"Oa, lại là kim độn phù độn phù cơ đấy." Trên mặt lão giả hói đầu lộ ra vài phần kinh ngạc xen lẫn tham lam cùng châm chọc:" Xú nha đầu quả nhiên toàn thân đều là bảo vật! nhưng với cái phù triện giấy lộn kia mà muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu sao, rõ nằm mơ!" Lão nhe răng cười rồi vươn tay ra bên hông vỗ một cái, một đạo bạch quang từ túi trữ vật bay ra xoay quanh trên đỉnh đầu, sau đó liền hóa thành một tia chớp biến mất tại chỗ.
Tốc độ của pháp bảo rất nhanh chợt lóe lên đã đuổi đến sau đạo kinh hồng, một tiếng kêu thảm truyền đến thân ảnh Kim Linh như một con chim bị trúng tên chao xuống mặt đất.
"Chà, còn chưa pháp bảo của lão phu chém thành hai nửa. Công pháp của Kim lão quái quả nhiên có vài chỗ độc đáo." Trên mặt lão giả hói đầu lộ vẻ suy tư, không thèm để ý tiêu sái bước qua, một ả tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi lão còn không để trong mắt.
Lúc này thân thể mềm mại không xương kia nằm trên mặt đất dường như đã hôn mê, bên cạnh nàng có một tấm thuẫn bài, xem ra chính là vật này giúp nàng tránh khỏi họa sát thân.
Thêm chút hơi tàn cũng có ích lợi gì, sớm muộn sẽ xuống địa phủ.
Trên mặt lão giả hói đầu lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt tham lam đảo qua bên hông nữ tử, liền đưa tay lấy muốn thu túi trữ vật của nàng.
Nhưng ngay lúc này dị biến nổi lên, đột nhiên thiếu nữ mở hai mắt ngọc, cả người tỏa ra sát khí dày đặc. Đôi môi anh đào hé mở, từ bên trong phun ra một hạt châu màu đen to cỡ ngón tay cái vào lão giả. Trên mặt lão hiện vẻ kinh ngạc la hoảng:
"Chiến Lôi Châu của Kim lão quái"
Chiến lôi châu này kỳ thật chính là Thiên Lôi Tử đang thịnh hành tại Tu Tiên giới, chính là do tu sĩ cao cấp luyện chế, đem Chưởng Lôi Tâm phong ấn trong đó.
Nhưng nhưng chiến lôi châu lại có điểm đặc biệt, nếu như tu luyện độc môn bí thuật của Kim lão quái thì dù thân thể ở vụ nổ trung tâm của lôi châu cũng không hề bị tổn hại.
Lão giả vừa sợ vừa giận, đây rõ ràng là nha đầu giả tảng dụ lão vào cạm bẫy.
Chỉ thấy trên mặt lão hiện lên một tia lệ khí, hắc quang chợt lóe, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu lộp bộp như đốt cây đậu.
Yêu hóa!
Lão giả muốn dựa vào thần thông để kháng ngạnh lần công kích này.
Chỉ thấy một đạo bạch quang mỹ lệ nơi giữa hai người bùng sáng lên, bên trong vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Rất nhanh hào quang dần biến mất, chỉ còn lại một vùng đất bị trong phạm vi vài trăm trượng bị cày xới ngổn ngang.
Lúc này vẻ mặt Kim Linh có chút kinh hãi, cách ả bảy tám trượng có một quái vật với thân thể bị tàn phá, từ khuôn mặt có thể lờ mờ nhận ra được đó là lão giả đầu hói.
Nhưng lúc này thân hình lão lại khiến người ta run sợ, đã hoàn toàn yêu hóa nhìn qua giống như một con bọ ngựa thật lớn, hai tay biến thành đại khảm đao dài gần nửa trượng.
Gia hỏa này còn chưa chết? Trên mặt Kim Linh lộ vẻ ngưng trọng.
Lúc này trong hai mắt quái vật bị một tầng tử vụ che phủ không chút thần thái, hiển nhiên khi thi triển thần thông yêu hóa đã bị phản phệ.
Tu yêu vốn là bắt chước bí thuật của yêu tộc, tu yêu giả tại thời điểm chiến đấu có thể đem bộ phận nào đó trên cơ thể yêu hóa, nhưng nếu quá giới hạn liền giống như tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma vậy, liền bị yêu khí xâm nhập thần thức mất đi lý trí trở thành một quái vật chính thức.
Có thể nói lúc này hồn phách của lão giả đã đi luân hồi. Hiện tại còn lưu lại bất quá chỉ lả một thể xác không có linh trí mà thôi.
"Ngao!" Con quái vật kia đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rít rồi hóa thành một đạo hắc quang mãnh liệt hung hăng lao về thiếu nữ.
Kim Linh nhíu mày vươn tay vỗ một cái lên túi trữ vật, lấy ra một đôi Ngân câu là cực phẩm Linh Khí ra chống trả, nhưng rắc một tiếng truyền vào trong tai, khảm đao kia chém tới, Ngân câu liền biến thành hai đoạn.
Lão giả đầu hói mặc dù bị yêu khí xâm thực hoàn toàn biến thành quái vật nhưng tu vị không yếu đi chút nào, thần thông của quái vật này có thể so sánh với tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ.
Kim Linh biến sắc vội tế ra một thanh phi kiếm, đồng thời cổ tay chuyển một cái lại lấy ra một đống phù triện. Cánh tay thon nhỏ lay động đem lục phù hóa thành hơn mười khối hỏa cầu, hung hăng bắn về phía quái vật. Thừa dịp đối phương luống cuống, thân hình ả thoáng lên độn quang bay về phương xa.
Nhưng không dễ như ý , trên người quái vật đột nhiên phát ra những tia sáng màu đen, tốc độ cực nhanh đuổi theo đối phương.
Kinh hồng chợt lóe, chi trước của quái vật giống như tia chớp trực tiếp bổ xuống.
Cốp!
Một tiếng kêu lớn vang lên, vào thời khắc nguy hiểm. Kim Linh đã kịp đem tấm thuẫn bài cổ quái tế ra, dù miễn cưỡng đỡ được công kích của đối phương nhưng mặt trên thuẫn bài đã một vết nứt rất lớn.
Trong lòng Kim Linh phát lạnh, lúc này mới hiểu sau khi đối phương yêu hóa, uy lực của chi trước có thể sánh ngang pháp bảo, Linh Khí của ả tuyệt đối không đỡ được.
Đáng ghét, lẽ nào thật sự phải chết ở chỗ này sao?
Tâm tư ả không ngừng lưu chuyển nhưng đối mặt với một yêu vật không có linh trí, dù có đầy bụng kế sách cũng không chút hiệu quả.
Tuy biết không địch lại nhưng ả vẫn quật cường dùng các loại phù triện linh khí, không ngừng tấn công yêu vật này.
"Thiếu gia sao người còn chưa ra tay, hay là ngươi muốn nhìn cảnh ả nữ nhân không biết trời cao đất dày này ngã xuống." Thanh âm của Nguyệt nhi truyền ra.
"Sao lại không?"
Lúc này tại một nơi gần đấy Lâm Hiên gật đầu. Tình thế của Kim Linh tiên tử này đã cực kỳ nguy hiểm.
Sau một hồi trên mặt Kim Linh đầy vẻ tuyệt vọng, chỉ tiếc lúc này ả chỉ mang theo một viên Chiến lôi châu, nếu không còn có thêm một cơ hội.
Xoảng! Âm thanh như chén vỡ truyền vào tai nàng, tấm thuẫn bài rốt cuộc đã bị yêu vật chém làm hai. Trước mắt là ánh đao sáng như tuyết cách trán ả không đầy nửa thước.
Vẻ mặt Kim Linh trở nên tuyệt vọng, không cam lòng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh đao chém xuống trán mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng ngay lúc này thanh quang chợt lóe, tiếp theo một âm thanh vỡ vụn trong trẻo truyền vào tai, hai chi trước của yêu vật dĩ nhiên bị đánh văng ra.
Nhặt lại mạng nhỏ nơi cửa chết, thiếu nữ không khỏi vừa mừng vừa sợ, thân hình vội lui lại phía sau.
Lúc này quái vật bị một đạo sáng chói mắt cỡ nửa thước đánh cho chật vật vô cùng.
Lâm Hiên đã hiện thân. Từ linh áp đáng sợ hiển nhiên phẩm chất của pháp bảp này không thấp.
Thấy thế trong lòng Kim Linh không khỏi thở phào, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật lấy ra một cái Nga Mi Thứ.
Thiếu nữ này vừa rồi thiếu chút nữa đã chết trong tay yêu vật, hiện tại vô cùng thống hận, không chút do dự định ném đá xuống giếng.
Sau một tuần trà, chỉ thấy thanh quang lóe lên, một cái đầu quái vật bay lên trời, mùi máu tanh tưởi bốc ra.
"Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, tiểu nữ xin cúi đầu cảm tạ." Ánh mắt của Kim Linh đảo qua trên mặt Lâm Hiên, đáy mắt mơ hồ hiện lên tia kinh nghi nhưng rất nhanh tan biến.
Lâm Hiên cười cười, xem ra tiểu nữ tử này cũng không phải ngây ngốc, bất quá trước kia được Kim lão quái cưng chiều quá làm hư hỏng, trở nên kiêu ngạo không biết tôn trọng trưởng bối. Tuy nhiên trải qua biến cố lần này ả đã hiểu chuyện hơn.
Vẻ mặt Lâm Hiên lạnh nhạt khoát tay nói:" Cô nương không cần kinh nghi, tại hạ quả thật có việc tìm cô nhưng không giống như lão nhân kia."
"Tiền bối nói đùa, nếu không có người ra tay tương trợ tiểu nữ đã hồn quy địa phủ rồi, đại ân cứu mạng như phụ mẫu tái sinh, người có yêu cầu gì cứ việc phân phó." Vẻ mặt Kim Linh trở nên cung kính, trải qua biến cố lần này ắt học được lễ nghi không nhỏ.
"Tại hội trao đổi cô nương từng lấy ra một cái hộp gỗ." Lâm Hiên trầm ngâm nói.
"Tiền bối cũng muốn trứng của tam đầu kim mãng sao? Không có vấn đề, vãn bối nguyện đền ân cứu mạng."
"Không, cô nương đã hiểu lầm." Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút tiếu ý:" Cô nương từng nói muốn đổi nó lấy một bình thượng phẩm Trúc Cơ đan, cô xem qua có phải là vật này không."
Lâm Hiên vừa nói vừa bấm tay bắn ra, chỉ thấy một viên đan dược như hạt đậu bay vụt tới.
Thiếu nữ ngẩn ngơ, theo bản năng đưa tay chụp lấy. Mở bàn tay ra là một viên đan dược tỏa ra hương thơm ngát thấm động lòng người, khiến người thần thanh khí sảng.
Vẻ mặt của Kim Linh vô cùng đặc biệt, đầu tiên là đờ người ra, sau đó tiếp theo khuôn mặt giãn ra rồi bộc phát vẻ vui mừng như điên.
Là phúc không phải họa là họa không tránh khỏi, cổ nhân nói thật không sai.
"Tiền bối, đan dược này người còn không?"
Thanh âm của thiếu nữ có chút run lên, thật sự là đi mòn thiết hài tìm không thấy nhưng theo những gì cổ tịch, đoạn mạch chi thể muốn Ngưng Đan thành công ít nhất phải có một lọ thượng phẩm đan.
"Đương nhiên là còn" Trên mặt Lâm Hiên cười nhạt, bàn tay vừa lật trong lòng bàn tay đã xuất hiện một cái bình ngọc, mở ra nắp bình bên trong đều toàn là đan dược trắng như tuyết.
Kim Linh mừng rỡ vội vàng lấy tay tìm vào túi trữ vật bên hông, đem cái hộp gỗ màu tím lấy ra đưa cho Lâm Hiên, trong đôi mắt tràn đầy hi vọng.
Lâm Hiên mở nắp hộp đem cái trứng thú kia lấy ra trong mắt lộ một tia dị sắc rồi thản nhiên nói:"Trứng đầu thủ kim mãng quả nhiên bất phàm song với Lâm mỗ lại không có tác dụng gì cả."
"Cái gì?"
Kim Linh ngẩn ra trong lòng khẩn trương, thật vất vả mới tìm thấy hy vọng Ngưng Đan nàng làm sao có thể buông xuôi:" Tiền bối không cần trứng thú sao, cái này chính là tam đầu kim mãng xà."
"Không cần tốn nhiều lời, yêu thú này đối với ta vô dụng." Lâm Hiên không chút do dự khoát tay ngăn lại.
"Vậy tiền bối...."
Kim Linh cũng không ngây ngốc, đối phương không cần trứng thú thì khẳng định là có mục đích khác.
Nghĩ đến đây trong lòng nàng có chút thoải mái, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng thành khẩn:" Tiền bối có gì phân phó, chỉ cần tiểu nữ có thể làm được tuyệt không thoái thác."
Nhưng Lâm Hiên lộ vẻ suy tư nhìn hộp gỗ trong tay, thả thần thức ra cẩn thận xem xét.
Kim Linh cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng không dám mở miệng nhiều lời.
Hộp gỗ kia chính là do Tử Liên Thụ chế tạo thành.
Mặc dù là kỳ thụ này chỉ có ở nơi Ly Tuyến Phong chỗ nàng nhưng bất luận thế nào cũng không thể xem là thần mộc được.
Phía trên chỉ phát ra một chút yêu khí, đồng thời cứng rắn hơn phàm mộc một chút, chỉ là tài liệu luyện chế hạ phẩm Linh Khí mà thôi, vị tiền bối tu vị Ngưng Đan kỳ này tại sao lại xem trọng nó?
Qua một tuần Lâm Hiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên:" Loại mộc chế tác cái hộp này cô nương còn không?"
"Đương nhiên rất nhiều." Trong lòng Kim Linh mặc dù mơ hồ nhưng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc vậy:"Đây là Tử Liên Mộc tại Ly Tuyến Hạp chúng ta có rất nhiều."
"Ồ?" Ánh mắt của Lâm Hiên đầy vẻ vui mừng:" Rất tốt, loại mộc này đối với ta có tác dụng rất lớn, có thể dùng trao đổi đan dược với ta được không."
"Không có vấn đề, tiền bối cho dù muốn mấy ngàn gốc cũng có thể."
Thiếu nữ vô cùng mừng rỡ vội vàng đáp ứng. Tử Liên Thụ nếu như mang đến phường thị, một gốc cây nhiều nhất chỉ đổi được hai khối tinh thạch, thân là tôn nữ của Kim lão quái, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên nàng có thể làm chủ:" Tiền bối có thể cùng nữ tử trở về không."
Nếu đã có đan dược, Mang Sơn đại hội đối nàng cũng không còn hấp dẫn gì.
"Cái này không được rồi, trong phường thị Lâm mỗ còn muốn thu thập vài thứ, như vậy đi, chờ đại hội kết thúc ta tự nhiên sẽ đi Ly Tuyến Hạp tìm cô."
Trong mắt Kim Linh hiện lên một tia thất vọng nhưng hiển nhiên cũng không dám miễn cưỡng, nhìn thoáng qua đan dược Lâm Hiên sau đó mới nói:"Vâng, khi đó vãn bối nhất định sẽ đợi ở Ly Tuyến Hạp, đa tạ ân cứu mạng của tiến bối."
"Việc này không cần bàn thêm, cô nương đem phương vị của Ly Tuyến Hạp nói lại cho ta."
"Được."
Kim Linh gật đầu, từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản đem thần thức nhập vào trong. Ly Tuyến Hạp quả thật chỗ hẻo lánh, cẩn thận đem phương vị khắc vào.
Lâm Hiên tiếp nhận ngọc giản. Kim Linh lại nghĩ ngợi một chút từ bên hông lấy một cái túi thơm đưa cho hắn nói:" Tiền bối, tiểu nữ lần này vội vàng không có mang theo tín lệnh phù, song cái túi thơm này đệ tử tệ phái ai cũng biết, nếu lúc tiền bối đến Ly Tuyến Hạp gặp trở ngại thì có thể lấy ra giải trừ phiền phức "
Lâm Hiên gật đầu đem vật đó cất vào trong túi trữ vật:" Cô nương yên tâm, đợi chuyện này kết thúc, Lâm mỗ nhất định sẽ đến tìm cô."
"Được, vậy chúc tiền bối thuận buồm xuôi gió, tiểu nữ xin chờ ở tệ phái." Kim Linh hết sức nhu thuận mở miệng.
Lâm Hiên xoay người sang chỗ khác, cả người nổi thanh quang hóa thành một đạo kinh hồng nhanh như tia chớp bay về phía chân trời.
Về phần Kim Linh tiên tử vẫn kinh ngạc đứng tại chỗ, sau đó mới độn quang rời đi khôi phục lại yên tĩnh nơi đây.
"Thiếu gia, ngươi tại sao lại bỏ ngọc lấy gùi. Tử Liên Mộc này là cất dấu bí mật gì?"
Vẻ mặt Nguyệt nhi tò mò, giao dịch lần này có vẻ hết sức hoang đường.
"Ha ha, ta làm như vậy tất nhiên là có lý nhưng không nói cho nàng" Lâm Hiên tâm tình không tệ nổi hứng trêu chọc.
"Đáng ghét lại khi dễ người ta, nô gia thật sự ngạc nhiên đó" Thanh âm của Nguyệt nhi vừa ngọt lại vừa mềm, với định lực của Lâm Hiên mà trống tim đập liên hồi chống đỡ không nỗi. Tiểu nha đầu rõ ràng không có tu luyện qua mị thuật, sao càng ngày lại trở nên lợi hại như vậy:"Được rồi Nguyệt nhi, không cần làm căng, chuyện này nói tiếp sẽ phí lời. Một lát nữa nàng sẽ biết." Lâm Hiên thầm chột dạ.
Nữ sắc chính là cương đao bào mòn cốt cách, Lâm Hiên phát hiện định lực của bản thân với tiểu nha đầu ngày càng kém a…
"Ưm!" May là tiểu nha đầu cũng nghe lời, không có tiếp tục làm nũng.
Lâm Hiên lúc này mới bình khí ngưng tức đem tạp niệm nén xuống, độn thuật của hắn dĩ nhiên là vô cùng nhanh, sau thời gian một tuần trà đã về tới Nghênh Tân Các.
Nữ tu gọi là Hạnh nhi đang ngồi trên ghế ngoài phòng, trong tay cầm một quyển đan thư, thấy Lâm Hiên trở về vội vàng cung kính đứng lên thi lễ.
"Ngươi còn học đan thuật sao?" Ánh mắt Lâm Hiên vừa chuyển, trên mặt có chút hiếu kỳ:
"Khiến tiền bối chê cười vãn bối tư chất thấp kém, chỉ có thể học một ít thứ hỗn tạp mà thôi, có lẽ trên tu tiên đạo còn có chút thu hoạch." sắc mặt Hạnh nhi ửng đỏ nhỏ giọng giải thích.
"Ý tưởng không kém nhưng bách nghệ tu tiên không phải vừa học là thông, thực ra phương pháp này không hiệu quả với Linh Động kỳ." Lâm Hiên gật đầu.
"Vâng, vãn bối xin thụ giáo."
Nhìn bộ dạng thiếu nữ đáng thương này, Lâm Hiên vươn tay ra vỗ túi trữ vật đem hai khối tinh thạch cùng bảy tám viên tẩy tủy đan lấy ra:"Đây là thù lao của ta cho ngươi hôm nay."
Thiếu nữ đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo là vui mừng như điên, vội vàng khom người hành lễ:" Đa tạ tiến bối ban thưởng. Hạnh nhi nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Cũng khó trách nàng kích động như thế, với Hạnh nhi thì vừa rồi có giá trị vô cùng xa xỉ, Chuyên trách của nàng đương nhiên là phải tìm hiểu tin tức hội giao dịch. Món thù lao này có thể xem là vô cùng lớn, tiền bối quả thật vô cùng hào phóng.
Trong lòng nàng vừa kích động đồng thời cũng hạ quyết tâm, tại Mang Sơn đại hội nhất định phải tận tâm tận lực, nếu đối phương cao hứng không chừng còn có chỗ tốt cho nàng.
"Thiếu gia, ngươi thật đúng là hẹp lượng, chỉ cho người ta có hai khối tinh thạch." Âm thanh của Nguyệt nhi truyền vào tai, đương nhiên thời khắc này nàng đang cùng Lâm Hiên giao tiếp thông qua thần thức.
"Nha đầu ngốc, nàng thì biết cái gì, ta cũng không phải là mở thiện đường, trước mặt thị không cần phô trương quá mức."
"Hứ!" Nguyệt nhi không hề nói nữa, đương nhiên đối với cách khiển người của Lâm Hiên thì có chút bội phục.
Lâm Hiên khoát tay nói:"Lâm mỗ có việc muốn bế quan mấy ngày, khi Mang Sơn đại hội bắt đầu thì tới thông tri cho ta."
"Vâng." Thiếu nữ liền ôn nhu thi lễ.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, chậm rãi tiến vào trong phòng nhưng rất nhanh như nhớ tới điều gì đó liền dừng lại.
"Tiền bối còn có gì phân phó." Hạnh nhi hết sức nhu thuận mở miệng.
Lâm Hiên quay đầu lại nhìn quyển đan thư trong tay nàng:" Vật trong tay ngươi có thể tạm thời cho ta mượn không."
"Tiền bối nói thứ này?" Thiếu nữ ngẩn ngơ, trên mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy."
"Đương nhiên, tiền bối cần cứ việc lấy đi." Thiếu nữ vội vàng đi tới cung kính đưa cho Lâm Hiên trong lòng không khỏi mơ hồ. Cuốn Đan Đạo Nhập Môn thấp kém này có thể tùy ý mua được ở phường thị, với tu vị của Lâm tiền bối này sao lại có hứng thú với loại đan thư này.
Thấy bộ dạng khó hiểu nhưng lại hết sức nhu thuận của nàng, Lâm Hiên cười cười tiêu sái tiến vào lầu các.
Sau khi đi vào Lâm Hiên đem cửa phòng đóng lại, lật tay một cái xuất hiện một cái phù triện màu xanh.
Một tòa tiểu lầu các hiển nhiên không thích hợp bố trí khí cụ bày trận, loại trận phù đơn giản này lúc nhàn hạ Lâm Hiên đã luyện chế không ít.
Sau khi bố trí cấm chế xong Lâm Hiên lại thả thần thức, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng rồi ngồi xuống bồ đoàn chậm rãi mở đan thư.
Đúng như theo lời Hạnh nhi, đây chỉ là một quyển kỹ nghệ luyện đan nhập môn, với kiến thức uyên bác của hắn tự nhiên có thể dễ dàng linh ngộ.
Chỉ gần thời gian một bữa cơm hắn đã xem xong.
Gấp cuốn đan thư lại trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, quả nhiên hắn phỏng đoán không sai. Luyện đan thuật của Yêu Linh Đảo với U Châu và Thất Tinh Đảo Vân Hải đều có những điều khác nhau rất lớn.
Trong này có ghi lại mấy chục phương đan dành cho tu sĩ cấp thấp hắn chưa từng nghe nói qua, nguyên liệu phần lớn là lông da xương cốt yêu thú.
Lâm Hiên nhắm hai mắt lại, ý niệm trong đầu liên tục chuyển động, đây là một đầu mối không tệ. Chờ Mang Sơn hội giao dịch bắt đầu xem có thể thu được các phương đan dành cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play