Có điều ba ngày qua tất cả đều là dã thú, không tới một con hung thú.
Điều này khiến Tô Trầm hoài nghi, liệu có phải bản thân chọn nơi này có lệch đôi chút không, có lẽ phải tiến thêm chút nữa mới ổn.
Có điều càng đi sâu vào càng nguy hiểm, đương nhiên số lượng hung thú bên trong sẽ càng nhiều nhưng nguy hiểm cũng theo đó tăng thêm. Làm không khéo một lần thu hút liền ba hay năm con hung thú, cái mạng nhỏ của bản thân cũng khó lòng bảo toàn.
Thắng lợi luôn ưu ái cho người kiên nhẫn, cho nên tốt nhất là kiên nhẫn chờ ở dây.
Lần đợi này lại là bốn ngày.
Tối ngày thứ bảy.
Trời tối người nghỉ ngơi, gió núi lạnh thấu xương.
Tô Trầm đang say giắc nồng trên đỉnh núi.
Một con mèo núi nhẹ nhàng linh hoạt hạ xuống vách núi.
Nó dùng tư thái ưu nhã đi trên núi, cứ thế từng bước tới gần người đang ngủ say, hai mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào mục tiêu, quỷ quyệt âm trầm khó tả.
Tới sau lưng mục tiêu, nó giơ chân trước, ba móng vuốt sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng.
Ngay lúc móng vuốt sắp đâm vào gáy mục tiêu, sau lưng Tô Trầm đột nhiên loé lên một vòng bảo hộ, chăn đứng móng vuốt của nó, đồng thời Tô Trầm nhanh chóng quay người, một luồng đao mang sắc bén bùng lên.
Con mèo núi kia hét lên một tiếng nhảy lên, tốc độ đột nhiên tăng vọt, tạo thành từng luồng tàn tảnh liên tiếp, lui lại phía sau. Đao quang lướt sát qua thân thể mèo núi, mang theo một đoá hoa máu đỏ tươi.
“Ngoao!” Con mèo núi kêu lên thảm thiết, lộn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.
Giữa ngực bụng là một vết thương không quá sâu.
Một đao tập kích vừa rồi chỉ chém rách da nó.
“Huyễn Ảnh Sơn Miêu?” Thấy mục tiêu đánh lén mình, trong lòng Tô Trầm không khỏi trầm xuống.
Hung thú!
Rốt cuộc cũng xuất hiện.
Mặc dù vẫn luôn mong đợi được chiến đấu với hung thú, nhưng khi hung thú thật sự xuất hiện, tâm tình Tô Trầm khó tránh khỏi căng thẳng.
Huyễn Ảnh Sơn Miêu sức chiến đấu chính diện không mạnh nhưng tốc độ lại nhanh tới kinh khủng, là một loại hung thú cực kỳ khó đối phó.
Thời khắc này con mèo núi thấy thấy mình đánh lén không thành lại còn bị thương nhẹ, rõ ràng đã nổi giận.
Nó nhe răng với ta, đột nhiên lao tới, nhào về phía Tô Trầm từ không trung.
Tô Trầm đã sớm đoán được chiêu này, thân hình nghiêng sang, né được đòn tấn công của mèo núi, chiến đao trên tay phải chém xuống. Huyễn Ảnh Sơn Miêu quả thật nhanh nhẹn tới cực điểm, thân thể đang tên không trung còn có thể quay mình đổi hướng, cứ thế uốn éo thoát khỏi đao thế của Tô Trầm, đồng thời giương vốt cào lên cương đao, hất văng đao ra.
Điểm khác biệt lớn nhất của Hung thú và dã thú là đã có thể vận dụng Nguyên năng cường hoá bản thân.
Mặc dù cường độ thân thể của Huyễn Ảnh Sơn Miêu là yếu nhất trong số Hung thú nhưng vẫn không thể coi thường, móng vuốt có thể đối kháng với đao thép, thân hình còn nhanh chóng tới kinh người, rõ ràng có Nguyên kỹ loại tốc độ, khi di chuyển trên không trung có thể tạo ra ảo ảnh trùng điệp, khiến người ta khó lòng phân biệt thật giả, chẳng trách gọi là Huyễn Ảnh Sơn Miêu.
Thời khắc này con mèo núi dùng móng vuốt đẩy cương đao ra, mượn lực đó, thân hình lại chuyển hướng giữa không trung, kéo ra từng luồng ảo ảnh, khiến người ta không cách nào thấy rõ vị trí.
Một khắc sau, con Huyễn Ảnh Sơn Miêu đã xuất hiện phía sau Tô Trầm, đánh thẳng vào lưng cậu.
Thế công lần này vừa nhanh vừa mãnh liệt, Tô Trầm căn bản không kịp né tránh, ngay lúc vuốt mèo sắp trúng đích, trên người Tô Trầm lại loé sáng, vòng bảo hộ kia lại xuất hiện sau lưng Tô Trầm. Huyễn Ảnh Sơn Miêu cào trúng vòng bảo hộ, chỉ làm loé lên một vệt sáng lấp lánh mê ly. Tô Trầm đồng thời lật tay chém một đao, lần này Huyễn Ảnh Sơn Miêu có đề phòng trực tiếp kéo ra một loạt ảo ảnh né tránh, chiến đao chỉ chém tan tàn ảnh, không chạm được tới một sợi long mèo.
Có điều suýt nữa thụ thương như vậy lại kích phát hung tính của Hoang thú, con mèo núi đã cực kỳ phẫn nộ.
Nó lại gào lên chói tai, thân hình vừa hạ xuống lại nhảy lên, tốc độ lại tăng thêm vài phần so với lúc trước.
Tô Trầm thấy thế, vội vàng sử dụng Yên Xà Bộ né tránh.
Yên Xà Bộ là tuyệt học Cố gia, Tô Trầm còn luyện tập tới mức đỉnh phong của vô huyết, nhưng so với Huyễn Ảnh Sơn Miêu, tốc độ này rõ ràng chưa đủ nhanh. Tô Trầm không né tránh kịp, móng vuốt của mèo núi đã cào lên cánh tay trái cậu, ba móng sắc bén xoạt một tiếng cào sâu vào cánh tay tạo thành ba vệt máu sâu. Trước khi Tô Trầm chém đao tới nó đã lại tránh lui, tiếp đó lại bay tới tấn công, lần này là tấn công chính diện, tốc độ nhanh tới mức người ta không cách nào thấy rõ.
Mắt thấy lại là một đòn trí mạng, trên chân Tô Trầm đột nhiên nổi lên vệt sáng.
Chỉ trong phút chốc, tốc độ Tô Trầm tăng lên, thân thể hoá thành một luồng sáng bay khỏi, tránh thoát khỏi trảo này.
Lúc này Tô Trầm mới thở phào, vừa rồi là cậu sử dụng Nguyên kỹ trên diễn võ trường kết hợp cùng Yên Xà Bộ mới khó khăn lắm tránh được nhát cào này của mèo núi.
Một khắc áu, mèo núi kia lại đánh tới, Tô Trầm cũng phát động Yên Xà Bộ cùng Nguyên kỹ Đằng Vân, so đấu tốc độ cùng con mèo núi.
Một người một mèo ngươi tới ta lui, trong nháy mắt đã chiến đấu vài chục hiệp, nhất thời không ai làm gì được ai.
Tô Trầm cũng coi như thật sự hiểu được sự cường đại của hung thú, nếu trên tay không có Nguyên khí, với thực lực Đoán Thể kỳ của bản thân quả thật không có tư cách giao thủ cùng hung thú.
Có điều càng như vậy càng phải rèn luyện bản thân.
Đối mặt với cường địch, tăng cường bản thân, đây chẳng phải mục đích chuyến đi này của mình ư?
Nghĩ tới đây, bước chân Tô Trầm càng thêm nhanh chóng, đao trong tay múa nhanh tới mức nước giội khó vào.
Chỉ có điều tốc độ Huyễn Ảnh Sơn Miêu thật sự nhanh tới kinh người, không ngừng kéo ra từng luồng ảo ảnh giữa không trung, khiến người ta muốn thấy rõ chân thân cũng khó.
Chẳng lẽ phải vận dụng thanh Mặc Văn Chiến Đao hoặc Súng Lửa Liệp Thủ mới có thể thủ thắng ư?
Không được, phải biết con mèo núi này chỉ là hung thú hạ đẳng, cùng đẳng cấp với tên Lâm Giải kia.
Đối đầu với một hung thú hạ đẳng đã phải dùng hết át chủ bài, vậy sau này phải làm sao?
Hơn nữa quá mức ỷ lại vào Nguyên khí cũng mất đi ý nghĩa rèn luyện bản thân.
Giờ tốc độ bản thân tương đương với con mèo núi này, thực lực xấp xỉ đối phương, phải chiến đấu trong tình huống này mới có thể rèn luyện tăng cường bản thân mức độ lớn nhất!
Nghĩ tới đây, Tô Trầm cắn răng tiếp tục chiến đấu, ra sức nắm bắt tung tích con Huyễn Ảnh Sơn Miêu kia.
Con mèo núi còn đang bay tới bay lui giữa không trung, kéo theo từng luồng tàn ảnh, mắt thường không cách nào bắt được bóng dáng nó.
Ngay lúc này, hai mắt Tô Trầm đột nhiên bừng sáng kỳ dị.
Sau đó Tô Trầm liền thấy thời gian lúc này như chậm lại, tất cả cảnh tượng xung quanh đều trở nên chậm rãi.
Bóng dáng Huyễn Ảnh Sơn Miêu không còn không thể nắm bắt, dần dần trở nên rõ ràng trong mắt cậu.
Tô Trầm có thể thấy rõ quỹ tích di động của Huyễn Ảnh Sơn Miêu, thậm chí có thể thấy được khi lướt trên không trung nó vẫy đuôi để khống chế phương hướng, có thể thấy được từng sợi râu trên khoé miệng nó, có thể thấy được móng vuốt sắc bén của nó lướt qua kko trung, xé tan không khí, có thể thấy gương mặt dữ tợn của nó...
Xoạt!
Một ánh đao hiện lên, chém thẳng vào đuôi Huyễn Ảnh Sơn Miêu.
“Ngoaoooo! Huyễn Ảnh Sơn Miêu phát ra tiếng kêu thê thảm nhất kể từ khi chiến đấu đến giờ.
Vết thương lần này nặng hơn lúc trước nhiều.
“Vẫn hơi châm.” Tô Trầm lại không hài lòng lắm.
Mặc dù đôi mắt bắt được tung tích mèo núi, nhưng tốc độ xuất thủ của mình lại không nhanh lên khiến cho một đao kia rõ ràng chém vào đầu con mèo núi nhưng cuối cùng lại rơi vào đuôi nó.
Có điều không sao, đao tiếp theo chắc chắn sẽ chém chuẩn hơn.
Tô Trầm lại múa đao chém tới.
Con mèo núi nhảy lên tránh né, lại tạo thành từng luồng tàn ảnh trên không trung.
Chỉ có điều Tô Trầm lại một lần nữa tìm chính xác vị trí của nó, xuất đao từ sớm, chém thẳng lên con đường mèo núi phải đi qua. Con Huyễn Ảnh Sơn Miêu tốc độ quá nhanh, muốn giảm tốc cũng không được, cái đuôi lại đã bị chém, khó lòng đổi hướng, cứ thế lao thẳng vào đường đao của Tô Trầm.
“Ngao ô!” Huyễn Ảnh Sơn Miêu kêu lên điên cuồng, đầu đã bị thương nặng.
Không đợi nó khôi phục tinh thần, Tô Trầm dùng một đòn Diễm Hổ Quyền hùng hồn hữu lực đánh thẳng vào phần bụng tương đối mềm của mèo núi, đánh cho con mèo núi hai mắt tối sầm, chiến đao lại đã chém xuống, hung hãn tấn công Huyễn Ảnh Sơn Miêu. Cho dù hung thú da dày thịt cứng lúc này cũng bị thương nặng, không cách nào kiên trì, ngã nhào trong vũng máu, không đứng lên nổi.
”Ngươi nhảy nữa đi?” Tô Trầm dùng chiến đao chỉ vào mèo núi lạnh lùng nói.
Huyễn Ảnh Sơn Miêu há miệng lần cuối.
Chiến đao chém xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT