Dịch bởi Athox.

Tô phủ, Lan Phương Hiên.

Một bữa tiệc rượu đang được cử hành.

Chủ nhân tiệc rượu là Nhan Vô Song, chỉ thấy ả ôm một bé trai béo mập, qua lại giữa đám người thi thoảng lại đưa lời thăm hỏi khách khứa.

“Tần đại gia đại giá quang lâm, Vô Song vô cùng vinh hạnh.”

“Hoá ra là Trương lão gia, ngài cũng tới mừng tuổi cho cháu nhà tôi à!”

”Vương gia chủ tự mình giá lâm, tôi đây làm sao nhận nổi.”

Thi thoảng lại lộ ra vài lời quen dùng trong kỹ viện:

“Chao ôi, Vinh đại gia, sao ngài lại tới đây…”

Mọi người tự coi như không nghe thấy.

Hôm nay là ngày con trai thứ ba của Tô Thành An, Tô Hạo tròn một tuổi. Tô Thành An cố ý bày tiệc rượu cho con trai yêu, mời khách khứa tới. Tất cả những người giao hảo cùng Tô Thành An đều tới làm khách chúc mừng. . Truyện Khoa Huyễn

Toàn bộ Tô phủ chìm trong không khí vui vẻ.

Đương nhiên cũng có người không vui.

“Tô Thành An!”

Tiếng thét sắc bén phá tan bầu không khí chúc mừng.

Nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy Đường Hồng Nhị đứng ngoài gian nhà thuỷ tạ.

Sắc mặt đằng đằng sát khí.

Đường Hồng Nhị lửa giận bừng bừng đi tới, Nhan Vô Song nghênh đón: “Sao tỷ tỷ lại tới đây?”

“Ngươi cút ngay cho ta!” Đường Hồng Nhị đẩy nữ nhân này ra, đi tới trước người Tô Trầm mắng: “Con trai ngươi sống chết chưa rõ, ngươi lại chẳng hề quan tâm, còn tâm tư ở đây múa hát tiệc rượu, ngươi có còn lương tâm hay không?”

Tô Thành An ngây người, không tiếp lời.

Thật ra bày tiệc hôm nay vốn không phải ý của hắn, không biết vì sao Nhan Vô Song lại dây dưa không ngừng còn nói gì mà ‘chẳng lẽ Tô Trầm nó có chuyện, người trong thiên hạ đều phải khóc lóc đưa tang, không ai được cười à’, lại nói hắn bị Đường Hồng Nhị áp chế, chẳng có chủ kiến riêng.

Tô Thành An vốn đang rất ý kiến với hai mẹ con Đường Hồng Nhị, sau khi bị khích như vậy bèn thuận theo mở tiệc rượu lần này, chỉ là trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với hai mẹ con, vì vậy bị mắng cũng không dám cãi lại.

Lúc này Nhan Vô Song tới gần nói: “Tỷ tỷ nói vậy sai rồi, Tô Trầm là con, chẳng lẽ Hạo Nhi nhà muội thì không phải? Tô Trầm tới Thâm Hồng sơn mạch, sống chết ra sao không rõ, chúng ta cũng lo thay cho nó, nhưng cũng không thể vì vậy mà chẳng làm gì chứ? Chẳng lẽ nó một ngày không về, chúng ta không sống được một ngày nữa à?”

Tô Khắc Kỷ cũng đi tới nói: “Nhan di nương nói vậy rát có lý. Hôm nay là sinh nhật của hoạ Nhi, lại là sinh nhật một tuổi quan trọng nhất, nếu vì Tô Trầm mà bỏ qua, sau này có đền bù thế nào cũng chẳng trở lại được. Tin rằng Tô Trầm dưới suối vàng có biết cũng chẳng an lòng.”

Đường Hồng Nhị giận dữ nhìn lại: “Tô Khắc Kỷ ngươi nói lăng nhăng gì đó? Ai dưới suối vàng có biết? Con trai ta không chết!”

Tô Khắc Kỷ rung đùi đắc ý: “Đã quá hạn hai ngày còn chưa về, còn là thằng mù, ta thấy nguy hiểm lắm.”

Chỉ là biểu cảm trên mặt có nhìn thế nào cũng chỉ thấy vẻ vui mừng.

Mâu thuẫn giữa hắn và Tô Trầm đã sớm công khai, lại không phải như Nhan Vô Song còn phải dựa vào Tô Thành An, phải nể mặt Tô Thành An một chút, vì thế lúc này trực tiếp cười trên nỗi đau kẻ khác, khoé miệng cười gằn khà khà, chỉ thiếu nước nói chết hay lắm.

Đường Hồng Nhị tức giận tới mức định xông tới nắm lấy Tô Khắc Kỷ, lại bị Tô Thành An ngăn cản, sắc mặt tái xanh: “Ngươi gây chuyện đủ chưa?”

“Thành An?” Đường Hồng Nhị ngơ ngác nhìn trượng phu: “Hắn nói con trai chúng ta chết rồi.”

Tô Thành An đẩy Đường Hồng Nhị ra: “Mạng nó chính nó còn không lo, ngươi việc gì phải để ý thế.”

Nghe nói vậy, Đường Hồng Nhị hoàn toàn bi thương.

Nàng không thể tin nổi chồng mình lại nói ra những lời này, khoảnh khắc đó nhìn Tô Thành An, cảm thấy như chưa từng biết hắn, run lên nẩy bẩy nói: “Trước đây chàng… đâu có như vậy.”

Tô Thành An lại coi như không nghe thấy.

Bốn phía thi thoảng lại vang lên tiếng bàn tán của khách khứa, có người thở dài, có người cười chê, cũng có người coi như việc không liên quan tới mình.

“Vị tứ thiếu gia Tô gia kia, ngươi nói xem, đang yên đang lành không ở lại trong nhà cứ nhất quyết chạy tới Thâm Hồng sơn mạch, chẳng phải muốn chết thì lầ gì?”

“Đúng vậy, rõ ràng là mù loà còn dám tới Thâm Hồng sơn mạch.”

“Còn chỉ có Đoán Thể kỳ.”

“Đúng vậy, đáng tiếc, tốt xấu gì cũng là một thiên tài.”

“Đã từng là thiên tài thôi, thiên tài như vậy năm nào thành Lâm Bắc chẳng có tới mấy chục mấy trăm người.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Nghe những lời này, Đường Hồng Nhị hoàn toàn tuyệt vọng về những người ở đây.

Đang lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.

“Ai nói ta chết rồi?”

Âm thanh này vang lên khiến yết hầu đám người như bị xiết chặt, đồng thời mất tiếng.

Tô Thành An, Tô Khắc Kỷ, Nhan Vô Song, toàn bộ nhà họ Tô từ trên xuống dưới, tất cả khách khứa, từng người khó nhọc quay đầu lại nhìn về phía sau.

Một thiếu niên thản nhiên đứng đó, chẳng phải Tô Trầm thì là ai?

“Tô Trầm?” Hai mắt Tô Khắc Kỷ như muốn bốc hoả.

“Ngươi không chết à!” Móng tay Nhan Vô Song bấm chặt vào thịt.

“Trầm Nhi!” Đường Hồng Nhị kêu lên vui sướng, nhào về phía con trai.

Chỉ có Tô Thành An tâm trạng phức tạp nhất. Nhìn con trai mình trở về hắn lại phát hiện bản thân không hề có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại một luồng ấp lực đã lâu không gặp lại dấy lên trong lòng.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói gì, chỉ nhíu mày.

Bên này Đường Hồng Nhị đã ôm lấy con trai, vuốt ve gương mặt cậu, chỉ sợ đang trong giấc mộng: “Trầm Nhi, sao giờ con mới về?”

“Đường núi gồ ghề, con lại là người mù, khó lòng phân biệt phương hướng, cũng phải phí bao sức lực mới ra được.” Tô Trầm mỉm cười: “Nhưng về muộn hai ngày cũng đã tốt rồi, không đi lầm hướng vào khu vực của Hung thú đã là may mắn lắm rồi.”

“Con còn biết nguy hiểm à.” Đường Hồng Nhị chọc chọc lên trán con trai nói, đôi mắt đã ướt đẫm những giọt lệ hạnh phúc.

“Đã khiến mẫu thân lo lắng rồi, là lỗi của hài nhi.” Tô Trầm cung kính đáp lời.

“Đi, chúng ta đi, đừng quan tâm tới đám người này.” Con trai trở về, Đường Hồng Nhị cũng chẳng tâm trạng đâu ở lại đây, kéo tay Tô Trầm muốn đi.

“Không vội.” Tô Trầm lại nói: “Lúc đến nghe được vài lời, hoá ra hôm nay là sinh nhật tam đệ. Có nói thế nào thì con cũng là ca ca, nên chúc mừng cho Hạo đệ mới đúng. Vừa hay con vừa từ rừng về mang theo ít đặc sản, tuy không phải thứ gì đáng giá nhưng cũng không phải thứ dễ thấy dọc đường, chẳng bằng làm quà tặng cho tam đệ.”

“Trầm nhi con...” Đường Hồng Nhị sững sờ.

Nhan Vô Song mở tiệc chúc mừng sinh nhật cho con trai ả ngay khi con trai mình sống chết chưa rõ, còn làm long trọng như vậy, chỉ thiếu điều nói thẳng đây là tiệc chúc mừng Tô Trầm đã chết, giờ con mình về lại còn định tặng quà.

“Đây là lễ nghi.” Tô Trầm mỉm cười nói, vừa nói vừa lấy một viên ngọc ra: “Đây là Mi Tâm Cốt của Ngọc Cốt Sơn Tiêu, ánh sáng êm dịu lộng lẫy, tẩm bổ nguyên khí, đeo bên người lâu dài có thể cường thân kiện thể, ta cũng chỉ vô tình lấy được, giờ lấy ra làm quà tặng cho Hạo đệ.”

Nhan Vô Song rốt cuộc cũng là kẻ qua tay vô số người, cũng coi như quen gặp chuyện, lúc này thấy Tô Trầm như vậy bèn mỉm cười nói:

“Vẫn là tứ thiếu gia có học, hiểu lễ nghi.” Vừa nói vừa cười khanh khách nhận lấy hạt châu.

Tô Trầm nói: “Tứ di nương có thể để ta bế đệ đệ một lát không?”

Nhan Vô Song trầm ngâm đôi chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tô Trầm nhận lấy đứa bé, ôm vào trong lòng, nắm nắm gương mặt bé nhỏ: “Tuy không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được là một tiểu tử mập mạp nhỉ, xem nó đạp chân này, còn rất khoẻ đấy.”

Nhan Vô Song mỉm cười đang muốn tiếp lời, Tô Trầm đã tươi cười tiếp tục nói:

“Đứa bé khoẻ mạnh hoạt bát như vậy. Tứ di nương, ngươi nói xem lát ta có giết nó không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play