tử hàng lâm này.
Chẳng biết từ lúc nào, kiến trúc sau lưng hắn đã sụp đổ nhưng không hề có khói bụi bốc lên. Cả tòa cung điện biến mất một cách vô thành vô tức. Ở đó chỉ còn lại một thiếu nữ bạch y để chân trần. Không hiểu thế nào nàng lại vừa vặn đắm chìm trong quang trụ màu trắng ngà kia. Mái tóc tung bay theo gió, giữa ấn đường có một điểm tiên diễm đỏ thẫm chói mắt. Nguyệt nhi nhắm hai mắt như đang lâm vào một giấc ngủ say.
Những thiếu nữ trên các bông hoa lại cùng quỳ xuống về phía nàng, hai mắt còn chảy ra những giọt lệ trong suốt.
Đây là chuyện gì?
Điểm đỏ thẫm ở mi tâm Nguyệt nhi rõ ràng chính là thứ đám tu sĩ muốn tranh đoạt, đúng tại thời khắc Tu La Thần huyết rốt hiện ra thì ngược lại không ai dám động thủ, tu vị Nguyệt nhi chỉ là Ngưng Đan kỳ nhưng lại toát ra một khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như chỉ cần động tới một ngón tay nàng cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
"Tu La vương, Tu La vương..."
Sắc mặt La gia lão tổ trắng bệch, thì thào mở miệng.
Cấm chế của Tu La vương, cho dù là tán tiên cũng không thể làm gì được vậy mà thiếu nữ kia lại dễ dàng vượt qua. Nghe nói cuối cùng Tu La vương chết trong tay chân tiên. Chẳng lẽ người trước mắt là hồn phách chuyển thế của Tu La vương?
Nghĩ đến đây lão tổ La gia gần như choáng váng. Hai lão quái vật còn lại tuy không rõ nhưng biết rằng lúc này không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lòng đám người đầy sự bất an, chỉ có hai mắt Lâm Hiên lóe sáng. Thiếu nữ giữa không trung kia xinh đẹp không gì sánh được, nếu thật là linh lực quán thể, không chừng Nguyệt Nhi có cơ hội xoay chuyển nguy cơ trước mắt. Thanh âm thảm liệt truyền tới, nhưng không phải là do có tu sĩ động thủ ở trên không trung phát sinh dị tượng.
Gió nổi mây bay tựa như ảo ảnh, như gợn sóng lan rộng rồi một bức họa thảm liệt hiện ra trước mắt mọi người.
Linh quang chớp động, đủ các loại pháp bảo cùng bí thuật kinh nhân tràn ngập không trung.
Yêu quỷ gào thét nhưng chỉ là bại binh tàn tướng thôi. Từ khi Tu La vương ngã xuống thì đại quân Âm Ti đang chiếm thượng phong liền thất bại liên tiếp.
Tình thế nghịch chuyển, bọn họ tháo chạy tới Nhân giới, trong ngũ vương thì có hai người chết trận, Thiên Sát Minh Vương cũng bị thương nặng, không rõ sinh tử. Hai vương còn lại vô lực chủ trì đại cục, dẫn theo tàn binh tháo chạy về Âm Ti giới.
Nhưng đại chiến vẫn chưa kết thúc. Linh giới bị đánh giết tới máu chảy thành sông, xác chết trăm vạn, lập tức một đường đuổi đánh, giết tới.
Vô Định hà, hành cung của Tu La vương ở nhân giới, trở thành nơi để các tu sĩ Linh giới trút giận.
Nơi này vốn là một nơi thế ngoại đào viên nhưng bị chiến hỏa lan tới. những thị tỳ của Tu La Vương không muốn rời đi, muốn ở lại canh giữ cung điện của chủ nhân, chống lại đại quân của Linh giới.
Chín trăm chín mươi chín cung nữ đến từ các tộc Âm Ti, nhưng có thể hầu hạ vương giả chí cao vô thượng thì đều có hai điểm giống nhau.
Một là xinh đẹp, hai là tu vị rất cao.
Cho dù cung nữ yếu nhất cũng đã tiến giai Ly Hợp kỳ, tam nữ quan cấp tối cao thậm chí là cường giả Độ Kiếp kỳ. Linh sủng Cửu anh và các cung nữ cùng đại quân Linh giới triển khai cuộc chiến cuối cùng.
Mà bức họa trên bầu trời thoáng hiện cảnh tượng này. Mười vạn tu sĩ Linh giới tấn công Vô Định hà.
Tán tiên cùng yêu vương của Linh giới chỉ huy. Vô Định hà có cấm chế trùng trùng nhưng không thể ngăn cản hàng ngàn tu sĩ. Chín trăm chín mươi chín cung nữ chết trận toàn bộ, chỉ có Cửu anh miễn cưỡng đào thoát.
Cảnh tượng kinh tâm đông phách trên bức tranh khiến đám người phải ngây ngốc. Đấu pháp thảm liệt khiến người không thể hiểu được. Cho dù tu sĩ Ly Hợp kỳ xem cũng không hiểu, chỉ có thể dùng từ thảm thiết để hình dung.
Ai nói mục đích duy nhất của tu tiên là trường sinh. Đám cung nữ Vô Định hà vẫn có cơ hội trở lại Âm Ti giới nhưng lại chọn lựa tử chiến.
Có lẽ từ khi tin tức Tu La vương chết đi truyền tới, các nàng đều chọn con đường đi theo chủ nhân rồi.
Lý do tại sao thì chẳng ai biết. Có lẽ trong tu tiên giới tàn khốc máu tanh, sâu trong nội tâm mỗi người đều có một thứ gì đó tin tưởng, thậm chí vì nó mà từ bỏ trường sinh cũng không tiếc.
Theo thời gian trôi qua, bức họa rốt cuộc cũng yên tĩnh, mây tan trăng sáng, các hư ảnh thiếu nữ quanh quang trụ màu trắng ngà cũng biến mất. Trên bầu trời chỉ còn vang vọng những tiếng tiên nhạc, như nhắc nhở rằng mọi chuyện vừa rồi hết thảy đều là sự thật.
Nguyệt Nhi chậm rãi mở hai mắt, quanh thân nàng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng bạc, giơ chân nhấc tay đều toát ra khí chất đặc biệt.
Đó chính là Tu La vương sao? Trong lòng đám tu sĩ đều bồn chồn, không ngờ lại có thể thấy nhân vật trong truyền thuyết. Mặc dù ở Nhân giới bọn họ là đỉnh cao nhưng trước mặt nàng thì chỉ như con kiến thôi.
Lão tổ La gia toát mồ hôi lạnh, tròng mắt Cửu Thiên Huyền Tôn cũng không ngừng đảo quanh, về phần Yêu tộc cấp năm kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thiếu nữ trước mắt nhìn qua chỉ có tu vị Ngưng Đan kỳ nhưng không một ai dám liều mạng đi vuốt râu hổ.
Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ phức tạp, ngẩng đầu, vừa lúc chạm ánh mắt của thiếu nữ giữa không trung. Nàng còn là Nguyệt Nhi của hắn sao?
Tu La vương là kẻ thống trị Âm Ti, cường giả như vậy rõ ràng rất khác Nguyệt Nhi. Hắn đã mất tiểu nha đầu rồi chăng?
Ý niệm rối loạn trong đầu, chợt bên tai nghe một tiếng kinh hô, thiếu nữ mỹ miều như hoa kia đã bổ nhào về phía hắn: "Thiếu gia, chàng làm sao vậy, có sao không?"
Nhìn cả người Lâm Hiên đầy vết máu, Nguyệt Nhi đau lòng vô cùng, kìm không nổi rơi lệ.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trước mắt không phải là Tu La vương, vẫn là bảo bối của hắn như trước: "Không sao. Ta không dễ chết như vậy!"
Đau đến mi mắt nheo lại nhưng Lâm Hiên vẫn cố gắng an ủi. Làm sao để Nguyệt Nhi thoát được đây? Chết không có gì đáng tiếc, nhưng tuyệt không đành để Nguyệt Nhi cùng chết ở nơi này.
"Ha ha, lão phu còn tưởng là Tu la Vương, thì ra chỉ là giả mạo. Thật là khiến ta lo sợ vô ích một hồi." Một thanh âm khàn khàn truyền đến, bên trong còn mấy phần cuồng ngạo.
Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, nhẹ nhàng quay đầu lại thì thấy một thiếu niên dung mạo anh tuấn một chút yêu dị.
Bức họa xuất hiện khiến Cửu Thiên Huyền Tôn trong lòng không yên, hắn không hiểu rõ Vô Định Hà bằng La gia nhưng cũng biết được một chút về bí ẩn thời kỳ thượng cổ kia . Cảnh tượng vừa rồi như truyền thừa, làm cho hắn tưởng Nguyệt Nhi là Tu La vương chuyển thế. Có điều biểu hiện của nha đầu kia quá vụng về.
Nếu là Tu La Vương chân chính, làm sao có thể gọi một tiểu tử nhân tộc là thiếu gia. Hơn nữa nàng đường đường là Âm Ti chi chủ, mỗi cái giơ tay nhấc chân phải có một khí độ khiến người ta phải sợ hãi. Nha đầu trước mắt nhìn tới nhìn lui thế nào cũng là hàng giả.
Về phần vì sao nàng có thể xuyên qua cấm chế thì có lẽ do lý do khác. Trước tiên phải cướp được Tu La thần huyết tới tay.
"Nguyệt Nhi, chạy mau!" Lâm Hiên muốn đứng dậy nhưng toàn thâm vô lực, liều mạng muốn tụ tập pháp lực. Nếu có thể hắn tình nguyện tự bạo để Nguyệt Nhi chạy trốn.
Tâm tư của thiếu gia, Nguyệt Nhi làm sao không hiểu, trên mặt hiện vẻ cảm động: "Thiếu gia, ngươi đừng cử động. Lần này để Nguyệt Nhi bảo vệ chàng."
"Hồ đồ." Lâm Hiên khẩn trương, tuy quanh thân Nguyệt Nhi có thần quang màu bạc nhưng cảnh giới vẫn là Ngưng Đan kỳ. Còn chưa luyện hóa Tu La thần huyết. Chưa có thực thể thì làm sao có thể đấu với lão quái vật Ly Hợp kỳ?"
"
Nha đầu, đừng làm bậy. Mau chạy đi. Chỉ cần nàng sống tốt là được, không cần báo thù cho ta."
"
Thiếu gia, chàng đừng nói nữa. Hai trăm năm qua đều là người che phong chắn vũ cho Nguyệt Nhi. Hôm nay hãy để ta bao vệ chàng!"
Trên mặt Nguyệt Nhi nụ cười ôn nhu, ngọc thủ khẽ phất qua trên người Lâm Hiên. Chuyện kì diệu đã xảy ra, không chỉ máu ngừng chảy mà miệng vết thương nhanh chóng khép lại, tốc độ khiến người phải trợn mắt há hốc miệng, còn kì diệu hơn bất cứ linh dược tốt nhất nào. Lâm Hiên tựa như chưa từng bị thương vậy. Pháp lực chưa khôi phục nhưng thương thế đã tốt hơn phân nửa.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu nha đầu này có thần thông như vậy từ khi nào.
Nguyệt Nhi cười ôn nhu với hắn nhưng khi xoay người thì vẻ mặt biến đổi nhanh chóng: "Là ngươi đả thương thiếu gia nhà ta sao?" Nhìn chằm chằm lão quái vật trước mắt, Nguyệt Nhi gằn từng chữ một.
"
Không sai. Lát nữa bản tôn còn phải rút hồn luyện phách tên tiểu tử đáng ghét kia. Còn ngươi, mau ngoan ngoãn giao Tu La thần huyết ra đây, ta sẽ tha cho một mạng."
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Nhi, trên mặt Cửu Thiên Huyền Tôn lộ vẻ tham lam, đáng tiếc là quỷ vật không có thân thể, nếu không thiên hương quốc sắc như vậy mà làm đỉnh lô thì….
Nguyệt Nhi không biết hắn nghĩ gì nhưng ánh mắt đối phương khiến tiểu nha đầu khó chịu. Đáng hận nhất là hắn lại đả thương thiếu gia.
Không thể tha thứ!
"
Lão gia hỏa đáng ghét kia, ngươi có thể chết được rồi."
"
Cái gì?" Cửu Thiên Huyền Tôn ngẩn người rồi lập tức phá cười lên: "Tiểu nha đầu, có phải ngươi sợ đến ngốc nghếch nói mê sảng rồi không. Đã muốn chết thì bản tôn toàn thành cho ngươi."
Từ đầu đến giờ hai lão quái vật còn lại đều không lên tiếng. La gia lão tổ không nói, Yêu tộc có linh thức mạnh hơn nhân loại. Cửu Đầu lão tổ kia mơ hồ cảm thấy việc này có điểm thường. Bây giờ có người nguyện ý đi thử trước thì quá tốt.
Trên mặt Cửu Thiên Huyền Tôn lộ tia dữ tợn, phất tay áo định thi triển một bí thuật quỷ dị thì sự tình không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. không ngờ không thể ngưng tụ thiên đia nguyện khí. Sắc mặt hắn lập tức ngưng trọng, trước nay hắn chưa bao giờ gặp chuyện cổ quái như vậy.
"Ở Vô Định hà biệt phủ của ta, ngươi còn cho rằng có thể sử dụng thiên địa nguyên khí?" Khóe miệng Nguyệt Nhi lộ nụ cười nhạt, khác hẳn bộ dáng ngoan ngoãn với Lâm Hiên. Lúc này trên mặt nàng lại có vài phần ngạo khí. Tu tiên giả Ly Hợp kỳ trong mắt tiểu nha đầu lại chẳng khác nào con kiến.
"
Biệt phủ của ngươi?" Cửu Thiên Huyền Tôn vừa kinh vừa giận, tiếp đó lại lộ vẻ nóng nảy: "Nói vậy, ngươi thật sự cho mình là Tu La vương?"
"
Hừ." Nguyệt Nhi không muốn nhiều lời. Ngọc thủ nâng lên, không thấy nàng có động tác gì mà đường đường là tu tiên giả Ly Hợp kỳ, Cửu Thiên Huyền Tôn lại phát hiện mình không thể động đậy, phảng phất như bị lực lưởng quỉ dị nào đó giam cầm vậy.
Ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng không sử dụng. Cảm giác này khó chịu vô cùng, chẳng khác nào một phàm nhân cả.
Chẳng lẽ đối phương thật sự là Tu La vương chuyển thế, Nhưng tại sao tu vị của nàng vẫn chỉ là Ngưng Đan kỳ?
Cửu Thiên Huyền Tôn kinh hãi muốn chết, tay trái Nguyệt Nhi khẽ phất, một đạo sáng bạc vô thanh vô tức hiện ra.
Nhìn qua có điểm tương tự với phong đao, Cửu Thiên Huyền Tôn muốn tránh cũng không được, không thể động đậy mà dễ dàng bị chém thành hai nửa.
Sau đó ngân quang chợt lóe, hai nửa thi thể không có bất kì dấu hiệu nào tự bốc cháy, trong khoảnh khắc biến thành khói bụi. Thanh âm hít thật sâu vang lên, lúc này đám người đều bị trấn trụ, Cửu Thiên Huyền Tôn còn không hề có lực hoàn thủ, bị giết một cách thê thảm, nữ tử trước mắt thật sự là Tu La vương sao?
Hai lão quái vật liếc nhau, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, Nguyên Anh tu sĩ càng không cần phải nói, bọn hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới kết cục này. Trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng lại là vạn kiếp bất phục!
"A!"
Một tiếng thét kinh hãi truyền ra, là một trưởng lão La gia chịu không nổi, thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo kinh hồng, liều lĩnh đào tẩu xuống dưới chân núi. Nhưng lúc này, hành vi như vậy thật phi thường ngu xuẩn.
Nguyệt Nhi nâng ngọc thủ lên, chậm rãi về phía trước điểm một cái. Độn quang kia đột nhiên ngừng lại, tu sĩ đào tẩu vô cùng kinh ngạc, không thể khống chế linh lực trong cơ thể, nhưng đây chưa phải chuyện đáng sợ nhất.
Thân thể hắn chợt giống như bóng cao su bị thổi phồng hết mức, càng ngày càng tròn, y phụ đều bị xé nát, sau đó bành một tiếng huyết vụ đầy trời.
Nhất thời mọi âm thanh đều im lặng, cho dù là La gia lão tổ sắc mặt cũng trắng bệch, thân thể run lên từng đợt.
Ở Nhân Giới lão đã là cường giả đỉnh phong, nắm quyền sanh sát trong tay, nhưng đã đặt chân đến cảnh giới này, kỳ thật tu sĩ càng sợ chết. Nguyệt Nhi biểu hiện thần thông quá mức thâm ảo, khiến mọi ý niệm phản kháng trong đầu đều tắt.
Hơi do dự, bịch một cái, không ngờ lão đã quỳ xuống cuống quít dập đầu: "Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nhưng chúng tu La gia ngẩn ngơ, lão tổ trong tâm bọn họ như là thần tiên, nằm mơ cũng không ngờ lão lại hèn mọn khiếp nhược như thế.
Trong lòng hổ thẹn nhưng bản thân cũng không do dự quỳ xuống.
Còn đứng chỉ còn lại Cửu Đầu lão tổ, lão vốn tham hoa háo sắc làm chuyện hung tàn, chẳng qua tương đối lại có cốt khí hơn chúng tu sĩ La gia một chút.
Quỳ gối cầu xin tha chết, lão tự hỏi làm không được.
Trong mắt Cửu Đầu lão tổ hiện tia quyết tuyệt, dùng tay phải vỗ một cái vào sau ót, từ trong miệng bay ra viên châu to như mắt rồng. Trong suốt chớp lóe, mặt ngoài lại có ngũ sắc linh quang không ngừng lưu chuyển.
Chính là Yêu Đan mà lão khổ tu mấy ngàn năm ngưng tụ thành. Yêu Đan ngũ cấp, quả thật là vật có thể ngộ mà không thể cầu.
Lâm Hiên không thể động đậy nhưng vẫn dư sức mở miệng: "Nguyệt Nhi, lưu Yêu Đan kia lại, ta có chỗ cần dùng."
"
Tiểu tỳ biết." Nguyệt Nhi quay đầu lại, sát khí trên mặt vô tung vô ảnh tan biến, chỉ có vẻ ôn nhu như nước.
Chúng tu sĩ La gia cũng có điểm mơ hồ, trước mắt thật là Tu La vương sao?
Từ khí độ quả thật rất nhiều điểm đáng ngờ, đường đường là Âm ti chi chủ sao lại là tiểu nha đầu ngây ngô trước mắt.
Nếu nói không phải thì nên giải thích thực lực của nàng thế nào, giơ tay nhấc chân liền diệt sát tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Cổ quái nhất là tu vị của nàng chỉ là Ngưng Đan kỳ.
Trong này có huyền cơ gì, là cột sáng mầu trắng ngà vừa mới kia hay có liên quan đến Tu La Thần Huyết?
La gia lão tổ dập đầu, tâm tư không ngừng lưu chuyển, hắn vốn là lão quái vật trải qua mưa máu gió tanh, sao lại dễ dàng khuất phục, làm như vậy chỉ là kế hoãn binh.
Kẻ cười cuối cùng mới là người thắng, đừng nói dập đầu, để xoay chuyên tình thế thì dù có chịu vũ nhục hơn nữa lão cũng cam chịu. Ánh mắt đảo qua trên người Nguyệt Nhi, trong lòng chấn động nhưng rất nhanh che dấu. Nếu lão nhận định không nhầm, ngân quang quanh tiểu nha đầu này đang ảm đạm đi.
Vì thế lão quái vật cho rằng, tiểu nha đầu này không phải Tu La vương thậm chí còn chưa luyện hóa Tu La Thần Huyết.
Chẳng qua cột sáng mầu trắng ngà vừa rồi chính là một chút sức mạnh của Tu La vương lưu lại thế gian, không biết xảo hợp như thế nào mà quán chú tại thân thể nha đầu này.
Sức mạnh như vậy, dùng một chút ít một chút, thậm chí theo thời gian thì chậm rãi biến mất.
Nói một cách khác, nha đầu kia lúc này oai phong chỉ cáo mượn oai hùm, nếu có thể kéo dài tới khi lực lượng kia biến mất.
Nghĩ đến đây, La gia lão tổ bừng bừng nhiệt huyết nhưng ngoài mặt vẫn là một vẻ kích động sợ hãi. Trong lòng tính toán nên làm sao đối phó Nguyệt Nhi.
"Tử Thông."
Tâm thần La Tử Thông đang không yên thì chợt nghe lão tổ truyền âm. Hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Không nên cử động, lão phu đang dùng bí thuật truyền âm cùng ngươi và các đệ tử, bí pháp này có liên quan cùng huyết mạch, cho dù nha đầu kia thần thức cường đại cách mấy cũng không thể nào nghe được."
Không chỉ La Tử Thông mà tám đệ tử La gia cũng nghe được lão tổ tông truyền âm."Các ngươi còn nhớ, lúc tới đây ta cho các ngươi mỗi người ăn một viên linh đan."
La Tử Thông khẽ gật đầu, đan dược được một tầng sáp bao phủ. Lúc ấy còn nghi hỏi có tác dụng gì thì lão tổ tông chỉ cười mà đáp, "Đến thời khắc mấu chốt sẽ có diệu dụng."
"
Các ngươi hãy nghe ta nói, trong đan dược kia chứa một giọt vạn năm linh nhũ."
"
Vạn năm linh nhũ?"
Đám đệ tử thiếu chút nữa nhịn không được thất thanh kinh hô. Đây chính là vật trong truyền thuyết, ở Linh giới cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nghe nói một giọt có thể hồi phục pháp lực cho tu sĩ từ khô kiệt tới đỉnh phong, trong tay lão tổ sao lại có bảo vật như vậy?
Hơn nữa còn hào phóng ban cho bọn họ ăn vào?
Bọn họ kinh nghi nhưng đương nhiên không thể truy vấn, lão tổ đã lại truyền âm: "Lần này tầm bảo trải qua nhiều chiến đấu như vậy, pháp lực của các ngươi đều còn thừa không có mấy, chốc lát nghe lão phu phân phó, đem phá hủy tầng bao bên ngoài đan dược, sau đó dùng linh nhũ khôi phục pháp lực"
"
Nữ tử trước mắt thật đáng sợ, nhưng bất luận như thế nào, lão phu cũng không thể để các ngươi đều chết ở chỗ này, nếu không nhất mạch Thiên Châu La gia chỉ sợ thật sự bị diệt, trong chốc lát các ngươi ăn vào linh nhũ liền liều mạng chạy trốn, lão phu hội vận dụng bí thuật toàn lực ngăn cản nàng, đánh không lại thì có tểh kéo dài một thời gian." La gia lão tổ hiên ngang lẫm liệt nói.
Các trưởng lão sau khi ngạc nhiên thì hết sức cảm động, Thân hãm tuyệt địa lại có một đường sinh cơ, đám người đều kích động không thôi.
Nguyên bản khinh bỉ cùng bất mãn đối với lão tổ tông thì đổi lại là sự kính trọng cùng cảm động vô cùng.
Đáng tiếc bọn họ nhưng không biết rằng, đáy mắt La gia lão tổ chợt hiện tia đắc ý.
, Nguyệt Nhi cũng không rõ điều này. Nàng đang nhìn chằm chằm vào Cửu Đầu lão tổ, thiếu gia đã nói qua Yêu Đan kia có chỗ cần dùng, nhất định nàng phải thu về trong tay. Hai trăm năm nay nàng còn chưa bao giờ đưa lễ vật cho thiếu gia, Nguyệt Nhi không muốn làm hắn thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play