Nhìn ánh sáng tiến nhập thể, Tô Trầm cảm nhận được một luồng hơi ấm rất nhỏ tiến vào cơ thể. Cảm giác này rất mờ nhạt thậm chí khiến Tô Trầm hoài nghi liệu hơi ấm này rốt cuộc có phải ảo giác của mình không.
Nhưng theo luồng hơi ấm này, cánh tay phải của Tô Trầm giật giật.
Cậu đã có thể giơ tay lên được.
Hai mắt Tô Trầm bừng sáng.
Chẳng lẽ là Nguyên năng thật?
Nhưng nếu là Nguyên năng thật, vậy sao mình lại nhìn thấy được?
Tô Trầm cảm thấy khó hiểu.
Tô Trầm nhớ lại dị trạng của hai mắt khi bản thân trúng cả Định Thần và Liệt Hồn.
Chẳng lẽ trúng công kích thần hồn khiến hai mắt mình lại tiến hoá?
Do hấp thu năng lượng công kích thần hồn? Hay do bị kích thích?
Tô Trầm không biết, chỉ có thể chờ sau này chậm rãi tìm hiểu.
Nhưng Nguyên năng này rõ ràng không thể tồn tại lâu dài trong không khí, từ khi bắt đầu xuất hiện lại không ngừng tiêu tán.
Thấy cảnh tượng đó, Tô Trầm đột nhiên tỉnh ngộ, đó là vì bản thân Nguyên năng không tồn tại với hình thức đó.
Đó là Nguyên năng do người sử dụng ngưng tụ trong quá trình tu luyện kéo dài vô số ngày tháng, mỗi điểm sáng nhìn như đơn giản thực chất đều là Nguyên năng do kẻ sử dụng tinh luyện vô số ngày đêu mới hình thành, là Nguyên năng thể rắn chân chính.
Sau khi người sử dụng chết đi, Nguyên năng mất đi lực ước thúc, sẽ rời khỏi thân thể người sử dụng, tất cả Nguyên năng từng bị cô đọng cũng mất đi ước thúc, lại phát tán ra ngoài, trở lại trạng thái vốn có của chúng.
Quá trình tiêu vong của những điểm sáng này thật ra là quá trình từ cô đọng tới phát tán.
Đôi mắt Tô Trầm không nhìn được cảnh Nguyên năng trở về bản nguyên, nhưng ít ra khí nó ngưng kết Tô Trầm có thể chứng kiến.
Đây là cơ hội!
Trong đầu loé lên suy nghĩ này.
Cậu biết mình nên làm thế nào.
Giơ tay lên, Tô Trầm lại chạm vào một điểm sáng trên không trung, toàn lực phát động Thuật Hấp Nạp.
Điểm sáng như một giọt nước nhỏ nhấp nhô trên da Tô Trầm, giãy dụa như rất không muốn bị Tô Trầm hấp thu. Nhưng theo Tô Trầm kiên trì cùng bản thân không ngừng phát tán, lực chống cự càng lúc càng yếu, cuối cùng dung nhập vào thân thể Tô Trầm.
Cảm giác mờ nhạt quen thuộc lại xuất hiện.
Sức lực Tô Trầm lại khôi phục một chút.
Tô Trầm trong lòng hò hét, chỉ hấp thu một điểm sáng này có lẽ tương đương với lượng Nguyên năng bản thân tu luyện rất nhiều ngày mới có được.
Rốt cuộc tương đương với bao nhiêu ngày?
Tô Trầm không biết, nhưng cho dù thế nào, quan trọng nhất là không thể bỏ qua cơ hội!
Mặc dù lúc trước khi giết chết Hung thú cậu cũng sẽ vận chuyển Thuật Hấp Nạp, nhưng khi đó không nhìn thấy, chỉ vận hành không mục đích, có hấp thu được hay không, hấp thu được bao nhiêu, đều xem vận may.
Giờ đã có thể nhắm thẳng vào, hiệu suất gia tăng rất nhiều.
Tô Trầm bắt đầu toàn lực hấp thu điểm sáng bay trong không khí.
Nguyên năng của Bích Mục Nộ Viên biến mất rất nhanh, không bao lâu sau đã tan hết, cuối cùng Tô Trầm chỉ hấp thu được tám điểm Nguyên năng.
Cho dù chỉ là tám điểm Nguyên năng cũng đã khiến Tô Trầm cảm thấy khác biệt.
Điểm rõ nét nhất là thân thể cậu vốn đang thoát lực giờ đang khôi phục.
Lúc đầu, sau khi cậu sử dụng tới ba lần Huyết Đồ không nằm dưới đất nửa ngày khó mà khôi phục, còn giờ mặc dù vẫn thấy mệt mỏi rã rời nhưng đã có thể đứng lên đi lại.
Có điều tác dụng chân chính của Nguyên năng không phải khôi phục thể lực mà là cường hoá cải tạo bản thân. Cái gọi là khôi phục thể lực thật ra là thân thể được cường hoá, thể lực tăng trưởng. Thể chất một người mạnh lên, sức chịu đựng cùng khả năng khôi phục cũng theo đó tăng trưởng, biểu hiện của tăng trưởng đương nhiên là khôi phục thể lực.
Nói cách khác, sau khi hấp thu sử dụng tám điểm Nguyên năng này, thân thể Tô Trầm được tăng cường tương đối rõ ràng.
Tô Trầm phẩn tích một chút, có lẽ tăng thêm chừng một Bạch Tinh.
“Quá tuyệt vời!” Tô Trầm hưng phấn kêu to.
Chỉ giết một con hung thú đã tăng thêm lực lượng một Bạch Tinh, đây quả thật là đánh quái cày kinh nghiệm, còn có gì tốt hơn?
Cảm giác hưng phấn chưa từng có tràn ngập trong lòng Tô Trầm, lần đầu tiên Tô Trầm cảm thấy mong chờ đối với tương lai đến vậy!
—— —— —— —— ——
Những ngày tiếp đó, Tô Trầm tiếp tục rèn luyện tại Thâm Hồng sơn mạch. Cậu cũng không vì phát hiện mới này mà đắc ý quên mình, vẫn rất cẩn thận di chuyển săn bắn trong khu rừng. Tô Trầm hiểu rõ, bản thân có lẽ đã có tiềm lực vô hạn, nhưng tiềm lực vẫn chỉ là tiềm lực, mình vẫn chỉ là một con gà yếu ớt.
Một con gà yếu ớt phải dùng tới bốn món Nguyên khí mới có thể đi lại ngoài rìa Thâm Hồng sơn mạch.
Cho dù chỉ chủ quan một chút cũng có thể khiến tương lai bản thân triệt để chôn vùi.
Cho nên Tô Trầm vẫn rất chú ý, cẩn thận hành động.
Ngày thứ năm mươi chín sau khi đi vào Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm lại gặp một con Lão Nha Cự Hùng.
Có lẽ do thực lực tăng cường, có lẽ vì từng có kinh nghiệm giao đấu với loài gấu này, tóm lại lần này Tô Trầm chiến thắng thoải mái hơn trước nhiều.
Sau khi giết chết con gấu, quả nhiên Tô Trầm lại thấy điểm sáng phát tán.
Lần này đã sớm chuẩn bị, Tô Trầm thu nhận được mười một điểm sáng, nhiều hơn ba viên so với lần trước, còn lại toàn bộ phát tán biến mất.
Tô Trầm biết đây tốc độ hấp thu này đã gần cực hạn của bản thân.
Tô Trầm để ý thấy Lão Nha Cự Hùng trước lúc chết phất tán ra khoảng năm trăm điểm sáng. Giả thiết mỗi mười điểm Nguyên năng tương đương với một Bạch Tinh, như vậy tu vi Lão Nha Cự Hùng tương đương với năm trăm Bạch Tinh, như vậy cũng khớp với thực lực Hung thú hạ đẳng bình thường.
Còn năng lực hấp thu của bản thân thì khoảng hai phần trăm.
Giết chết một con Hung thú, thu hoạch được hai phần trăm tu vi, còn gì tốt hơn?
Có lẽ được trời cao chiếu cố, mấy ngày tiếp theo Tô Trầm lần lượt gặp được ba Hung thú thực lực tương đối yếu, đều tuỳ tiện giải quyết.
Khi hấp thu những điểm Nguyên năng cuối cùng, Tô Trầm cảm thấy mình dường như lâm vào một trnagj thái quỷ dị nào đó, thân thể như đã ăn no, có hấp thu thế nào cũng không thể tăng cường.
Tô Trầm biết, điều này đại biểu mình rốt cuộc cũng đạt tới Đoán Thể đối phương, đã tiến vào trạng thái bình cảnh.
Trong trạng thái này, bất luận cậu cố gắng ra sao, hấp thu thế nào cũng không thể khiến bản thân tiến thêm một bước, trừ khi cậu đột phá được bình cảnh.
Tiến vào Dẫn Khí cảnh!
“Phù! Rốt cuộc cũng đến bước này.” Tô Trầm thở dài một hơi.
Lúc đầu chỉ nghĩ sau khi trừng phạt Thâm Hồng kết thúc nhiều nhất đạt tới Đoán Thể đối phương, không ngờ lại phát hiện ra điểm sáng Nguyên năng, đẩy nhanh tốc độ tiến bộ, khiến cậu sớm đạt tới bước này.
Như vậy việc tiếp theo cậu cần làm là súc tích lực lượng, trùng kích dẫn khí.
Nhân tộc phát triển đã vài vạn năm, tới giờ đã có kinh nghiệm tương đối thành thục trong việc vận dụng Nguyên năng.
Trùng kích Dẫn Khí là cánh cửa thấp nhất, cũng là cảnh giới duy nhất không cần mượn nhờ lực lượng huyết mạch cũng có thể đột phá trăm phần trăm, riêng phương pháp khai mở đan hải đã phát minh tới hơn một ngàn loại.
Bởi vì độ khó không lớn nên Tô Trầm cũng không định về gia tộc mới tăng cường bản thân, quyết định tấn thăng Dẫn Khí ngay trong Thâm Hồng sơn mạch này.
[Lời của Dịch giả] Chương sau Tô Trầm sẽ chính thức trở thành Nguyên Khí Sĩ. Hành trình của "người mù" này giờ mới chính thức bắt đầu, các khoản nợ sẽ cũng sẽ dần được tính sổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT