Tình huống không rõ ràng lắm, hai người kia đều ẩn thân trong những đám mây. Bên trái là một đám mây màu hồng phấn còn bên phải là đám mây mù màu trắng không ngừng cuồn cuộn.
Cả hai đám mây này đều chiếm một khoảng tới trên dưới một mẫu.
Khiến Lâm Hiên ngạc nhiên là linh lực chấn động trong sương mù màu hồng phấn kia hắn đã từng thấy qua. Các tu sĩ bậc cao thì hắn vốn giao lưu không nhiều.
Đột nhiên một chuỗi thanh cầm êm tai phát ra từ đám hồng hương vân kia.
Lâm Hiên chợt sửng sốt rồi chuyển sang vui mừng. Hiện tại hắn đã nhận ra thân phận của người nọ.
Âm Ba Công!
Ở tu tiên giới U châu vốn là đỉnh bậc công pháp đỉnh đỉnh đại danh. Tu sĩ nổi danh tu luyện công pháp này chỉ có một người mà thôi.
Bích Vân Sơn Âu Dương tiên tử!
Lâm Hiên vốn không có mấy thiện cảm tam đại môn phái chính đạo. Nhưng riêng với Âu Dương Cầm Tâm thì có mối tư giao rất tốt cùng hắn. Ngày trước nữ tử này còn trợ giúp hắn không ít. Lâm Hiên tự nhiên không có ý định khoanh tay đứng nhìn.
Tâm niệm hắn vừa động đang muốn đem pháp bảo tế xuất ra thì rất nhanh một đạo dải sáng mờ ảo từ mây mù bắn ra. Mang theo khí thế bất phàm hướng tới hồng hương vân kia.
Âu Dương Cầm Tâm hiển nhiên đã nhận ra nguy hiểm. Tiếng đàn biến đổi càng dồn dập. Một tầng quang tráo rực rỡ sắc màu hiện lên.
Ầm!
Sau va chạm, hào quang có vẻ ảm đạm đi mà dải sáng nọ uy thế cường hãn còn trên sự suy đoán của Lâm Hiên. Quang tráo chỉ cản được một lát đã giống như bóng nước tan biến.
Thế tới của dải sáng hơi chậm lại nhưng không chút lưu tình tiếp tục xuyên vào trong đóa hương vân màu hồng kia.
Liền thấy sương mù màu hồng cuồn cuộn. Rồi bạch quang chớp động trong đó một hồi mới dần tan đi. Tuy nhiên chiều rộng của đám hồng hương vân đã giảm bớt không ít.
"Âu Dương sư muội quả nhiên bất phàm. Chop dù là Ngưng Đan hậu kỳ tu sĩ cũng không có mấy người có thể tiếp một kích toàn lực của ta. Ngươi lại có thể biến nguy thành an."
Một tiếng cười sang sảng truyền ra. Mây mù màu trắng cũng tản ra bốn phía. Lâm Hiên nheo mắt lại. Đúng là tên kình địch này.
Không trách được với tu vị Ngưng Đan trung kỳ mà Âu Dương Cầm Tâm còn bị đối thủ bức bách đến như thế. Hóa ra là kẻ gia hỏa này động thủ.
Lúc này hiện ra một trung niên tu sĩ khoảng tứ tuần. Khuôn mặt anh tuấn mà thần sắc tiêu sái. Nhưng ngược lại hắn chỉ có một cánh tay.
Lâm Hiên đã thấy mặt hắn mấy lần. Chính là Thái Bạch kiếm tiên danh tiếng hiển hách.
Người này cũng môn đồ của Bích Vân Sơn. Danh tiếng còn xếp trên cả Âu Dương Cầm Tâm. Ngoài hai vị Thái thượng trưởng lão Nguyên anh kỳ thì nghe nói ngay cả chưởng môn Bích Vân Sơn tu vị thần thông còn kém hơn hắn một chút.
Người này nghe thì thanh danh ghét ác như cừu nhưng Lâm Hiên biết rõ hắn chỉ là hạng ngụy quân tử. Năm đó khi truy sát Thiên Sát ma quân đã từng cùng ma đạo mắt đi mày lại. Về sau vì toan tính chọn lựa vẫn ở lại Bích Vân Sơn.
Có phải vì ân nghĩa sư môn hay không thì không biết nhưng chắc chắn là có mưu đồ. Vốn là một tên gia hỏa vô sỉ nhưng bất kể nhân phẩm Thái Bạch kiếm tiên thế nào thì thực lực của hắn không nghi ngờ. Nhiều năm không gặp đã là Ngưng Đan Kỳ hậu kỳ đỉnh giai. Theo suy đoán của Lâm Hiên thần thông của hắn còn trên tu sĩ cùng bậc.
Sự tình này nan giải a!
Sắc mặt Lâm Hiên hơi u ám nhưng không có ý lui bước. Mà hồng hương vân kia cuồn cuộn rồi tan đi, hiện ra một thân ảnh thiếu nữ dáng vẻ dong dỏng cao, dung nhan mỹ miều. Từ biệt đã hơn hai mươi năm, thần sắc Âu Dương Cầm Tâm dường như không đổi, ngược lại lộ thêm nét kiều diễm.
Đôi mắt đẹp lưu chuyển mà khóe môi lại có vết máu nhạt. Hiển nhiên là một kích khi nãy khiến nàng bị thương không nhẹ.
Thái Bạch kiếm tiên cũng thầm nghĩ. Âu Dương Cầm Tâm khó giải quyết trên sự suy tưởng của y. Trước kia y đã từng gặp qua vài Ngưng Đan hậu kỳ tu sĩ nhưng không khó đối phó như vậy. Âm Ba Công nổi danh như vậy thật không phải do may mắn.
Đêm dài lắm mộng. Cần phải nhanh chóng giải quyết thị nếu không có kẻ khác nhiều chuyện đến hỗ trợ thì không ổn. Rồi y chằm chằm nhìn bốn phía một vòng. Trong phạm vi vài dặm sáng tối có hơn mười tu sĩ. Cũng không phải là Bích Vân Sơn phái tới truy bắt y. Chỉ là một số tên gia hỏa lớn gan muốn xem náo nhiệt hoặc là đục nước béo cò.
Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Thái Bạch kiếm tiên giơ tay lên. Một đạo phi kiếm như cá từ trong tay áo lội ra rồi chia thành hơn mười tia kiếm quang.
"Xạ!"
Miệng hắn quát nhẹ một tiếng. Những kiếm quang như có thông linh lóe lên một cái đã biến mất.
Thấy vậy Lâm Hiên trong lòng nổi hàn khí. Lập tức toàn thân lóe lên thanh quang đem Cửu Thiên Linh Thuẫn phát ra.
Những tên gia hỏa chung quanh mặc dù thực lực hơi yếu nhưng có thể ở nơi âm hồn chiếm cứ tiêu dao lâu như vậy cũng có kiến giải hơn người. Thấy động tác của Thái Bạch kiếm tiên bọn hắn ào ào thầm kêu bất hảo. Vội vàng đem Linh khí hộ thân tế ra.
Đáng tiếc đã muộn. Đầu tiên là một lão giả râu bạc tu vị Trúc Cơ hậu kỳ. Người này phản ứng rất nhanh chóng. Kiếm quang chưa tới đã kịp đem một bạch tiểu thuẫn tế ra.
Nhưng vật này sao có thể đỡ được một kích của pháp bảo, dễ dàng bị kiếm quang chém thành hai nửa. Thủ cấp cùng tinh huyết của lão bắn lên cao.
Những kẻ khác quá kinh hãi nhưng muốn trốn đã muộn. Dưới uy lực của kiếm quang Linh khí của bọn hắn như là sắt gỉ vỡ ra. Rồi những tiếng la thảm không ngớt vang lên, thi thể cùng huyết tươi bắn ra.
"Hắc hắc, đã trừ bỏ mấy gia hỏa chướng mắt."
Trương Thái Bạch vẫy tay một chiêu đem mấy tia kiếm quang kia thu về trước người. Nhưng đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, vô cùng bất ngờ thốt lên: "Ồ. Còn một tên chưa ngã xuống. Ngươi... Ngươi là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ."
Một đạo kinh hồng màu xanh bay tới. Hào quang rực rỡ tản đi, lộ ra một thiếu niên tướng mạo bình thường nhưng hai người đều khá quen mắt.
"Lâm Hiên? Là ngươi sao?"
Trên mặt Trương Thái Bạch đầy vẻ kinh ngạc. Khi trước hắn từng gặp qua Lâm Hiên. Cách biệt hơn hai mươi năm không gặp thiếu niên này lại có thể ngưng thành kim đan?
Thấy vậy sắc mặt của hắn trở nên u ám.
Âu Dương Cầm Tâm thì vừa mừng vừa sợ. Trong đôi mắt đẹp hiện lên những tia sáng kỳ dị.
Giống như nằm mộng!
Lâm Hiên không định nhiều lời. Thời khắc này không phải để hàn huyên chuyện xưa. Mặc dù nơi này khá xa khu vực trung tâm âm hồn chiếm cứ nhưng động tĩnh lớn như vậy chắc đã kinh động tới âm hồn ác quỷ.
Dù Quỷ đế không tới nhưng nếu vài quỷ vương xuất hiện thì quả thực không ít phiền toái.
Lâm Hiên không bao đồng chuyện hai người trở mặt thành thù. Tóm lại trước tiên hắn giúp Âu Dương Cầm Tâm tróc nã Trương Thái Bạch là được.
Thân hình vừa hiện ra Lâm Hiên phất tay áo bào một cái. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm rời tay bắn ra. Trên không xuất hiện vô số bông tuyết bay lượn. Dường như độ nhiệt chung quanh hạ xuống.
Cổ bảo!
Mắt thấy điều này sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trở nên khó coi. Ban đầu hắn còn muốn xảo ngôn khiến vị Linh Dược Sơn thiếu chủ này đứng ở trung lập là tốt nhất. Không nghĩ tới Lâm Hiên đã ra taymà không cần hỏi căn do.
Hắn vừa sợ vừa giận lại không cần nghĩ ngợi chỉ tay một cái. Đạo kiếm quang trước người chợt tan biến nghênh đón Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Mấy đạo bạch sắc kiếm quang cùng hàn quang đan chéo phát ra những tiếng chan chát, sau đó kiếm quang chợt hóa thành hư vô. Thần thông này vốn sắc bén vô cùng, vừa rồi đã sát diệt không ít Trúc Cơ Kỳ sĩ nhưng không đỡ được một kích của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Thái Bạch kiếm tiên thấy vậy thì biến sắc. Mười ngón tay tiếp tục búng ra các đạo kiếm quang. Sau đó bụp một tiếng bạo mở ra hóa thành hàng ngàn sợi tơ li ti bắn nhanh về phía Lâm Hiên.
Hóa kiếm thành ti!
Đối với Thái Bạch kiếm tiên, Lâm Hiên không khỏi có chút bội phục. Pháp thuật này hắn từng xem trên một quyển điển thư. Uy lực vô cùng nhưng cực kỳ khó học, bình thường chỉ có Nguyên Anh kỳ lão quái mới luyện được. Ngưng Đan Kỳ tu sĩ có thể học được là một trong vạn người.
Nhưng đây chỉ là kiếm quang mà thôi. Nếu đối phương có thể đem bổn mạng phi kiếm tu luyện đến mức xuất thuần nhập hóa như thế thì Lâm Hiên cũng chỉ có nước chạy trối chết.
Toàn thân nổi thanh quang. Hai tay Lâm Hiên xát vào nhau tế ra một tiểu thuẫn cỡ bàn tay.
Tiểu thuẫn này được đúc theo hình dạng cổ xưa, phát ra hồng quang lấp lánh. Càng thêm kỳ lạ là trên mặt có vô số ký hiệu kim sắc di động không ngừng.
Nó quay tròn một lát đã biến lớn thành mấy trượng chắn ở trước người Lâm Hiên.
Keng keng một trận loạn hưởng. Những sợi tơ kiếm đã bắn nhanh lên cổ thuẫn, mặc dù bị loạn đả một hồi nhưng cổ thuẫn vẫn kiên cố như thiết tường.
Thấy cảnh này sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên khó coi. Ống tay áo nơi cánh tay đã đoạn phất lên. Hơn chục thanh tiểu kiếm ngắn chỉ một tấc như cá bơi ra. Trên thân kiếm phát ra linh khí khiến người hãi hùng.
Đối phương cũng có nhiều pháp bảo như vậy sao?
Lâm Hiên bước trên tu tiên đạo đã trải qua không ít khó khăn nhưng thấy cảnh này cũng có chút hoảng hốt.
Chúng nhân đều biết Pháp bảo vốn là cực kỳ quý hiếm. Với lại cần dùng nguyên thần bồi dưỡng bên trong mới không ngừng gia tăng uy lực.
Cho nên bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ chỉ có một hai cái mà thôi. Ngoài ra cao thủ có thêm một số pháp bảo bình thường phụ trợ.
Có thể một hơi phun ra hơn chục thanh phi kiếm thì trước kia hắn chưa từng thấy qua. Thái Bạch kiếm tiên này khiến Lâm Hiên phải đánh giá lại phân lượng của y.
Người này mặc dù chưa ngưng tụ thành Nguyên anh nhưng thần thông cường hãn ở phía xa cảnh giới Ngưng Đan.
Lúc này hai người cùng một ý nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết đối thủ.
Bên cạnh là Âu Dương Cầm Tâm, khuôn mặt xinh đẹp cũng biến sắc. Chẳng lẽ tên tặc tử này khi cùng nàng động thủ lúc chưa dốc toàn lực sao?
Lâm Hiên thầm kinh ngạc nhưng trầm ổn trở lại. Hắn đã tự tin chạy thoát trong tay quỷ đế cùng Khổng Tước tiên tử, một Thái Bạch kiếm tiên này cũng ngán gì chứ?
Chỉ là hiện tại có Âu Dương Cầm Tâm một bên. Hắn bất đắc dĩ chưa thể kêu Nguyệt Nhi giúp đỡ. Huyền ma chân kinh cũng chưa muốn thi triển. Chỉ có thể sử dụng Cửu Thiên Huyền Công nghênh địch.
Hơi do dự Lâm Hiên đưa tay vỗ vào túi trữ vật tế ra Nhiếp linh bảo kính, tay còn lại thì cầm thêm mấy tấm Địa giai linh phù.
Trương Thái Bạch thầm nuốt một ngụm nước miếng. Lâm Hiên xuất ra cổ bảo nhiều như vậy khiến ý nghĩ tham lam của y nổi lên. Nếu như có thể sát diệt thiếu niên này bảo vật trên người hắn tất cả đều thuộc về y.
Nhưng y cũng xem như là một đời kiêu hùng, trong chốc lát đã bình tĩnh trở lại. Nhìn ra Lâm Hiên không dễ chọc vào. Trước tiên trụ ổn trận tuyến rồi tính sau.
Độc tý còn lại thong thả đánh ra vài đạo pháp quyết. Những phi kiếm kia sau khi hấp thu linh lực chợt cuồng trướng biến thành những chuỗi hàn quang ba thước thanh phong, bắn ra bốn phía chậm rãi xoay tròn quanh Trương Thái Bạch. Dường như là một kiếm trận nào đó.
Thanh thế kiếm trận khiến Lâm Hiên không dám mạo hiểm. Trước tiên là thăm dò một chút.
Pháp lực lưu chuyển đem mấy tấm linh phù ném lên. Không gió mà tự bạo thành hơn chục khối hỏa cầu to hơn tấc ầm ầm nện xuống đối phương.
Thái Bạch kiếm tiên thấy vậy thì hừ một tiếng chỉ vào phi kiếm trước người. Vù vù mấy tiếng, lập tức có bảy tám đạo hàn quang phá không mà tới nghênh đón hỏa cầu sau đó dễ dàng đánh tan chúng.
Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày. Những pháp bảo của Thái Bạch kiếm tiên uy lực không phải nhỏ. Phong ấn trong linh phù đều là Địa giai pháp thuật mà không thể gây thương tổn mảy may cho đối phương.
Thái Bạch kiếm tiên vốn là xuất sư từ Bích Vân Sơn, môn phái này tung hoành U Châu Tu Tiên giới vài ngàn năm. Quả nhiên nội tình thâm sâu khiến các môn phái khác khó có thể sánh bằng.
Loại công pháp có thể đồng thời thao túng hơn chục lưỡi phi kiếm uy lực có lẽ chỉ dưới Cửu Thiên Huyền Công.
Thái Bạch kiếm tiên sau khi diệt xong hỏa cầu thì không dừng lại, tiếp tục thao túng những phi kiếm sắc nhọn kia. Xen lẫn tiếng xé gió nháy mắt đã bắn tới trước mặt Lâm Hiên.
Hồng quang chợt phát ra chói mắt. Kim sắc ký hiệu của cổ thuẫn cực kỳ thông linh. Không cần Lâm Hiên thao túng đã tự động bay múa xoay quanh, tả xung hữu đột đem công kích phi kiếm đỡ hết lại.
Thái Bạch kiếm tiên thấy thế cũng nheo mắt kinh ngạc còn Âu Dương Cầm Tâm thì vừa mừng vừa sợ. Ngón tay ngọc lướt trên Thụ Cầm định giúp Lâm Hiên một tay.
Đúng là sĩ biệt tam nhật. Nàng không ngờ tới ngắn ngủi chỉ hơn hai mươi năm. Tu vị Lâm Hiên lại tăng tiến đến trình độ này. Hiện tại hai người hợp tác trừ bỏ Thái Bạch tặc tử thìcó chút nắm chắc.
Âm họa du dương theo gió truyền ra. Bằng mắt thường có thể thấy rõ các âm phù óng ánh kim quang, to như những cái đầu lâu gào thét hướng qua Thái Bạch kiếm tiên.
Đây chỉ là đợt công kích thứ nhất. Tay ngọc Âu Dương Cầm Tâm lật một cái, trong tay đã hiện ra một thanh chủy thủ kim sắc óng ánh tinh xảo chừng mấy tấc, toát ra ánh sáng kì dị. Cũng là một cái cổ bảo.
Âu Dương Cầm Tâm ở Bích Vân Sơn địa vị rất cao. Gia thân tự nhiên cực kỳ phong phú. Nàng đang muốn thi triển thần thông khác thì Thái Bạch kiếm tiên đã kịp động thủ trước. Hiện tại y đã phát hiện ra Lâm Hiên khó chơi hơn dự tính nhiều. Nếu để cho tiểu tử này cùng Âu Dương Cầm Tâm liên thủ thì hoàn cảnh bất lợi vô cùng.
Sớm biết như thế vừa rồi khi đơn đả độc đấu cùng Âu Dương Cầm Tâm Y đã không tiếc tiêu hao chân nguyên sát diệt nàng trước mới ổn.
Chỉ thấy trong mắt hiện Thái Bạch kiếm tiên một tia hận ý. đề khí há miệng thét dài như tiếng rồng ngâm. Âm ba nối tiếp lan rộng ra bốn phía.
Những phù âm do Âu Dương Cầm Tâm phát ra đã bị quét sạch. Cây cối sơn thạch chung quanh đều bị san phẳng thành đất bằng.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút kinh hãi. Thái Bạch kiếm tiên lại đưa tay đem tháo ở bên hông một cái túi ném ra trên không.
Rồi hào quang chớp động xen lẫn tiếng thú rống liên tục, trong hoàng vụ hiện lên một con quái thú.
Là một Thiết giáp Cự mãng chiều cao tới mấy trượng, lại có ba cái đầu. Lâm Hiên chưa thấy bao giờ nhưng rõ ràng đây là thượng phẩm yêu thú cấp ba.
Có điều trong mắt Lâm Hiên lại lộ một tia cổ quái. Tam đầu cự mãng kia sau khi hiện thân thì giận dữ không thôi, dường như không nhận sự khống chế của Thái Bạch kiếm tiên.
Chẳng lẽ...
Lâm Hiên thầm suy đoán, nhưnghắn còn chưa có động tác gì thì Thái Bạch kiếm tiên đã sờ tay vào ngực lấy ra một cây linh thảo hình dáng cổ quái.
Linh thảo này dài chừng nửa thước tương tự như nhân sâm, toàn thân đen sẫm tỏa ra mùi hăng hắc rất độc.
Trong mắt Thái Bạch kiếm tiên hiện một chút nuối tiếc nhưng lập tức bị vẻ tàn nhẫn thay thế. Y há miệng phun ra một đạo kiếm quang cắt một vết trên cánh tay, huyết vụ phun ra nhanh chóng ngấm lên linh thảo kia.
Sau khi hấp thu máu huyết, linh thảo vốn đen sẫm lộ ra màu đỏ tươi rất kỳ lạ, sau đó Thái Bạch kiếm tiên đem nó quẳng lên.
Tam đầu Cự mãng thấy thế thì cuống cuồng một đớp đem nó nuốt vào trong miệng, rồi mấy con mắt như chuông đồng sáng lấp lánh có vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Đi!"
Thái Bạch kiếm tiên chỉ một ngón tay, vẻ bạo ngược trong mắt cự mãng tan biến, rõ ràng ôn hòa thuần hậu đối với chủ nhân. Rồi mãng đầu lộ ra những răng nanh chuyển hướng qua Âu Dương Cầm Tâm phun ra một luồng độc vụ, đồng thời thân hình ngoắt một cái bóng dáng đã tan biến.
Thấy vậy ngọc dung Âu Dương Cầm Tâm thất sắc, đối mặt với quái mãng khủng khiếp như vậy nàng nào dám sơ ý, vẻ mặt ngưng trọng ứng phó địch nhân.
Nhất thời một trận phong ba nổi lên.
Thấy vậy Thái Bạch kiếm tiên nhẹ nhàng thở ra, như vậy là mục đích chia cắt sự liên thủ của hai người đã thành công.
Lâm Hiên tự nhiên nào để cho hắn được như ý nhưng hiện tại hơn chục thanh phi kiếm vẫn điên cuồng vây quanh tấn công cổ thuẫn không ngừng. Chỉ là cổ thuẫn này vốn là do Nguyên Anh kỳ tu sĩ thời hồng hoang luyện chế nên cực kỳ cứng rắn. Đối phương muốn công phá được không phải là dễ.
Nhưng tiếp tục như vậy rõ ràng rất bất lợi đối với hắn.
Lâm Hiên khẽ thở ra rồi lấy Nhiếp linh Bảo Kính ra sử dụng. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào trong, bảo kính sau khi hấp thu ngay lập tức to lên chừng hai thước.
Lập tức mặt kính chiếu ra những đạo ô hắc quang sau đó vặn vẹo biến thành một hắc quái điểu to cỡ bàn tay.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, quái điểu xoay một vòng trên đỉnh đầu hắn aau đó ré lên bay về phía kiếm trận.
Cùng lúc đó cổ thuẫn lóe lên vài cái đã bị Lâm Hiên đem thu trở về trước mặt, Thái Bạch kiếm tiên không nhịn được ngẩn ngơ. Đối phương đã tự tìm chết thì y sẽ không hạ thủ lưu tình. Đang muốn thúc dục kiếm quang chém xuống đã thấy hắc điểu cổ quái kia bay tới phi kiếm trận. Y hoàn toàn không để vào trong mắt, tiểu kỹ như thế sao đỡ được một kích của kiếm trận.
Thái Bạch kiếm tiên sau khi đan thành bình sinh ít gặp địch thủ, tự đại một chút cũng là hợp lẽ.
Đáng tiếc hắn quá coi thường Lâm Hiên.
Xét về niên kỷ thì Lâm Hiên trẻ hơn các tu sĩ cùng cấp nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nếu không nắm chắc tự nhiên sẽ không đưa mình vào hiểm cảnh.
Hai người gần như đồng thời khẽ nhếch miệng lộ vẻ châm chọc, cùng lúc đó kiếm quang trận óng ánh đã đánh vào hắc ô quái điểu.
Vù vù mấy tiếng, trong một lát hắc điểu đã bị xoắn thành những điểm tinh quang bắn ra tứ phía.
Trong mắt Thái Bạch kiếm tiên hiện tia sáng lạnh lùng. Kiếm quang trận kia như muốn tiếp tục đâm về Lâm Hiên nhưng lúc này dị biến đã xảy ra.
Những điểm hắc ô tinh quang vỡ ra mà không tán, nhẹ nhàng giống như độc trùng bám vào trên các thanh phi kiếm.
"Cái gì vậy?"
Thái Bạch kiếm tiên thầm kinh nghi nhưng lúc này nào còn thời gian nghĩ ngợi. Tiếp tục thúc dục kiếm trận muốn sát diệt tiểu tử khó chơi kia.
Chợt y cảm thấy thần thức liên hệ cùng các phi kiếm như bị cắt đứt, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Cùng lúc đó linh lực trong phi kiếm như nước tràn đê nhanh chóng tán ra bên ngoài.
Thấy thế sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trắng nhợt, nếubổn mạng pháp bảo bị hủy y đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Người này tính tình vô sỉ nhưng rất quyết đoán, cắn răng hai tay hợp lại một cái.
Ngay lập tức các phi kiếm rung lên bắn ra kiếm quang kinh người chấn nát hắc ô tinh quang, sau đó hắn vẫy tay một chiêu đem các phi kiếm thu về phía trên đỉnh đầu.
Lâm Hiên huýt dài một tiếng, Nhiếp Linh Kính quả nhiên là cổ bảo phi thường, thần thông này có thể kiềm chế bổn mạng pháp bảo đối phương. Lúc này hắn muốn đánh rắn giập đầu.
Hai tay không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết rót vào trong bảo kính.
Trong tiếng thanh minh, Nhiếp linh Kính lại càng to hơn nữa, từ bên trong liên tiếp phun ra các đạo sáng hóa thành các ô hắc quái điểu. Cả đàn vù vù vỗ cánh lao về phía Thái Bạch kiếm tiên.
Thái Bạch kiếm tiên nheo mắt một cái, vẻ mặt âm lạnh không hề có ý e ngại các quái điểu kia. Thiếu niên này cũng quá coi thường y. Vừa rồi ăn tập kích do không biết uy năng của cổ bảo. Với thần thông hấp thu linh lực tự nhiên y đã biện pháp ứng phó.
Tay áo bào phất một cái đồng thời há miệng phun ra một ngụm tinh khí, các phi kiếm lần nữa ong ong phát ra những đạo kiếm quang.
"Đi!"
Phi kiếm vẫn ở tại chỗ, nhưng các đạo kiếm quang lại gào thét nghênh đón các quái điểu.
Thần thông cổ bảo kia quả khiến người ta đau đầu nhưng muốn hấp thu linh lực thì phải tiếp xúc với bản thể pháp khí, mà kiếm quang vô chất vô hình nên thần thông bảo kính tự nhiên sẽ không có đất dụng võ.
Kiếm quang và quái điểu đụng vào nhau, kiếm quang nhanh chóng tắt đi mà các phi điểu cũng bị chém tiêu thất.
Hai bên không ai chiếm được lợi thế, cùng tan biến thành hư vô.
Lâm Hiên khẽ thở dài, uy lực Nhiếp linh kính đương nhiên không chỉ có điểm này, chỉ là cổ bảo này đặc biệt thần bí, hiện tại hắn chỉ hiểu được một phần ảo diệu nhỏ mà thôi.
Có lẽ phải là cảnh giới Nguyên Anh kỳ mới có thể phát huy toàn bộ thần thông của cổ bảo này.
Thấy không có hiệu quả, Lâm đem thu bảo kính lại, lại lấy ra một chiếc Ngọc Địch màu xanh biếc.
Lúc này sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên dường như không thể tin. Với thân phận của hắn đã từng bái kiến qua các Nguyên Anh kỳ lão quái, nhưng trong ký ức bất luận là hai vị sư thúc Bích Vân Sơn hoặc lão quái Lôi Vân Sơn Trang cùng Nhất Tuyến Hạp, trong tay cũng không nhiều bảo vật vô kể như vậy.
Mà mỗi cái Lâm Hiên lấy ra nào phải tầm thường, đều là cổ bảo được truyền thừa từ thời kỳ hồng hoang.
Mỗi một cái đều cực kỳ quý hiếm, đủ để dẫn tới một trận tinh phong huyết vũ.
Chẳng lẽ Linh Dược Sơn phú hộ địch quốc như thế?
Thái Bạch kiếm tiên vốn tự ngạo mình rất cao nhưng hiện tại thầm đố kị lẫn buồn bực.
Bên kia vẻ mặt Lâm Hiên cũng ngưng trọng không kém. Quyết đấu đến lúc này, Thái Bạch kiếm tiên chỉ khu dụng bổn mạng phi kiếm của hắn. Tài nghệ quý tinh hồ quý đa, uy lực pháp bảo của người này quả thực không nhỏ, đánh lâu như vậy hai người cũng chỉ cân sức ngang tài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT