Bên tai truyền đến vô vàn tiếng kêu gào thê lương, sắc mặt Lâm Hiên âm trầm, chăm chú nhìn vào vô số hư ảnh trên không.

Âm hồn!

Nhưng không phải nhân tộc mà là tinh hồn yêu thú, số lượng khủng khiếp tới hơn ngàn.

"Ha ha, Lâm huynh thấy thế nào?"

Mạc Mãng cất tiếng cười cực kỳ đắc ý, trong tay cầm một quả Chuông màu đồng cổ cỡ bàn tay, nhìn Lâm Hiên đầy vẻ kiêu ngạo.

"Không rồi, quả thật ngươi khiến ta phải bất ngờ."

Chân mày Lâm Hiên khẽ cau lại, sau đó khôi phục thường sắc: "Mặc dù ta đã đoán được các hạ sẽ trở mặt nhưng không ngờ ngươi lại có đòn sát thủ này. Có điều những thú hồn này là cấm chế do cổ tu sĩ thiết lập, sao các hạ lại có thể thao túng được bọn chúng?”

Thấy Lâm Hiên không chút hoảng sợ Mạc Mãng có phần thất vọng nhưng lập sửng sốt phá cười:

"Ha ha, Lâm huynh không cần ra vẻ trấn tĩnh. Ta đã khống chế cấm chế gồm những thú hồn này, trừ phi các hạ có tu vị Nguyên Anh kỳ nếu không chắc chắn tuyệt mạng nơi đây."

"Đạo hữu vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Được rồi, khá khen cho sự can đảm của Lâm huynh, niệm tình khi tìm kiếm bảo vật ngươi cũng góp công không ít, ta cho ngươi làm minh quỷ vậy!" Mạc Mãng cười lạnh lùng nói: "Ngươi có thể biết lai lịch của ta chăng?"

"Các hạ là yêu tộc bậc ba. Những điều khác ta không biết." Lâm Hiên vừa nói vừa dụng thần thức quét qua những tinh hồn yêu thú kia. Phần lớn đều là yêu thú cấp hai trở lên. Thực lực không thể xem thường.

Nếu chỉ vài thú hồn này với Lâm Hiên không tính gì. Nhưng số lượng tới cả ngàn thế này cho dù sư tôn Thông Vũ có mặt cũng chỉ nhượng bộ lui binh. Có thể ngăn cản thì phải là Nguyên anh Kỳ lão quái.

Mạc Mãng thật không thổi phồng. Chỉ không hiểu sao hắn có thể khống chế lũ thú hồn này?

Mấu chốt chính là Chung đồng trong tay hắn chăng?

Không phải là Lâm Hiên sơ ý. Từ khi hợp tác luôn dùng thần thức theo dõi Mạc Mãng. Nhưng tuyệt không ngờ đối phương lại có bảo vật quỉ dị như thế.

Lâm Hiên đang còn suy nghĩ kế sách đối phó thì âm thanh Mạc Mãng đã truyền vào tai.

"Tại hạ chính hậu nhân của Xà Long tộc, một vị Hóa Hình Kỳ tiền bối trong này chính là tổ tiên của Mạc mỗ."

Xà Long tộc? Lâm Hiên nhíu mày, yêu tộc này có huyết mạch Giao long đã phi thăng Linh giới. Chính là do Giao Long và Hung xà phối giao sinh ra. Yêu thú tới cấp ba là có thể hóa hình. Lại nghe thanh âm đắc ý của Mạc Mãng:

"Linh Chung này chính là thánh bảo của tộc chúng ta, có thể thao túng hàng vạn Yêu hồn."

"Trách chi ngươi lại có Tàng bảo đồ, ngươi đã biết nơi này có Cấm chế yêu hồn nên muốn lợi dụng nó sát diệt Lâm mỗ?" Lâm Hiên âm lạnh nói.

"Ngươi nói không sai!" trong mắt Mạc Mãng lóe lên sát cơ:" Nhân quả ta đã giải thích rõ, xem như là tận tình tận nghĩa. Bây giờ ngươi có thể tìm chết!"

Lời còn chưa dứt hắn đưa tay lắc lắc Linh Chung.

Vù vù…

Một cỗ phạn âm thượng cổ chú ngữ lan ra trong thạch thất, các Yêu hồn như nhận được mệnh lệnh, gào thét bi thảm quỷ dị phóng sang Lâm Hiên.

Thanh thế vô cùng bất phàm khiến Lâm Hiên thoáng biến sắc, đưa vỗ trên túi trữ vật. Một đạo bạch quang phát ra, đem một cây Phiên La có hoa văn kỳ lạ xuất hiện ở trước mắt.

Cổ bảo này là do Thông Vũ chân nhân ban tặng thần diệu vô phương, phát ra một vòng bảo hộ màu trắng đem toàn thân Lâm Hiên bao phủ lại.

Sau đó toàn thân Lâm Hiên xuất hiện hắc quang, khí tức toàn thân trở nên quỉ dị, thò tay tháo bên hông xuống một túi linh quỷ ném ra.

Tiếng gào thét truyền đến tai, hơn chục quái vật xuất hiện. Đám này thân thể mọc đầy lông xanh rậm rì, hai mắt đỏ như máu tức khí hung bạo. Chính là cương thi do Lâm Hiên dùng Thiên Ma Quỷ Thi thuật luyện ra. Lấy tu vị của hắn bây giờ, thực lực những cương thi này c không thể xem thường.

Tiếp theo hắn há miệng phun ra một viên châu đỏ rực như máu chính là Huyền Hỏa Thần Châu.

Yêu hồn là quỷ vật, pháp bảo hỏa thuộc tính này có tác dụng khắc chế.

Đột nhiên ở không trung hiện lên một thiếu nữ hình dung thanh tú. Nguyệt Nhi thấy tình thế nguy cấp, chủ động hiện thân trợ giúp chủ nhân đối địch.

Lâm Hiên hơi ngẩn ngơ, sau đó phun ra một ngụm tinh huyết vào Huyền Hỏa Thần Châu.

Huyền Hỏa Thần Châu quay tròn, từ trong bắn ra vô số bông hỏa diễm có điểm sắc kim. Nhìn qua gần như Thuần Dương Đan Hỏa nhưng uy lực còn mạnh mẽ hơn.

Trong tiếng kêu gào thê thảm, vài Yêu hồn đi đầu bị thần hỏa đốt hóa thành tro tàn, tan biến không còn bóng dáng.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nét hài lòng, uy lực cổ châu quả nhiên vượt xa Linh khí một trời một vực.

Nhưng đây chỉ là đợt công kích đầu tiên, khóe miệng Mạc Mãng lại lộ vẻ châm chọc, đưa đầu ngón tay gõ trên Linh Chung một cái.

Vù vù!

Đám Yêu hồn đồng loạt há miệng phun ra đủ mọi đạo sáng sắc màu khác nhau.

Mỗi đạo sáng uy lực không bao nhiêu nhưng vô số chồng chất lên nhau, trừ Nguyên Anh kỳ lão quái ra thì còn ai dám ứng phó.

Lâm Hiên khẽ hô một tiếng kinh hãi, thân hình đột ngột tránh qua. Sau đó năm ngón tay liên tiếp bắn ra những đạo kiếm khí.

Tuy có đánh hạ được một số yêu hồn cấp thấp nhưng rất nhanh Lâm Hiên đã bị đám Yêu hồn hung dữ quấn quanh, phải thi triển thần thông vất vả mới thoát khỏi.

Lúc này toàn thân Lâm Hiên toát mồ hôi lành, không dám sao nhãng, chỉ có thể du đấu trốn tránh.

Hắn còn như thế thì tình thế Nguyệt Nhi càng khó khăn. Đối mặt với số đông yêu hồn vây công, Nguyệt Nhi cũng đã thở hổn hển.

Còn lại hơn chục cương thi hung hãn không sợ chết, cắn xé bóp nát khá nhiều yêu hồn cấp thấp.

Nhưng dưới sự vây công của hàng trăm yêu hồn, rất nhanh mình đã đầy những vết thương nghiêm trọng.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên mộ tia dị sắc, bấm tay niệm pháp quyết rồi vung mạnh lên.

Oanh! Oanh!

Liên tiếp những tiếng nổ lớn bạo vang, không còn cách nào Lâm Hiên đành cho cương thi tự bạo khiến không ít yêu hồn ở xung quanh bị tiêu diệt.

"Hừ, chỉ là vùng vẫy trước khi chết mà thôi."

Mạc Mãng vẫn đứng im quan sát, theo bản ghi của tổ tiên. Yêu Hồn đại trận uy lực vô cùng, tu sĩ cảnh giới dưới Nguyên Anh kỳ rơi vào tuyệt chỉ có đường chết mà thôi.

Nhìn những bảo vật trong lồng sáng, vẻ mặt Mạc Mãng đầy tham lam. Chỉ cần sát diệt tiểu tử kia tất cả sẽ là của hắn. Càng chứng kiến thần thông của Lâm Hiên, hắn thầm kêu may mắn không thôi.

Tiểu tử này quả nhiên ẩn dấu thực lực, đấu pháp với hắn còn chưa biết hươu chết về tay ai.

Lại nói lúc này Lâm Hiên đem Huyền Hỏa Thần Châu phun ra đạo hỏa diễm kim sắc ngưng thành một tấm cự võng đem hơn chục Yêu Hồn lại. Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng thì một Xà hồn trên lưng có đôi cánh bay tới, Trên đầu nó còn có một chiếc sừng vàng sắc nhọn, húc vào hỏa võng tạo ra một lỗ hổng.

Kim giác Phi xà!

Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Đây chính là yêu thú cấp ba, thực lực hồn phách so với khi còn sống cũng không kém là bao.

Lúc này khí tức mạnh mẽ hiện lên ở bốn phía, thần thức Lâm Hiên đảo qua thì vẻ mặt chợt vô cùng ngưng trọng.

Ở phía sau hắn là một con Song đầu Cự hùng đang trợn bốn luồng nhãn quang chiếu vào hắn.

Bên trái là một con Linh cầm có bộ lông vũ màu bạc, hai cánh đang vỗ ra những luồng hàn băng, dễ dàng thôn phệ hỏa diễm kim sắc.

Mà bên phải lại là một con Nhân diện Tri thù hơn bàn tay, đang phun ra những sợi hắc tơ mang đầy kịch độc.

Những Yêu Hồn đều là yêu thú cấp ba tương đương với Ngưng Đan Kỳ cao thủ.

Lâm Hiên cảm thấy bờ môi đắng ngắt, những Yêu Hồn khác tạm thời không nói, chỉ là bốn con tinh hồn đáng sợ này, hắn cũng không phải là đối thủ.

Hiện trong túi trữ vật chỉ còn vài tấm Nhân giai phù, chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian.

"Phá!"

Lâm Hiên khống chế Huyền Hỏa Thần Châu tiếp tục phát động công kích. Nhất thời trong thạch thất các kỳ quang đủ mọi màu sắc bạo mở, linh lực chấn động không ngừng, xen lẫn tiếng âm hồn gầm gừ dữ dội.

Một lát sau.

"Thiếu gia, chúng ta làm thế nào?" Nhìn vô số thú hồn vây bốn phía, trong mắt Nguyệt Nhi hiện ra chút sợ hãi.

Thời khắc này hai người đang bị lũ Yêu hồn dồn đến luống cuống chân tay, phen này chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Ở phía xa trong mắt Mạc Mãng lóe tia sáng tàn nhẫn. Hắn tiếp tục duỗi tay gõ trên linh Chung. Cổ âm không ngừng vang vọng trong thạch thất.

Hàng ngàn Yêu hồn do bốn con quái vật dẫn đầu cùng rống to quần công.

Lâm Hiên cảm giác khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo. Vòng bảo hộ của Tiêu Dao Phiến dù vững chắc nhưng dưới sự hợp công của vô số Yêu hồn đã lung lay sắp vỡ.

Lâm Hiên chưa bao giờ cảm thấy lực bất tòng tâm như lúc này. Yêu hồn đại trận của thượng cổ tu sĩ bày ra quả thực uy lực kinh hồn.

Nhưng khoanh tay chịu trói không phải là cách hành sự của hắn. Mắt thấy lồng sáng sắp bị công phá thì một đạo bạch quang từ túi trữ vật bên hông Lâm Hiên bay ra.

Bạch quang dừng lại trên không trung, thì ra là một cái ngọc bài cỡ nửa bàn tay, có điêu khắc hoa văn chú ngữ rất kỳ lạ.

Ngọc bài không ngừng phát ra chùm linh quang nhỏ. Đúng lúc này một âm thanh vỡ giòn giã vang lên, vòng bảo hộ đã bị công phá.

Có điều dị biến nổi lên!

Mấy con Yêu hồn dẫn đầu xông vào không ngờ lại bị linh quang của ngọc bài bao phủ. Tiếp theo là một lực hút kinh hồn thu chúng vào ngọc bài. Đám yêu hồn không cam lòng rống lên, nhưng vẫn bị hút sạch vào.

Mạc Mãng thấy thế thất sắc sửng sốt. Lâm Hiên thì như nhớ lại điều gì. Hắn lập tức vỗ vào sau ót. Thật là ngốc. Đã quên còn có kiện bảo vật này.

Ngọc bài này khi ở Bích Vân Sơn trộm tiên thảo từng hấp thu hồn phách yêu thú cấp ba. Tình cảnh là ngọc bài có thể hấp thu tinh hồn yêu thú.

Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng vô hạn, trên mặt xuất hiện thanh khí đưa tay điểm trên ngọc bài.

Một vùng bạch quang chói mắt từ cổ ngọc bài phát ra rực rỡ. Trên không trung dường như xuất hiện một vầng thái dương nhỏ.

Bạch quang nhanh chóng xoay tròn tỏa thành vô vàn các tia sáng nhỏ như một mạng tơ rộng khắp thạch thất, bao phủ lên đám Yêu hồn.

"Đây là thần thông gì?"

Mạc mãng giật mình kinh hãi, Liên tiếp gõ vang lên chung đồng đáng tiếc không hề có tác dụng. Những Yêu hồn chỉ còn bản năng nhưng sợ hãi vô cùng. Chỉ biết đứng yên giương mắt nhìn.

Rất nhanh đám bạch tơ đã bao tới. Yêu hồn cấp cao còn vùng vẫy được một chút nhưng đều bị kéo hết vào cổ ngọc.

Thấy vậy Mạc Mãng đứng như thạch tượng. Sao đối phương có thể? Ngọc bài kia rốt cuộc là vật nghịch thiên gì chứ?

Ngắn ngủi chỉ một tuần nhang. Toàn bộ yêu hồn đều bị hút vào trong bạch quang cầu.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra rồi đánh vào một đạo pháp quyết. Ngọc bài hóa thành bạch quang bay về trong tay hắn.

Sau khi hấp thu cả ngàng Yêu hồn. Cổ ngọc bài có chút khác lạ. Bên trong tỏa ra một tầng hàn khí nhàn nhạt đồng thời phát ra một tầng huyết quang.

Nhưng lúc này Lâm Hiên cũng không có thời gian nghiên cứu. Cho cổ ngọc bài vào túi trữ vật hắn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Yêu Tu.

Vẻ mặt Mạc Mãng rất khó coi. Ban đầu hắn bố trí thiên la địa võng nhưng không ngờ tới Lâm Hiên lại có thể thoát ra. Bây giờ tình thế đảo ngược, chính hắn đang gặp nguy hiểm.

Mặc dù cảnh giới Mạc Mãng tương đương với tu sĩ Ngưng Đan Trung kỳ, còn trên Lâm Hiên một bậc nhưng thiếu niên này không phải tầm thường.

Đến nước này, nhiều lời vô ích. Chỉ có một có thể sống sót nơi khỏi đây.

"Đi!"

Lâm Hiên chỉ vào về phía Huyền Hỏa Thần Châu. Lập tức vô số bông hỏa diễm bắn ra hóa thành mấy chục còn hỏa xà dữ tợn. gào thét lao tới đối phương.

Mạc Mãng cũng không yếu thế. Một tiếng nổ vang lên. Toàn thân hắn xuất hiện lớp vảy sừng đen thui. Hắc khí tỏa ra hóa thành mấy chục con độc mãng màu đen nghênh đón hỏa xà đang bay tới.

Sau một khắc hỏa xà cùng độc mãng liều mạng cắn xé nhau.

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, trong lòng ôm hận yêu tộc vô cùng. Toàn thân hắn xuất hiện hắc quang. Khí tức biến đổi trở nên quỉ dị.

Các luồng quỷ sương vụ từ trong thân thể tỏa ra. Hai tay Lâm Hiên niệm pháp chú đánh ra một đạo pháp quyết đồng thời đem Tiêu Dao Phiến bay trở về lơ lửng trên đỉnh đầu.

Quỷ sương vụ cuồn cuộn lên rồi thành hình một hắc quang cầu. Trong mắt Mạc Mãng lộ vẻ ngưng trọng. Hắc cầu này chứa đựng một lượng linh lực quỉ dị đến cực điểm.

Lâm Hiên lại cuồng điểm vào Tiêu Dao Phiến. Nó phát ra một đạo hào quang hóa thành một con Lam Giao dài tới hơn mười trượng, giương nanh múa vuốt rất có uy thế.

Có điều Mạc Mãng lại cười nhạt. Tiêu Dao Phiến là pháp bảo thiên về phòng ngự, Giao long nhìn qua hung dữ mạnh mẽ nhưng không có bao nhiêu uy lực.

Lâm Hiên quan sát vẻ mặt Mạc Mãng thì cười nhạt, tay trái phất một cái. Hắc quang cầu lập tức bay tới nhập vào thân thể giao long.

Rống!

Giao Long nghểnh cổ lên thét dài. Âm thanh chấn động cả thạch thất, toàn thân biến thành màu tối đen mà linh khí chấn động dữ dội.

"Hả?...."

Cuối cùng trên mặt Mạc Mãng lộ ra vẻ sợ hãi.

Lúc này Hắc giao long đã xông tới trước mắt, giương Cự trảo vồ xuống. Công kích chưa tới mà hàn phong rít gào sát mặt. Mạc Mãng vội duỗi tay biến thành thú trảo đón đỡ. Cự trảo và thú trảo đụng nhau phát ra một tiếng oành. Mạc Mãng chỉ cảm thấy như bị một luồng cự lực đánh bay thẳng vào vách thất.

Vòng bảo hộ của hắn lung lay một hồi mới ngừng. Mạc Mãng còn chưa kịp thở ra thì Cự trảo của Hắc giao long tiếp tục đánh tới.

Mạc mãng vừa sợ vừa giận, Trong mắt lóe lên huyết quang. Thân thể bạo tỏa hắc khí đồng thời biến thành bản thể hung xà dài tới vài chục trượng. Nó há cái mồm đỏ như chậu máu phun ra một dòng chất kịch độc nhưng Hắc giao long không sợ hãi, ầm ầm nhằm cự mãng lao tới.

Hai con yêu vật khổng lồ vật lộn trong thạch thất. Chỉ nghe những âm thanh ầm ầm nổ vang. Nếu không có cấm chế bảo vệ thì thạch thất sớm đã sụp xuống.

Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt đứng quan sát. Xem ra nhất thời Hắc giao long khó phân cao thấp với Cự Mãng.

Linh lực toàn thân lưu chuyển. Hắn đưa hữu thủ lên. Vô số tiểu châm màu vàng kim được hình thành. Tuy có chút tương tự Băng Châm Thuật nhưng uy lực cách nhau một trời một vực. Đây là bí thuật trong Cửu Thiên Huyền Công. Phải là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mới có thể tu luyện.

Không chỉ số lượng tiểu châm đạt tới trên dưới ba ngàn, uy lực mỗi cây cũng mạnh gấp mấy lần.

"Đi!"

Lâm Hiên một tiếng khẽ quát. Đám kim châm gào thét bắn qua phía Cự Mãng.

Một trận đinh đinh đang đang vang lên. Đang vật lộn cùng hắc giao long, Cự mãng không cách nào trốn tránh toàn thân bị đả thương. Trong lòng yêu vật kinh hãi tới cực điểm. Lớp vảy trên người hắn ngăn cản pháp bảo bình thường nhưng không ngờ lại bị hà châm nhỏ nhoi đả thuơng.

Cửu Thiên Huyền Công chính là cực phẩm công pháp chính đạo, uy lực bí thuật còn mạnh hơn pháp bảo.

Nếu yêu thú khác trúng phải đòn này dù không chết cũng trọng thương nhưng Cự Mãng này có chút huyết mạch Giao long nên sức chịu đựng phi thường. Mạc Mãng đau đớn gầm lên, tu vị mạnh lên như rồng như hổ. Thậm chí có vẻ áp đảo Hắc giao long.

Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, hé miệng phun ra một ngụm tinh khí vào Huyền Hỏa Thần Châu.

Oanh! Hỏa diễm trên mặt bảo châu bùng lên dữ dội. Sắc màu cũng chuyển đậm thành kim sắc thuần khiết.

"Đi!"

Lâm Hiên tay chỉ một cái. Huyền Hỏa Thần Châu hóa thành một ánh sao kim sắc gào thét bay tới Mạc Mãng.

Trong mắt Cự Mãng lộ tia hoảng sợ, thân hình hơi động muốn tránh nhưng Hắc Giao Long dưới sự thao túng của Lâm Hiên vẫn gắt gao quấn lấy.

Oanh!

Một tiếng nổ bạo liệt vang lên, hỏa quang đầy trời, Huyền Hỏa Thần Châu trực tiếp giáng vào người cự mãng.

Hung xà phát ra một tiếng kêu thảm, cái đầu cực lớn nát bấy, huyết nhục tập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro tàn.

Một đạo hắc quang chừng mấy tấc từ trong hỏa diễm bay vút ra, xem hình dạng khá giống hung xà lúc nãy.

"Nguyên thần xuất khiếu, lúc này còn muốn trốn? "

Khóe miệng Lâm Hiên tia cười nhạo, tay trái vừa lật đã lấy ra tấm cổ ngọc bài. Dưới sự thúc dục của pháp quyết, bên trong ào ào bắn ra bạch quang hóa thành một Cự thủ đem tinh hồn yêu xà nắm bắt lại. Thêm một tinh hồn tẩm bổ cho ngọc bài.

Lâm Hiên phất tay thu Huyền Hỏa Thần Châu, Hắc giao cũng uốn éo rồi biến trở lại thành Tiêu Dao Phiến.

Lâm Hiên cất bước đi tới đống tro tàn. Tay áo phất một cái, một viên châu màu đỏ thẫm bay về trong lòng bàn tay. Chính là yêu đan của Mạc Mãng. Đương nhiên là vật có giá trị xa xỉ. Lâm Hiên lấy ra một cái bình ngọc đem nó cất vào. Sau đó hắn dùng thần thức đảo trên mặt đất.

Lúc này thi thể Mạc Mãng vẫn còn sót lại bộ da cùng xương cốt hoàn hảo. Lâm Hiên cúi xuống lộ vẻ hứng thú. Mấy thứ này cũng tài liệu luyện bảo vô cùng tốt.

Lâm Hiên đem tất cả cất kỹ, sau đó bắt đầu đánh giá hai lồng sáng trước người.

Hít vào một hơi, hắn đem tâm tình kích động lắng xuống, linh lực trong cơ thể lưu chuyển. Bàn tay phát ra một tầng thanh quang đánh tới lồng sáng màu xanh.

Vừa mới chạm thì dường trong đó bắn ra một đạo thiểm điện khiến bàn tay tê rần, thân hình cấp tốc lui ra.

Lâm Hiên nhíu mày nhưng cũng không nản chí. Cấm chế của cổ tu uy lực nào có nhỏ. Bảo vật trong này không thể dễ dàng lấy được.

Trầm tư một lát, hai tay hắn hợp lại đánh ra một đạo pháp quyết biến thành một cây tiểu trùy ngắn khoảng nửa tấc.

"Đi! "

Lâm Hiên điểm ra một chỉ, tiểu trùy bay tới giáng thẳng xuống lồng sáng.

Đoành đoành thanh âm bạo liệt vang lên, Lâm Hiên phải đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra để ngăn cản dư chấn. Nhưng nhìn lại thì lồng sáng vẫn không chút suy chuyển.

Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, lấy ra Huyền Hỏa Thần Châu rồi phun một ngụm tinh huyết lên đó. Bảo châu phát ra hỏa diễm vô cùng thuần khiết tiếp tục thiêu đốt.

Một khắc trôi qua!

Hai khắc trôi qua!

Chừng sau một tuần nhang, t Lâm Hiên thu hồi Huyền Hỏa Thần Châu, không chịu thua tiếp tục lấy ra một cây phi châm.

Bích Lân Châm này là do sư tổ Nguyên Anh Kỳ ban cho, hắn muốn thử xem uy lực của nó tới đâu.

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào, rất nhanh Bích Lân Châm liền sáng lên.

Vù! Phi châm hóa thành một tia sáng lấp lánh bắn tới lồng sáng.

Uy lực quả nhiên bất phàm, đã muốn phá cấm mà vào. Lâm Hiên mừng rỡ tiếp tục thúc dục pháp quyết.

Bích Lân Châm rung lên dữ dội nhưng chỉ tạo được một lỗ nhỏ trên lồng sáng. Điều khiến Lâm Hiên uể oải là lúc này hắn không còn khống chế được Bích Lân Châm. Nếu sau này không phá được cấm chế thì đúng là trộm gà không thành mà còn mất luôn nắm thóc. Mất luôn một kiện Cổ bảo vào trong.

Lâm Hiên thần tình u ám ngừng thi pháp. bảo vật trước mắt mà không có cách nào chiếm được.

Cấm chế này thật sự vô cùng huyền diệu ….

Đáng giận!

Lâm Hiên không nhận thua cả người chợt lóe hắc quang quỷ dị. Nếu Cửu Thiên Huyền Công vô dụng thì dùng thần thông ma đạo xem sao.

Nửa canh giờ sau…..

Lâm Hiên thở phì phò, hắn bình tĩnh hơn kẻ khác hơn nhiều nhưng lúc nàu đã tức giận đến mức nổi điên.

Đã dùng hết thủ đoạn mà lồng sáng vẫn không suy yếu. Chẳng lẽ không thể thể lấy được bảo vật?

Hai mắt Lâm Hiên phún hỏa, nhìn một vật dưới chân thì tức giận đá ra một cước.

Xèo….

Một cột khói nhẹ bốc lên, lồng sáng rung lên một chút.

Ồ? Lâm Hiên kinh ngạc lấy tay vuốt cằm, chẳng lẽ….

Vừa rồi chính là phần đầu của Mạc Mãng còn sót lại, có thể khiến cấm chế suy yếu là vì nguyên nhân gì?

Suy nghĩ một chút, trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng, đem thần thức nhập vào túi trữ vật một lát rồi lấy ra một cái bình ngọc màu trắng.

Hắn đánh ra một đạo Phiêu phù thuật đem chiếc bình lơ lửng trên không rồi dùng linh lực huyễn hóa ra một quỷ trảo, cẩn thận mở nắp bình ra.

Một đám sương vụ xanh biếc từ trong bay ra. Chính là tinh độc của Lục Mang Trùng thu được từ huynh đệ họ La, thứ độc này có thể nói là chướng khí trong chướng khí.

Dưới sự thao túng của thần thức Lâm Hiên, sương vụ màu lục tiến tới bao phủ lồng sáng. Nhất thời những chỗ tiếp xúc có khói nhẹ bốc lên. Lâm Hiên lấy làm mừng cẩn thận thao túng.

Khói nhẹ bốc lên càng nhiều thì tầng dày của lồng sáng màu xanh dần mỏng đi. Khoảng một tuần trà thì lồng sáng trở nên rất mỏng manh.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng như điên, nhanh chóng đóng nắp bình lại. Còn một cấm chế nữa mà độc vụ không còn nhiều nên không thể lãng phí.

Sau đó Lâm Hiên giơ bàn tay khom thành chưởng kiếm, linh lực trong cơ thể lưu chuyển, pháp lực toàn thân tụ đến các đầu ngón tay. Bàn tay đều sáng rực chói mắt vô cùng.

Hắn hung hăng đánh tới, một tiếng bụp nhỏ vang lên! Lồng sáng rung lên rồi tan biến vào hư vô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play