Hai nàng nghĩ không sai, mặc dù đã tiến giai Ngưng Đan kỳ nhưng với tư chất trung đẳng, nếu không có kỳ ngộ đặc biệt thì kiếp này rất khó có thể tiến cảnh nữa.
Song Lâm Hiên có vẻ không đồng tình, tư chất thiếu một chút thì tính là gì, nhớ năm xưa không phải ngay cả linh căn hắn cũng không có sao!
"Khó có nói trước được nhưng có ta thì mọi chuyện có thể sẽ khác. Đừng nói là tiến giai lên trung kỳ mà còn có thể có cơ hội kết thành nguyên anh." Lời nói của Lâm Hiên đầy vẻ thần bí.
Hai nàng nghe thấy mà kinh ngạc đến mở to đôi mắt đẹp. Nguyên Anh kỳ! kém nhất cũng có thể sống trên tám trăm tuổi, thậm chí qua ngàn năm.
Tại Nhân giới này cảnh giới Nguyên anh kỳ cơ hồ đã là tồn tại đỉnh cao, đừng nói hai nha đầu các nàng mà là tu tiên giả có Thánh linh căn cũng không có mấy người đạt tới cảnh giới này.
Hai nàng đương nhiên là không có hy vọng xa vời như vậy. Nếu là người khác bọn họ khẳng định sẽ không chút tin tưởng nhưng Lâm Hiên thì khác. Nhớ khi mới gặp gỡ hắn bất quá chỉ mới Ngưng Đan kỳ tu sĩ. Ngắn ngủn hơn sáu bảy chục năm không chỉ kết anh thành công lại còn quỷ dị tiến giai trung kỳ.
Là người đứng đầu Bái Hiên Các với tầm nhìn uyên bác đương nhiên rõ ràng. Tốc độ này là xưa nay chưa từng có. Mặc dù cảm giác quá mức hoang đường nhưng không biết vì sao trong lòng lại vẫn có điểm tin tưởng.
"Thiếu gia người nói thật chứ, với tư chất như ta cùng sư tỷ cũng có cơ hội ngưng kết nguyên anh sao?" Lưu Tâm cảm giác được toàn thân nóng bừng hưng phấn nói.
"Có thấy ta nói gạt hai người chưa, đương nhiên phần lớn phải dựa vào nỗ lực của các ngươi".
"Thiếu gia, vậy chúng ta nên tu luyện công pháp gì?" Qua một lát vẫn là Lục Doanh Nhi bình tâm trở lại chậm rãi lên tiếng.
"Đúng vậy, tất cả đều nghe theo thiếu gia phân phó" Lưu Tâm cũng hết sức nhu thuận mở miệng.
Lâm Hiên sau khi suy tư chốc lát vươn tay phải vỗ nhẹ bên hông, bạch quang chợt lóe một ngọc giản xanh biếc xuất hiện ở trước mặt.
"Các ngươi hãy xem cái này một chút đi".
Hai nàng tiếp nhận ngọc đồng cùng nhau đem thần thức chìm vào trong đó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên trên mặt lại lộ ra vài phần cổ quái.
"Thiếu gia, cái này…" Lục Doanh Nhi tựa hồ muốn nói điều gì nhưng lại không dám mở miệng.
"Ha ha, có chỗ khó thì cứ nói, ta sao có thể trách tội hai ngươi" Lâm Hiên trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: "Có phải ngươi cảm thấy Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết có uy lực quá thấp không? Hà…Nhân quả tuần hoàn, mất cái này thì được cái kia. Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết tuy chỉ là một công pháp trung phẩm uy lực thấp nhưng tốc độ tinh tiến pháp lực lại rất nhanh, hơn nữa khi đột phá bình cảnh cũng dễ dàng hơn các công pháp khác. Nếu như hai ngươi muốn tiến xa trên tiên đạo thì tu luyện công pháp này là thích hợp nhất". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Thì ra là như thế.." Lúc này hai nữ tử mới chuyển lo thành vui:" Chúng nô tỳ nghe theo thiếu gia phân phó. Chỉ là…"
"Thiếu gia, Ta cùng sư tỷ có linh căn thuộc tính không giống nhau, tỷ là thủy thuộc tính, mà ta lại là kim thuộc tính, hai ta thật sự có thể cùng tu luyện công pháp này?" Lưu Tâm tò mò hỏi.
"Về điểm này hai ngươi cũng không cần lo lắng, đương nhiên có thể tu luyện bình thường" Lâm Hiên gật đầu.
Thực ra trong lòng Lâm Hiên cũng có chút nghi hoặc. Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết này cũng không biết là thu được của tên sĩ xui xẻo nào ngã xuống trong tay hắn.
Về công pháp này Lâm Hiên cũng đã nghiên cứu qua, tuy chỉ một trung phẩm công pháp nhưng lại có mấy điểm nghi vấn.
Mặc dù công pháp cấp thấp nhưng tốc độ tăng tiến pháp lực còn nhanh hơn công pháp cấp cao mà lại không bị thuộc tính linh căn hạn chế khi tu tập. Lấy kiến thức của Lâm Hiên cũng nhìn không ra là do đâu. Vì vậy Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết này tuyệt đối không tầm thường, nước phù sa không để chảy ra ruộng người khác nên hắn mới đưa cho hai nàng tu luyện.
Còn hạn chế về uy lực thì Lâm cũng đã nghĩ ra phương pháp bổ khuyết. Phải biết rằng tu sĩ đấu pháp thì ngoại trừ thần thông bí thuật của bản thân, pháp bảo phù triện cũng là tối quan trọng.
"Hiện nay cả hai đã kết đan thành công, muốn khu dụng về loại pháp bảo nào?" Lâm Hiên từ từ mở miệng.
"Chúng nô tỳ còn chưa nghĩ tới, bất quá chỉ cần uy lực lớn một chút là được" Lưu Tâm có chút ngại ngùng mở miệng, phải biết tài liệu luyện chế pháp bảo vô cùng hiếm. Với thân phận đứng đầu Bái Hiên Các mà hai nàng cũng chưa tìm được. Một phần cũng là khi trước các nàng đâu ngờ có thể Kết Đan nhanh như vậy nên cũng không dốc hết tâm ý đi thu thập.
"Vậy ta cấp cho vài món bảo vật hộ thân, cam đoan so với tự luyện chế thì tốt hơn nhiều".
Lâm Hiên mỉm cười tay áo phất một cái một quầng linh quang hiện lên, vài kiện bảo vật tỏa ra hào quang dìu dịu bay đến bên cạnh Lưu Tâm.
Một thanh kiếm ánh màu hổ phách, trên thân kiếm còn có phù văn mờ ảo, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.
Đôi mắt đẹp của Lưu Tâm không chớp hỏi: "Thiếu gia, đây là…"
"Thanh Chu Phách Kiếm này là dùng Vạn Niên Tùng Hương gia thêm tinh hoa của Huyền Tinh cùng vài loại tài liệu trân quý khác tỉ mỉ luyện chế mà thành. Đây là pháp bảo đỉnh cấp dành cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ấn ký của chủ nhân của kiếm đã bị ta dùng Bích Huyễn U Hỏa hủy đi. Hiện giờ chỉ cần tế luyện một chút là có thể thi triển ra thần thông không nhỏ, ngày sau chậm rãi dùng đan hỏa bồi dưỡng làm bổn mạng pháp bảo".
Lâm Hiên nói xong ánh mắt chuyển về một thanh đao: "Đao này ta đã quên tên nhưng bất kể tài liệu hay uy lực cũng đều rất tốt, có thể hỗ trợ cho Chu Phách kiếm".
"Còn Bạch Ngọc Tán kia chính là dùng nhuyễn ngọc vạn năm luyện chế thành vô cùng cứng rắn, lực phòng hộ thuộc hàng đầu dùng để hộ thân, khi đối đầu tu sĩ trên cấp cũng có thể tự bảo vệ mình".
Nghe Lâm Hiên chậm rãi nói, hai nàng kinh ngạc lấy tay che miệng, tuyệt đối không ngờthiếu gia lại cấp cho bảo vật tốt như vậy. Trong lúc nhất thời Lưu Tâm như lạc trong mộng, hưng phấn đến khống chế được bản thân.
Qua chừng một tuần trà nàng mới bừng tỉnh, vẻ mặt cảm kích mà tham bái Lâm Hiên.
"Không nên đa lễ!"
Lâm Hiên tay áo bào phất một cái lại đem mấy món bảo vật lấy ra.
Một cái khăn gấm cùng vòng ngọc tinh xảo, còn có một dải lụa màu hồng dài vài thước đã xuất hiện trước mắt.
Vòng ngọc trắng như tuyết còn có họa những hoa văn màu xanh nhạt bộ dáng cổ xưa, chỉ dùng làm trang sức thì chính là một bảo vật khó tìm.
"Bích Ngọc Thanh Quang Trạc này làm từ tài liệu gì ta cũng không rõ nhưng thần thông quyết không kém Chu Phách kiếm. Tuy không thể sánh với cửu thiên thần binh nhưng lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải chép miệng khen thầm. Dùng nó phối hợp với pháp thuật thủy thuộc tính càng tăng thêm uy lực, làm bổn mạng pháp bảo là tốt nhất".
Lục Doanh Nhi vốn có tâm cơ, trải qua mấy chục năm phong vũ ma lệ, đã có khí chất phong độ của nhất phương chi chủ. Nhưng lúc này nàng cũng nhịn không được vẻ mặt trở nên vui mừng hướng sang Lâm Hiên yêu kiều thi lễ.
Lâm Hiên buông ngọc trạc rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt dải lụa hồng: "Bảo vật vô danh này chuyên để phòng thủ, hơn nữa có khí linh của thú hồn ở bên trong có thể biến thành độc xà, trong khi giao đấu có thể trói lấy đối phương, cho dù là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ cũng khó mà thoát được".
"Về phần khăn gấm này cũng là vật hộ thân giống như Bạch Ngọc Tán của Tâm Nhi. Nếu đánh không lại có thể chạy trốn"
"Được rồi, các ngươi hãy tự nhận đi. Có mấy pháp bảo này cũng đủ bù lại phần khuyết thần thông trong Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết, ít nhất cũng có thực lực của tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ"
"Đa tạ thiếu gia".
Hai nàng lần nữa bái tạ trong lòng cảm kích Lâm Hiên vô hạn, thiên hạ còn có chủ nhân nào hào phóng như vậy nữa.
"Được rồi, không cần đa lễ, hai ngươi cố gắng cho tốt không phụ tâm ý của ta là được. Cũng về nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!"
Hai nàng cúi thấp đầu, chờ Lâm Hiên nói xong mới cung kính rời khỏi động phủ.
"Thiếu gia, xem tư chất của hai nàng, có cơ hội ngưng kết nguyên anh sao?" Bạch quang chợt lóe, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt.
"Điều này cũng khó nói, phải xem cơ duyên của bọn họ thế nào. Đương nhiên nếu trong phạm vi năng lực ta cũng sẽ bồi dưỡng cho chúng" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Ừm, cũng không ngờ Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm lại có thành tựu như hôm nay. Thiếu gia lại cho nhiều chỗ tốt như vậy khiến hai nàng thành tâm thần phục, nếu thực có thể kết anh thành công đối với đối gia cũng là một cánh tay đắc lực" Nguyệt nhi nói.
"Không sai, dù sao đây không phải là U châu ngày xưa, môn phái như rừng cao thủ như mây, có nhiều trợ thủ đắc lực cũng có điểm tốt" Lâm Hiên gật đầu đồng ý: "Bất quá cấp bách là phải trừ nguy cơ trước mắt của Bái Hiên Các"
"Mấy tên tu sĩ phản nghịch Ngưng Đan kỳ này không tính gì, không cần thiếu gia ra tay tiểu tỳ cũng có thể hóa chúng thành tro bụi. Nhưng Ly Dược Cung thì không dễ trêu chọc, dù sao đối phương cũng có hai ba đại tu sĩ hậu kỳ…" Nguyệt nhi lộ vẻ khó xử nói.
"Tiểu Nguyệt, sự tình có vẻ không đơn giản, thực lực Ly Dược Cung dĩ nhiên không thể xem thường nhưng tổng đàn lại ở tại Vân châu. Mà diện tích Vân châu lớn hơn U châu mấy chục lần, các loại tài nguyên tu tiên phong phú hơn nhiều. Đại tông môn này hơn ba mươi năm chưa từng cảm thấy hứng thú với U châu. Hôm nay lại đột nhiên muốn thiết lập phân đà ở chỗ hoang dã này khiến ta cũng có chút kỳ quái" Lâm Hiên đứng dậy đi lại trong động phủ, chậm rãi mở miệng.
"Không phải bởi vì Thiên Duyên Hàng sao, Lục Doanh Nhi nói tông chủ môn phái đó từng xuất thân Ly Dược Cung".
"Bất quá cũng chỉ là một tên nội môn đệ tử ngưng đan, nghĩ chút tình xưa Ly Dược Cung sẽ thuận cho hắn mượn một chút danh tiếng nhưng không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa hắn cùng Bái Hiên Các. Ly Dược Cung ở nơi này thiết lập phân đàn khẳng định có ý khác. Có điều chúng ta cũng có chút lợi thế là khi tranh đấu, cho dù Ly Dược Cung có rơi vào thế hạ phong thì Đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ cũng không vì một chút chuyển nhỏ mà chạy đến chỗ hoang dã này".
"Vậy thiếu gia tính sao bây giờ?"
"Không nên vội" Lời của Lâm Hiên lại khiến thiếu nữ mở to đôi mắt hạnh: "Tại Yêu Linh đảo đánh tới đánh lui ta đã sớm mệt mỏi, hôm nay có cơ hội đương nhiên phải cùng Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi cho tốt".
"Nhưng là…" Nguyệt nhi đang muốn phản bác lại phát hiện trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ giảo hoạt, thì ra nãy giờ nàng đang bị thiếu gia giỡn, nghĩ lại mấy câu cuối của Lâm Hiên không khỏi vừa xấu hổ vừa giận đôi má đào của nàng lại ửng lên.
Trong lúc hai người còn đang đùa giỡn thì Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm có được pháp bảo tự nhiên mừng rỡ phi thường, sau khi trở lại động phủ lập tức bắt đầu tu luyện củng cố cảnh giới cùng tế luyện pháp bảo.
Nháy mắt thời gian ba tuần trăng đã trôi qua.
Sáng sớm hôm nay ba đạo độn quang rời Phiêu Vân Cốc, nhanh như điện chớp nhanh chóng biến mất trong bầu trời.
Trong khi hai vị Các chủ bế quan Lâm Hiên dù không nhúng tay vào sự vụ trong Các nhưng cũng đã làm một số chuyện. Thí dụ như ban thưởng cho những tu sĩ đi theo hai nàng.
Hơn mười tu sĩ Ngưng Đan mỗi người ban cho một món pháp bảo, đương nhiên uy lực thua xa mấy món của Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm. Dù là như thế cũng khiến bọn họ mừng rỡ đều cảm tạ không thôi.
Về phần tu sĩ cấp thấp Trúc Cơ kỳ cùng Linh Động kỳ Lâm Hiên cũng căn cứ theo tu vị cùng công lao mà tặng thưởng. Mặc dù tới mấy trăm người nhưng phần lớn dều được tinh thạch, phù triện, còn có Linh Khí trực tiếp từ tàng bảo thất của Bái Hiên Các mang ra ban thưởng. Không phải là Lâm Hiên không muốn tự móc hầu bao mà là hắn quá tài phú, trong túi trữ vật đều là bảo vật giá trị xa xỉ, linh khí cùng phù triện cấp thấp thật sự là không có.
Trải qua một phen tưởng thưởng trong Phiêu Vân Cốc tiếng hoan hô như sấm, kiên tâm cùng sĩ khí gia tăng rất nhiều.
Mà trải qua gần trăm ngày bế quan, cảnh giới của Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm củng cố một chút, bảo vật cũng đã tế luyện qua. Tuy chưa tâm ý hợp nhất nhưng đã có thể thi triển ra thần thông không nhỏ.
Trước đó một thời gian, Lâm Hiên sau khi cùng hai nàng thương lượng liền quyết định chủ động xuất cốc đi diệt trừ phản nghịch. Bởi có Ly Dược Cung nhúng tay vào nên trong lòng Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm cũng có chút không yên, nhưng tất cả đều có thiếu gia làm chủ.
Dẫn theo hai nàng chỉ mấy ngày bọn Lâm Hiên đã tới nơi. Đó là một dãy sơn phong liên miên ước chừng trăm dặm, Lâm Hiên ở U châu cũng lâu nhưng chưa từng tới địa danh này, sau khi Lục Doanh Nhi giới thiệu mới biết đây được gọi là Giác Mãng sơn.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, với thần thức cường đại của Lâm Hiên hiển nhiên có thể đem cả bao quát toàn bộ. Quả thật địa hình nơi này như là một cự mãng uốn lượn phủ phục vô cùng hợp với danh tự này.
Giác Mãng sơn chính là nơi an tọa tổng đàn của Thiên Duyên Hàng.
Muốn giải quyết nội ưu nhất định phải loại bỏ ngoại viện trước, Lâm Hiên quyết định tới nơi này bất quá hắn cũng không có lỗ mãng đánh giết vào. Hiện tại Ly Dược Cung trên danh nghĩa cũng thiết lập phân đàn nơi đây, Lâm Hiên cũng không có thể quá mức khinh thường.
Ở phía tây Giác Mãng sơn chừng hơn hai mươi dặm có một tòa thành thị đông đúc chừng có sáu bảy mươi vạn hộ dân.
Trong thành tửu quán mọc lên như nấm, trong đó ở thành tây có một khách điếm là Túy Tiên Lâu rất nổi tiếng.
Bên trong có rượu lâu năm tự cất, còn đồ ăn cũng là mỹ vị khó gặp, thậm chí có lời đồn rượu ngon nơi đây cũng khiến các vị thần tiên động lòng phàm từng ghé qua làm khách.
Tuy giá cả nơi đây cao hơn các tửu lâu khác một chút nhưng khách nhân vẫn liên tục ra vào.
Lý Tứ làm tiểu nhị ở nơi này đã được bảy tám năm, từ một tiểu hài miệng còn hôi sữa thành đã thiếu niên cường tráng, mặc dù vẫn là một tiểu nhị bình thường nhưng tướng mạo đã có chút bất phàm. Mấy năm nay tích góp được mấy chục lượng bạc, mắt thấy qua mấy ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, hắn đang tự nghĩ sau khi về nhà sẽ tìm bà mối đến đông thôn cầu thân.
Có câu nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, hắn đang tuổi trẻ huyết khí phương cương, đã muốn có một nương tử. Tuổi thiếu niên tò mò ái mộ, mấy ngày này nhìn thấy các nữ khách trẻ tuổi xinh đẹp cũng không khỏi trộm nhìn mấy lần.
Hôm nay sắc trời còn sớm khách trên lầu đến còn chưa nhiều, đột nhiên có bóng ba người một nam hai nữ hiện ra trong tầm mắt của Lý Tứ. Bọn họ nhìn qua không quá hai mươi, nam tử đi trước dung mạo tầm thường, lẫn vào trong đám đông sẽ không ai để ý. Lý Tứ tự nhận bản thân hắn còn anh tuấn hơn người này.
Hai nữ tử đi phía sau, một người vóc người thon thả dong dỏng cao còn một người nhìn qua đáng yêu vô cùng đều là mỹ nữ, nhất là trên người các nàng thoát ra một loại khí chất nói không nên lời.
Lý Tứ tuy là một tiểu nhị nho nhỏ nhưng ở tại Túy Tiên lâu này cũng rất có kiến quang, hắn gặp qua nhiều thiên kim trong thành, nhưng chỉ nói tới khí chất bọn họ so với hai nữ tử trước mắt này vốn kém xa. Hơn nữa làm cho Lý Tứ kinh ngạc chính là hai vị mỹ nữ như thiên tiên này lại vô cùng tôn kính với nam tử bình thường kia, không dám đi ngang hàng với hắn mà tụt sau hai bước, thấp mày cúi mặt ngoan ngoãn đi sau.
Lý Tứ trợn mắt, chẳng lẽ hai nàng là tiểu thiếp của thiếu niên này? Không đúng, xem bộ dáng hình như là thị nữ.
Trong lòng Lý Tứ chợt nổi lên sự hâm mộ đồng thời còn có cảm giác đố kỵ, nhưng hắn cũng hiểu được thân phận thiếu niên này sợ rằng không phải nhỏ, tuyệt đối không phải hạng người mà hắn có thể trêu vào. Lý Tứ tươi cười mời bọn họ tới một gian trang nhã trên lầu.
Lâm Hiên chọn một cái bàn gần cửa sổ, thuận miệng gọi mười mấy món ăn cùng với một bình rượu ngon, rồi phất tay cho Lý Tứ đi xuống.
"Ngồi đi, đứng đó làm gì?" Lâm Hiên liếc nhìn hai nàng.
"Tiểu tỳ không dám, chúng ta đứng ở đây hầu hạ thiếu gia".
"Các ngươi chỉ cần trung tâm với ta, mấy cái hư lễ đó không cần, ta bảo cứ ngồi xuống là được" Lâm Hiên thản nhiên nói.
Lâm Hiên đã nói vậy, hai nàng hiển nhiên không dám trái lời liền lần lượt ngồi xuống.
Thức ăn rượu ngon nơi này mùi vị quả thật không tệ, Lâm Hiên sau khi ăn vài miếng thì trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
So với chủ nhân, hai nữ tử đâu có nhã hứng như vậy, nhìn Lâm Hiên khoái trá ăn uống, hết Lưu Tâm đến Lục Doanh Nhi đều muốn nói nhưng lại thôi.
"Sao vậy, các ngươi mau ăn đi!"
"Thiếu gia. Nội ứng đã truyền tin tức nói Ly Dược Cung đã phái tới một trưởng lão Nguyên Anh kỳ lãnh chức Phân đà chủ phân đà U châu này. Hiện tại đã tới chân Giác Mãng sơn, người tính sao?" Lưu Tâm tay nâng chén rượu nhưng căn bản là không muốn nhấp môi. Địch nhân mạnh yếu không rõ, đối mặt với tình thế phức tạp này thiếu gia vẫn ưng dung như vậy.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười: "Yên tâm, ta tất có dụng ý".
"Nhưng…" Lưu Tâm còn muốn nói lại bị Lục Doanh Nhi cản lại: "Sư muội đừng nói nữa, thiếu gia đã nắm chắc như vậy chúng ta cứ nghe theo là được".
Nói xong nàng đứng dậy, chuyển động thân thể yêu kiều cười rót đầy rượu cho Lâm Hiên: "Thiếu gia, ta kính người"Nói xong ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Ánh mắt Lâm Hiên lộ ra vẻ tán thưởng, quay đầu nói với Lưu Tâm: "Tiểu nha đầu còn phải học theo sư tỷ, người làm đại sự trước tiên phải biết trấn định"
"Dạ!" trên mặt Lưu Tâm thoáng vẻ xấu hổ, cũng đứng dậy phụng bồi Lâm Hiên dùng bữa.
Đồ nhắm ngon miệng lại có mỹ nhân bồi rượu, từ khi bước vào tu tiên giới tới nay Lâm Hiên chưa có sự hưởng thụ đến như vậy, mỗi ngày trong tinh phong huyết vũ hiện tại cũng phải tiêu dao một phen.
Sau khi dùng cơm hắn dẫn theo hai nàng đi du ngoạn khắp thành, đêm đó nghỉ ở một nhà khách trong Túy tiên lâu.
Mấy ngày sau, Lâm Hiên vẫn ở trong thành phóng túng.
Tới ngày thứ bảy Lục Doanh Nhi còn nhịn được nông nóng còn Lưu Tâm nhịn không nỏi mở miệng hỏi thiếu gia. Lâm Hiên cũng không giải thích.
Thật ra hắn làm như vậy đương nhiên có hai lý do.
Thứ nhất là tới đây tìm hiểu thêm tin tức, nếu chỉ có đơn thân thì Lâm Hiên cũng chẳng cố kỵ gì Ly Dược Cung. Có hai ba đại tu sĩ thì sao, đánh không lại vẫn có thể bỏ chạy. Cho dù huyết tẩy cả Thiên Duyên Hàngthì đối phương cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nhưng hiện tại Lâm Hiên không muốn Bái Hiên Các bị liên lụy, nên không thể lộng xảo thành chuyên, công khai đối đầu cùng Ly Dược Cung.
Phương pháp hiệu quả nhất lúc này là bắt một đệ tử đối phương Sưu Hồn thuật. Trực tiếp tới tổng đàn thì dễ đả thảo kinh xà.
Còn lời đồn các tiên sư có ghe qua Túy Tiên lâu, kẻ khác thì nửa tin nửa ngờ nhưng Lâm Hiên khẳng định đây là sự thật. Tu tiên giả mặc dù có thể ích cốc nhưng những kẻ ham ăn tục uống vẫn còn rất nhiều.
Huống chi nơi này là chỗ phàm nhân tập trung duy nhất ở chung quanh Giác Mãng sơn, khẳng định tu sĩ Thiên Duyên Hàng cũng sẽ đến mua một số thứ tạp vật cho môn phái, chỉ cần hắn ở đây ôm cây đợi thỏ nhất định sẽ có được manh mối.
Mà Lâm Hiên ăn chơi phóng túng như vậy còn có một lý do khác.
Sau khi hắn kết anh, từ sơ kỳ tiến giai trung kỳ đều dựa vào dược lực của Thực Tâm Ma Đào trong gần hai mươi năm. Tiến giai quá nhanh tuy tốt nhưng không phải là không có họa ngầm, tâm cảnh của Lâm Hiên có chút theo không kịp.
Hiện tại những chỗ hại chưa lộ ra, nhưng nếu không tôi luyện sớm muộn cũng sẽ biến thành đại họa. Nói cách khác, lần này Lâm Hiên muốn ma luyện tâm cảnh.
Nhưng ma luyện này đương nhiên không dễ như lúc mới bước vào tiên đạo, đi Luyện Tâm lộ chịu khổ đối với thần thức cường đại của hắn đã không còn bao nhiêu tác dụng.
Lâm Hiên trải qua suy tư rốt cuộc mới xác định một con đường là phóng túng hưởng lạc.
Nghe có chút thái quá nhưng những hưởng thụ ở thế gian vốn rất dễ dàng làm tiêu tan ý chí con người, Lúc này Lâm Hiên thân tại hồng trần rộng lòng tiếp nhận các loại hấp dẫn, sau đó lại bế quan khổ tu đem hai thứ mãnh liệt tương phản triệt tiêu, nếu như ý chí không kiên định tuyệt đối không thể nhận. Cũng giống như một người đã quen ăn sơn hào hải vị, đột nhiên có một ngày lại cho dưa muối khẳng định là chịu không được.
Lâm Hiên tiếp nhận loại thống khổ này, chỉ cần chống đỡ qua tâm cảnh nhất định tiến được một bước lớn. Đây cũng là chỗ gian nan của tiên đạo.
Đương nhiên thời gian bảy ngày quá ngắn chưa có thể nói lên điều gì, lúc này Lâm Hiên đã phát hiện mục tiêu muốn tiếp cận. Mấy ngày nay hắn vẫn đem thần thức thả ra. Lấy tu vị đáng sợ của Lâm Hiên nhất cử nhất động của người trong thành đều nắm giữ.
Lâm Hiên cảm ứng được vài tu tiên giả tiến vào trong thành, cầm đầu là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hai người còn lại chỉ là đệ tử Linh Động kỳ cấp thấp
"Phương sư thúc, đây là Trác Dương Thành, mặc dù là chỗ của phàm nhân nhưng mỹ vị hảo tửu trong Túy Tiên Lâu thật sự không tệ. Khi thưởng thức tuyệt đối người sẽ hài lòng".
Ba tu tiên giả thời khắc này đã đổi trang phục phàm nhân, ở giữa là một gã hán tử đen gầy chừng tam tuần, hai người hai bên tuy cao lớn uy mãnh hơn nhiều nhưng lại lộ ra dáng vẻ nịnh bợ, vừa rồi là người bên trái mở miệng.
"Hừ, chúng ta thân là tu tiên giả phải cố gắng khổ tu, há có thể ăn chơi hưởng lạc như thế".
Hán tử gầy đen nọ tỏ vẻ không hài lòng, nhưng đừng nghe lời nói chính khí lẫm liệt mà lầm. Lúc này tròng mắt hắn lại không ngừng loạn chuyển, không chỉ ngắm các hiệu ăn mà còn nhìn dáo dác về phía các nữ tử chung quanh.
"Đúng… Phương sư thúc đạo hạnh cao thâm, chỉ là mấy khi người mới tới Giác Mãng sơn, chúng vãn bối sao có thể thiếu lễ của chủ nhân".
Tu sĩ bên phải cũng lấy lòng, tu sĩ họ Phương này thân phận không nhỏ, có quan hệ huyết thống với trưởng lão mới tới từ Ly Dược Cung nên rất được sủng ái, đến ngay cả các vị sư tổ Ngưng Đan kỳ cũng phi thường khách khí. Đệ tử cấp thấp hiển nhiên là phải tìm mọi cách nịnh bợ.
Nói đến cũng khéo, tu sĩ họ Phương tu vị mặc dù cũng cao nhưng lại là người tham thực háo sắc, mà hai đệ tử Linh Động kỳ này trước khi bước vào tiên đạo cũng đều là con nhà phú gia ăn chơi trác táng, vì vậy cùng đều có chung sở thích.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã!
Quả nhiên ba người đi tới Túy Tiên Lâu uống rượu mua vui, mãi đến khi thái dương xuống triền núi trên mặt mới lộ ra vẻ thỏa mãn, cùng nhau lắc lư ra về.
Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên, thân là tu tiên giả lại trầm mê trong hồng trần thế tục, tiên đạo của bọn họ cũng chỉ có thế đến đây mà thôi.
Lâm Hiên cùng hai nữ tử bất động thanh sắc lặng lẽ đi theo sau bọn này.
Ba người kia tu vị quá yếu hiển nhiên không phát hiện điều gì bất ổn.
Mắt thấy đã rời xa Trác Dương thành, cách Giác Mãng sơn chừng vài dặm cũng không có bóng người khác.
"Doanh Nhi!"
"Vâng" Nữ tử thi lễ hóa thành một đạo hồng quang bay vút về phía trước. Gần nửa tuần trà sau một đạo hào quang bay lại, ba tên gia hỏa xui xẻo kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Hiên, hai mắt bọn này nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.
Lâm Hiên không khách khí vươn tay phải áp vào trán hán tử đen gầy, một tầng thanh quang hiện lên nơi bàn tay, bắt đầu thi triển sưu hồn thuật.
Chỉ chốc lát sau hắn thu tay nhân tiện búng ra vài đạo hỏa cầu đem ba gã tu sĩ nọ biến thành tro bụi, đồng thời phất tay đem túi trữ vật của hán tử cao gầy thu về.
Lại thấy Lâm Hiên đưa tay vuốt trán, trên mặt hiện ra vẻ trầm ngâm. Người này lại là đệ tử hậu bối của trưởng lão Ly Dược Cung, từ trong ký ức của hắn hiển nhiên biết được không ít tin tức hữu dụng.
Loáng thoáng nghe qua là tựa hồ lão quái họ Phương tại tổng đàn Ly Dược Cung, không có quan hệ tốt khiến Đại trưởng lão nhìn không thuận mắt, đẩy tới nơi hoang dã này.
Nói cách khác Ly Dược Cung không mấy coi trọng U châu, sở dĩ thiết lập phân đà ở chỗ này bất quá là vì an trí lão gia hỏa họ Phương này.
Nếu như vậy Thiên Duyên Hàng cũng không khó đối phó, chỉ cần không làm quá ồn ào Ly Dược Cung sẽ không hỏi tới.
Hơn nữa lão quái họ Phương nọ lại ưng thuận hứa hẹn với đám phản nghịch muốn hợp nhất Bái Hiên Các là muốn khuếch trương thế lực.
"Doanh Nhi, Tâm Nhi".
"Có chúng nô tỳ". Thấy Lâm Hiên phân phó hai nữ tử nhanh chóng đi tới.
"Hai ngươi về thành, chờ tin tức của ta".
"Thiếu gia muốn một mình xông vào tổng đà Thiên Duyên Hàng sao, không được! Làm vậy rất nguy hiểm" Lưu Tâm nghe xong cực kỳ hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi mở miệng phản đối.
"Đúng vậy thiếu gia, ta cùng sư muội tu vị mặc dù thấp nhưng cũng có thể trợ giúp người một tay" Lục Doanh Nhi bình ổn hơn nhưng cũng không tán thành chủ ý của Lâm Hiên.
"An tâm ta tự hiểu, chỉ là một Thiên Duyên Hàng nho nhỏ mà đòi làm khó bổn thiếu gia sao?" Lâm Hiên thản nhiên mở miệng nói.
"Nhưng…"
Lưu Tâm còn muốn nói sắc mặt Lâm Hiên đã trầm xuống: "Thế nào, hai ngươi muốn làm trái lại lệnh của ta sao?"
"Chúng nô tỳ không dám"
Thấy Lâm Hiên tức giận Lục Doanh Nhi kéo tay sư muội: "Thiếu gia, vậy người phải cẩn thận một chút, chúng ta ở tại khách điếm Túy Tiên Lâu chờ người".
Nói xong dịu dàng thi lễ, cả người nổi lên quang hoa dẫn theo Lưu Tâm bay về phía sau.
Lâm Hiên gật đầu nữ tử này hiện tại tu vị tuy còn kém nhưng quyết đoán không kém tông chủ một phái, chỉ cần bồi tài nhất định sau này sẽ là trợ thủ đắc lực của hắn.
Thật ra nha đầu Lưu Tâm nọ tuy trung thành nhưng vẫn còn thiếu chút từng trải phong sương, kém xa Lục Doanh Nhi.
Lúc này Lâm Hiên thu liễm khí tức hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay về sâu trong Giác Mãng sơn. Với thần thông hiện tại của hắn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó mà phát hiện ra. Chừng nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã bay tới một sơn cốc nhỏ. Nhìn qua bên ngoài không có gì khác thường do có bố trí huyễn thuật cấm chế.
Lâm Hiên nhíu mày lấy ra một viên Ẩn linh đan nuốt vô, sau đó thi triển Thiên Ma Nghĩ dung thuật biến thành bộ dáng hán tử đen gầy nọ.
Với thần thông hiện tại không phải không thể ngang ngạnh xông vào. Nhưng lợi dụng tin tức thu được do Sưu hồn thuật Lâm Hiên đã có quyết định khác.
Sau khi Lâm Hiên dịch dung mặc dù trang phục có khác nhưng có lệnh bài tín vật của tu sĩ họ Phương nọ nên không phí nhiêu công phu hắn tiềm nhập vào sâu trong tổng đàn Thiên Duyên Hàng.
Ven đường cũng gặp mấy tu sĩ nhưng phần lớn lộ ra vẻ cung kính, xem ra tên gia hỏa kia đúng là cáo mượn oai hùm, thân phận ở đây cũng không nhỏ.
Lâm Hiên căn cứ theo ký ức của tên xui xẻo này nhằm hướng tây đi tới một hạp cốc khá rộng lớn. Nơi này có vẻ hẻo lánh nhưng linh khí nồng đậm vô cùng, lão quái họ Phương nọ ở tại chỗ này. Bắt giặc phải bắt tướng, thực ra Ly Dược cung đâu có ý đồ nhúng tay vào U châu, chỉ cần kín kẽ giải quyết lão họ Phương này là ngoại loạn sẽ được giải trừ.
Chừng một tuần hương sau, Lâm Hiên đã đi tới một vách núi bóng loáng. Đây vẫn là huyễn thuật, Lâm Hiên phất tay bào một cái, một đạo hào quang bay vút ra mà tan vào trong vách núi, lập tức vách núi lăn tăn như gợn sóng, Lâm Hiên liền lắc người tiến vào trong đó.
Cảnh vật bên trong lại khác biệt. Hữu sơn hữu thủy thanh nhã, lão quái này mặc dù bị đày tới U châu nhưng đúng là biết hưởng thụ.
Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên, đang muốn đem thần thức phát ra thì đột nhiên một thanh âm lành lạnh truyền vào tai: "Người nào, lại ngang nhiên dám xông vào chỗ của lão phu".
Bị phát hiện tung tích?
Lâm Hiên ngẩn ngơ bất quá rất nhanh đã trấn định lại.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đối phương, có lẽ có một số cấm chế không rõ. Mà với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thì Lâm Hiên cũng chẳng cần đánh lén. Hắn đưa tay xoa lên mặt đem Thiên ma Nghĩ dung thuật thu hồi nhưng khí tức vẫn chưa phát ra, nhìn qua vẫn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Sau đó hắn ngẩng lên thì một đạo quang hoa chói mắt xuất hiện, chợt lóe tới trước mặt. Hào quang thu liễm hiện ra một lão giả khoảng thất tuần tóc bạc râu trắng, có cái mũi rất lớn, khi thấy rõ dung mạo Lâm Hiên thì trên mặt lão lộ ra vài phần kinh ngạc: "Sao lại là ngươi!?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play