"Chuyện này bắt đầu kể từ bản môn bất hạnh xuất hạ Trương Thái Bạch. Phản đồ này vốn câu kết cùng âm hồn ..."

Âu Dương Cầm Tâm ổn định lại tâm tư chậm rãi mở miệng. Lâm Hiên thì hơi kinh ngạc gãi đầu. Sự tình trọng đại này là có liên quan đến Thái Bạch kiếm tiên sao?

Người này nhân phẩm tạm thời không nói nhưng có thể đảo lộn Bích Vân Sơn như thế cũng xem như một đời kiêu hùng. Lâm Hiên không tiếp lời mà lẳng lặng nghe nàng nói tiếp.

Về phần Trương Thái Bạch cùng cấu kết âm hồn như thế nào. Âu Dương Cầm Tâm nói rất giản lược. Lâm Hiên hiểu rõ dù sao điều này cũng xem như việc xấu trong Bích Vân Sơn. Hắn vốn là một người ngoài nên nàng sẽ không nhiều lời.

"Thái Hư sư thúc vô cùng tức giận. Huống chi tu vị tên giặc quả thật cao thâm. Thế là người quyết định tự mình động thủ tróc nã tên phản đồ. Trương Thái Bạch lại cực kỳ giảo hoạt. Thêm một chút vận khí lại chạy thoát khỏi phạm vi thế lực chính đạo chúng ta ngoài. Sư thúc tự nhiên sao chịu bỏ qua nên đã truy đuổi tới nơi này..."

"Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì?" Lâm Hiên trong lòng có chút tò mò. Thông thường với thực lực Nguyên Anh kỳ tu sĩ nào có thể xảy ra vấn đề. Cho dù gặp Quỷ đế mà muốn đi đối phương cũng không sao ngăn được.

"Không những chỉ là âm hồn quỷ vật. Đầu sỏ gây ra là một Hóa Hình Kỳ Yêu Tu" Âu Dương Cầm Tâm cắn nhẹ răng ngọc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ chút phẫn nộ.

Hóa Hình Kỳ Yêu Tu. Chẳng lẽ là Khổng Tước tiên tử? Lâm Hiên trong lòng thầm suy đoán tuy nhiên sắc diện vẫn trầm ổn.

Lại nói chỉ có thể trách vận khí vị Thái Hư chân nhân này quá bi đát.

Mấy ngày trước lão truy tung Thái Bạch kiếm tiên tới nơi này. Tuy khu vực này bị âm hồn chiếm cứ nhưng lão không mấy lo lắng.

Hôm đó nhận được tung tích chính xác của Thái Bạch kiếm tiên, lão đại hỉ đang muốn tìm y diệt trừ đâu biết lại đụng phải tai bay vạ gió.

Không phải oan gia mà hẹp lộ lão lại đụng độ ngay Khổng Tước tiên tử. Hai người vốn là không oán không cừu nhưng vận khí đen đủi là Hóa Hình Kỳ Yêu Tu này tâm tư đang buồn bực không vui.

Lại nói Lâm Hiên cùng Hạo Thiên Quỷ Đế trước sau đã chạy thoát trong tay thị.

Lâm Hiên không cần phải nói. Khi thị cùng quỷ đế đấu nhau mới tạo thời cơ cho tên tiểu tử giảo hoạt trốn thoát.

Thực lực Hạo Thiên Quỷ Đế mặc dù kém hơn Khổng Tước tiên tử một chút nhưng đa trí giảo hoạt nhất trong tứ đại quỷ đế. Sau khi ác đấu cùng Khổng Tước tiên tử mấy canh giờ. Lão nhận thấy có đánh tiếp thì không có phần thắng nên thi triển quỷ kế bỏ trốn mất dạng.

Mà độn thuật của lão có thể xưng nhất tuyệt. Khổng Tước tiên tử đuổi theo tới nửa ngày cuối cùng vẫnmất tung tích.

Lại nói trong Khuê Âm Sơn thị vốn lá hùng bá nhất phương. Chưa có khi nào bị tức giận như lúc này.

Trong lòng đang buồn bực không thôi lại gặp Thái Hư chân nhân. Yêu tộc với Nhân tộc đâu có hảo hữu gì. Giận chó mắng mèo nên mỹ nữ Yêu Tu bất chấp xuất thủ hiểm ác với đối phương.

Thái Hư chân nhân vốn không hiểu ra sao nhưng tình thế bắt buộc lão đành đem pháp bảo tế xuất ra....

Nhưng khiến lão muộn phiền là rõ ràng không nhận ra đối phương mà Khổng Tước tiên tử lại xem lão như tử địch, thi triển ra toàn những thần thông đoạt mệnh.

Lại nói "Cuồng nhân" này tu vị vốn cao hơn lão, là cảnh giới Hóa Hình trung kỳ.

Sau một hồi khổ chiến Thái Hư chân nhân dần rơi vào hạ phong. Lão bắt đầu thầm kinh hoảng. Trên người đối phương sát khí ngày càng đậm, tiếp tục như vậy lão có thể ôm hận mà ngã xuống.

Lần này hạ sơn là truy đuổi phản đồ, lão với đối phương vốn không có huyết hải thâm cừu nên sinh mạng mới là quan trọng. Tránh voi chẳng xấu mặt nào đành phải cam chịu tẩu bại.

Nhưng Khổng Tước tiên tử vừa mới sơ ý để Quỷ đế trốn thoát nên quấn lấy lão rất chặt. Thái Hư muốn thực hiện kế tẩu vi thượng sách cũng không dễ.

Thời khắc trôi qua hoàn cảnh Thái Hư chân nhân ngày càng không ổn. Bất đắc dĩ đành phải sử dụng bí pháp tổn hao khá nhiều nguyên khí mới thoát khỏi sự truy sát của Khổng Tước tiên tử.

Nhưng vận đen của lão chưa có chấm dứt. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Thái Hư chân nhân một hơi chạy xa mấy ngàn dặm. Đang muốn nghỉ ngơi tĩnh tọa khôi phục pháp lực. Đâu ngờ lại gặp nhóm của Hạo Thiên Quỷ Đế.

Quỷ đế trở lại chuyến này vốn là muốn tìm Khổng Tước tiên tử tính sổ. Hóa Hình Kỳ Yêu Tu này đối với Âm hồn là uy hiếp cực đại. Lần này ngoài Hạo Thiên còn có một vị Lệ Thiên quỷ đế khác cùng với hơn mười tên quỷ vương.

Đâu biết vừa mới xuất phát hẹp lộ lại gặp Thái Hư chân nhân.

Kết quả có thể nghĩ.

Hai bên đại chiến một hồi nhưng thực lực vốnchênh quá xa. Thêm là Thái Hư chân nhân đang bị tổn thương nguyên khí. Cuối cùng mặc dù lão may mắn chạy về nhưng bị đại thương.

Nghe đến đó Lâm Hiên cũng không khỏi thương hại lão một hồi. Vị Nguyên Anh kỳ lão quái xuất môn không xem cát sự. Xui xẻo đến cỡ vậy mà có thể chạy thoát cũng là bản lĩnh vô cùng.

Đương nhiên nghiêm khắc mà nói. Nhân quả này là do Lâm Hiện gây ra. Nếu Thái Hư biết đầu đuôi sự tình, không biết lão có bị hắn làm cho tức chết hay không.

Trong lòng thầm nín cười nhưng biểu hiện Lâm Hiên không lộ chút dị sắc. Suy nghĩ một chút hắn chậm rãi mở miệng: "Hoàn hảo là Thái Hư tiền bối cát nhân thiên tướng. Vậy tiên tử cần Lâm mỗ làm những gì. Tại hạ vốn bất tài. Nếu như vì tiền bối mà báo thù thì thứ cho tại hạ không phải là đối thủ của Âm hồn."

"Thiếu môn chủ quả khéo giỡn. Chúng ta sao có yêu cầu vô lễ như vậy. Hiện nay việc này quả thật chỉ có đạo hữu mới có thể làm. Còn nhờ người trọng nghĩa viện thủ."

Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ vẻ khẩn cầu.

"Ồ. Tiên tử mời nói rõ cho."

"Là như vậy." Âu Dương Cầm Tâm chần chờ một chút: "Sư thúc mặc dù may mắn còn đường sống nhưng thần thông quỷ đế không phải chuyện nhỏ. Ở thời khắc cuối, sư thúc từng trúng một quỷ trảo của Hạo Thiên. Ban đầu thương thế khá nặng nhưng không quá để ý. Người cho rằng từ từ có thể khỏi hẳn. Đâu biết về sau mới phát hiện có điều không đúng..."

"Làm sao vậy?" Lâm Hiên biết cuối cùng đã nói tới trọng điểm.

"Kia là một thần thông ác độc vô cùng. Ngoại thương chỉ là bên ngoài còn Âm khí lại âm thầm xâm nhập thân thể. Bắt đầu ăn mòn ngay cả Nguyên anh" Sắc mặt Âu Dương Cầm Tâm lo lắng chậm rãi nói.

Lâm Hiên nghe xong tự nhiên chấn động. Có thể trực tiếp tổn thương tới Nguyên anh. Thần thông này hắn chưa từng thấy trên cổ thư. Âm Hồn quả nhiên không hổ là quái vật đến từ giới khác.

"Vậy Thái Hư tiền bối bây giờ như thế nào. Chẳng lẽ không có cách nào trị liệu sao?"

"Phương pháp đương nhiên là có. Chúng ta tìm trên không thiếu điển tịch. Rốt cuộc đã tìm ra, nghe nói ở vạn năm trước đại chiến cũng từng có sự tình như vậy. Một vị tiền bối kinh tài tuyệt diễm nào đó đã bào chế ra một loại "Cửu Dương Hồi Thiên đan " có thể trừ đi âm khí."

"Cửu Dương Hồi Thiên đan?" Lâm Hiên gãi đầu. Linh đan này hắn chưa từng nghe nói tới. Linh Dược Sơn tuy là luyện đan môn phái hạng nhất U châu nhưng cũng không thể thu đủ thập toàn phương đan trong thiên hạ.

" Quý môn đã có biện pháp, vậy còn điều gì khó khăn? Chẳng lẽ vì dược liệu của đan dược này rất khó thu thập?" Trên mặt Lâm Hiên lộ chút khó hiểu.

"Không phải vấn đề dược liệu, luyện chế này đan dược này cần không ít thiên tài địa bảo nhưng bổn môn truyền thừa mấy vạn năm nên vẫn có một chút tích lũy. Nhưng vấn đề là đan dược này rất khó luyện chế. Không dám dấu thiếu môn chủ, Bích Vân Sơn chúng ta mặc dù cũng bồi dưỡng mấy vị đệ tử am hiểu luyện đan nhưng không có một người nắm chắc " Âu Dương Cầm nói tới đây trên mặt lộ vẻ chán nản.

"Ý của tiên tử là...." Lâm Hiên nhíu giữa hai đầu mi, trong lòng đã rõ ràng.

"Mong rằng thiếu môn chủ xuất thủ."

"Điều này..." Lâm Hiên chần chờ một chút, trên mặt lộ vẻ khó khăn: "Đã khiến tiên tử thất vọng rồi. Không phải Lâm mỗ chối từ mà quả thực tại hạ tu vị nông cạn. Linh đan này đã khó luyện như vậy ta thật không dám nắm chắc."

"Thiếu môn chủ quá khiêm nhường. Đạo hữu là cao đồ của Thông Vũ chân nhân. Là Linh Dược Sơn thiếu chủ, luyện đan thuật tự nhiên là xuất thần nhập hóa. Nếu có thể cứu được Thái Hư sư thúc, bổn môn trên dưới khắc sâu đại ân này." Âu Dương Cầm Tâm đứng lên uyển chuyển bái hắn một lễ. Trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hi vọng.

Lâm Hiên vội đưa tay cách không khẽ đỡ lấy nàng nhưng lại do dự không nói. Trước nay hắn không thấy lợi thì không động thủ. Nhưng nếu Âu Dương Cầm Tâm bị trọng thương. Khi nàng cần đan dược này chắc chắn hắn không chút do dự hỗ trợ.

Nhưng đổi lại làThái Hư kia lão quái ... Hừ hừ. Một lời cảm tạ đại ân thì có thể khiến hắn ra tay sao?

Nguyên Anh tu sĩ quan trọng đến mức nào đối với một môn phái Lâm Hiên rất rõ ràng. Đặc biệt trong thời kì bất thường thế này càng không thể tính nổi.

Muốn hắn ra tay cũng được nhưng cần xem điều kiện thế nào....

Đương nhiên những điều này Lâm sẽ không mở miệng trước, như thế thì thật mất thân phận.

"Quý phái sao không cầu trợ cao nhân thí dụ như sư tôn Thông Vũ chân nhân của tại hạ, như vậy có phải nắm chắc hơn không?"

"Điều này..." Nghe Lâm Hiên hỏi vậy trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ chút do dự như không biết mở lời thế nào. Lại một lúc nữa nàng mới nhẹ thốt một câu: "Lâm Hiên, ở trong lòng ngươi có khi nào xem Cầm Tâm là bằng hữu chăng?"

Lâm Hiên giật mình, tâm tư xoay chuyển nhưng không chút do dự gật đầu: "Ừm. Ta luôn xem nàng là bằng hữu có thể thổ lộ những điều tâm giao."

Nghe lời này khuôn mặt Âu Dương Cầm Tâm phớt hồng như nắng mai nhưng lập tức nghiêm mặt nói:" Nếu là tri kỷ những lời này Cầm Tâm có thể nói với ngươi. Nếu như chỉ là thân phận Linh Dược sơn thiếu chủ thì bất kể thế nào ta cũng sẽ không mở miệng."

"Hả?" Lâm Hiên nghiêng đầu dường như nghĩ tới điều gì.

Âu Dương Cầm Tâm lại đột nhiên ôn nhu thấp người muốn thi lễ lần nữa.

Lâm Hiên kinh hãi lại đưa tay ra đỡ. Bốn mắt giao nhau nhất thời làm hai người lúng túng vội quay đi. Lâm Hiên vội bình ổn sắc mặt, lại có phần khó hiểu mở miệng : "Tiên tử, đây là vì sao?"

"Cầm Tâm lấy lời mà tỏ lòng. Nếu ta có chút bất kính với sư môn các hạ. Mong rằng Lâm huynh bỏ quá không truy cứu."

"Tiên tử đã quá lời" Lâm Hiên lắc đầu nói: " Lâm mỗ lại há là người khí lượng hẹp hòi. Xin nàng cứ tiếp tục."

"Đa tạ." Âu Dương Cầm Tâm nhìn thật sâu qua Lâm Hiên. Dường như có chút cảm kích.

"Lâm huynh cũng biết. Trận phong ba ở U Châu khi trước. Chính đạo ta đại chiến cùng Cực Ma Động. Ngoài ra còn một thế lực khiến người không dám coi thường. Gần như có thể cùng chúng ta tạo thành thế chân vạc."

"Tiên tử là đang nói về Linh Dược Sơn sao? Tại hạ thừa nhận bổn môn là có chút nội tình. Nhưng nếu nói có thể đối kháng cùng chính ma thì có phần khuếch trương."

"Thiếu môn chủ cớ gì phải nói ra những lời ấy. Cầm Tâm thẳng thắn tương giao. Các hạ cần gì phải giấu diếm." Âu Dương Cầm Tâm có chút bất mãn liếc hắn một cái.

"Không phải Lâm mỗ hư ngôn mà quả thực ta vốn không rõ lắm. Ta vừa mới nói qua khi Chính ma đại chiến không lâu ta đã đi xa khỏi môn phái." Lâm Hiên thở dài biện bạch.

"Thì ra là thế. Vậy là Cầm Tâm trách oan Thiếu môn chủ. Có lẽ lệnh sư cảm nhận thời cơ chưa đến nên chưa nói cho Lâm huynh." Âu Dương Cầm Tâm gật đầu. Trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

"Rốt cuộc là xảy rachuyện gì. Ta hi vọng tiên tử có thể nói rõ." Lâm Hiên thực sự tò mò. Chẳng lẽ trong bổn môn ẩn dấu thực lực đáng sợ vậy sao?

"Chuyện này hiện chúng nhân đều biết U Châu. Cầm Tâm tự nhiên là sẽ nó rõ ràng cho Lâm huynh." Âu Dương Cầm Tâm khẽ vuốt mái tóc nhung huyền, đôi môi anh đào hé mở: "Nói đến thật là hổ thẹn. Chính đạo chúng ta tranh đoạt cùng ma đạo lại đem các vị đồng đạo liên lụy vào đại nạn. Các tiểu đại môn phái đều trở thành đồng minh của ba đại phái chúng ta cùng Cực Ma Động."

"Đồng minh sao. Hẳn là vật thí mạng mới đúng." Lâm Hiên trong lòng cười lạnh. Đương nhiên lời này không cần nói ra. Việc này vốn do mấy lão quái Nguyên Anh kỳ ở sau buông rèm thao túng. Nữ tử mỹ miều trước mắt vốn không có chút liên quan nào.

Nhưng Lâm Hiên cũng không phải nhân vật đại nghĩa gì. Trong lòng hắn đâu tồn tại cái gì là chính nghĩa vô vị. Dù sao cứ không tổn hại đến lợi ích của hắn là được.

Tu Tiên giới vốn là cá lớn nuốt cá bé, những kẻ bị đem làm vật hy sinh thì chỉ có thể trách thực lực của mình quá yếu ớt.

Âu Dương Cầm Tâm tự nhiên không biết Lâm Hiên đang suy nghĩ gì. Âm thanh dịu dàng của nàng liên tiếp vang lên như khúc nhạc du dương.

"Chính ma lưỡng đạo mặc dù mềm nắm rắn buông lôi kéo không ít thế lực tông môn. Nhưng kẻ trí nghĩ đến nghìn điều còn có một điều sơ sót. Đã bỏ qua một thế lực to lớn."

"Thế lực khác?"

"Đúng vậy. Chính là những gia tộc tu tiên." Âm thanh Âu Dương Cầm Tâm hơi trầm xuống.

"Gia tộc tu tiên?" Chân mày Lâm Hiên cau lại có chút ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ tu tiên gia tộc cũng có thực lực nhưng vốn không đáng nhắc như các tông môn. Tỷ như "U Châu tu tiên đệ nhất gia tộc" là Sở gia thì thực lực chỉ ngang với một môn phái tam lưu mà thôi. Chính ma không coi vào đâu cũng là hợp lẽ. Chẳng lẽ điều này có gì sai lầm?

"Xem ra ý của Thiếu môn chủ cũng như mấy vị sư thúc. Nhưng nhãn quang của lệnh sư mới là nhìn xa trông rộng khiến người không thể không phục." Âu Dương Cầm Tâm nói tới đây trên mặt lộ sự tôn kính.

"Mời tiên tử nói kỹ cho."

"Rất đơn giản. Đơn độc một gia tộc tu tiên quả thật không tính là gì. Chúng ta vốn đều xem nhẹ tu tiên gia tộc. Có điều thực lực tuy nhỏ nhưng nhiều hợp lại có thể xếp trên các tông môn."

"Ồ. Điều này.. Ta thật không nghĩ tới chuyện này." Lâm Hiên sờ mũi mỉm cười nói.

"Nào chỉ là thiếu môn chủ, chúng ta cũng chưa từng lưu ý. Đến như gia hỏa Cực Ác Ma Tôn là lão hồ ly cũng xem nhẹ" Âu Dương Cầm Tâm thở dài: "Ở U Châu, tông môn tứ lưu ngũ lưu chỉ khoảng hai ba trăm mà thôi. Còn về tu tiên gia tộc thì huynh có biết có bao nhiêu không?"

Lâm Hiên lắc đầu, trong lòng thầm hoảng sợ. Cụ thể thì hắn không rõ. Nhưng chỉ là Thanh Diệp Sơn tu tiên gia tộc lớn nhỏ đã có chín chín tám mốt. Mà nơi đó chỉ là một cõi trong U Châu rộng lớn.

"Cự thể có bao nhiêu hiện tại chúng ta không xác thực nhưng cỡ khoảng sáu bảy ngàn."

"Sáu bảy ngàn?" Lâm Hiên im lặng không nói. Số lượng này quả là gấp tới ba mươi lần số tông môn. Nếu như có thể tập hợp bọn họ lại. Lực lượng này quả khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Ở phương diện đa mưu túc trí. Lệnh sư quả thật là một thiên tài. Về sau chúng ta mới phát hiện từ lúc mấy chục năm trước. Ở phương diện này lệnh sư đã bố trí ám đánh kỳ. Không chỉ là tu tiên gia tộc mà còn những cao thủ tán tu nổi danh cũng được quý môn lưu ý thu dụng. Quý phái mở rộng cửa thuận lợi cho các đồng đạo tới luyện đan thực ra chính là rộng rãi kết thiện duyên."

Lâm Hiên nghe đến đó thì nghĩ lại. Tâm cơ của Thông Vũ chân nhân thật đúng là khiến người bái phục. Năm đó sau khi hắn Kim Đan đại thành. Lão đã phái hắn đi Thanh Diệp Sơn. Mục đích chủ yếu không phải vì những tài nguyên thượng cổ kia mà là diệt Liễu gia. Không trách được sau khi Diệp gia gia chủ bị diệt. Tình thế Diệp gia bấp bênh lão lại không chút do dự phái tới một vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão. Xem ra là muốn tụ hợp cả thế lực gia tộc tu tiên Thanh Diệp Sơn.

"Tóm lại nhân chúng ta cùng ma đạo sơ ý. Quý phái đã thành công đem đại bộ phận gia tộc tu tiên U Châu thu vào dưới trướng. Thực lực cường đại đủ để cùng chúng ta phân thành thế chân vạc."

"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu, sắc mặt không lộ hỉ nộ: "Tiên tử nói nhiều như vậy là sao. Cùng thương thế của Thái Hư tiền bối có liên quan như thế nào?"

"Lâm huynh chắc hẳn là biết rõ. Chẳng lẽ với sự thông tuệ của ngươi còn không đoán được?" Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm có chút rầu rĩ: "Nếu khi trước gặp sự tình trọng đại như vậy. Người đầu tiên bản môn nghĩ đến quả thật là Thông Vũ chân nhân, nhưng hiện nay tình thế vi diệu . Thực lực quý phái tương đối cân bằng cùng chúng ta. Lệnh sư còn tâm tư khác hay không chúng ta quả thực không nắm chắc, tự nhiên cũng không dám mạo hiểm. Sư thúc lão nhân gia chính là kình thiên chi trụ của bản môn. Quan hệ đến vận số ngàn năm của Bích Vân Sơn. Tự nhiên không thể không cân nhắc lợi hại."

Lâm Hiên nghe xong im lặng chưa nói. Mấy đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn.

Bình tâm mà xem xét, những lời của Âu Dương Cầm Tâm quả đúng thực tế. Đừng nói là nàng, ở tình huống này Lâm Hiên cũng không dám khẳng định Thông Vũ chân nhân có lấy đại cục làm trọng hay không.

Lão từ chối không luyện đan đã là tốt. Chỉ sợ lão đáp ứng rồi khi luyện chế linh đan lại động thủ thứ gì vào đó. Với cảnh giới luyện đan thuật của Thông Vũ chân nhân. Bích Vân Sơn sao có người có thể phân biệt chân giả.

"Tiên tử tin tưởng tại hạ?" Khóe miệng Lâm Hiên hơi vểnh lên như là đang cười ngạo.

Dung mạo Âu Dương Cầm Tâm chợt ráng đỏ như hồng ngọc nhưng cuối cùng thở ra một hơi thẳng thắn phân trần: "Theo lý Cầm tâm quả thật không nên tin tưởng Thiếu môn chủ, dù sao Thông Vũ chân nhân vốn là sư phụ của Lâm huynh. Nhưng ta tin tưởng chúng ta là bằng hữu, ngươi ắt hẳn sẽ không gạt ta."

Lời của nàng đến đây như đã dốc hết tâm tư. Lâm Hiên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lặng lẽ suy nghĩ. Âu Dương Cầm Tâm cũng không quấy rầy mà nhã nhặn trầm tĩnh chờ ở một bên.

"Thừa mong Lâm huynh tương trợ cho. Sự tình sư thúc thọ thương trong bổn môn chỉ có một số Ngưng Đan Kỳ tu sĩ biết. Nếu như truyền ra ngoài thì bổn môn có thể rơi vào hiểm cảnh. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ không chừng các thế lực lớn khác nổi lên. Mà tình thế U Châu bây giờ đã đủ rối loạn..."

"Điều này... Không phải ta không lấy đại cục làm trọng. Quả thực là ta kiến thức nông cạn, trình độ luyện đan thuật có hạn. Sợ không thể thành công lại trì hoãn thêm thương thế của tiền bối"

Trong chốc lát Lâm Hiên đã hạ quyết định. Hỗ trợ thì có thể nhưng nhất định phải kiếm một khoản cho tốt ở Bích Vân Sơn.

Nghe xong lời này của Lâm Hiên Âu Dương Cầm Tâm đổi buồn làm vui. Khẩu khí đối phương đã chùng xuống, nàng cũng nghe ra một ít manh mối. Đang muốn mở miệng thì đột nhiên một trận hào quang lấp lánh nổi lên. Từ bên ngoài bay vào một đạo Truyền Âm Phù.

Âu Dương Cầm Tâm sửng sốt duỗi tay một cái. Hỏa quang kia đã rơi vào trong tay ngọc. Nàng đem thần thức rót vào trong đó. Một lát sau mới khẽ ngẩng đầu nhìn qua Lâm Hiên.

"Thiếu môn chủ. Là Thái Hư sư thúc phát tới. Lão nhân gia muốn gặp ngươi."

"Gặp ta?" Lâm Hiên có chút kinh hoảng. Không nghĩ hắn tới đây đã kinh động đến Nguyên anh kỳ lão quái kia.

Có lẽ là vừa rồi là vài tên Trúc cơ kì tu sĩ bẩm báo cho lão. Tuy nhiên hắn đi cùng Âu Dương Cầm Tâm nhưng đối phương sao đoán được thân phận của hắn. Thật sự khiến hắn có chút tò mò

"Được tiền bối triệu kiến. Muốn cự tuyệt còn có thể sao." Lâm Hiên lộ chút cười khổ.

"Thiếu môn chủ khéo đùa. Người là quý nhân của bản môn. Cầm Tâm còn là bằng hữu của ngươi. Há lại có thể như thế, mà lần này sư thúc triệu kiến nói không chừng huynh còn có kỳ ngộ khác." Âu Dương Cầm Tâm hé miệng cười.

Lâm Hiên sửng sốt chưa nghĩ ra thì nữ tu mỹ lệ đã làm động tác nghênh khách: "Xin mời thiếu môn chủ theo ta!"

Lâm Hiên gật đầu. Hai người rời động phủ bay lên sơn đỉnh.

Sơn đỉnh rộng rãi bằng phẳng chừng mấy trăm trượng. Linh khí ở nơi đây rất đậm đặc. Từ phía xa Lâm Hiên đã ngửi được những hương dược lan ra theo gió. Nơi này có trồng một dược viên diện tích không nhỏ.

Ngoài ra ở giữa là một tòa bảo tháp đứng sừng sững.

Bảo tháp cao bảy tầng do một loại ôn ngọc kỳ lạ chế thành. Lâm Hiên nhìn vào tháp này trên mặt hiện ra sắc kỳ dị.

Toàn bộ thân bảo tháp tản ra linh lực chấn động kì lạ như một cái pháp khí cực lớn.

Linh Lung Tháp!

Lâm Hiên từng nghe truyền thuyết về dị bảo này. Trước bảo tháp mấy trượng có một tầng sáng kỳ lạ ẩn hiện chắn trước hai người.

Âu Dương Cầm Tâm đưa bàn tay ngọc ngửa lên. Đôi môi anh đào khẽ mấp máy.

Ánh sáng rực rỡ chợt lóe. Cấm chế này hiện ra một lối đi. Lâm Hiên cũng không chờ nàng ra hiệu đã mỉm cười đi vào.

Két một tiếng cửa tháp tùy tiện mở ra. Thái Hư lão quái quả nhiên biết hai người đã đến.

Chỉ thấy tầng thứ nhất khoảng rộng khoảng hai trăm thước vuông. Nơi đây vô cùng đơn sơ, ở trung tâm có một truyền tống trận khác lạ.

"Thiếu môn chủ. Xin mời."

"Ừm, thỉnh tiên tử dời gót." Lâm Hiên gật đầu. Hai người vào trận, ngón tay ngọc của Âu Dương Cầm Tâm bắn ra một đạo pháp lực vào trong trận pháp.

Truyền tống trận ông ông kêu vang. Một tầng bạch quang bao phủ lấy hai người. Rồi bóng dáng bọn họ dần mờ nhạt tan biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play