Nhìn tu sĩ ma đạo rời đi, sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trở nên âm tình bất định xoay sang đám người: "Chư vị đạo hữu, nói thế nào chúng ta cũng không thể để cho đám tu ma giả đoạt được Thiên Trần đan."

"Ta hiểu" Vẻ mặt Phong Lôi thượng nhân trở nên nghiêm nghị: "Tuy gần đây ba phái chúng ta có chút hiềm khích nhưng nghìn năm qua vẫn là đồng khí liên chi, há có thể để cho ma đạo đắc ý."

"Đúng vậy. Lần này thái thượng trưởng lão ba phái đều hạ pháp dụ chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định không để Thiên Trần Đan rơi vào tay kẻ khác." Trình phu nhân khẽ mỉm cười.

"Nhưng việc này cũng có chút kỳ lạ!" Âu Dương Cầm Tâm đưa những ngón tay ngọc vuốt nhẹ những lọn tóc mượt mà, trầm giọng nói: "Mấy vị sư thúc sao lại không tự xuất thủ? Với thần thông của bọn họ muốn thu thập Thiên Sát Ma Quân chỉ một cái nhấc tay mà thôi."

" Chuyện này…"

Mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ này ở bổn môn có thân phận rất cao nhưng cũng không hiểu. Chẳng lẽ các sư thúc đã có hiệp nghị gì với Cực Ác Ma Tôn. Nhưng tam phái có đến bốn người thực lực chiếm ưu thế hơn hẳn, không hiểu sao lại không động thủ.

"Tạm thời không bàn việc này, sự tình cấp bách là tìm nguyên thần của Thiên Sát Ma Quân."

Phong Lôi thượng nhân gật đầu, sắc mặt trầm xuống phân phó đám đệ tử:" Các ngươi tản ra truy tìm tung tích Ma quân. Một khi phát hiện không được vọng động, lập tức phát tín hiệu cho chúng ta. Nghe thấy chưa?"

"Rõ!"

Đám đệ tử Trúc Cơ Kỳ ba phái khom người thi lễ rồi hóa thành các đạo độn quang đủ mọi màu sắc biến mất nơi chân trời.

"Chúng ta cũng đi thôi!"

"Được!"

Mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ ôm quyền cáo từ, bay về các hướng khác nhau.

"Sư muội sao vậy?" Thấy Âu Dương Cầm Tâm chưa khởi hành, vẻ mặt Thái Bạch Kiếm Tiên thoáng lộ một tia kỳ quái.

"Không có gì" Cầm Tâm quay đầu lại, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng: "Tiểu muội cáo từ."

Nhìn thân ảnh nàng dần xa nụ cười trên mặt Thái Bạch kiếm tiên tan dần, lộ vẻ âm trầm: "Trước kia Cầm Tâm không có thái độ này, chẳng lẽ ả đã phát hiện ra..."

Trên mặt Trương Thái Bạch thoáng hiện một tia sát khí nhìn hướng Cầm Tâm rời đi, cũng hóa thành một đạo kinh hồng chói mắt biến mất trong màn mây.

Chừng hai canh giờ sau, không khí đột nhiên lăn tăn như sóng nước rồi một thiếu niên dung mạo bình phàm hiện ra.

Lâm Hiên cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có ai theo dõi mới lặng lẽ vận toàn lực bay đi. Được tầm mấy chục dặm hắn đáp xuống một khu rừng rậm rạp thở dốc.

Nguy hiểm thật!

Vừa rồi Âu Dương Cầm Tâm liếc mắt sang chỗ hắn vài lần, khóe miệng nàng thoáng lộ nét cười khiến Lâm Hiên khẳng định vị nữ tu xinh đẹp kia đã phát hiện ra.

Lúc ấy trong lòng Lâm Hiên cả kinh, cũng may Cầm Tâm không có ác ý.

Sao nàng có thể phát hiện ra hắn. Chẳng lẽ Ẩn Linh Đan hoặc công pháp thu liễm khí tức có chỗ sơ hở?

Cầm Tâm không hại hắn nhưng Thái Bạch kiếm tiên thì không tốt như thế. Trong mắt chúng tu sĩ hắn là người chính trực, hành động ban nãy cũng là mưu tính cho lợi ích chính đạo.

Nhưng Lâm Hiên rất rõ ràng, bản chất hắn là loại khẩu thị tâm phi ngầm cấu kết với tu ma giả. Kẻ này tâm tư nhạy bén, vừa rồi Cầm Tâm đưa mắt tới một chỗ Lâm Hiên đã khiến hắn nghi ngờ.

Lâm Hiên đương nhiên biết tự lượng sức, đối mặt với Kết Đan hậu kỳ cao thủ thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Cũng may đối phương cũng chỉ đem thần thức đảo qua không phát hiện gì liền rời đi.

Nhưng Lâm Hiên cũng không dám động thân. Ai mà biết đối phương có dùng quỷ kế dụ hắn ra hay không. Hắn kiên nhẫn chờ đợi hai canh giờ rồi mới nhanh chóng ly khai.

Lúc này Lâm Hiên đang lau mồ hôi trên trán dựa vào thân cây nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác nguy hiểm đang tới, hắn lập tức lắc thân rời khỏi chỗ đang đứng.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Gốc đại thụ sau lưng bị đánh tan tành. Nhìn vụn gỗ bay tứ tán, trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện một tầng sát khí.

"Ồ!"

Thanh âm kinh ngạc truyền vào tai. Lâm Hiên nhìn lại thì thấy một gã bạch diện thư sinh niên kỷ tầm hai bảy hai tám có tu vị Trúc Cơ Trung Kỳ. Tên này đang đem một kiện Linh Khí như một chiếc hộp đặc bằng vàng gọi là Kim Chuyên thu trở về.

Lâm Hiên cũng không nhiều lời đưa tay vỗ vào túi trữ vật, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Ngô Câu đã được tế ra.

"Cực phẩm Linh Khí?"

Thư sinh thấy thế có vẻ sợ hãi mở miệng: " Đạo hữu không nên hiểu lầm, tại hạ vừa rồi... "

Tên này đang còn muốn uốn ba tấc lưỡi thì Ngô Câu mang theo thanh thế kinh người như một đạo cầu vồng đã trảm đến.

Sắc mắt thư sinh mặt trắng bệch như tờ giấy, vội đánh ra một đạo pháp quyết đem Kim Chuyên hóa lớn ra cắn răng chống đỡ.

"Xoẹt..." Ngô Câu chém Kim Chuyên mà như chém vào đậu hũ, trong ánh mặt tuyệt vọng của thư sinh đem hắn bổ ra làm hai nửa bằng nhau.

Con mồi và thợ săn hoán đổi vị trí cho nhau, thư sinh ngã xuống vũng máu.

Sắc mặt Lâm Hiên thản nhiên khẽ vẫy tay một cái, phát ra một đạo bạch quang đem túi trữ vật của đối phương cuốn về, còn chưa kịp xem xét thì lại nghe âm thanh la thảm từ xa xa truyền đến. Hắn khẽ nhếch môi cười nhạt, thân hình thoáng một cái đã biến mất trong rừng cây.

Lúc này các tu sĩ đang sống mái với nhau lên tới cao trào. Lòng người đa đoan, Thái Bạch Kiếm Tiên mặc dù nói thì hay nhưng các tu sĩ khác cũng không phải ngây ngốc.

Thêm tam đại chính phái tham gia, đám tu sĩ hiểu rằng cơ hội đoạt Thiên Trần Đan vô cùng mong manh, chi bằng thừa cơ giết người đoạt bảo hay vùi hoa dập liễu. Tình huống hỗn loạn thế này là cơ hội tốt để làm chuyện xấu. Sau này cũng không bị truy cứu.

Nhưng sát nhân tàn nhẫn nhất vẫn là cao thủ hai đại liên minh chánh ma. Song phương là đối thủ cạnh tranh lớn nhất nên tự nhiên là đánh tới không chết không ngừng.

"Các ngươi muốn tự tận hay là để lão tổ ta phải động thủ? "

Một thanh âm đòi đoạt mệnh lanh lảnh phát ra từ một tên tiểu nhi, ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như con ếch bị rắn độc nhìn thẳng, thần sắc vô cùng hoảng sợ.

Bách Độc Đồng Tử!

"Mau chia ra mà chạy! "

Lão giả cầm đầu liếc nhanh phân phó hai gã đồng môn, lão đương nhiên biết không có cơ hội thủ thắng. Hai gã kia gật đầu rồi hóa thành hai đạo độn quang nhằm hai phương hướng khác nhau bay đi.

"Muốn chạy?" trên mặt Bách Độc Đồng Tử lộ vẻ tàn nhẫn cười gằn: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! "

Hắn khẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng, ba đạo sương mù sương vụ màu lục đậm bay vọt đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi đuổi theo ba tu tiên giả kia.

Cùng một lúc cả ba tu sĩ cơ hồ gần bị sương vụ quấn lấy. Chính là ba con Ngô Công dài gần một tấc, lão giả vội đem Linh Khí Hộ thuẫn mở ra. Đáng tiếc vô dụng, Chỉ thấy Ngô Công cắn một lỗ trên vòng bảo hộ rồi thò đầu chui vào.

Hai kẻ còn lại đem Linh Khí tế ra chém vào hai con Ngô Công khác, chỉ nghe thanh âm như tiếng kim thiết vang lên, Ngô công không hề hấn gì ngược lại như nổi xung, phát ra tiếng kêu chi chi quái dị.

"Chỉ là Linh Khí mà nghĩ thương tổn được ma trùng của ta sao?"

Bách Độc Đồng Tử bấm tay niệm pháp chú, mấy con Ngô Công lại hóa thành lục quang bay vào miệng ba người. Tức thời sắc mặt bọn họ trở nên co rúm, thống khổ không chịu nổi. Tư vị tra tấn cũng không khác bị trừu hồn luyện phách là mấy.

Nửa canh giờ sau ba người đã biến thành một bãi máu loãng. Bách Độc Đồng Tử mỹ mãn gật đầu sau đó bay đi tìm mục tiêu kế tiếp. Cảm giác hành hạ tu tiên giả cho đến chết thật thống khoái.

Trong lúc các lão ma đang tàn sát đệ tử Trúc Cơ Kỳ tam đại chính phái thì các Ngưng Đan Kỳ cao thủ chính đạo cũng không nhàn rỗi.

Một đạo độn quang hạ xuống một nơi, sắc mặt Phong Lôi thượng nhân khó coi nhìn vài cái thi thể tu sĩ Nhất Tuyến Hạp trước mắt. Cả người hắn toát ra sát khí.

"là Ngưng Huyết đại pháp! Huyết Yêu lão tổ, thù này Phong mỗ nhất định ghi nhớ."

Hắn lầm bầm một câu, sau đó như cảm ứng được điều gì trên mặt lộ ra một tia dữ tợn độn quang bay đi.

Cách đó chừng hơn mười dặm, vài tu ma giả Cực Ma Động đang tìm kiếm tung tích Nguyên thần Thiên Sát Ma Quân.

Đột nhiên một hồi sấm nổ sét giật truyền đến. Đám tu ma giả hoảng sợ phát hiện ra một tu sĩ chính đạo Ngưng Đan Kỳ chắn trước người, mặt mày đầy sát khí đang nhìn bọn hắn.

"... Tiền bối, không biết người tìm chúng ta là có gì phân phó?" Tu ma giả dẫn đầu cố gắng trấn tĩnh mở miệng.

"Phân phó gì sao? Đem tánh mạng bọn ngươi giao lại cho Phong mỗ là được."

Phong Lôi thượng nhân vung tay lên. Ngay lập tức cuồng phong gào thét từng đợt, mấy tu ma giả này còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị kiếm khí chém thành nhiều mảnh.

Gậy ông đập lưng ông, luận độ tâm ngoan thủ lạt nào ai kém ai!

Chuyện thế này nhiều không đếm xuể, toàn bộ phía nam Khuê Âm Sơn Mạch đã nồng nặc mùi máu tanh, biến thành địa ngục nhân gian.

Lâm Hiên sau khi sát diệt thư sinh thì không dám chạy loạn. Lúc này mà di chuyển dễ trở thành mục tiêu bị công kích. Thiên Trần Đan tuy hấp dẫn nhưng phải còn mạng thì mới có thể hưởng dụng.

Theo phỏng đoán của hắn, Thiên Sát Ma Quân một khi đã có bản lĩnh trốn tới nơi này thì trong thời gian ngắn khó có thể bắt được hắn.

Không vội!

Lâm Hiên tìm một chỗ bí mật, bày ra chung quanh vài đạo huyến thuật cấm chế. Nếu đối phương lướt qua không chú ý thì sẽ có tác dụng nhất định. Rồi hắn bắt đầu khoanh chân đả tọa khoảng hai canh giờ, hồi phục pháp lực.

Tu sĩ chưa đến mức không ngủ mà là cần thời gian ngủ ít phàm nhân nhiều. Hiện tại Lâm Hiên định ngủ một chút để khôi phục trạng thái tinh thần đến mức tốt nhất.

Có điều hắn vừa nhắm mắt chưa lâu thì đột nhiên cảm ứng được một luồng thần thức cường đại đảo qua trên người. Lập tức bừng tỉnh, hắn xoay người đứng lên nheo mắt kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.

Hắn đã dùng Ẩn Linh Đan và thi triển Liễm Khí Thuật, hơn nữa còn có huyễn thuật cấm chế, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không thể phát hiện ra, vậy chẳng lẽ là Ngưng Đan Kỳ cao thủ?

Lâm Hiên thấy miệng lưỡi đắng ngắt, lấy tâm cơ của hắn mà cũng vô cùng khẩn trương.

Tuy vậy hắn không vội hành động lỗ mãng vẫn đứng bất động. Chỉ mong đối phương vô tình đi ngang qua nơi này.

Nhưng rất nhanh hy vọng này tan biến. Cỗ thần thức này vẫn không ngừng đảo quanh một lúc. Xem ra chưa bại lộ mà là đối phương đang hoài nghi. Hiện tại nên hành động ra sao?

Lâm Hiên do dự một lát rồi lấy ra một kiện Linh Khí. Ngoài ra còn thêm một tấm phù có phong ấn Ngự Phong Thuật. Pháp thuật này tương tự như tuyệt thế khinh công nơi thế tục, thuộc loại nhập môn nhưng linh lực dao động nhỏ, dùng nó thì khả năng bị phát hiện rất ít, quyết định chạy khỏi nơi này hắn vung tay lên, phù lục không gió tự cháy hóa thành một đạo pháp quyết màu vàng kim nhập vào người hắn.

Không ngờ tuy linh lực dao động rất nhỏ nhưng Lâm Hiên lại cảm giác cỗ thần thức cường đại kia tập trung lên người hắn.

Sơ xuất! Xem ra hắn vẫn coi thường thần thức cường đại của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ!

Lâm Hiên kinh hãi vội thao túng Linh Khí, đang chuẩn bị độn quang liều mạng mà chạy thì một thanh âm trong trẻo êm tai mang theo chút kiều mị truyền đến khiến hắn sững sờ:

"Hoảng sợ cái gì. Là ta! "

Lâm Hiên quay đầu lại thì ngẩn ngơ, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp không thể tả xiết đang đưa ánh mắt trong như pha lê nhìn hắn, đôi môi đỏ như hoa anh đào của nàng đang khẽ nở nụ cười, làn da mềm mại như làn thu thủy, mái tóc mỹ lệ thướt tha như dòng suối phủ lên tấm thân yêu kiều không xương.

Âu Dương tiên tử!

"Hì, không ngờ thiếu chủ cũng ở nơi này. "

Vẻ mặt Cầm Tâm chuyển sang nửa giận nửa mừng, cười mà như không cười nói: "Lâm Hiên, ngươi cũng hứng thú với Thiên Trần Đan sao?"

"Khiến tiên tử chê cười rồi, ta ngẫu nhiên nghe nói sự tình Thiên Sát Ma Quân nên tới đây cho mở rộng kiến quang mà thôi".

"Thật thế sao? "

Khóe miệng Âu Dương Cầm Tâm tươi cười, lại có chút ẩn ý!

"Tiên tử, ta có thể thỉnh giáo ngươi một việc không?" Lâm Hiên do dự mở miệng.

"Không cần khách khí, cứ nói! "

"Tiên tử làm sao phát hiện ra tại hạ? "

"Ha ha. Cầm Tâm cũng đang kỳ quái, không hiểu thiếu chủ sao có thể dấu diếm được thần thức của ta, nếu không phải nhờ tín vật có chứa khí tức của tiểu nữ thì ta cũng không thể phát hiện ra ngươi"

"Tín vật?"

Lâm Hiên sửng sốt sau đó từ trong người lấy ra một cái ngọc bội có khắc một cây Huyền Cầm: "Thì ra là nó"

Lúc này trong lòng hắn trách thầm đã sơ ý, sau nên tránh mang nó theo người đề phòng phiền phức. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Âu Dương Cầm Tâm còn nói thêm Lâm Hiên nghe một số bí ẩn về Thiên Sát Ma Quân.

"Ha ha, không thể tưởng được một Âu Dương tiên tử đại danh đỉnh đỉnh lại ở trong này lén lút vụng trộm cùng tiểu tình lang!"

Một trận cười quái dị như tiếng kim thiết vang lên. Từ phía chân trời có một đóa hắc vân bay tới. Bên trong là một đại hán thân hình khôi vĩ, nhưng điều khiến người chú ý chính là đôi mắt một to một nhỏ lấp lòe huyết quang của hắn.

"Xích Mục Lão Quái!" sắc mặt Âu Dương Cầm Tâm trở nên lạnh lùng.

"Hừ, nhận ra lão phu là tốt, tiên tử muốn thúc thủ chịu trói hay là phải để Dư mỗ phải động thủ đây?" Xích Mục Lão Quái tự thị tu vị uyên thâm hết sức cuồng ngạo nói.

Tu sĩ chính đạo lần này tiến vào Khuê Âm Sơn Mạch, ngoại trừ Thái Bạch Kiếm Tiên ra thì không ai là đối thủ của hắn.

Khóe miệng Lâm Hiên cũng có chút đăng đắng, không ngờ lại đụng phải lão ma đầu khó chơi này. Tuy Âm Ba Công của Cầm Tâm là công pháp đỉnh cấp uy lực cường đại nhưng tu vị của nàng mới là Kết Đan Sơ Kỳ, khó có thể chống lại Xích Mục Lão Quái này.

Trong lòng Âu Dương Cầm Tâm cũng rõ như nhưng đã đến nước này, thúc thủ là không thể, chỉ có đánh!

Bàn tay trắng nõn phất ra một đạo hào quang mờ ảo bay lên trời. Xích Mục Lão Quái biến sắc quát to: "Ngươi muốn phát tín hiệu kêu đồng bọn hỗ trợ sao, đừng có nằm mộng!"

Nhưng động tác của Âu Dương Cầm Tâm lại rất nhanh, chỉ thấy ngón tay ngọc khẽ lướt trên Thụ Cầm, lập tức trên bầu trời xuất hiện hằng hà sa số những lưỡi đao quang lóng lánh hình trăng khuyết. Tuy đao quang chỉ là pháp thuật cấp thấp nhưng số lượng lên tới mấy ngàn, thanh thế vô cùng kinh người.

Xích Mục Lão Quái nhe răng cười một tiếng, thân hình quay tròn như con vụ, quanh thân hiện ra một đám mây đỏ như máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play