Tiểu nha đầu mủm mỉm cười, sau đó bàn tay trắng như ngọc khẽ run lên, một hạt đan dược trắng như tuyết, ôn nhuận như ngọc, sáng long lánh bay vút ra.

"A?" 

Lâm Hiên tỏ vẻ hứng thú đưa tay bắt lấy hạt đan dược của Hương Nhi rồi hơi ngửa đầu nuốt luôn vào bụng.

Hành động không hề có một chút do dự, khiến ngay cả tiểu hồ ly hay nghịch ngợm nhìn thấy cũng hơi bất ngờ, không nhịn được mà ấp úng mở miệng: "To con, ngươi ... ngươi không sợ ta hạ độc sao?"

"Nha đầu ngốc, ngươi dám hả?" Nét mặt Lâm Hiên rất bình thản, tươi cười nói.

"Ta ..." Với tính cách nghịch ngợm của Hương Nhi mà khi nghe xong câu này, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

"Hương Nhi của ta từ trước đến nay rất ngoan ngoãn mà." Lâm Hiên mỉm cười nói.

Lời nói thân mật như vậy khiến cho tiểu nha đầu đỏ ửng mặt: "Nói bậy, ai là Hương Nhi của ngươi?" Lời phản bác này nghe ra thì có vẻ kiên quyết, thế nhưng ngữ khí lại cho thấy đa phần chỉ là hờn dỗi mà thôi.

"Không phải sao?" Lâm Hiên gãi gãi đầu, mặt lộ nét giảo hoạt: "Ta còn nhớ rõ, hình như có một tiểu hồ ly hay chơi chung với Nguyệt Nhi. Khi Nguyệt Nhi ném ra một hạt Hồ Đào, nàng chạy đến ngay lập tức. Ta còn nhớ rằng nàng phải ..."

"Này …!" 

Lâm Hiên còn chưa nói hết câu, tiểu nha đầu đã nổi cáu: "Tên to con ngươi thật lớn gan, dám lợi dụng mà ví ta như chó con hả!"

Nàng nói xong liền giương nanh múa vuốt đánh Lâm Hiên, đáng tiếc là Lâm Hiên đã có chuẩn bị, đoán trước được tiểu nha sẽ phản ứng như vậy. Ánh sáng xanh trên người ngưng tụ chói mắt, dùng tốc độ cực nhanh chạy mất.

"Đừng có chạy!" Hương Nhi đương nhiên là không chịu buông tha, cũng tăng tốc mà đuổi theo: "Rõ ràng dám mắng bổn công chúa là đồ chó con, nếu như hôm nay không làm cho ngươi phải khóc mà xin ta, nói không chừng ngươi còn tưởng rằng bổn công chúa dễ bị bắt nạt!"

"Haha, Lâm mỗ sẽ không đánh trả, ngươi có bản lĩnh thì cứ đuổi kịp ta rồi tính." Lâm Hiên mỉm cười, thanh âm mang theo ý trêu chọc.

"Ngươi ..."

Thấy Lâm Hiên chẳng những không nhận lỗi mà lại còn kiêu ngạo như vậy, Hương Nhi cực kỳ tức giận, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, cắm đầu đuổi riết không tha.

Tốc độ của nha đầu kia cũng thật là nhanh chóng. Ngàn năm không gặp, tiểu hồ ly khi xưa hôm nay đã là Yêu tộc Phân Thần kỳ.

Lâm Hiên tự xét bản thân tấn cấp đã là vô cùng nhanh chóng, nhưng mà so với nha đầu kia thì vẫn thua kém một chút.

Cũng khó trách là như vậy, ai bảo bản thân Hương Nhi lại là thiên tài, vừa sinh ra đã có sẵn ba cái đuôi. Thiên tư cỡ này của Tiểu Tuyết Hồ, có lẽ còn chưa được gọi là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng cũng tuyệt đối là kinh thế hãi tục.

Lại nói đến chuyện khi Yêu Linh đảo trải qua không gian loạn lưu mà đi vào Linh giới, chuyện này tuy là cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng ai dám nói đó không phải là kỳ ngộ?

Dù sao các loại tài nguyên ở Linh giới, không kể là nồng độ Yêu khí hay là các loại Thiên tài Địa bảo, Yêu Linh đảo hầu như không thể nào so bì được.

Vì vậy chỉ với ngàn năm ngắn ngủi, Tiểu Tuyết Hồ nghịch ngợm này đã đạt được thành tựu mà vô số Tu Tiên giả mơ ước cả đời. Khi xưa tu vi nàng cũng chỉ tương đương với Trúc Cơ kỳ, sau ngàn năm, hôm nay đã trở thành Yêu tộc Đại năng Phân Thần kỳ.

Tiểu công chúa Tuyết Hồ tộc rất mạnh, nhưng Lâm Hiên nào phải kẻ yếu, nếu chỉ tính tốc độ độn quang thì bất kể thế nào, Hương Nhi vẫn thua kém một chút.

Đã có mấy lần sắp sửa đuổi kịp thì bỗng nhiên Lâm Hiên lại tăng tốc, rõ ràng là hắn không dùng toàn lực, giống như đang đùa bỡn, khiến cho Hương Nhi càng thêm nổi giận.

"To con, nếu còn không xin lỗi, ngươi … ngươi sẽ phải hối hận."

Giọng nói thanh thúy vang lên tựa như tiếng chim sơn ca rất êm tai. Sau đó thân thể mềm mại của Hương Nhi bỗng nhiên được bao phủ trong một tầng sương mù màu hồng phấn, một con Tiểu Tuyết Hồ sáu đuôi với bộ lông trắng tinh mềm mại như gấm, ấm áp như ngọc, cực kỳ xinh đẹp xuất hiện. Sau khi nàng há miệng phun ra một đoàn Yêu hỏa màu hồng phấn bao phủ toàn thân, tức thì linh quang lập loè chớp nháy không ngừng.

Sau mỗi lần linh quang chớp động, tiểu nha đầu đã dịch chuyển ra xa thêm mấy ngàn trượng, đây nào phải độn thuật huyền diệu, mà chính là một thần thông không gian.

Lâm Hiên rất kinh ngạc, người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, thật đúng là mình đã xem nhẹ nha đầu kia rồi.

Vui đùa không thể quá trớn, Lâm Hiên vốn đã có ý chịu thua, nhưng giờ khắc này lại thay đổi ý định, hắn muốn xem thử thực lực của Hương Nhi cuối cùng là như thế nào.

Nghĩ vậy, Lâm Hiên lập tức thực hiện ý định, thân hình lóe lên, sau khi không gian đột ngột chấn động một cái thì thân hình hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

Cửu Thiên Vi Bộ!

Sau một khắc, Lâm Hiên lại hiện ra ở không trung cách xa mấy ngàn trượng phía trước.

Cứ thế, hai người bắt đầu dùng thần thông mà rượt đuổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một chén trà mà hai người đã chạy đuổi được mấy vạn dặm.

"Nếu vẫn còn tiếp tục trò này có lẽ sẽ thực sự chọc giận nha đầu kia, chẳng qua hiện giờ nếu có chịu thua thì tám chín phần mười là nàng cũng sẽ không chịu buông tha."

Thôi đã đâm lao thì phải theo lao vậy. Lâm Hiên vừa để ý cử động của tiểu hồ ly ở đằng sau vừa theo thói quen mà thả thần thức ra. Đột nhiên lông mày hắn khẽ nhíu, thân hình đang định dịch chuyển bỗng dừng lại.

Cũng vì vậy mà sau mấy cái lập loè thì Hương Nhi đã đuổi kịp hắn, tiểu nha đầu tuy rằng giận dữ nhưng cũng không có giương nanh múa vuốt nhào ngay tới. Nàng dù sao cũng không còn là đứa trẻ ngây ngô khi xưa, tuy rằng có nghịch ngợm nhưng cũng có mức độ, tùy lúc tùy nơi.

Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Hiên, nàng cũng đã nhận ra có chuyện không ổn, bởi vậy cũng bắt đầu thả thần thức ra.

Thiên Địa nguyên khí phía trước chấn động vô cùng kịch liệt, tiếp đó một đoàn khí xám, một vùng mây đen, và một cổ lốc xoáy mịt mờ dùng tốc độ cực nhanh, phá không bay về phía này.

Yêu khí cực kỳ dày đặc!

"To con, nhanh phát huy dược lực của Thiên Yêu đan!" Thanh âm của Hương Nhi có vẻ lo lắng, nhưng mà chuyện này cơ bản chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện.

Kinh nghiệm của Lâm Hiên phong phú cỡ nào? Chuyện đơn giản như vậy, đâu cần nàng phải nhắc chứ!

Hắn vội hít sâu một hơi, âm thầm vận chuyển Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, Linh khí toàn thân Lâm Hiên đã hoàn toàn chuyển thành Yêu linh lực. Phối hợp với hiệu quả của Thiên Yêu đan, hắn hiện giờ cũng không khác mấy so với một tên Yêu Tộc, có thể nói là vàng thau lẫn lộn.

"Hương Nhi, ngươi biết mấy tên kia không?" Lâm Hiên híp mắt nhìn chằm chằm vào một đoàn mây đen xám xịt, tốc độ của lốc xoáy kia cực kỳ nhanh chóng.

"Làm sao không biết, đây là những tên không biết phải trái của Băng Hùng tộc." Biểu lộ của Hương Nhi tràn đầy sự chán ghét, nhớ lại đám Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt Thiên Nga kia.

"Ồ, Băng Hùng tộc sao?" Lâm Hiên lộ vẻ bất ngờ, lòng thầm nghĩ thật đúng là không xảo không thành sách.

"Sao vậy to con, ngươi cũng biết chúng?" Hương Nhi tò mò hỏi. Không thể không công nhận rằng khả năng quan sát của nha đầu kia cũng rất tuyệt vời.

"Ừ, vừa rồi ta có giết một gã của Băng Hùng tộc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play