*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xa mã xóc nảy rất kịch liệt, Diệp Tuệ Nghi sắc mặt tái nhợt tựa vào cửa sổ, Lục Triển Đình thấy trán nàng thấm ra mồ hôi lạnh liền vội vàng đáp trụ cổ tay nàng, chỉ cảm thấy mạch đập yếu ớt, tán loạn. Y buộc phải nhô đầu ra ngoài xe, hét lớn: “Dừng xe, dừng xe!”

Mã phu hu một tiếng, ghìm đầu ngựa, Diệc Nhân cùng Diệp Tuệ Minh, Diệp Tuệ Lan ngờ hãi thúc ngựa chạy lại, gấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lục Triển Đình nhảy xuống xe, bình tĩnh nói: ” Nương nương mạch đập yếu ớt, cấp bách cần tĩnh dưỡng, xóc nảy như vầy chỉ sợ sẽ khiến người sẩy thai.”

Diệp Tuệ Minh sốt ruột nói: “Thật là ‘ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ’ [1], biết làm thế nào được đây, một vài tàng binh không thể kháng cự với một vạn thất mã của Diệc Dụ lâu được.”

“Ta đã châm kim cho nương nương, chỉ cần xa tử không điên đảo như vậy nữa, tin rằng nương nương vẫn có thể chống đỡ đến nơi đóng quân. Các vị đi đi, không cần phải mang theo ta. Ta...... đã thực cảm kích các vị rồi.” Lục Triển Đình có một chút khàn khàn yếu ớt nói,thế nhưng biểm cảm trên mặt y cũng thực ung dung, mỉm cười nhàn nhạt cùng mọi người nói lời từ biệt.

Diệp Tuệ Nghi khẽ động trong lòng, nàng mỉm cười nói: “Ngươi đừng choáng váng, ngươi đi cùng chúng ta, Diệc Dụ nói không chừng còn ‘đầu thử kị khí’[2] ấy chứ, nếu hắn bắt ngươi......”

Nàng còn chưa dứt lời thì Diệc Nhân cắt ngang, nói: “Các người không cần lại khách sáo này khách sáo nọ nữa. Chiến mã bọn Diệc Dụ cưỡi được đào tạo từ thảo nguyên A Nhĩ Mộc, còn ngựa chúng ta là được chăn nuôi ở Giang Nam dùng để nghi trượng[3], dù cho chúng ta có giục ngựa cuồng bôn thế nào, không đến thời gian ba nén hương, bọn chúng cũng có thể đuổi kịp chúng ta. Nhưng đi qua được vực sâu này, ít nhất chúng ta còn được thời gian bốn, năm nén hương.”

“Việc này sao có thể được?” Diệp Tuệ Minh chà xát tay hỏi: “Không bằng chúng ta lại phái một ít người đi ngăn trở?”

“Không cần.” Diệc Nhân thản nhiên nói: “Trải qua một lần trước, bọn Diệc Dụ nhất định đã có biện pháp đối phó với tàng binh.”

Hắn quan sát xung quanh một chút, nói: “Không bằng thế này, để phần lớn binh sĩ tiếp tục tiến về phía trước, còn chúng ta sẽ nấp ở bốn phía, chờ đội quân của Diệc Dụ đi qua, chúng ta lại tìm cách vượt qua Long Nha Loan.”

“Việc này rất nguy hiểm!” Diệp Tuệ Minh líu lưỡi nói.

“Huynh có biện pháp nào tốt hơn so với việc này sao?” Diệc Nhân quay đầu đối nhóm kỵ binh quát: “Tiếp tục giục ngựa chạy tới nơi đóng quân.”

Hắc giáp kỵ binh vốn đã được huấn luyện, Diệc Nhân vừa ra khẩu lệnh, lập tức giục ngựa lao điên cuồng về phía trước dần dần mất hẳn.

Diệp Tuệ Lan cùng Lục Triển Đình đỡ Diệp Tuệ Nghi, Diệp Tuệ Minh cùng Diệc Nhân theo phía sau, năm người di chuyển vào bụng hạp cốc.

Diệc Dụ lại đúng như sở liệu của Diệc Nhân, không đến thời gian ba nén hương đã đuổi kịp đội hộ vệ hắc giáp kỵ binh của Diệc Nhân, một vạn kỵ binh đối với kỵ binh không đến ba trăm này, bất quá sau một trận thời gian mờ mịt, thì bị tiêu diệt sạch sẽ. Nhân số ba trăm kỵ binh đó tuy ít, nhưng ngoan cường cực kỳ, một phen ác chiến, nhưng lại không bị bắt sống.

“Hoàng Thượng, không thấy bọn Phúc Lộc Vương, chúng ta có phải tiếp tục đuổi theo hay không?” Tướng quân đầu lĩnh nhỏ giọng hỏi.

Diệc Dụ nhìn quét những cơ thể trên mặt đất, hỏi: “Có từng thấy qua xe ngựa?”`

“Hồi Hoàng Thượng, chưa từng thấy qua.”

Diệc Dụ cười lạnh  một tiếng, nói: “Dựa vào tin Phúc Lộc Vương phi đã mang thai lục giáp, nàng tuyệt đối không thể giục ngựa mà đi, nhất định là ngồi xe ngựa. Với tốc độ xe ngựa, nó cũng tuyệt không thể nhanh hơn thất mã.”

Hắn có chút đăm chiêu nói: “Xem ra bọn hắc giáp kỵ binh này không giống như chỉ được dùng để ngăn trở, Diệc Nhân rất xảo quyệt, đừng trúng kế của hắn.” Hắn phất tay, nói: “Phái một đội nhân mã theo ta trở về, dọc đường lục soát kĩ càng.”

***

Diệc Nhân nhắm mắt trầm tư một lát rồi nói: “Tuệ Minh, phó tướng của huynh lúc này hẳn là đã tới trụ sở đại doanh thay quân rồi chứ, bọn họ ước chừng bao lâu mới có thể đuổi tới phụ cận Long Nha Loan?”

Diệp Tuệ Minh cười khổ nói: “Bọn họ tới rồi, chỉ sợ thời gian thế nào cũng phải một ngày đêm, dù thế nào cũng phải đợi đến khi trời tối đen mới có thể đến được, chúng ta không nên quá trông cậy vào bọn họ.”

Diệc Nhân thở hắt ra một  hơi thật dài, nói: “Chúng ta cần phải tìm một nơi ẩn náu thật tốt, Diệc Dụ rất nhanh sẽ lục soát núi.”

***

“Báo!” Một trinh sát trở mình xuống ngựa, quỳ gối trước ngựa Diệc Dụ nói: “Hoàng Thượng, ở trong chiến hào khe núi phát hiện một chiếc xe ngựa lật nhào.”

Nhãn tình Diệc Dụ sáng lên, đại hỉ nói: “Quay lại lục soát núi, lục từng ngó ngách xó xỉnh, phải tìm ra bọn chúng cho ta!”

Diệp Tuệ Lan đỡ Diệp Tuệ Nghi, thấy Lục Triển Đình ở một bên thi châm trán không ngừng thấm ra mồ hôi, vội la lên: “Sửu bát quái, tỷ tỷ của ta nghiêm trọng không?”

Lục Triển Đình không đáp, y vỗ nhẹ Diệp Tuệ Nghi, mỉm cười hỏi: “Từ lâu ta nghe Thập Vương phi là thiên hạ giải đố độc nhất vô nhị, hôm nay ta có một câu đố, xin mời Vương phi đoán thử. Chuyện kể rằng thời Chiến Quốc, Ngũ Tử Tư văn võ song toàn, lần đầu thượng triều, ở tiền điện mới vừa nâng xong gánh nặng ngàn cân,quân chủ lại truyền dụ, kết quả là, bá quan văn võ đều luận bàn với ông ta. Lúc này Quốc tương ra một bài đố chữ cho ông: ‘Đông Hải hữu đại ngư, vô đầu hựu vô vĩ, đâu liễu tích lương cốt, nhất khứ trực đáo để’ [4]. Vương phi có thể giúp Ngũ Tử Tư đoán đáp án là gì không?”

Mí mắt Diệp Tuệ Nghi nhẹ nhàng bắn ra, mắt mở to, mỉm cười, nghiêm nghị nói: “Ngũ Tử Tư cần gì phải nhờ người khác giải nạn, không bằng Triển Đình giúp đỡ Quốc Tương cùng đoán đáp án của ông ấy đi: ‘Xuất Đông Hải, nhập Tây Sơn, tả thì phương, họa thì viên’.[5]”

Nàng vừa nói xong, hai người đồng thời nở nụ cười, Diệp Tuệ Lan không hiểu ra sao, nói: “Hai người bọn tỷ chơi ách ngữ gì thế?”

Diệp Tuệ Nghi nghiêng đầu nhìn tiểu muội cuả nàng, nói: “Triển Đình để tỷ đoán chữ ‘Nhật’ trong nhật xuất đông phương, tỷ cũng cho y đoán chữ ‘Nhật’ trong húc nhật đông thăng.”

Nàng quay đầu về thở dài: “Triển Đình thật không biết an ủi người gì cả, đưa người nào không đưa, lại đưa ra ví dụ của Ngũ Tử Tư. Thật làm cho ta nghĩ đến một câu đố trong một quyển nhàn thư, Triển Đình đoán thử xem? ‘Hữu nhãn vô châu phúc nội không, hà hoa xuất thủy hỉ tương phùng. Ngô đồng diệp lạc phân li biệt, ân ái phu thê bất đáo đông’.[6]”

Lục Triển Đình tâm đầu nhất khiêu, y nguyên ý là muốn đưa ra một câu truyện tiếu lâm để thay đổi tinh thần của Diệp Tuệ Nghi nhưng không rõ Diệp Tuệ Nghi vì sao lại đột nhiên ưu thương.

Diệp Tuệ Nghi lại cười nói: “Xem ta, già đầu rồi, còn muốn nói một ít chuyện ủ rũ. Có thần y thiên hạ đệ nhất Lục Triển Đình ở đây, ta làm sao lại giống như gió thổi đăng diệt?”

Bọn họ đang nói chuyện thì Diệc Nhân cùng Diệp Tuệ Minh quay trở về.

“Thiên hạ đệ nhất thần y lại có sáng kiến gì mới ư?” Diệc Nhân mỉm cười nói.

“Hai người bọn thiếp đang giải đố ấy mà!” Diệp Tuệ Nghi ôn nhu cười nói.

“Nói vậy Triển Đình giải đố cũng là đệ nhất.” Diệc Nhân nhìn Lục Triển Đình cười nói.

“Vương gia nói đùa rồi.” Lục Triển Đình thấy Diệp Tuệ Nghi tựa tiếu phi tiếu nhìn y, rất có một phần lúng túng khó xử. Y quay đầu hỏi Diệp Tuệ Minh: “Tìm được nơi ẩn náu rồi sao?”

Diệp Tuệ Minh cắm bảo kiếm xuống mặt đất, nói: “Ta cùng với Vương gia tìm được một sơn động ở cách đây không xa, động khẩu rất nhỏ, bên ngoài có dây leo quấn quanh, nhưng bên trong cũng không nhỏ lắm, đủ cho năm người chúng ta ẩn thân. Nếu Diệc Dụ muốn tìm một nơi như thế trong hạp cốc này, cũng không dễ dàng gì đâu.”

“Vậy thật tốt quá!” Lục Triển Đình vui vẻ nói: “Chúng ta liền đi qua.”

Diệp Tuệ Minh cười khổ nói: “Đây có thể có chỗ không tốt, nếu Diệc Dụ tìm được động khẩu, năm chúng ta sẽ giống như năm con đại miết[7], một con cũng chạy không thoát.”

Diệc Nhân thản nhiên nói: “Phú quý tại thiên, sinh tử do mệnh, lo nghĩ nhiều quá, chỉ rước lấy lo âu, đi thôi.” Hắn nói xong ôm lấy Diệp Tuệ Nghi, rồi đi trước dẫn đầu.

Diệp Tuệ Minh thở dài một hơi, cầm lấy kiếm cùng nhau theo xuống với Diệp Tuệ Lan và Lục Triển Đình.

Sơn động ấy ngay tại chân núi, năm người lần lượt nằm rạp xuống bò vào trong động, Diệp Tuệ Minh vào sau cùng, gã làm một ít che giấu sơ sơ cho động khẩu, trong động tối đen, cửa động chật hẹp, lại thêm dây leo che lấp, muốn bị lộ cũng thật mong manh.

Trong sơn động, năm người lần lượt ngồi xuống, cách một lát, Diệc Nhân cười nói: “Mọi người đừng nín lặng chứ, tùy ý nói chút gì đi, nói chuyện phiếm cũng được đấy!”

Tuy rằng Diệc Nhân xưa nay ôn hòa hữu lễ, nhưng nói cho cùng hắn cũng là một Vương gia, trong lúc nhất thời những người khác cũng không nghĩ ra chuyện gì để nói cùng hắn. Diệc Nhân đã vừa cười vừa nói: “Triển Đình, ngươi có còn nhớ sự việc ngươi tới xem tranh của ta không?”

Trong bóng đêm Lục Triển Đình ân một tiếng, sau đó nói: “Nhớ, Vương gia không phải chỉ mời một mình ta sao?”

“Không......” Diệc Nhân cười nói: “Chỉ có một mình ngươi đến, ta thuở nhỏ rất thích vẽ tranh, ngày đó trưng bày ta tự cho rằng tranh của mình rất có bản lĩnh, nên rất mong đợi tán thưởng của người khác.”

Trong động tối đen đến nỗi chìa tay ra không thấy năm ngón đâu, bỗng dưng Lục Triển Đình phát hiện thanh âm của Diệc Nhân vô cùng êm tai, rất có từ tính, dù cho kể lại có trầm thấp, cũng có loại năng lực mê hoặc không nói nên lời, phảng phất một đôi tay vô hình lôi kéo ngừơi khác không ngừng đến gần hắn.

“Triển Đình, ngươi còn nhớ ngươi đánh giá ta sao không?”

Lục Triển Đình vừa ân vừa a, lúc này đây y tuyệt đối không được lẩn tránh vấn đề, y biết mình nhất định sẽ không đưa ra đánh giá gì tốt cả. Những người khác thì tò mò không thôi, liên tục giả hỏi.

Diệc Nhân cười thêm vào nói: “Triển Đình nói ta, vốn dĩ có thể là một tài tử, đáng tiếc làm hoàng tử trước rồi.” Mọi người phá lên cười một trận.

Diệp Tuệ Lan hừ một tiếng, nói: “Muội đoán hắn cũng sẽ không nói gì dễ nghe đâu, người này chính là khiến cho người ta chán ghét mà.” Nàng nói âm trước thì có vẻ hung hăng, nặng nề, nhưng khi nói đến âm cuối lại gần như không thể nghe thấy gì.

Diệc Nhân như không nghe tiếng cười của bọn họ, nói tiếp: “Chờ Triển Đình đi rồi, ta vẫn còn đang cân nhắc câu nói đó.”

“Ngoảnh lại nhìn tranh của mình, ta bỗng nhiên phát hiện những thứ ấy quả thực buồn cười, chỗ nào cũng để lộ ra từ oán hận đến xót xa của bản thân, ta vốn muốn làm một hoàng tử rung trời chuyển đất, chẳng qua không như nguyện, mới bắt buộc muốn đi làm một tài tử.”

Lục Triển Đình hổ thẹn trong lòng, y chưa hề bị trói buộc, hiện giờ lại vô cùng hối hận lúc trước bản thân sao lại nói câu đó. Y lẩm bẩm: “Ta...... Ta......”

Y còn chưa nói xong, Diệc Nhân đã cười cắt ngang rồi, hắn nói: “Không có vấn đề gì, Triển Đình, là ngươi làm cho ta hiểu được ta nghĩ gì......” giọng nói hắn thản nhiên, hết sức ôn hòa, có thể phân biệt được rõ ràng nhưng lại pha lẫn một loại bá khí mà người thường khó mà nhận ra, cười nói: “Sau này ta sẽ lại để Triển Đình đánh giá thành tích của ta!”

Diệp Tuệ Minh đột nhiên hạ giọng nói: “Đừng lên tiếng, nghe!”

Mọi người vội vàng nín thở, tiếng vó ngựa truyền đến trong gió, tiếng người ầm ĩ dần dần dâng lên. Trong sơn động không còn một ai nói chuyện, có, chẳng qua là tiếng hít thở đó đây.

Qua một lúc, trong gió lại truyền đến một loại âm thanh khác, thanh âm này cơ hồ khiến mặt những người trong động tái mét lại.

“Chó, là chó!” Lục Triển Đình hối hả nói: “Sao ta lại quên chứ? Ta nên nghĩ đến mới đúng. Sớm biết như vầy ta nên mang một ít cỏ bại tương bên mình.”

Ngay cả Diệp Tuệ Minh sa trường chinh chiến nhiều năm, cũng chưa bao giờ hoảng hốt giống như giờ phút này, lúc gã không biết nên làm thế nào, Diệc Nhân thản nhiên hỏi: “Đội ngũ của huynh còn bao lâu nữa mới đến đây?”

“Ít nhất một canh giờ!” Diệp Tuệ Minh chà xát tay thở dài: “Nhưng sau nửa canh giờ nữa kỵ binh sẽ đến đây trước.”

Diệp Tuệ Lan thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi!”

Diệp Tuệ Minh cười gượng nói: “Quân của ta chủ yếu là bộ binh, kỵ binh rất ít, nếu không nguồn thay quan sao lại không phải ngựa mà là kỵ binh, bọn họ tăng thêm bất quá hơn một ngàn người. Nếu như đến nơi Vương gia, tuy rằng quân của hắn có năm, sáu ngàn quân sĩ, nhưng chúng ta có khu vực phòng thủ khá tốt, hoặc giả còn có thể chống chọi được với một đội kỵ binh hùng mạnh của Diệc Dụ.”

“Ít người, chưa hẳn sẽ không thể thắng được Diệc Dụ.” Diệc Nhân thản nhiên nói.

Khi bọn họ nói chuyện, tiếng chó sủa đã càng ngày càng gần, Diệp Tuệ Minh ngay cả tâm tình phản bác cũng không có. Lục Triển Đình cắn chặt môi dưới, y nghe những tiếng bước chân sột soạt kia, cơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt lãnh khốc của Diệc Dụ càng ngày càng gần. Y dựa lưng vào vách núi lởm chởm gồ ghề, ngay cả hít thở cũng không dám.

Dần dần, dường như tiếng người cũng ẩn đi, nhưng tiếng chó sủa điên cuồng khiến mọi người trong động hiểu rằng, những người đó không đi xa, mà là đang đuổi tới rất gần.

Lục Triển Đình chợt cảm thấy có người phủ trên đầu vai mình, y nghe Diệc Nhân nói: “Có phải vì không thích nghe chó sủa? Kỳ thật ta cũng không thích.”

Tay hắn nắm lấy cổ tay Lục Triển Đình, lấy túi ngân châm buộc trên cổ tay y xuống. Sau đó, chỉ nhìn thấy vài đạo ngân quang bắn ra ngoài động, mấy con chó kia lập tức kêu lên vài tiếng thảm thiết rồi không có lại tiếng chó sủa nữa, trái lại tiếng người thì càng ồn ào lên, nói: “Bọn chúng ở trong này, ở trong này.”

Túi ngân châm tuy rằng bị lấy đi, thế nhưng cổ tay Lục Triển Đình vẫn bị Diệc Nhân nắm chặt. Lục Triển Đình thuở nhỏ ngoại trừ Tô Tử Thanh ra thì không thích tiếp xúc với  bất kỳ ai, nhưng được bàn tay ấm ấp của Diệc Nhân cầm, lại không có ý bất mãn.

“Triển Đình, trong chúng ta, chỉ có ngươi ở trước mặt Diệc Dụ mới có cơ hội sống sót, bây giờ nếu ngươi ra ngoài, chính là lúc,tránh cho bọn chúng tấn công lên, sẽ ngộ thương ngươi mất.”

Trong lòng Lục Triển Đình nóng lên. Nghẹn ngào nói: “Ngươi cho ta là ai? Ngươi bị ta liên lụy đến tận đây...... Sao ta có thể làm vậy chứ?”

“Ngươi nghe đây......” Diệc Nhân thản nhiên nói: “Hôm nay ta làm chuyện này, hoàn toàn không liên can đến ngươi, Diệc Dụ với ta sớm hay muộn cũng sẽ đánh một trận, hắn chẳng qua là tìm một cái cớ, ngươi vừa vặn là cái cớ đó mà thôi.”

“Lục Triển Đình, ta cảm thấy đôi khi, ngươi vẫn nên nghe một vài ý kiến của người khác.”

Ngoài động truyền vào thanh âm lạnh lùng của Diệc Dụ, hắn nói: “Ngươi là người vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ học được cái gì nên làm, cái gì không nên giúp. Đôi khi đừng ngại nghe một vài ý kiến của người thông minh, có vậy ngươi mới sống lâu được một chút.”

Bỗng nhiên nghe tiếng của Diệc Dụ, Lục Triển Đình không tự chủ được mà run rẩy một chút, Diệc Nhân nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y tựa hồ đang an ủi y vậy.

Thật lâu sau, Lục Triển Đình đột nhiên nở tiếng cười sang sảng, lớn tiếng nói: “Diệc Nhân, ngươi còn nhớ mười bảy năm trước, trước tranh của ngươi hỏi ta một vấn đề?”

“Ân?” Diệc Nhân tựa hồ sửng sốt.

“Ngươi hỏi ta, có thể làm bằng hữu của ngươi không, ta nói để ta suy nghĩ một chút.” Lục Triển Đình cười nói: “Hiện giờ, ta suy nghĩ được rồi, ta rất nguyện ý làm bằng hữu của ngươi.” Y quay đầu nhìn gương mặt của Diệc Nhân trong bóng đêm, cười nói: “Bằng hữu chân thực đều có thể đồng sinh cộng tử, đúng không?”

” Triển… Triển Đình…?” Diệc Nhân dường như có một chút kích động, hắn ở bên cạnh Lục Triển Đình hít thở nặng nề.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Diệc Dụ thoáng run rẩy, hào quang trong mắt hắn trỗi lên hừng hực, trong nhất thời nơi đó đan  xen vào nhau, không biết nói là thương tâm, phẫn hận, ghen tị hay điên cuồng, tay hắn gắng sức nắm chặt bảo kiếm, nơi khớp xương đều ửng ra màu xanh trắng, hắn lớn tiếng nói: “Người đâu!” Hắn chỉ vào động khẩu, lạnh lùng thốt: “Phóng hỏa cho ta, ta tác thành cho ngươi!”

Tướng quân bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, không hề cân nhắc một chút sao?”

Khóe miệng Diệc Dụ chợt uốn cong, lộ ra một nụ cười cứng nhắc, dùng một thanh âm làm kẻ khác rợn cả tóc gáy, nói: “Trong gia huấn của tổ tiên Diệc gia chúng ta còn có một điều, không chiếm được thì phải hủy đi, để tránh thấp thỏm nhớ mong.”

Hỏa tiễn giống như một con linh xà chui vào trong động, bốn vách đá trong động bừng sáng.

” Lui ra sau!”

Diệc Nhân quát lớn rút kiếm đánh văng hỏa tiễn, ngoài Diệp Tuệ Minh tiến lên đánh hỏa tiễn cùng hắn ra thì mọi người còn lại đều xê dịch tới chỗ sâu nhất trong sơn động.

Hỏa tiễn càng ngày càng nhiều, hỏa tiễn bị Diệc Nhân đánh đi, cắm đúng vào hai bên trái, phải vách đá, nhất thời trong động sáng bừng.

Mùi bùn rêu bùng cháy tràn ngập trong sơn động nhỏ hẹp, bọn Lục Triển Đình dùng tay áo che miệng mũi nhưng vẫn cảm thấy sặc đến gay gắt.

Một mũi tên dẫn lửa bay thẳng đến Lục Triển Đình. Diệc Nhân quát cẩn thận, hắn xoay người ấn ngã Lục Triển Đình xuống đất, mũi tên đó không trúng Lục Triển Đình mà cắm thật sâu vào giữa bùn rêu phía sau vách đá.

Lục Triển Đình chỉ cảm thấy một trận choáng váng, y thấy Diệc Nhân nằm trên mình, miệng mũi hai người kề sát nhau, giữa con ngươi Diệc Nhân tựa hồ còn có ánh lửa toát ra từ hỏa tiễn.

Lục Triển Đình hoảng hốt, y vừa định nói tiếng cảm ơn, muốn khởi động cơ thể đứng lên thì lại phát hiện tay trái chống vào một khoảng không.

Y sờ sờ, phát hiện một khối rêu xanh phía sau bên trái mình bị lún xuống, y cuống quít nghiêng người qua, nhờ ánh lửa soi sáng dường như dưới đáy động bích lộ ra một cái động khẩu nhỏ, Diệc Nhân rút hỏa tiễn ra ghé lại nhìn, thấy dưới đáy động này dường như còn có một cái hang động khác.

Diệc Nhân dùng chuôi kiếm gõ mạnh lên bốn vách động khẩu, bùn rêu bám trên đó tróc ra, lộ ra một cái động khẩu nữa tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ cho một người thông qua. Diệc Nhân thấp giọng nói: “Ta đi xuống trước!”  Hắn nói xong nhún người nhảy xuống.

Lục Triển Đình thấy hắn không khỏi phân trần nhảy xuống, không cầm được có một tia khẩn trương, y cúi đầu nhìn, thấy hắn dường như bình yên vô sự đáp xuống mặt đất. Diệc Nhân dùng tay ra hiệu với y, nói: “Mọi người nhảy xuống.”

Lục Triển Đình ngoảnh lại cùng Diệp Tuệ Lan trợ giúp Diệp Tuệ Nghi thông xuống động khẩu, sau đó từng người một nhảy xuống, Diệc Nhân ở dưới đỡ lấy bọn họ, cuối cùng Diệp Tuệ Minh nắm lấy một hỏa tiễn, lùi lại từng bước từng bước một rồi phi thân nhảy vào trong động.

Nương theo ánh lửa, mọi người có thể thấy cái động này so với sơn động ở trên còn dài hơn sâu hơn, kéo dài không dứt.

Diệc Nhân dìu Diệp Tuệ Nghi, năm người dọc theo đường đi tiến về phía trước. Họ đi không được bao lâu, đột nhiên từng đợt nổ vang lên, cát đá trên vách động cũng chấn động rơi xuống.

“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Tuệ Minh lấy tay che lấp bùn rêu bật thốt lên nói.

“Pháo binh của ta tới rồi.” Diệc Nhân thản nhiên nói.

” Pháo?”

“Đúng, hai năm trước, ta đi Hồng Di ở vùng Tây biên mua mấy khẩu pháo, bởi vì loại pháo này tầm bắn không đủ, lại cồng kềnh, kéođẩy không tiện, phụ hoàng cảm thấy không tác dụng lắm, ta mua mấy khẩu pháo dùng để đi săn.” Diệc Nhân ngữ khí đảm đạm nói.

Thế nhưng Diệp Tuệ Minh lại tâm đầu nhất khiêu, nếu như mấy khẩu pháo kia đặt ở đồng bằng, cho dù là công thành, hoặc là tác dụng không lớn, nhưng đặt ở hiệp cốc này cũng không chê vào đâu được, Diệc Dụ không thể không chết. Mượn ánh sáng tỏa ra từ hỏa tiễn trong tay, Diệp Tuệ Minh nhịn không được liếc mắt nhìn Diệc Nhân, thấy vẻ mặt hắn bình thản, nhìn không ra được chút manh mối nào.

Diệc Nhân này, Diệp Tuệ Minh lần đầu tiên phát hiện mình căn bản không biết hắn.

Gã đối với Diệc Nhân chỉ có một lần ấn tượng, có lẽ là một lần tham gia tuyển tú ở DIệp gia, dưới chân núi Thái Bình, bên hồ Tử Vi. Lúc ấy, mục tiêu của Diệp gia căn bản không phải các vị hoàng tử có nguồn gốc thô thiển mà là Thập Nhất hoàng tử từng trải qua bối cảnh vinh quang lẫy lừng.

Tứ vị hoàng tử Hoàng thất vì đang ở độ tuổi kết hôn, hội hoa xuân tuyển tú long trọng  được tổ chức đặc biệt một lần bên hồ Tử Vi, lúc ấy mẫu thân Thập hoàng tử vừa qua đời. Diệp Tuệ Minh đối với vị hoàng phi xuất thân cung nữ luôn khúm núm, cúi đầu rũ mắt kia có vài phần ấn tượng.

Tuy rằng mọi người đều nói vị Hoàng phi ấy vô ý trượt chân ngã vào trong hồ chết đuối, nhưng một phần lại lén lút nói là do Ma Tước[8] bay lên trên đầu bà ta nên rốt cuộc không chịu nổi áp lực, nhảy xuống hồ tự vẫn.

Diệc Nhân ngày nào một tên bắn vào một góc sồ cúc trong bồn hoa, cũng trong nháy mắt phi thân tiếp được một đóa Hoa Trung Quân Tử[9] vẫn chưa kịp rơi xuống giữa bụi trần ai, mỉm cười tặng cho tú nữ nổi bật nhất, Diệp Tuệ Nghi.

Hắn khi ấy một thân tang phục màu trắng, đôi mắt tựa như còn hơi chút sưng phù, nhưng giữa những vị hoàng tử hoa phục lộng lẫy hắn lại có vẻ hào hoa phong nhã, không ai bì kịp, người khác khó quên. Rất nhiều người đều nói Diệc Nhân vì một câu ‘Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc’ chọn Diệp Tuệ Nghi, e rằng không ai biết, kỳ thực là Diệp Tuệ Nghi chọn Diệc Nhân.

Độ chừng sau đó, diện mạo Diệc Nhân cũng trở nên mơ hồ trong mắt gã, hắn rất ít xuất hiện ở nơi náo nhiệt, quá nhạt nhẽo, cứ sống ru rú trong nhà, đối nhân xử thế nhã nhặn xử sự khiêm nhường.

Trên thực tế, nhớ ngày nào khi gã chạm đến ánh mắt âm lãnh hung ác của vị hoàng tử vẫn chưa trưởng thành, đứng hàng thứ mười bảy, Diệc Dụ, thì toàn thân gã thật sự đổ mồ hôi lạnh, vài lần nghĩ lại đều là toát cả sống lưng, cũng có một chút hối hận nữa, gã không nên thuận theo tùy hứng của đại muội, không nên gả nàng cho Diệc Nhân.

Nhưng chuyện ấy sau này hãy nói, từ khi Diệp Tuệ Nghi trở thành Thập Vương phi, gã liền cùng Diệc Nhân có quan hệ chặt chẽ, tới một mức độ nào đó giống như vận mệnh, bất luận là gã phủ nhận cùng Diệc Nhân có bao nhiêu lần liên hệ đi nữa.

Thế nhưng rốt cuộc có mấy người thật sự hiểu rõ Diệc Nhân? Tiếng pháo kích gầm vang không ngớt, tựa hồ rõ ràng rành mạch, rồi lại trùng hợp khắp chốn.

“Đại ca, trông nom Triển Đình một chút.” Diệc Nhân quay đầu chợt nói một câu, Diệp Tuệ Minh mới hồi phục lại tinh thần.

Pháo cấu chấn động lay động người trong động không dứt, võ nghệ Lục Triển Đình kém nhất, cho nên so với những người khác càng hoảng loạn hơn, có vài lần thiếu chút nữa đập vào động bích.

Diệp Tuệ Minh đi tới đỡ lấy vai y, Diệp Tuệ Lan quay đầu lại một chút, nàng chưa kịp xoay người lại thì bị Diệp Tuệ Minh đẩy đi rồi, đành phải tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo đi trước.

Bọn họ đi không biết được bao lâu, hỏa tiễn sớm đã cháy tàn, thế nhưng trước mặt đã có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mọi người một trận phấn khởi, đến khi ra ngoài động khẩu, Diệp Tuệ Lan lại nhịn không được reo hò lên lần nữa.

Lục Triển Đình hái một ít dược thảo ở phụ cận, bảo Diệp Tuệ Lan nhai nát  đút cho Diệp Tuệ Nghi. Ít khắc sau, tinh thần Diệp Tuệ Nghi cũng tựa hồ quay trở về, ánh lên trong mắt một vài tia sáng. Lục Triển Đình đề nghị để nàng hảo hảo nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lên đường. Vì thế mọi người tìm một dòng suối nhỏ, rửa đi tro bụi trên mặt, tĩnh dưỡng tại chỗ.

Diệc Nhân ngồi vào bên cạnh Lục Triển Đình, cười nói: “Y thuật của Triển Đình thật sự là thiên hạ đệ nhất.”

Lục Triển Đình lấy ra cọng cỏ cắn trong miệng, lắc đầu cười nói: “Ta làm sao dám xưng thiên hạ đệ nhất? Không cần nói đến thiên hạ, cho dù là ở nội y viện, cũng có người y thuật trên ta.”

Diệc Nhân không tin, lắc đầu nói: “Ta không tin, chẳng lẽ ngươi không dám nói mình mạnh hơn Lục lão thái y ư? Đừng quên là ngươi chữa được bệnh cho Tuệ Mẫn Hoàng thái phi, còn Lục lão đại nhân chính là đối với Người bó tay không có biện pháp.”

Lục Triển Đình sang sảng nở nụ cười, y làm mặt quỷ, nói: “Ngươi có điều không biết, kỳ thật y thuật cao nhất ở nội y viện là một người thi mãi không lên. Tên của hắn là Tông Bố Quách, là một ‘kim nhân’.”

“Bệnh của Tuệ Mẫn Hoàng thái phi, nghiên cứu sớm nhất chính là người này, có một lần ta nhìn thấy hắn mổ xẻ thi thể người chết tỉ mỉ kiểm tra, cho nên đụng phải Tuệ Mẫn Hoàng thái phi mới có dự kiến trước trong lòng. Cũng là người như thế, hắn mới bằng lòng cung cấp một số thứ cho ta trị liệu cho Hoàng thái phi, chính là muốn cho ta bằng chứng giải thích của hắn.”

Diệc Nhân thán phục không thôi, lập tức cười nói: “Nhưng cái này ngươi lại làm khổ hắn rồi, ta nghe nói hắn bị trách đánh bốn mươi đại côn, đuổi ra khỏi thái y viện.”

Lục Triển Đình lắp bắp kinh động, lập tức cười gượng nói: “Xem ra con người của ta đen đủi quá đỗi, người nào quen ta đều vận hạn liên miên.”

“Triển Đình, nếu tên Tông Bố Quách này y thuật cao siêu, thì vì sao lúc nào cũng thi không lên được thái y?”

Lục Triển Đình lắc lắc đầu, ngã người về phía sau nằm lên trên cỏ, nói: “Thủ pháp của hắn quá mức kỳ dị, đôi khi hắn muốn thử nghiệm những ý tưởng riêng của mình hơn so với mong muốn điều trị cho người bệnh, trị bệnh cần phải có tâm như phụ mẫu, hắn còn thiếu cái tâm của phụ mẫu, cho nên y thuật của hắn tuy rằng cao minh, cũng không thể là đại phu được.”

Diệc Nhân như có chút đăm chiêu, quay đầu cười điềm đạm nói với Lục Triển Đình: “Trị bệnh cần có tâm của phụ mẫu, thế nên Triển Đình mới có thể là một thần y. Nếu như ngươi đọ y với hắn, ta cũng tin hắn sẽ không phải là đối thủ của ngươi.”

Lục Triển Đình nghe xong cười ha ha đứng lên, y nửa nghiêng đầu cười nói: “Y giả, không phải vũ giả, chỉ có đấu võ, không có đấu y, y giả cứu người, mục tiêu là nhất trí, không có phân cao thấp.” Y nói xong ngáp một cái rồi lệch đầu ra ngủ một giấc.

Diệc Nhân chống nửa cơ thể ngắm nhìn khuôn mặt không hề khúc mắc, trong sáng vô tư nọ, vẻ mặt hắn thực ôn nhu, chẳng qua là ở sâu bên trong con ngươi lại hỗn độn cùng một thứ gì đó càng thêm phức tạp.

Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng mọi người mới khởi hành, đi không được bao lâu thì thấy hắc giáp kỵ mã binh của Diệc Nhân đang tuần tra núi.

Diệc Nhân cựa mình bước lên tuấn mã, xem ra tĩnh dưỡng một đêm khiến tinh thần hắn bất dịch hiên ngang, tia nắng ban mai trong mắt phát sáng như ánh sao, mỉm cười qua loa nhìn chúng tướng sĩ tập trung nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ không còn bị người khác hiếp đáp nữa, gia binh của Phúc Lộc Vương nhận hết ủy khuất, các ngươi sẽ là dũng sĩ đáng tin cậy nhất của Thánh Đại Hoàng triều, các ngươi sẽ nhìn thấy…Diệc Nhân ta, huy hoàng cùng các ngươi!”

Hắn giơ cao cánh tay tung hô, những binh sĩ ấy lớn tiếng đáp lại, bao gồm cả bộ tòng của Diệp Tuệ Minh. Diệp Tuệ Minh nhìn những hắc giáp kỵ binh vốn được huấn luyện, dù cho có chiến đấu kịch liệt một đêm vẫn còn ý chí chiến đấu sục sôi ấy, bỗng nhiên hiểu được một điểm. Đó chính là ở giữa trận chiến này của Diệc Dụ, Diệc Nhân từ lâu rồi đã có chuẩn bị.

——————————————————————

Chú thích:

[1] Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (屋漏偏逢连夜雨 ): đang lúc không may còn gặp chuyện thêm dầu vào lửa, như kiểu “họa vô đơn chí”.

[2] Đầu thử kỵ khí: ném chuột sợ vỡ bình, muốn đánh kẻ kh1c nhưng còn e ngại.

[3] nghi trượng: đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.

[4] Đông hải hữu đại ngư, vô đầu hựu vô vĩ, đâu liễu tích lương cốt, nhất khứ trực đáo để.

Tạm dịch: Đông Hải có cá lớn, không đầu lại không đuôi, đã đánh mất cột sống, vẫn cứ đi đến cùng.  ( 东海有大鱼, 无头又无尾, 丢了脊梁骨, 一去直到底.)

Giải thích đáp án:

(Vì chị Hương đã giải thích rõ ràng đáp án là chữ  ‘Nhật’ nhưng mình tra thì thấy một số đoán là chữ  ‘Đán’ nữa.

Nên mình để 2 đáp án luôn, các bạn đoán xem có đáp án thứ 3 không nha:’D)
  • Đông hải có cá lớn (cá – 鱼)
Không đầu lại không đuôi – ‘Điền’ 田 ( 鱼 →田 )

Đã đánh mất cột sống – ‘Nhật’ 日 (田 →日)

→ Chữ ‘Nhật’日: Ngày.
  • Đông hải có cá lớn (cá – 鱼)
Không đầu lại không đuôi – ‘Điền’ 田 ( 鱼→田 )

Đã đánh mất cột sống – ‘Nhật’ 日 (田→日)

Vẫn cứ đi đến cùng – ‘Đán’ 旦

→   Chữ ‘Đán’旦: Sáng.

[5] Xuất Đông Hải, nhập Tây Sơn, tả thì phương, họa thì viên.

Tạm dịch: Ra Đông Hải, nhập Tây sơn, viết thì vuông, vẽ thì tròn. (出东海, 入西山, 写时方, 画时圆)

Đáp án: là chữ ‘Nhật’日: ngày. Nhật = Thái dương: Mặt trời (日 = 太阳), mặt trời mọc hướng Đông, lặn hướng Tây, chữ ‘Nhật’ khi viết thì hình vuông, mặt trời khi vẽ thì tròn.

Trúc phu nhânTrúc phu nhân

[6] Hữu nhãn vô châu phúc nội không, ( 有眼无珠腹内空)(1)

Hà hoa xuất thủy hỉ tương phùng. ( 荷花出水喜相逢)(2)

Ngô đồng diệp lạc phân li biệt, ( 梧桐叶落分离别)

Ân ái phu thê bất đáo đông. ( 恩爱夫妻不到冬)

Tạm dịch:

Trúc phu nhân

Trúc phu nhân

Có mắt không tròng trong bụng rỗng không, (1)

Sen nổi mặt nước mừng vui gặp lại. (2)

Ngô đồng rụng lá phút biệt ly,

Ân ái vợ chồng không đến Đông.

《 Xuân đăng mê • Hữu nhãn vô châu phúc nội không 》- Trích từ 《 Hồng Lâu Mộng 》 hồi thứ mười hai. Bài đố đèn này do người sau bổ sung, không phải nguyên tác của Tào Tuyết Cần.

Đáp án: Trúc phu nhân (竹夫人) (3)

Đăng mê ( 灯谜): Đố đèn – một trò chơi truyền thống của Trung QUốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.

(1) Câu “Hữu nhãn vô châu phúc nội không”: cách thức chạm rỗng của hàng mây tre. Mắt, tức là lỗ, mượn ý này để trách mắng những người buôn lậu bảo ngọc.

(2) Ba câu còn lại “Hà hoa xuất thủy hỉ tương phùng. Ngô đồng diệp lạc phân li biệt, ân ái phu thê bất đáo đông”: mùa hè ôm ‘Trúc phu nhân’ sẽ có được cảm giác mát mẻ, thu đông thì không cần đến nữa nên bị vứt xó. Mượn ý này để nói rằng cuộc sống sinh hoạt vợ chồng ngắn ngủi.

(3) Trúc phu nhân: còn được gọi là trúc kỉ, trúc giáp tất, dùng trúc miệt đan thành, hình trụ, rỗng ở giữa, có lỗ, có thể thông gió, mùa hè ôm ngủ thì mát. Tống đại thi nhân Hoàng Đình Kiên cho rằng nó không xứng được gọi là phu nhân, nên gọi nó với cái tên ‘Thanh nô’, sau lại gọi nó là ‘Trúc nô’.

[7] Đại miết là con ba ba ấy:”D

[8] Ma Tước (麻雀): chim sẻ.

Ma Tước

Ma Tước

[9] Hoa Trung Quân Tử (花中君子): Hoa cúc. Các bạn xem ở đây để biết thêm chi tiết.

Hoa Trung Quân Tử

Hoa Trung Quân Tử (花中君子)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play