Cát Thanh nói: "Buổi tối trước hôm quay về nhà, tôi rời giường vào phòng bếp uống nước thì trông thấy Lộ Nam đi ra ngoài. Tôi tò mò nên đến gần cửa sổ nhìn theo, thấy cậu ấy đi về phía nhà ma."

"Sau đó thì sao?" Phùng Viễn xoay người hỏi.

"Không có sau đó."

"Không có?"

"Đúng vậy, tôi không phải là người quá tò mò, hơn nữa lúc đó đã khuya, tôi đang rất buồn ngủ. Trong mấy bộ phim kinh dị, chỉ cần đi theo bảo đảm sẽ bị chết xuyên tim. Tôi đâu có ngu." Cát Thanh khoanh tay, liếc mắt xem thường.

"Không đi theo sau là đúng." Trần Dương gật đầu nói.

Cát Thanh lập tức cười với cậu: "Anh Dương thật hiểu em."

"Gọi cho đàng hoàng, đừng có gọi bậy." Mao Tiểu Lỵ nói với Cát Thanh: "Tôi còn chưa gọi thân mật như vậy đó."

"Hai ta không thể so sánh." Cát Thanh vén tóc: "Tôi thích gọi thế nào thì gọi thế đó. Đúng không, anh Dương."

"Cát tiểu thư cứ gọi tên tôi đi."

"Anh Dương, anh rất khách sáo."

"Tôi kết hôn rồi."

Cát Thanh lập tức im bặt, trợn mắt nhìn Trần Dương không dám tin. Cậu không nói gì thêm mà giữ một khoảng cách, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng. Cậu cũng không cố gắng chứng minh bản thân đã kết hôn, với cậu mà nói, không cần thiết phải làm vậy.

Thế nhưng Cát Thanh cũng nhanh chóng hết ý tưởng với cậu. Cô nàng ngượng ngùng một lúc rồi lại khôi phục cảm xúc, nhưng đã giữ một khoảng cách với Trần Dương.

Cậu thấy thế lại hỏi tiếp: "Tại sao cô cảm thấy Lộ Nam không thích hợp?"

"Cậu ấy không mang giày."

Phùng Viễn và Vi Xương Bình thở dài một tiếng, không cho là đúng.

Cát Thanh tức đến khó thở: "Chuyện này không kỳ quái sao? Lúc ấy cậu ta đi ra khỏi nhà, chân không đi trên đường. Giống như một du hồn vậy."

Lúc này bọn họ mới phát hiện không đúng. Chính xác, không mang giày nghe rất bình thường, nhưng phải xem xét tình huống lúc đó nữa. Giữa đêm khuya, một mình đi ra ngoài lại không mang giày, rất kỳ quái.

"Có lẽ là... bị mộng du?" Phùng Viễn liếm liếm môi, phát hiện ngay cả hắn cũng không tin được lý do này.

Trần Dương lên tiếng: "Cô chắc chắn là hắn đi đến căn nhà ma chứ?"

"Không chắc. Nhưng đó đúng là hướng đi đến nhà ma, nói thật nhà của Lộ Nam nằm chếch gần căn nhà ma đó. Gần đó không có nhà khác, xung quanh là mấy cây hòe già, âm trầm kinh dị. Là ai thì cũng không dám nửa đêm mò đến căn nhà ma kia."

"Khoan đã, cây hòe già?"

Cát Thanh nhìn Phùng Viễn, hắn hơi sửng sốt rồi lập tức đứng dậy, đi đến ba lô đặt trong góc lấy máy chụp hình ra, vừa thao tác vừa nói: "Tôi có chụp ảnh nhà ma, đại sư nhìn xem."

Trần Dương cầm xem từng tấm, càng xem lông mày cậu càng cau chặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Mao Tiểu Lỵ nhìn xong, không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, cô hít một hơi khí lạnh: "Căn nhà ma này rất tà môn. Thế mà mấy người có thể còn sống từ đó trở về?!"

Phùng Viễn co rút khóe miệng: "Hiện tại cũng không tốt chỗ nào."

Đã bị cuốn vào, còn bị chết một người.

Trần Dương lên tiếng: "Ý của Tiểu Lỵ là theo lệ thường, mọi người không sống nổi mà rời khỏi trấn Bất Lão Truân. »

Ba người kia hoảng hồn: "Hai người nói vậy là ý gì?"

"Biết đây là cái gì không? Hòe già." Trần Dương chỉ vào bóng mờ vô cùng âm u trong ảnh chụp, đó là rừng cây hòe già che lấp mặt trời, trên nhánh cây còn có một đám quạ đen nhánh đậu trên đó.

"Hòe, cây quỷ. Là nơi cư trú yêu thích nhất của quỷ, hòe già mọc thành mảng như vậy không biết đã hấp dẫn bao nhiêu cô hồn dã quỷ rồi. Âm khí đến tận trời. Theo lý mà nói, đi dạo một vòng ở đó sẽ bị dính âm khí, bệnh nặng một trận. Mấy cậu đi một vòng ở đó mà không chết, chỉ có một lý do duy nhất."

"Lý do gì?"

"Có thứ gì đó lợi hại hơn nhìn trúng mấy người."

Đột nhiên có một giọng nói cắt ngang Trần Dương, mọi người theo tiếng vọng nhìn qua, trông thấy hai bóng người đứng ở cửa. Một trong hai người đó vừa lên tiếng.

Phùng Viễn kinh hô: "Khấu thiên sư, Độ thiên sư, hai người đã trở lại?"

Độ thiên sư.

Trần Dương nhìn qua, trông thấy hai thanh niên cao lớn, mặt mày nghiêm nghị. Người trước nhìn rất hào hoa phong nhã nhưng có chút trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, có thể thấy được là một thiên chi kiêu tử. Đó là Khấu thiên sư.

Người thanh niên phía sau cao hơn Khấu thiên sư nửa cái đầu. Trầm ổn lãnh đạm, đây là Độ thiên sư.

Họ Độ à... Trần Dương nghĩ đến điều gì đó, nhưng đập vào mắt cậu lại là một gương mặt xa lạ. Cứ nghĩ là biết, chồng cậu là quỷ soa, sẽ không xuất hiện ở dương gian, còn lấy thân phận thiên sư.

Khấu Tuyên Linh đi đến trước mặt Trần Dương, ánh mắt dừng ở bên hông cậu, không thấy thẻ bài thụ lục. Sau đó hắn lại chuyển qua Mao Tiểu Lỵ, nhìn thấy thẻ bài thiên sư cấp sáu Công lục, hắn cau mày lộ vẻ không vui.

"Khấu Tuyên Linh, thiên sư cấp ba." Hắn lấy một thẻ bài gỗ có dây tua màu đen ra, trên đó có khắc "Thượng thanh tam động ngũ lôi kinh lục".

Trông Khấu Tuyên Linh chưa đến ba mươi tuổi. Trong giới thiên sư, thăng cấp không dễ dàng gì, càng lên cao càng khó thăng cấp. Không chỉ yêu cầu đạo hạnh và công đức mà còn có hạn chế thời gian. Giới thiên sư quy định, Công thăng lên Minh Uy cần phải đủ ba năm, lên nữa là tám năm, tiếp tục là mười hai năm. Từ đó nếu không có công đức là không được thăng cấp.

Có thể nói, nếu muốn lên đến thiên sư cấp ba thì cần ít nhất mười sáu năm. Khấu Tuyên Linh còn trẻ như vậy, có thể nhìn ra hắn đã bắt đầu học đạo thuật từ nhỏ, còn là thiên phú tuyệt vời mới có thể trong mười sáu năm thăng đến Ngũ Lôi.

Qua lời nói của Mao Tiểu Lỵ, Trần Dương mới biết thì ra Khấu Tuyên Linh là truyền nhân thiên sư phương bắc. Thời kỳ Ngụy Tấn, thiên sư phát triển cực thịnh ở phương Nam và phương Bắc. Tổ sư của thiên sư phía bắc họ Khấu.

"Trần Dương."

Mao Tiểu Lỵ nói tiếp: "Mao Tiểu Lỵ, đại đệ tử đời 23 phái Mao Sơn."

Khấu Tuyên Linh nghe vậy nhếch môi, không tiếng động cười khinh thường, không phản ứng Mao Tiểu Lỵ. Trần Dương nhanh tay giữ Mao Tiểu Lỵ đang nổi giận, nhỏ giọng nhắc cô: "Một ngàn vạn!"

Cô hít sâu một hơi: "Đúng, một ngàn vạn. Dù thế nào cũng không được tức giận với mấy người này, không được tức giận với một ngàn vạn."

"Hai người đang nói gì vậy?" Khấu Tuyên Linh hỏi.

Mao Tiểu Lỵ mỉm cười: "Không có gì, chỉ là đang thương lượng xem phải tiếp xúc thế nào với súc sinh."

"Cô nói ai là súc sinh?"

"Ai trả lời thì là người đó..."

"Tiểu Lỵ!"

Trần Dương còn chưa quát lớn, bỗng nghe Độ thiên sư lên tiếng: "Chúng tôi đi ra ngoài xem xét một vòng, phát hiện vài thứ. Các cậu cũng có phát hiện, không ngại cùng bàn bạc với chúng tôi chứ."

Trần Dương chưa kịp phản ứng thì Độ thiên sư đã đi đến trước mặt cậu. Nhìn không chớp mắt, lãnh đạm trầm ổn. Cậu và hắn nhìn nhau, bàn tay đang cầm tay Mao Tiểu Lỵ dường như bị đun nóng, cậu nhanh chóng thu tay lại.

Độ thiên sư đi qua, cậu và Mao Tiểu Lỵ tách ra hai bên, không đứng gần nữa. Độ thiên sư vừa ngồi xuống liền nói với Trần Dương: "Độ Bắc."

Trần Dương mím môi ngồi cạnh hắn.

Chỗ trống bên này không nhiều, hai người đàn ông cao to ngồi vào là chật. Khấu Tuyên Linh ngồi hơi nghiêng, Mao Tiểu Lỵ ghét hắn bèn ngồi xuống một cái ghế đơn đằng xa.

Cát Thanh lên tiếng: "Thì ra mọi người không quen biết nhau."

"Cát tiểu thư cứ yên tâm, chúng tôi đều là thiên sư chuyên nghiệp." Trần Dương nói xong quay qua nhìn Độ Bắc bên cạnh.

"Ừ."

"Được rồi, vừa rồi mọi người nói có thứ lợi hại hơn theo dõi chúng tôi là có ý gì?"

Trần Dương nhìn Độ Bắc, người sau rũ mắt, không có ý chủ động giải thích. Vì thế cậu lên tiếng: "Ý trên mặt chữ, mấy thứ đó không giết mọi người vào lúc đó, hẳn là có mưu đồ khác."

Phùng Viễn sửng sốt: "Mưu đồ gì? Ý là lợi dụng chúng tôi, mưu đồ chiếm được càng nhiều hơn?"

"Đúng."

"Chúng tôi có cái gì để lợi dụng mà chúng mưu đồ chứ?"

"Thân phận của mấy người."

"Có ý gì?"

"Nếu thứ kia khoác lớp da của mấy cậu, giả làm mấy cậu rồi lợi dụng gia thế và nhân mạch của nhà cậu giết người, thì sau đó chúng càng dễ dàng che dấu thân phận, không bị quốc gia và thiên sư phát hiện."

Yêu tà hại người chắc chắn phải để lại dấu vết.

Thân phận của nhóm người Phùng Viễn chính là bùa hộ mệnh yêu tà có thể che dấu hành tung. Vi Xương Bình vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: "Vậy tại sao Lộ Nam lại chết thảm như vậy?"

Cát Thanh và Phùng Viễn cũng kịp phản ứng, đúng vậy, nếu muốn lợi dụng thân phận của bọn họ, tại sao lại dùng cách thức tàn nhẫn như vậy giết Lộ Nam.

"Không có da."

Trần Dương lạnh nhạt nói lên điểm mấu chốt mà bọn họ xem nhẹ.

Ba người trước mặt đồng loạt rùng mình một cái, thứ kia muốn lợi dụng thân phận của bọn họ, chắc chắn phải lột da bọn họ khoác lên người. Chỉ sợ ý định ban đầu của chúng chính là giả trang thành Lộ Nam đến gần bọn họ. Chỉ tiếc chúng còn chưa kịp xử lý thi thể Lộ Nam thì đã bị phát hiện. Nếu không phát hiện thi thể của Lộ Nam, vậy chẳng phải bọn họ sẽ cùng ra vào vui chơi mỗi ngày với thứ tà môn không biết là gì đó sao?

"Vậy, bây giờ... Mấy thứ kia đi theo chúng tôi từ nhà ma Mật Vân đến Hào Uyển? Có phải chúng đã khoác một lớp da, không bị ai phát hiện?"

"Không phải khu biệt thự liên tục xảy ra bốn vụ án mạng trong vòng hai tuần nay sao?"

Nói cách khác, có ít nhất bốn yêu tà đã lẻn vào khu biệt thự, nhìn bọn họ như hổ rình mồi.

"Bọn chúng cải trang thành ai?"

"Không biết." Trần Dương thản nhiên nói: "Thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng, cho dù xét nghiệm DNA cũng rất khó điều tra ra kết quả trước khi chúng hành động. Vì bọn chúng đã sống rất nhiều năm... Ít nhất lâu hơn chúng ta rất nhiều, cũng đã giết rất nhiều người. Vốn không bị phát hiện, sau khi khoác thêm lớp da người, càng không ai nhận ra. Da người có thể thu bớt tà khí."

Còn có thể cắt may tùy ý.

"Yêu tà này đúng là lợi hại không gì sánh được." Cát Thanh mắng một câu.

Phùng Viễn nói: "Vậy làm thế nào bắt được mấy thứ kia?"

"Tìm chúng." Khấu Tuyên Linh đột nhiên xen mồm.

"Làm sao tìm được?"

Khấu Tuyên Linh lại nói: "Dẫn ra."

Nhóm người Phùng Viễn vừa định hỏi dẫn ra thế nào đã thấy bốn thiên sư trước mặt đều bình tĩnh nhìn bọn họ. Bọn họ ngầm hiểu, hoảng sợ nhảy dựng lên: "Không thể nào? Muốn chúng tôi đi dẫn dụ?"

Khấu Tuyên Linh buông lỏng tay: "Mục tiêu của yêu tà là mấy người, dùng mấy người là dễ nhất."

"Vì sao không phải là mấy anh?"

"Chúng tôi có thể dụ chúng thì cần mấy cậu xuất hiện làm gì nữa? Khấu Tuyên Linh lạnh mặt: "Đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng mấy cậu không đồng ý thì chúng tôi cũng không có cách nào khác, cứ kéo dài như vậy. Hết giờ ủy thác thì chúng tôi sẽ rời đi."

Đương nhiên sẽ không trả lại một ngàn vạn tiền cọc. Ai bảo khách hàng không phối hợp? Đây là thái độ phục vụ của tổng bộ, thủ đoạn cứng rắn, thái độ lạnh lùng. Mời chúng tôi đến, được thôi. Khách hàng không phối hợp, được thôi, không hợp tác thì không làm, khỏi trả lại tiền cọc.

Thế mà vẫn có rất nhiều người cầm tiền cầu tổng bộ nhận đơn hàng.

Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ ghen tỵ đến đỏ mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play