Chương 6: Vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ (4)

Dịch bởi Athox

Tiếng nhạc vui vẻ vang lên ngoài tường viện Tô phủ.

Nhị trống như đưa, gõ tận trong lòng, khiến người nghe rung động.

”Kiếm Tâm, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Trầm hỏi.

Kiếm Tâm ra ngoài nghe ngóng, một lát sau trở về: “Là lão gia nạp thêm người thiếp thứ tư.”

Nghĩ một lát rồi bổ sung: “Mới chưa đến một năm đã lấy liền ba người thiếp rồi.”

Thật sao?

Tô Trầm cười khổ tận đáy lòng.

Đây là ngày đại hỉ của phụ thân nhưng tâm trạng Tô Trầm hiện giờ lại chẳng dính líu gì tới hai chữ vui mừng.

Im lặng một lát, Tô Trầm hỏi: “Lần này là cô nương nhà nào?”

“Cô nương Nhan Vô Song của Xuân Nguyệt lâu, nghe nói trời sinh quốc sắc thiên hương lại đa tài đa nghệ. Thành Lâm Bắc không biết bao thanh niên tài tuấn thích nàng, không ngờ lại nhìn trúng đại lão gia. Nghe nói lần này là dâng tặng nhập phủ. Xem ra chẳng mấy chốc tứ thế giới sẽ có thêm hai đệ đệ hoặc muội muội.”

Trong một năm Tô Thành An cưới tới ba người thiếp, trong đó người thiếp thứ hai mới gần đây sinh một đứa bé, là nữ, rất được Tô Thành An yêu thích. Người thiếp thứ ba cũng đang có mang, còn hai tháng nữa sẽ sinh. Vị trước mắt còn tốt hơn, trực tiếp ôm bụng vào cửa.

Sau khi con trai bị mù, trình độ cày cấy bên ngoài của đại lão gia rõ ràng tăng lên, chỉ một năm đã đầy những chiến quả, trong đó đương nhiên có Tô Khắc Kỷ trợ giúp nhưng chưa chắc đã không có ý nhân cơ hội đền bù của Tô Thành An.

Mặc dù không hiểu rõ kế hoạch của Tô Khắc Kỷ, nhưng Tô Trầm vẫn cảm giác được nguy cơ ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình ổn kia -- Sau khi có con trai mới, Tô Thành An liệu còn giúp đỡ mình như trước kia không?

Tô Trầm không biết.

Rốt cuộc cậu vẫn còn trẻ, chỉ mười bốn tuổi, tuy nhìn ra vài thứ nhưng tầm nhìn vẫn chưa đủ xa.

Có điều đáp án cũng nhanh chóng xuất hiện.

Hai tháng sau, tam di thái sinh.

Là một bé trai mập mạp.

Tô Thành An đặt tên là Tô Minh.

Xem như chút mong chờ đối với tình trạng hiện giờ của Tô Trầm.

Ngày trăm ngày của Tô Minh, Tô phủ đốt pháo động trời, gióng chống chua chiêng, cực kỳ náo nhiệt.

Tối hôm đó Tô Khắc Kỷ mang theo lễ nặng tới gặp ca ca của mình.

Bọn họ hàn huyên rất lâu.

—— —— —— —— ——

Sáng sớm tỉnh lại, sau khi rửa mặt Tô Trầm ngồi trong sân, lắng nghe âm thanh gió thổi qua lá cây, nghe âm thanh chim chóc ca hát trên tàng cây, nghe âm thanh đất cát thổi qua mặt đất, nghe âm thanh con kiến vận chuyển thức ăn -- thính giác ưu tú chẳng những nghe được những âm thanh người khác không thể nghe được, còn phân biệt được rõ ràng.

“Phụ thân?” Tô Trầm quay đầu về phía sau.

”Giờ mới là sáng sớm, đâu phải lúc tam thúc của con tu luyện Nhật Diệu Kiếm, sao con vẫn nhận ra là cha?” Tô Thành An đi tới sau lưng Tô Trầm.

“Giống vẫn chỉ là giống.” Tô Trầm mỉm cười: “Giờ con đã có thể phân biệt.”

Tô Thành An không nói gì, chỉ nhìn con trai.

Tô Trầm quả thật rất xuất sắc, cho dù chịu đả kích như vậy vẫn không hề từ bỏ cố gắng. Có được con trai như vậy, Tô Thành An đáng lẽ nên thấy vui mừng, thế nhưng nghĩ tới mục đích mình tới đây, trong lòng Tô Thành An lại không khỏi trầm xuống.

Giờ khắc này, vui mừng không còn là vui mừng, mà là bực bội.

Nếu như, con mình ko ưu tú như vậy thì tốt biết bao.

Tô Trầm đã nói: “Phụ thân lâu rồi không tới gặp con, hôm nay tới chắc có chuyện gì phải không?”

Tô Thành An ngồi xuống ghế đá trong viện: “Hôm qua nhị thúc của con lại tới tìm cha.”

Trong lòng Tô Trầm hơi trầm xuống.

Tô Khắc Kỷ đi gặp ca ca, đây vốn không phải chuyện lạ. Nhưng lại khiến phụ thân tự mình đến gặp cậu, phân nửa lại là chuyện lần trước.

Điểm quan trọng nhất là, nếu phụ thân mình từ chối Tô Khắc Kỷ, như vậy quá nửa sẽ không tới gặp mình bây giờ, không dùng thái độ trịnh trọng nói những lời này. Tình huống hiện tại càng giống như một dấu hiệu không tốt.

Suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, gương mặt lại không hề đổi sắc.

Trải qua hai năm mù loà, tâm cảnh của cậu đã trầm ổn hơn trước đó rất nhiều, bắt đầu học được cách giấu mọi chuyện trong lòng.

Tô Trầm nói: “Chẳng hay nhị thúc tới tìm phụ thân có chuyện gì?”

Tô Thành An nói: “Chú ấy muốn khuyên con rút khỏi kỳ kiểm tra cuối năm.”

“Phụ thấn không đáp ứng chú ấy chứ?”

Tô Thành An dừng một chút rồi mới nói: “Chú ấy hứa với ta, nếu ta đồng ý thay đổi quy chế, chú ấy sẽ nhường tẩy lễ Tam Thái Tuyền của Tô Lân cho ta.”

Tam Thai Tuyền là một suối nguyên khí tại thành Lâm An, ẩn chứa nguyên năng, dùng nó tắm rửa có thể gia tăng năng lực cảm thụ của con người đối với nguyên khí, có điều chỉ tác dụng với trẻ con ba tuổi trở xuống.

Tam Thai Tuyền nằm trong tay thành chủ Lâm An, Nhạc Vi Hùng. Vì sản lượng có hạn nên chỉ đưa ra ngoài ba danh ngạch, hàng năm đều dẫn tới đại lượng gia tộc tới tranh đoạt. Tô Thành An là con trai trưởng của tộc trưởng, vì vậy năm xưa đã tranh thủ cho Tô Trầm được tẩy rửa Tam Thai Tuyền. Tô Trầm tu hành nhanh như vậy ngoại trừ sự cố gắng của bản thân còn liên quan không ít tới sự chiếu cố của gia tộc đối với cậu.

Nhưng vì danh ngạch có hạn, Tô Thành An đã giúp Tô Trầm được tẩy lễ, rất khó tranh thủ danh ngạch thứ hai cho con trai mình. Dẫu sao gia nghiệp Tô gia lớn như vậy, đệ tử đời ba cũng không ít, nếu chỗ tốt rơi hết vào tay Tô Thành An, người khác chắc chắn sẽ không đồng ý.

Năm ngoái Tô Khắc Kỷ mới có thêm một đứa con trai đặt tên là Tô Lân, theo đối xử lần lượt, danh ngạch Tam Thai Tuyền tranh thủ được lần này cũng nên đến phiên hắn. Trên thực tế rất nhiều người cho rằng Tô Khắc Kỷ sinh con ngay lúc này cũng vì hắn đoán chắc lần này Tô gia có thể nhận được một danh ngạch.

Tô Lân mặc dù có tên rất hay nhưng thể chất trời sinh lại chẳng ra sao, chắc chắn sẽ không có tiền đồ gì lớn, nhưng chuyện này cũng không trở ngại Tô Khắc Kỷ tranh thủ nhận danh ngạch này sau đó đem nó ra giao dịch.

Tô Trầm đã mù, hy vọng của Tô Thành An đã mất, đương nhiên sẽ mong có một đứa con trai giỏi giang khác.

“Cho nên, phụ thân muốn tranh thủ danh ngạch này giúp cho Minh đệ?”

Tô Thành An trả lời: “Không phải Tô Minh.”

Tô Trầm ngây ngẩn.

Tô Thành An nói: “Vài hôm trước, Viên y sư của Tố Phong đường tới khám cho tứ di nương của con, là bé trai.”

Tình cảm luôn có thân sơ xa gần.

Tô Thành An rất ưa thích vợ bốn vừa cưới, yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả danh ngạch tẩy lễ Tam Thai khó khăn lắm mới tranh thủ được cũng đưa cho bé trai chưa xuất thế đó.

Đây là quyết định của Tô Thành An, cho dù Tô Trầm không đồng ý cũng vô dụng.

Tô Trầm nghe Tô Thành An nói, không nói một lời.

Tuổi của cậu còn nhỏ, lúc này còn cách sinh nhật tròn mười bốn tuổi ba tháng.

Nhưng tâm lý của cậu đã từ từ thành thục, quan trọng nhất đây không phải lần đầu cậu gặp chuyện như vậy. Năm ngoái cũng tầm này Tô Trầm đã gặp một lần, điều này khiến cậu đã sớm chuẩn bị đầy đủ tâm tư.

Trong thế giới tăm tối này, muốn giữ vững chút ánh sáng trong lòng không phải chuyện dễ dàng gì, thậm chí cần một số thủ đoạn đặc thù.

Tô Trầm trầm mặc.

Một lúc lâu sau cậu mới nói: “Có một chuyện, thật ra con vẫn chưa nói với phụ thân.”

“Chuyện gì?”

“Con mắt con đang khôi phục.”

“Con nói cái gì?” Tô Thành An đứng bật dậy nắm lấy con trai mình.

Nếu Tô Trầm có thể khôi phục, đây chính là tin tức không còn gì tốt hơn.

Mặc dù Tô Thành An cũng thích Tô Minh, thích cả đứa bé chưa xuất thế kia, nhưng hắn biết Tô Trầm mới là người thiên phú tốt nhất Tô gia. So với chuyện dốc hết sức lực bồi dưỡng một đứa trẻ tương lai chưa rõ ra sao, rõ ràng kém xa việc bồi dưỡng một đứa trẻ hiện giờ đã có biểu hiện xuất sắc.

Về điểm này, cái nhìn của tất cả mọi người đều giống nhau, nếu không sao Tô Khắc Kỷ nguyện từ bỏ tẩy lễ Tam Thai cũng muốn bồi dưỡng Tô Khánh? Bởi vì hắn biết cho dù Tô Lân không có vấn đề thể chất sinh ra đã yếu nhược, có được tẩy lễ Tam Thai, sau đó trưởngt hành cũng chưa chắc hơn được Tô Khánh hiện tại. Quá trình trưởng thành của một người luôn có quá nhiều khả năng chứ không tuân theo kế hoạch -- bản thân Tô Trầm chính là ví dụ rõ nét nhất.

Tránh nguy hiểm là chuyện mỗi người đều biết, mà phương pháp khống chế nguy hiểm tốt nhất chính là dệt hoa trên gấm chứ không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cho nên nếu Tô Trầm thật sự khôi phục được thị lực, Tô Thành An không có bất cứ lý do gì từ bỏ cậu.

“Con nói thật chứ? Sao không nói sớm?” Tô Thành An hỏi lại lần nữa.

Tô Trầm trả lời: “Chỉ có một chút cảm giác mơ hồ mà thôi. Vốn con định chờ đến lúc khỏi hẳn cho cha ngạc nhiên.”

“Có thể khôi phục là tốt rồi!” Tô Thành An mừng rỡ nói.

Hai năm trước Tô Trầm thậm chí không cảm giác được chút ánh sáng nào, trong thế giới của cậu chỉ có bóng tối vô tận.

Có lẽ Tô Trầm nói không sai, cậu thật sự có thể khôi phục.

Tô Trầm nói: “Có điều muốn khôi phục hoàn toàn có lẽ còn cần một hai năm.”

“Còn phải một hai năm ư?” Tô Thành An trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói: “Thì một hai năm cũng được, không sao, chỉ cần khôi phục được trong vòng hai năm, tất cả đều kịp.”

“Vậy chuyện của nhị thúc…”

“Để cha về từ chối chú ấy.” Tô Thành An trả lời kiên quyết

Đi được vài bước, Tô Thành An dừng lại.

Hắn quơ quơ tay trái với Tô Trầm.

Tô Trầm cười nói: “Cha đang vẫy tay à? Phụ thân, con chỉ thấy một cái bóng mơ hồ thôi, không dám chắc lắm.”

Tô Thành An nhẹ nhàng thở phào: “Nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play