Tiểu tử này chỉ chừng mười lăm mười sáu, trên mặt còn mang vẻ ngây thơ. Tuy nhiên tu vị không thấp, chỉ cách Trúc cơ một đường. Với niên kỷ của hắn, tu đến thế này đã là rất giỏi.

"Nó là cốt nhục của hai ngươi?" Lâm Hiên đạm nhiên mở miệng.

"Vâng, chính là khuyển tử"

"Ừm, tư chất không tồi" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khen ngợi.

"Đa tạ tiền bối khích lệ. Linh căn của khuyển tử ưu dị vượt xa chúng ta, ta cùng tiện nội đều rất kỳ vọng về nó" Trên mặt nam tu lộ vẻ hưng phấn, thân là phụ mẫu thì có ai mà không hy vọng nhi tử vượt hơn mình.

"Đứa nhỏ này tư chất rất tốt, bất quá trên tiên đạo vị tất đã tiến xa được hơn hai ngươi" Lâm Hiên chợt thở dài.

"Sao?" Hai phu thê thất sắc.

"Thể chất của tiểu đạo hữu này có vấn đề" Lâm Hiên cũng không giấu diếm. Trên mặt hai người lộ vẻ bán tín bán nghi, Nguyệt Hoa liền như nhớ ra: "Chẳng lẽ lại như tổ mẫu của thiếp, đứa nhỏ này cũng là Tiệt Mạch Chi Thể?"

"Tiệt Mạch Chi Thể?" Nam tu ngạc nhiên, theo sau ngược lại thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như thế thì tiêu hao tài lực là có thể chữa khỏi."

Loại thể chất khuyết thiếu này ở Nhân giới thì rất khó trị, bất quá ở Linh giới thì khác.

"Không phải Tiệt Mạch Chi Thể." Lâm Hiên lại lắc đầu: "Cụ thể là cái gì thì Lâm mỗ cũng khó mà nói."

Nghe lời của tiền bối cao nhân này. Hai phu thê Ngưng Đan Kỳ như rơi xuống vực thẳm vạn trượng. Lâm Hiên lại lấy ra một cái bình ngọc trắng noãn:

"Thể chất đặc thù này là phúc hay họa rất đoán trước. Lâm mỗ cùng tổ tiên các ngươi có chút căn nguyên, không nỡ khoanh tay đứng nhìn, bình Tịnh Linh đan này các ngươi giữ cho thật tốt, ít nhất trong hai trăm năm có thể bảo toàn tánh mạng cho nó."

"Vậy hai trăm năm sau. . ."

"Điều này còn phải xem tạo hóa của nó" Lâm Hiên vừa dứt lời thì toàn thân liền nổi thanh quang, bay vút về phía chân trời xa xa, lưu lại đôi phu thê kia cười khổ không thôi.

. . .

Ba ngày sau một hải đảo xuất hiện trong tầm mắt. Đây chính là tổng đà của Sát Dương tông thuộc Ma Đạo.

Sát Dương tông cũng là một tông môn đại danh đỉnh đỉnh ở Hỗn Loạn Hải Vực này, dù không thể so với Cửu Tiên Cung nhưng tuyệt không kẻ nào dám khinh nhục.

Sát Dương Chân Nhân, Thái thượng trưởng lão chính là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, từ điểm này đã biết thực lực môn phái ra sao.

Lâm Hiên đến đây thu mua tính đan dược cho đám đệ tử Bách Thảo Môn.

Sự tình hỗn loạn kia qua đã được một tuần trăng. Theo lẽ thường thì Lâm Hiên phải sớm chạy trốn tới nơi chân trời, đối phương sẽ không ngờ hắn còn dám quay lại gần đây.

Đương nhiên, Lâm Hiên đã thi triển thuật dịch dung, biến thành một tu tiên giả tướng mạo tầm thường. Theo sau hắn tiến vào phường thị.

Âm thanh rao hàng liên tiếp, dù không náo nhiệt bằng Cửu Tiên thành nhưng cũng tụ tập một lượng lớn tu sĩ.

Lâm Hiên cũng không có trì hoãn, liền đi vào một dược điếm gọi là Tể Thế Đường. Một canh giờ sau thì mỹ mãn đi ra. Linh giới tài nguyên phong phú. Đan dược dành cho cảnh giới Nguyên Anh kỳ trở xuống, chỉ cần có tinh thạch đều có thể mua được hầu hết.

Lâm Hiên là đại khách nhân, cơ hồ mua sạch cái loại đan dược tăng tiến pháp lực Trúc cơ cùng Ngưng Đan Kỳ, bởi vì giao dịch số lượng rất lớn nên còn được giảm giá.

Theo sau hắn lại đi cửa tiệm khác, phàm là đan dược cần thiết thì đều mua vào toàn bộ. Mà nhân tiện hắn cũng không quên thu thập tài liệu phụ trợ với số lượng lớn.

Lâm Hiên là đại hành gia khiến cho kẻ có tâm chú ý. Bất quá Sát Dương lão tổ chỉ xem đây là Chấp sự của một tông môn gia tộc nào đó.

Mất gần nửa ngày thì mục đích đã thành, Lâm Hiên tính trở về Hắc Phong đảo. Bất quá khi qua một tòa kiến trúc thì một thân ảnh quen thuộc chợt ánh vào mắt.

" Hồng Diệp! Là nàng?"

Từ khi chạy trốn khỏi Độc Long Ma Tổ, Lâm Hiên còn lo lắng một trận. Hiện tại thấy nàng bình an vô sự, hơn nữa đã trở thành tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ. Có nên tới gặp nàng hay không? Trên mặt Lâm Hiên không khỏi hiện vẻ do dự.

Bất quá lại nghe tiếng người ầm ĩ, lúc này Hồng Diệp Tiên Tử đang bị một đám tu tiên giả mặc giáp đen vây quanh. Mỗi người lăm lăm cầm một cây trường mâu như lâm đại địch. Đám giáp sĩ này tu vị không đáng nhắc nhưng thuộc Sát Dương tông.

"Các ngươi có ý gì? Hồng Diệp không oán cừu cùng quý tông, tới phường thị để mua một vài thứ, các ngươi. . ." Hồng Diệp Tiên Tử nhíu mày.

Đám giáp sĩ lại im lặng không nói lời nào. Trường diện lộ có điểm quỷ dị. bất quá sau một lát liền nghe một tiếng cười dài truyền vào tai: "Tất cả dừng tay cho ta, bọn tiểu bối sao không có quy củ như vậy. Lão tổ tông sai các ngươi đến thỉnh khách quý, các ngươi thật không biết ăn nói sao?"

Lời còn chưa dứt thì một đạo kinh hồng đen nhánh từ xa xa bay vút mà đến. Trong phường thị đương nhiên có Cấm không cấm chế, có điều dường như người này lại không coi ra gì.

Lát sau hào quang thu liễm lộ ra một hắc bào tu sĩ tầm hơn tứ tuần, trên mặt có một cái sẹo lớn kéo dài từ trán xuống miệng, nhìn qua mười phần đáng sợ. Nhất là khi hắn cười cười thì càng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Mà tu vị của người này không thấp. Tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ.

"Là Hạ Thiên Hào!"

"Cái gì, nghe nói người này là đại đệ tử của Sát Dương chân nhân, là nhân vật quyền thế, chạy đến nơi đây làm cái gì?”

"Làm cái gì, ha ha, xem ra đạo hữu là tu tiên giả mới tới, còn chưa biết sở thích của Sát Dương chân nhân. Ngươi đừng vội, lập tức sẽ có trò hay"

Tiếng nghị luận truyền ra, không ít tu sĩ ở một bên chỉ trỏ.

Lâm Hiên nhướng mày, trong lòng có dự cảm bất hảo. Không hiểu sau khi đến Linh giới hắn lại luôn đắc tội với những tu tiên giả cùng các thế lực cường đại.

Độc Long lão tổ, Sa Vương, Sư tộc, còn có Thủy Mẫu tộc.

Chỉ tính riêng tu tiên giả Động Huyền đã có một nhóm lớn muốn rút hồn luyện phách hắn. Chẳng lẽ hôm nay lại phải trở mặt với Sát Dương Tông vì Hồng Diệp.

Mà lúc này Hồng Diệp tiên tử lên tiếng: "Vị đạo hữu này, thiếp không có đắc tội qua với quý tông, vì sao ngăn đường của ta?"

"Ha ha, cô nương đã hiểu lầm, Hạ mỗ tuyệt không có ý đắc tội, mời Tiên Tử dời bước đến tệ tổng đà đàm luận, có thiên đại hảo sự đang chờ ngươi.”

"Tới tổng đà quý phái?"

Hồng Diệp tiên tử lộ vẻ nghi ngờ. Nàng chưa rõ ý đồ của đối phương, sao có thể ngây ngốc đưa thân vào đầm rồng hang hổ.

"Hảo ý của đạo hữu, Hồng Diệp xin tâm lĩnh. Bất quá thiếp không có giao tình cùng quý phái, ngươi mời ta tới tổng đà không khỏi có điểm mạo muội sao, về tình về lý nên giải thích rõ ràng đã."

"Ha ha, Tiên Tử thật sự cẩn thận. Tại hạ mời ngươi tổng đà là có thiên đại hảo sự đang chờ "

Hồng Diệp tiên tử vẫn không động tâm như trước: "Mời đạo hữu nói rõ."

"Được rồi, mấy ngày nữa là tuần trăng trung thu, ngày hội này cũng là đại lễ mừng sư tôn của Hạ mỗ, Sát Dương chân nhân tròn chín ngàn tám trăm tuổi."

Lời còn chưa dứt thì đám tu tiên giả chung quanh đều lộ vẻ hâm mộ. Thọ nguyên của Tu tiên giả Động Huyền Kỳ bình thường chỉ trên dưới năm ngàn năm. Ở Linh giới thì có thể độ qua nguyên khí chi kiếp, mấy lần đầu tương đối dễ dàng, có thể sống thêm mấy vạn năm khiến người ao ước không thôi.

"Điều này thì có quan hệ gì đến Hồng Diệp?" Hồng Diệp lạnh lùng hỏi lại.

"Ha ha, Tiên Tử có điều chưa biết. Sư tôn tại hạ ở Đông Hải mà nói, đã là cao thủ đỉnh cao. Sống lâu như vậy sớm đã không còn niềm vui gì, chỉ còn mỹ nhân là có thể động lòng người, mỗi lần đại thọ bách niên của lão nhân gia, chúng ta là đồ nhi đều muốn thu nạp tuyệt sắc giai nhân dâng lên chúc mừng "

Hắc y trung niên thản nhiên nói nhưng Hồng Diệp tiên tử nghe xong thì giận tím: "Đạo hữu có ý gì? Ngươi chuẩn bị đem Hồng Diệp hiến lên thọ lễ cho sư tôn ngươi?"

"Ha ha, Tiên Tử cần gì phải kích động, tuy là đúng vậy nhưng hợp tác thì cùng có lợi. Hạ mỗ có thể mang đến niềm vui cho sư tôn. Tiên Tử cũng có một chỗ vững chắc để dựa vào.

Nên biết sư tôn của ta là người thương hương tiếc ngọc, với tu vị cùng tư sắc của tiên tử, nhất định có thể lọt vào mắt của người. Tuy không trở thành song tu đạo lữ nhưng chắc chắn sẽ có danh phận thị thiếp. Chuyện tốt như vậy, bình thường các nữ tử cầu trong mơ cũng không được."

Hạ Thiên Hào rung đùi đắc ý khuyên nhủ, ngôn ngữ nghe vô lễ nhưng đám tu sĩ chung quanh lại ào ào tán thành, thậm chí còn có kẻ bắt đầu khuyên bảo Hồng Diệp.

Cũng khó trách, tiên đạo từng bước chông gai, đối với nữ tử còn ác liệt hơn nhiều. Nếu sau lưng không có danh môn thì muốn tìm một nam tu cường đại dựa dẫm vào.

Mà Sát Dương chân nhân là thái thượng trưởng lão Động Huyền Kỳ. Đừng nói làm thiếp, coi như làm đỉnh lô luyện công thì cũng có không ít nữ tu cam tâm.

Lúc này nơi phụ cận có không ít nữ tu trên mặt tràn đầy hâm mộ, thậm chí còn có kẻ tự đề cử mình. Nếu có thể được hầu hạ Ma Đạo cự kiêu này thì đúng là nhất phi trùng thiên. Tốt cơ hội như vậy, có ai mà không muốn nắm lấy.

Có điều Hạ Thiên Hào lại xin miễn đối với những nữ tu kia, sư tôn của hắn có thân phận thế nào, sao có thể thu nhận những hạng nữ nhân không đứng đắn, với tư cách là đại đệ tử của Sát Dương chân nhân, hắn biết rõ sư tôn sẽ yêu thích hồng y nữ tử trước mắt này.

"Tiên tử thấy thế nào, Hạ mỗ nói thật, không còn dấu diếm bất cứ gì, đối với ngươi hay ta đều có lợi rất lớn."

Hạ Thiên Hào mặt đầy nụ cười, các tu tiên giả cũng phụ họa theo đuôi. Được một lão quái vật Động Huyền Kỳ ân sủng thật là cơ duyên khó cầu.

Lâm Hiên cũng nhướng mày nhìn Hồng Diệp Tiên Tử lựa chọn. Nếu nàng tâm động, tự nguyện gả cho Sát Dương lão ma thì hắn đương nhiên không xen vào việc của người khác.

Ngược lại, nếu nàng không muốn ủy thân. Lại bị đối phương ỷ thế khi dễ thì hắn đương nhiên không ngồi yên.

"Đa tạ đạo hữu chiếu cố, đáng tiếc tiểu nữ phúc bạc, không thích hợp hầu hạ lão tổ." Ánh mắt Hồng Diệp Tiên Tử chớp lóe, hé mở môi anh đào.

"Cái gì?" Hạ Thiên Hào giận tím mặt, nụ cười trên môi cứng đờ. Đã phân tích lợi hại rõ ràng, không ngờ đối phương thật cứng đầu.

Thấy Hồng Diệp liên tục bước đi, tính rời khỏi nơi đây thì Hạ Thiên Hào lại cười dài: "Tiện tỳ, lão phu vốn không muốn trở mặt cùng ngươi, hiện tại xem ra không động thủ là không được."

"Cái gì, chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà ngươi cường đoạt nữ tu?" Hồng Diệp biến sắc, vốn tưởng rằng nhiều tu tiên giả như vậy thì đối phương hành sự sẽ có điểm cố kỵ.

"Tiểu nha đầu, lão phu coi như cường hành bắt người thì sao?" Trên mặt Hạ Thiên Hào lộ vẻ hung ác. Đối phương thật sự là quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ không biết địa điểm này khác với những nơi khác trong Hỗn Loạn Hải Vực.

Bọn họ là Ma Tông, giết người đoạt bảo, cường đoạt nữ tu đều xem là việc thiên kinh địa nghĩa. Không phải trước kia cũng từng làm ban ngày ban mặt sao, chẳng lẽ còn có người dám ý kiến?

Nơi này là địa bàn Sát Dương tông, uy danh của ân sư lan xa, hắn sống bao năm rồi còn chưa thấy có kẻ dám đến vuốt râu hùm.

Hạ Thiên Hào phất tay áo một cái, Linh lực cuồn cuộn, một đại thủ đen nhánh xuất hiện trên đỉnh đầu Hồng Diệp.

Lâm Hiên nhướng mày tiến lên một bước, chuẩn bị xuất thủ thì lại có dị biến. Một thanh âm kiêu ngạo có điểm quen thuộc truyền vào tai:

"Dừng tay, Sát Dương tông thật là một đám không có tiền đồ, người ta không muốn mà các ngươi dám động thủ cường đoạt. Chẳng lẽ các ngươi không hiểu được, quả chín ép là quả không ngọt."

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, quay sang thì thấy một cẩm y công tử chừng hai mươi bảy tám, phong độ tiêu sái sánh ngang với Điền Tiểu Kiếm, tuy nhiên toàn thân lại tản ra một luồng khí tức phù hoa.

"Tiêm Mạc Y Lam, không ngờ tiểu tử này cũng tới đây. Cũng tốt, thật đúng là náo nhiệt."

Lâm Hiên thì thầm ngừng động tác. Hơn hai trăm năm không gặp, Tiêm Mạc Y Lam đã là tu tiên giả Ly Hợp Trung kỳ đỉnh phong, tốc độ tiến giai quả thực làm người trừng mắt cứng lưỡi.

Lại nói bên kia, mặt mày Hạ Thiên Hào âm u, hiện sát khí quay sang: "Tiểu tử kia, ngươi thật muốn xen vào việc của người khác?"

"Sao, đừng làm ta sợ chứ! Ha ha, các ngươi cường đoạt nữ tu là không đúng. Bổn thiếu gia vốn ngọc thụ lâm phong, phong tư trác tuyệt. Gặp chuyện bất bình đương nhiên phải rút đao tương trợ." Tiêm Mạc Y Lam khẽ lay động chiết phiến, như không để sự uy hiếp của đối phương vào trong mắt.

Đám giáp sĩ cùng quần tu chung quanh sôi trào. Kẻ này nói như vậy khác nào là khiêu khích. Lâm Hiên thì lắc đầu. Không lạ gì Tiêm Mạc Y Lam miệng lưỡi ba hoa, ưa thích chơi trò phong trần.

Hạ Thiên Hào thấy thái độ kiêu ngạo của đối phương thì giận đến phát điên: “Tốt, tiểu tử, nếu ngươi không biết sống chết thì đừng trách bổn đại gia xuất thủ bất dung tình. Để ta tiễn ngươi đến âm tào địa phủ để ngươi hiểu được, không phải ai cũng có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân!"

Trên mặt Hạ Thiên Hào đầy vẻ hung ác, theo sau đưa tay điểm một cái. Đại thủ đen nhánh trên đỉnh đầu Hồng Diệp chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Tiêm Mạc Y Lam.

Bất quá hắn không chút bối rối, chỉ khẽ vẫy chiết phiến một cái. Vô thanh vô tức thì quỷ trảo đen nhánh thanh thế to lớn chợt tan biến một cách khó hiểu.

Hạ Thiên Hào đang còn thất sắc thì khóe miệng Tiêm Mạc Y Lam chợt hiện nụ cười lãnh liệt, chiết phiến trong tay gập lại rồi điểm về phía trước.

Phốc. . .

Bạch quang chợt lóe, một thanh liễu điệp trường đao nửa trong suốt, do linh lực hỗn hợp cùng thiên địa nguyên khí xuất hiện. Đao ảnh chợt lóe, hung hăng trảm xuống đầu Hạ Thiên Hào.

"Gia hỏa to gan lớn mật!"

Hạ Thiên Hào quát to một tiếng, công kích vừa rồi không hiệu quả nhưng hắn không hề sợ hãi một tu sĩ trung kỳ. Huống chi nơi này là tổng đà Sát Dương tông, hắn không tin đối phương hành sự không chút cố kỵ. Tay áo phất một cái, pháp bảo là một cương trảo bay vút ra, hung hăng nghênh đón Liễu Diệp Đao.

Đồng thời hắn tay trái khẽ lật. Một chiếc hồ lô đen nhánh xuất hiện, vừa mở nắp thì âm phong thảm thiết, một đóa ma vân rộng tới hơn cỡ mẫu xuất hiện đỉnh đầu, tiếng gào khóc thảm thiết truyền vào tai. . .

Thấy hai người động thủ, đám tu sĩ chung quanh như điểu thú tản mát bay đi. Các cửa tiệm hai bên đường cũng đem cấm chế mở ra, tầng tầng bảo hộ xuất hiện ở trong tầm mắt.

Hồng Diệp Tiên Tử cũng lật ngọc thủ, tế ra trước ngực một thanh tiên kiếm màu đỏ như lửa. Đang muốn động thân gia nhập chiến đoàn thì sự tình phát sinh tiếp theo lại làm nàng kinh ngạc đến mở to miệng.

Chỉ thấy Tiêm Mạc Y Lam tế ra một bảo vật kỳ lạ như là một quả trứng. Theo sau trái rung động không thôi, liên tiếp đánh tới vài pháp quyết. Phốc một tiếng, vỏ trứng vụn vỡ, một con hỏa điểu cỡ hơn tấc từ bên trong bay vút ra. Bộ dáng như là Phượng Hoàng nhưng toàn thân được cấu thành từ hỏa diễm màu đen.

"Đây là. . ."

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, cảm giác được Huyễn Linh Thiên Hỏa trong cơ thể bắt đầu rung động.

Bùng bùng. .

Hỏa điểu bay ra tới nhập vào tầng ma vụ do hồ lô phun ra. Nhất thời như dầu gặp hỏa, những âm phong ma khí toàn bộ bị đốt sạch không còn.

Chỉ thấy bầu trời bao trùm một tầng ma hỏa màu đen, thanh âm vạn quỷ tê hống đột nhiên dừng lại.

Hạ Thiên Hào biến sắc nhưng sự tình còn chưa kết thúc. Hỏa điểu cắn nuốt ma vụ thì như được tẩm bổ, hai cánh vừa vỗ thì hình thể bạo tăng từ một tấc lên tới hai trượng. Một luồng sóng nhiệt nóng rực đập vào mặt. Bắn theo sát sau là mấy chục phong đao hình thành do ma hỏa màu đen.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, những tu tiên giả mặc áo giáp cầm mâu đứng mũi chịu sào. Toàn bộ thân thể hóa thành hư vô, ngay cả hồn phách cũng bị thiêu đốt thành tro bụi.

"Ngươi. . ."

Hạ Thiên Hào vừa sợ vừa giận, vội tế xuất ra một thuẫn bài hình ác quỷ ngăn trở ma đao, tuy nhiên cảm giác pháp lực đang tiêu hao nhanh chóng.

Thần thông của đối phương uy lực quá kinh người. Trên mặt Hạ Thiên Hào đã có điểm sợ hãi, tuy nhiên lúc này muốn lui đã không kịp.

Ma Điểu phía sau đã đánh tới. Hai cánh vẫy một cái. Trong tiếng phượng minh cửu thiên, một đạo sóng âm có thể thấy được bằng mắt thường đã lan tới.

Oanh!

Tiếng bạo liệt truyền vào tai, đối mặt sóng âm thì tấm thuẫn bài trực tiếp tứ nổ tung thành bốn năm mảnh.

Phốc. . .

Khí huyết nơi ngực Hạ Thiên Hào cuồn cuộn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, đáy lòng trào dâng nguy cơ thật lớn.

Thân hình hắn chợt lóe biến mất tại chỗ. Thuấn Di thuật! Dù không bằng Cửu Thiên Vi Bộ nhưng cũng có điểm thần diệu.

"Đi!"

Tuy nhiên Tiêm Mạc Y Lam há là hạng dễ đối phó, từ đầu ngón tay kích bắn ra một đạo pháp quyết, theo sau liền thấy ma điểu giơ lợi trảo ra hư không một trảo.

Một màn khó tin xuất hiện. Không ngờ trước mắt xuất hiện một vết nứt. Theo sau ma điểu không nói hai lời liền bắn vào bên trong.

"Bí thuật xé rách không gian?"

Lâm Hiên ở một bên thấy vậy cũng trố mắt. Phượng Hoàng vốn có thiên phú thần kỹ này, trước mắt chỉ là bề ngoài nhưng uy lực thật huyền diệu.

Chỉ thấy không gian cách mấy chục trượng xa xa dao động, một vết nứt xuất hiện rồi Phượng Hoàng từ bên trong bay ra. Trong tiếng phượng minh, nhanh chóng cực hạn nhào tới trên đỉnh đầu Hạ Thiên Hào.

Nó quay tròn một cái, hóa thành một đóa ma liên yêu dị. Liên hoa này nở rộ bao trùm toàn bộ thân hình địch nhân.

"A!" Tiếng kêu thảm của Hạ Thiên Hào vang lên nhưng tắt đi rất nhanh, thân thể cùng nguyên anh thoáng chốc đã bị thiêu đốt thành tro bụi.

Toàn bộ những tu tiên giả xung quanh sợ ngây người. Hồng Diệp Tiên Tử cũng mở to mắt đứng nhìn. Quá trình đấu pháp phức tạp nhưng chỉ diễn ra trong một thoáng. Nàng còn chưa kịp liên thủ thì cường địch đã bị diệt trừ.

Chỉ có Lâm Hiên là khẽ gật đầu. Tiêm Mạc Y Lam có đủ thực lực khiêu chiến vượt cấp, diệt sát một tồn tại Ly Hợp hậu kỳ cũng không có gì quá kỳ quái.

Dường như ma hỏa kia bí thuật mới tu luyện của đối phương. Một khắc khi nó xuất hiện thì Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng kích động, như vậy ma hỏa nọ ắt cũng có linh thức.

Đấu pháp kết thúc. Tiêm Mạc Y Lam dù kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng biết không nên đối đầu với lão quái vật Động Huyền. Trước khi trốn chạy hắn còn không quên quay đầu chiêu hô:

"Mỹ nữ, còn ở chỗ này làm gì, nhanh rời khỏi."

"A." Hồng Diệp Tiên Tử ngây người một chốc, toàn thân nổi tinh quang bay vút ra khỏi phường thị, chớp lóe vài cái liền biến mất tại phía chân trời.

Đám tu tiên giả hiếu kỳ cũng nhanh chóng tản đi. Đại đệ tử của Sát Dương Lão ma chết ở chỗ này, ở lại nếu vạn nhất lão ma tìm bọn trút giận thì đúng là họa trời giáng!

Lâm Hiên cũng hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay theo Hồng Diệp Tiên Tử.

Không biết hữu tâm hay vô ý. Phương hướng bay của Hồng Diệp trùng hợp với Tiêm Mạc Y Lam. Tiểu tử kia phát hiện thì độn quang chậm lại chờ nàng.

"Thế nào, có phải bổn soái ca rất tài giỏi hay không, tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ mà dễ dàng bị ta miểu sát. Ngươi không cần cảm kích ta, bảo vệ kẻ yếu là tính cách bổn soái ca, yên tâm, có ta bảo hộ thì nhất định tiên tử sẽ bình an thoát khỏi ma trảo."

Tiêm Mạc Y Lam lên tiếng tự sướng, còn trên mặt Hồng Diệp Tiên Tử hiện vẻ xấu hổ.

Sao trên đời còn có tu tiên giả thế này a!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết nàng cũng không tin trước mắt là một cao thủ vừa miểu sát địch nhân trên cấp.

Chẳng lẽ đây là chân nhân bất lộ tướng. Các cao thủ thường có tính cách cổ quái. Trong lòng nghĩ như vậy thì Hồng Diệp Tiên Tử độn tốc càng lúc càng nhanh.

***

Cùng lúc đó trong một kiến trúc dị thường hoa lệ ở tổng đà Sát Dương tông, nơi đại điện rộng rãi có một hắc bào lão giả đang thưởng thức mỹ tửu. Trước mặt lão là một đội vũ nữ xinh đẹp đang ca vũ, bên cạnh cũng có nữ tu trang phục yêu dị toàn tâm hầu hạ, gắp thức ăn cùng dâng rượu.

Mặt mày lão giả một bộ hớn hở. Kiếp này tu vị rất khó tiến thêm một bước. Cũng may lão am hiểu dưỡng sinh thuật. Lại còn cả hơn ngàn năm thọ nguyên, phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

Linh tửu mỹ nhân, sơn hào hải vị, nhân sinh đắc ý vui mừng. Dù không thể thành tiên thì cũng phải hưởng thụ thật tốt kiếp này.

Lão giả đang cười híp mắt thì đột nhiên biến sắc, đưa tay vỗ vào hông thì một viên châu cỡ mắt rồng chợt hiện. Lúc này mặt ngoài viên châu đã có vài vết rạn. Không ngờ gã đại đệ tử đã ngã xuống.

Trong hàng đệ tử, tu vị của Hạ Thiên Hào không xuất chúng nhưng là kẻ am hiểu sở thích của lão nhất.

Đáng ghét!

Thiên Hào đang ở tại tổng đà bổn môn. Chẳng lẽ có gia hỏa to gan lớn mật dám đến vuốt râu hùm. Trên mặt Sát Dương Lão ma chợt hiện sát khí, nhiệt độ trong đại điện chợt hạ xuống.

Những thị nữ không hiểu đã xảy ra biến cố gì, nhưng thấy lão ma tâm tình bất hảo thì đều nơm nớp lo sợ.

"Các ngươi lui xuống." Sát Dương Chân Nhân lên tiếng thì chúng nữ như được đại xá, cung kính đi thi lễ sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Đúng lúc này một đạo độn quang bay vào đại điện. Linh quang thu liễm lộ ra một một tu sĩ tầm tam tuần mặc ô y, toàn thân tản mát ra một luồng khí tức âm lãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play