Nhưng chấn động linh lực của song phương đều quá yếu, có lẽ chỉ là cấp bậc Ly Hợp mà thôi.
Loại trình độ này, Lâm Hiên quả thực không có một chút hứng thú nhúng tay vào. Tuy với tính cách của hắn, sẽ không quan thèm để ý người khác nói mình ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng biết đâu vì hành động này mà làm bại lộ thân phận của mình.
Hắn không muốn mạo hiểm.
Dù sao cũng chỉ là một đệ tử Ly Hợp kỳ mà thôi.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Lâm Hiên chuẩn bị vô thanh vô tức lướt qua bọn chúng. Với ẩn nặc thuật của hắn, cho dù gần trong gang tấc, đối phương cũng tuyệt đối không thể phát hiện được.
Mà lúc sắp vượt qua, hắn lại vì hiếu kỳ mà lơ đãng thả ra thần thức, nhanh như chớp quét tới.
Nhưng lần quét qua này lại xảy ra vấn đề.
"Là nàng?"
Lâm Hiên bỗng dừng độn quang lại.
Đúng là cơ duyên xảo hợp, quả thực không ngờ lại gặp phải cố nhân ở nơi này.
Là một thiếu phụ chừng hai bảy hai tám tuổi, toàn thân vận đồ màu đỏ, mi thanh mục tú, mặc dù không phải tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng cặp mắt to tròn đen nhánh lại linh động vô cùng.
Cho dù ở khóe mắt đã có thêm vài phần tang thương.
Nhưng Lâm Hiên chỉ liếc mắt đã nhận ra nữ tử trước mắt.
Tô Như!
Đây là Tu Tiên giả đầu tiên Lâm Hiên quen biết từ khi đặt chân đến Hàn Long giới.
Nếu không phải vì nàng cùng đám Linh Hư, Lâm Hiên chưa chắc đã tới Vân Ẩn tông.
Nhớ lại sự tình ngàn năm trước.
Lâm Hiên cùng Khổng Tước mới đặt chân tới nơi này, đã phát sinh xung đột với Viêm Lang tôn giả. Đúng thời khắc mấu chốt lại gặp phải Chân Linh Thiên Phượng. Khổng Tước bị mang đi, còn Lâm Hiên vì trúng phải dư ba của Phượng Hoàng, xương cốt toàn thân đều gãy rời, nằm trên mặt đất không thể cử động.
Sau đó bị ba người Tô Như nhận lầm là đệ tử bổn môn tham gia thí luyện mà đưa về Vân Ẩn tông.
Sau này Lâm Hiên trở thành phong chủ Kim Đan phong, vẫn chiếu cố rất nhiều cho ba người. Nhưng thời gian trôi qua, tu vi cùng thân phận ba người càng lúc càng kém xa, những cuộc gặp gỡ cũng thưa dần. Nhưng ơn huệ ngày xưa bọn hắn, Lâm Hiên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nếu là đệ tử bình thường khác gặp nạn, Lâm Hiên cũng có thể giả bộ như không biết. Nhưng đối với cố nhân Tô Nhi, hắn đương nhiên không thể bỏ mặc không cứu.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, mà chỉ một chút do dự này, tình thế của Tô Như càng trở nên nguy cấp.
Có đến ba tên Tu Tiên giả truy đuổi phía sau, thực lực từng tên lại mạnh hơn nàng không ít.
Nhờ sự chiếu cố của Lâm Hiên, cho nên Tô Như tu luyện cực kỳ nhanh chóng. Nhưng tư chất bản thân nàng lại không có gì xuất chúng, ngàn năm qua đi cũng chỉ miễn cưỡng tiến vào Ly Hợp kỳ. Mà công pháp của nàng cũng thuộc loại tương đối dễ tấn cấp, nhưng thần thông lại chẳng có gì mạnh mẽ. Nếu không phải độn thuật có chỗ huyền diệu, nói không chừng đã sớm vẫn lạc.
Đối mặt với ba gã địch nhân truy đuổi không ngừng, nàng thực sự đã hết cách xoay chuyển. Nhất là trong ba tên địch nhân có một Yêu tộc xấu xí, sau lưng mọc ra hai cái cánh dơi. Tốc độ phi hành cực kỳ nhanh chóng, gần như trong khoảnh khắc sẽ bắt kịp nàng.
"Đáng giận!"
Mắt thấy không có cách nào trốn thoát, nàng khẽ cắn răng, đem độn quang ngừng lại, vươn tay tế ra một kiện bảo vật, muốn dốc sức liều mạng cùng bọn chúng.
Nhưng đúng lúc này, ánh sáng bạc lóe lên, giữa không trung xuất hiện một sợi tơ vô cùng mỏng manh. Chỉ lóe lên vài lần đã dễ dàng lấy đầu ba tên truy binh.
Biến cố như vậy, nói là từ địa ngục đến thiên đường cũng chưa đủ.
Một khắc trước còn ôm quyết tâm dốc sức liều mạng, một khắc sau đã biến nguy thành an. Hai con mắt hữu thần trừng lớn, trong nhất thời, nàng không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nàng rốt cục cũng là Tu Tiên giả đã sống hơn ngàn năm, hơi suy nghĩ một chút đã kịp phản ứng.
Vén áo hướng về bốn phía thi lễ, trên mặt tràn đầy cảm kích: "Không biết vị tiền bối nào xuất thủ tương trợ, tiểu nữ Tô Như xin cúi đầu cảm tạ."
"Ha ha, không cần đa lễ."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy linh quang lóe lên, thân ảnh Lâm Hiên đã hiện ra cách đó chừng mười trượng.
"Là Lâm sư thúc...Không, sư tổ, Như nhi bái kiến Thái Thượng trưởng lão."
Nàng quá mức sợ hãi, nhưng trong lòng còn thêm vài phần vui mừng.
"Không cần như thế." Lâm Hiên thở dài. Mặc dù thân phận quả thực không thể so sánh nổi, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một đoạn tình cảm cố nhân.
Sau đó lông mày Lâm Hiên nhíu lại.
Vừa rồi chỉ là dùng thần thức đại khái đảo qua, bây giờ quan sát thật kỹ, mới phát hiện những vết thương quả thực không hề nhẹ.
Toàn thân loang lổ vết máu.
Cánh tay trái nâng gần như không thể cử động, xem ra đã bị pháp bảo nào đó đánh trúng một kích rất mạnh. Cho dù là Tu Tiên giả, đắp thêm linh đan dược liệu, cũng phải tu dưỡng nhiều năm mới có thể bình phục hoàn toàn.
"Lại khiến sư thúc chê cười rồi."
Thấy Lâm Hiên dò xét toàn thân, Tô Như đỏ mặt, có chút bất an nói.
"Tại sao lại thụ thương nặng như vậy, tình hình ở khoáng mạch đã nguy cấp như thế, hẳn là ngươi phải trải qua không ít trận chém giết thảm liệt mới tới được đây?"
Nhãn lực Lâm Hiên khỏi phải nói, vừa thấy thương tích của nàng, giống như cảm thán mà hỏi một câu.
Lời còn chưa dứt, nước mắt Tô Như đã ào ào chảy ra.
Nhịn không được mà nức nở thành tiếng: "Sư tổ, vì đầu khoáng mạch này, bổn môn đã vẫn lạc hơn vạn Tu Tiên giả. Ngay cả hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng bị vây khốn, chẳng biết sẽ ngã xuống lúc nào."
"Hai vị Thái Thượng trưởng lão? Chẳng lẽ Long sư huynh cùng Lâm sư tỷ đều đã vẫn lạc?" Lâm Hiên quá kinh hãi. Thực lực hai người so với hắn quả thực không đáng nhắc tới, nhưng cũng đều là Phân Thần kỳ, đáng ra không thể dễ dàng vẫn lạc như vậy.
"Không, hai vị sư tổ chỉ là bị khốn trụ, nhưng địch nhân quá đông, hiện tại đang vô cùng nguy cấp."
Tô Như khóc thành tiếng, nức nở nói: "Bị vây khốn còn có hơn ngàn đệ tử bổn môn, hai vị sư tổ hấp dẫn sự chú ý của đối phương để cho mỗi người chúng ta phá vòng vây. Như nhi cũng là vận khí không tệ, cho nên mới có thể trốn tới đây, còn những đồng môn khác thì mười không thoát nổi một..."
Tô Như nói đến đây, không nhịn được mà càng khóc to hơn. Dưới sự kích động thất thố, lại hướng về phía Lâm Hiên quỳ xuống, cuống quýt dập đầu: "Thỉnh sư tổ đại phát từ bi, đến nơi bị chiếm đóng cứu lấy đồng môn sư huynh đệ."
Thấy nàng bi thiết như vậy, Lâm Hiên cũng không khỏi động lòng.
Từ một điểm có thể thấy toàn cảnh, từ biểu hiện thất thố của nàng, cũng có thể thấy được tình cảnh bôn môn đã trở nên nguy cấp đến mức nào.
Trong nội tâm Lâm Hiên không khỏi nổi lên một cỗ nộ khí.
Dù sao ngọn nguồn sự việc, có thể nói là bởi hắn mà ra.
Trước mắt tu sĩ bổn môn bị liên minh ba phái đến mức chật vật không chịu nổi. Tổn thất sinh mạng càng là thảm trọng đến cực điểm. Trong lòng Lâm Hiên sao lại không phẫn nộ cho được?
Nhưng dù sao tâm tính hắn cũng vô cùng ổn trọng. Nộ thì nộ, bất quá biểu hiện bên ngoài vẫn như thường, thanh âm lại càng bình tĩnh đến tột đỉnh.
Khiến cho người nghe có cảm giác như không hề phát sinh bất cứ việc gì.
"Như nhi."
"Có đệ tử."
Tô Như ngẩng đầu, trong ngữ khí có vài phần kinh ngạc, dường như bị vẻ bình tĩnh của Lâm Hiên hù dọa.
Nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống, biểu lộ vẫn cung kính như trước.
"Ngươi có dám cùng ta trở về hay không?"
"Trở về?" Tô Như ngẩn ngơ.
"Đúng vậy, lại một lần nữa xông vào núi đao biển lửa, giải cứu chúng đồng môn. Như nhi, ngươi có dũng khí này hay không?" Thanh âm Lâm Hiên vẫn vô cùng bình thản, dường như điều hắn đang nói chỉ là việc cỏn con.
"Đệ tử nguyện ý. Đừng nói là núi đao biển lửa, cho dù mười tám tầng địa ngục. Chỉ cần có thể cứu được chúng đồng môn, Như nhi quyết không mảy may do dự." Tô Như dập đầu một cái, lời nói như chém đinh chặt sắt.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa?" Lâm Hiên lại kỳ quái hỏi thêm một câu.
"Nghĩ kỹ rồi." Tô Như không hề do dự đáp.
"Tốt, dẫn đường đi, chúng ta cùng quay lại giải cứu chúng đồng môn."
Lời còn chưa dứt, toàn thân Lâm Hiên đã nổi lên thanh mang. Nhẹ nhàng cuốn lấy Tô Như rồi hướng về phía xa bay vút đi. Rất nhanh đã biến mất nơi chân trời.
....
Khoảng cách mấy vạn dặm, đối với Lâm Hiên chỉ như chớp mắt.
"Sư tổ, chính là chỗ đó."
Kỳ thực không cần Tô Như chỉ đường, với thần thức của Lâm Hiên, sớm đã cảm giác được khí tức đấu pháp tại đây. Chỉ thấy phía trước, bên trong một sơn cốc chợt lóe lên linh quang, từng cột sáng phóng thẳng lên trời, tiếng bạo liệt, tiếng gào thét không dứt bên tai. Hàng ngàn tu sĩ đang đấu pháp kịch liệt.
Trong đó, phía có nhân số ít hơn là Tu Tiên giả Vân Ẩn tông, ước chừng chỉ có hai ba trăm người. Mà đệ tử liên minh ba phái lại nhiều hơn tới mấy lần.
Do đó, đệ tử Vân Ẩn tông đương nhiên không ngăn cản nổi.
Gần như từng người đều phải đối mặt với sự vây công của mấy tên tu sĩ cùng giai. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tình thế đúng là vô cùng nguy cấp.
Lâm Hiên nhướng mày, thần thức đảo qua, nhưng lại không tìm thấy hai vị Thái Thượng trưởng lão. Chính xác mà nói, tu sĩ trong sơn cốc này tu vi đều không cao lắm, đa phần là Nguyên Anh kỳ, Ly Hợp cũng chỉ lác đác vài tên, thậm chí còn có một phần nhỏ là Ngưng Đan kỳ cũng đang liều mạng chém giết.
Lâm Hiên nhíu mày.
Mặc dù chỉ là đám đệ tử cấp thấp, nhưng nhân số cũng đã đạt đến hơn hai trăm. Chính mình không thể bỏ mặc.
Thôi được, trước hết cứ giải cứu bọn chúng đã.
Vì vậy, sau một thoáng do dự, Lâm Hiên liền chuyển hướng, bay về phía sơn cốc.
Mà hắn không nhận ra, Tô Như bên cạnh thấy hắn thực sự bay về phía sơn cốc thì trong mắt ẩn ẩn hiện lên vẻ giãy dụa. Bất quá chỉ là lóe lên tức thì mà thôi, rất nhanh đã bị vẻ kiên quyết thay thế, giống như không có gì xảy ra.
Đã quyết định cứu người, Lâm Hiên không cần ẩn giấu nữa, trực tiếp nghênh ngang bay qua.
Oanh! Nguồn truyện: Truyện FULL
Không hề có động tác dư thừa, chỉ đem linh áp thả ra, những Tu Tiên giả ở đây mạnh nhất cũng không quá Ly Hợp kỳ, sao có thể chống đỡ được. từng tên lập tức lảo đảo không vững.
Vốn tràng diện đang cực kỳ kịch liệt, bởi vì biến cố ngoài ý muốn này mà tất cả đều dừng lại.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, trông thấy Lâm Hiên là cường giả Phân Thần kỳ, tu sĩ Vân Ẩn tông không reo hò vui mừng, mà liên minh ba phái cũng chẳng tỏ vẻ hoảng sợ.
Phản ứng như vậy quả có chút kỳ lạ.
Lâm Hiên nhíu mày, dường như cảm giác được điều gì không ổn. Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, đột nhiên phát sinh một màn khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong mắt Tô Như bên cạnh hiện lên vẻ tàn khốc, đột nhiên búng tay một cái, lệ mang lóe lên, mộ đám sợi tơ màu đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bay đến trước mặt Lâm Hiên.
Bành!
Sau khi nổ tung liền biến thành một đoàn khói đen tanh tưởi. Lâm Hiên căn bản không thể tránh thoát, toàn thân bị bao khỏa bên trong.
Minh Hà chi độc!
Thanh âm giống như gặp phải ác mộng của Lâm Hiên vang lên.
"Đúng vậy, đúng là Minh Hà chi độc, một trong thập đại kỳ độc của Âm Ti giới. Lâm đạo hữu quả nhiên kiến thức uyên bác, chỉ liếc mắt đã nhận ra tiểu lễ vật mà bổn tông chủ đích thân chuẩn bị cho ngươi. Ha ha, mùi vị thế nào, hiện tại nếu dứt khoát bó tay chịu trói, với uy danh của đạo hữu, chúng ta sẽ không bắt ngươi phải chịu quá nhiều đau khổ."
Tiếng cười cạc cạc quái dị vang lên, cách đó vài chục trượng, xuất hiện một nam tử toàn thân bao phủ bởi áo choàng đen. Không thể thấy rõ khuôn mặt, thậm chí tuổi tác cũng khó mà đoán được. Với cách ăn mặc cùng trang phục kỳ lạ như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tu sĩ đẳng cấp cao của Linh Quỷ tông.
Mà kẻ trước mắt, thân phận càng không bình thường, chính là tông chủ đương nhiệm Linh Quỷ tông.
Minh Hà chi độc cũng chính là trấn tông chi bảo của bọn hắn. Vì đối phó Lâm Hiên, lần này coi như đã tận hết sức lực.
"Không tệ, không tệ, nếu đạo hữu nguyện ý rời khỏi Vân Ẩn tông, đến Thái Huyền môn chúng ta đảm nhiệm chức khách khanh trưởng lão. Không chỉ có thể hóa giải tai ương hiện tại, hơn nữa hết thảy đãi ngộ tuyệt đối hơn xa so với những gì nhận được ở Vân Ẩn tông."
Lại một thanh âm bình thản truyền đến, người nói chuyện chính là lão giả từ mi thiện mục, tiên phong đạo cốt. Trông bề ngoài chẳng khác Thần Tiên trong truyền thuyết là bao.
Trong ngữ khí lại tràn ngập vẻ dụ hoặc.
Tông chủ Linh Quỷ tông nhướng mày, không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt, Thiên Ẩn chân nhân rõ ràng lại mở miệng lôi kéo Lâm Hiên. Điều này trước đây bon hắn chưa từng thương lượng qua, muốn làm ngư ông đắc lợi sao?
Chủ ý đúng là không tệ, nhưng đời nào lại để cho hắn đạt được mục đích.
Tông chủ Linh Quỷ tông hung ác nghĩ, bất quá hắn cũng không lập tức phản bác, cứ xem diễn biến rồi định đoạt sau. Dù sao đối phương là Đại trưởng lão Thái Huyền môn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn trở mặt với lão.
Nhưng Lâm Hiên lại không trả lời vấn đề của lão, thanh âm tràn ngập thống khổ vang lên, bên trong còn mang theo vài phẫn phẫn nộ: "Vì cài gì, ngươi vì cái gì mà bán đứng ta?"
Khỏi phải nói, người hắn đang chất vấn là Tô Như. Nàng động thủ đánh lén Lâm Hiên, đồng thời nhanh như chớp kích phát một tấm phù dấu trong tay áo, Thuấn Di, trốn tới phía xa cách đó tới hơn ngàn trượng.
Sắc mặt Tô Như lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt Lâm Hiên khiến nàng vô cùng bất an. Nhưng rất nhanh, nàng cắn chặt răng: "Chuyện đã tới nước này, còn gì để nói nữa, đúng vậy, là ta bán rẻ sư tổ ngươi."
"Vì cái gì, là bọn hắn bức bách ngươi sao?" Lâm Hiên dường như tỉnh táo lại một chút, nhưng thanh âm vẫn thống khổ vô cùng. Minh Hà chi độc, với tư cách là một trong thập đại kỳ độc của tam giới, đâu phải thứ có thể chơi đùa.
"Bức bách? Cũng không thể nói như vậy. Đúng là ta bị người của Thái Huyền tông bắt sống, nhưng tính kế với người, lại là do chính ta tự nguyện ý."