Theo thi thể hắn ngã xuống, một vật lăn ra khỏi thân thể, là một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia được chế tạo từ Diệu Kim, bên trên còn khắc một cánh cửa lớn màu đen. Cánh cửa mở một nửa, phía sau là ánh sáng óng ánh khắp nơi, không nhìn rõ là cái gì.
Tô Trầm ôm lệnh bài này vào trong lòng, lại sờ khắp người Lâm Giải, chỉ tìm được chút vàng bạc, không còn thứ gì tốt. vàng bạc Tô Trầm không cần, cho nên ngay Thiền Dực Đao cũng không cầm, định rời đi.
Vừa đi được vài bước, lại nghe phía trước có âm thanh truyền lại.
Biết không tốt, chắc chắn là thủ vệ Lâm Gia nghe động tĩnh tiến tới, dù sao lúc trước tiếng thét thảm của Lâm Giải cũng gây động tĩnh quá lớn.
Bây giờ mình như vậy, nếu bị Lâm gia bắt được, quả thật là nước rửa khó sạch.
Tiến thì không còn đường, Tô Trầm quả quyết quay đầu chạy ngược lại.
Mặc dù thương thế cậu cực nặng nhưng thị lực khôi phục kích thích cơ thể, dọc đường chạy chứng kiến cảnh sắc phong phú xung quanh, chỉ cảm thấy từng bông hoa cọng cỏ cây cối đều đẹp không sao tả xiết. Sắc thái, ánh sáng, cảnh vật đã lâu không gặp cứ thế trở lại trong mắt, khiến người ta kích động tới muốn rơi lệ. Nếu không phải sau lưng còn có truy binh, Tô Trầm hận không thể quỳ xuống đất thống khoái khóc lóc một hồi, nhìn thứ gì mình thích suốt cả ngày mà không chớp mắt.
Đáng tiếc thời gian đầu khi thị lực khôi phục dùng để giết người, thời gian tiếp theo lại để bỏ trốn, không khỏi phá hoại phong cảnh, huỷ mất tâm tình.
Cho nên Tô Trầm chỉ có thể than thở vận mệnh vô thường, không chừng nếu không gặp trận chiến hôm nay, khéo mình đã chẳng khôi phục nhanh như vậy.
Vừa chạy vừa nghĩ, Tô Trầm đã tới bên hồ nhỏ.
Ven hồ cách đó không xa có một căn đình viện, xây ven mặt nước, có một hành lang xây giữa đình viện cùng ven hồ, bốn phía trồng đủ loại hoa sen. Lúc này mới tháng tư, hương sen đã nở, nhuỵ hoa mềm mại rung động, hương thơm tràn ngập, chính là căn nhà trúc ven hồ đó.
Lúc này trên hàng lang căn nhà trúc, phía cuối có một cô gái đang ngồi, thân mặc váy xanh, đầu giắt Thuý Ngọc Châm, mắt liễu má hạnh, hoa nhường nguyệt thẹn, thời khắc này đang dùng tay chống cằm nhìn mặt nước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Trầm chưa từng thấy dáng vẻ của Cố Khinh La, cũng không dám khẳng định là cô, nhưng chứng kiến cô gái quần áo lộng lẫy ngồi một mình bên hồ nhỏ, hiển nhiên không giống người hầu. Thật ra cho dù gặp Cố Khinh La, cậu cũng không dám chắc Cố Khinh La sẽ đối xử thế nào với mình. Dẫu sao thời gian cậu ở cạnh Cố Khinh La cũng rất ngắn, không đủ để hiểu nhau. --- Tô Trầm hiện tại đã không còn ngây thơ tin tưởng rằng chỉ cần là bạn bè nhất định sẽ giúp đỡ.
Nhưng giờ phút này, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cắn răng một cái, Tô Trầm phóng về phía gian nhà trúc ven hồ, còn có ý định phát ra âm thanh.
Ngay khi xông ra khỏi rừng, cô gái trong đình nghe tiếng động, theo tiếng nhìn lại, đầu tiên ngẩn người sau đó lập tức vui mừng, tiếp đó lại nhìn quanh hai bên.
Chỉ nhìn biểu lộ cùng biểu hiện của cô gái, Tô Trầm đã xác định, cô gái đó chính là Cố Khinh La.
Bên kia Cố Khinh La đã phi thân nghênh tiếp, đi tới bên cạnh Tô Trầm, nắm lấy cậu nói: “Sao cậu lại tới đây? Sao lại bị thương? Trời đất, cậu bị thương nặng lắm.”
“Có gì đợi lát nữa hãy nói, thủ vệ Lâm gia ở phía sau.” Tô Trầm vội vàng la lên.
Cố Khinh La ngạc nhiên: “Đã sớm biết tứ đại gia tộc các cậu bất hoà, không ngờ lại tới mức này. Nguy hiểm vậy sao cậu còn tới gặp ta…”
Rõ ràng Cố Khinh La hiểu nhầm gì đó, ánh mắt nhìn Tô Trầm đã đầy cảm động.
Bất quá có nói mạo hiểm tới gặp cô vốn cũng không sai, dù không có chuyện lức trước, nếu Tô Trầm bị người của Lâm gia bắt được, cho dù không bị chém thành bộ dáng này cũng chắc chắn không thoải mái dễ chịu gì.
Tô Trầm gấp gáp: “Đại tiểu thư của ta ơi, trước tiên cô cứ giấu ta đi đã rồi hãng nói. Ta sắp không chịu được nữa rồi.”
Cố Khinh La cười một tiếng: “Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám tra xét đâu.”
Vừa nói vừa dẫn Tô Trầm về gian nhà trúc ven hồ.
Cô làm khách ở đây, đương nhiên không có chuyện Lâm gia không an bài người hầu, có điều Cố Khinh La không muốn người của Lâm gia biết quan hệ của mình với Tô Trầm, cho nên không đi vào từ cửa chính mà tiến vào từ hậu viện, trực tiếp dẫn Tô Trầm tới phòng.
“Được rồi, tới chỗ này của ta là an toàn rồi, cậu…”
Cố Khinh La còn chưa dứt lời, đã thấy Tô Trầm hai mắt trợn trắng, đã ngất xỉu.
Trận đánh với Lâm Giải vốn đã hao hết sức lực của Tô Trầm, lại bị thương nghiêm trọng, kiên trì được đến lúc này đã là kỳ tích. Bây giờ tới ‘địa điểm an toàn’, tâm trạng buông lỏng, đương nhiên hôn mê bất tỉnh.
Cậu bất tỉnh thì nhẹ nhõm, Cố Khinh La lại choáng váng: “Này này, sao cậu lại hôn mê? Cậu còn chưa nói tiếp theo phải làm gì mà. Cậu bị thương như vậy…”
Đại tiểu thư Cố gia xuất thân thế gia vọng tộc, chưa từng chăm sóc một ai, đột nhiên lại gặp một người trọng thương, trong lòng lập tức loạn cào cào, nhất thời không biết nên làm gì cho tốt.
Cuối cùng mặc dù cô chưa từng chăm sóc người nào, nhưng dẫu sao cũng là người luyện võ, từng bị thương.
Thương tích trên người Tô Trầm đều là ngoại thương, vì vậy tuy thương thế khá nặng nhưng điều trị cũng đơn giản. Thời khắc này đi tới đi lui vài lượt, dần tỉnh táo lại, cô cũng biên nên làm thế nào.
Cắn răng một cái, kéo y phục loang lổ vết máu trên người Tô Trầm xuống.
Đây là lần đàu cô đối mặt với thân thể trần trụi của nam tử, khó tránh khỏi hơi đỏ mặt hụt hơi.
Cũng may từng vết thương trông mà giật mình nhanh chóng khiến Cố Khinh La lấy lại tinh thần.
Cô lấy Tử Ngọc Cao gia truyền ra, dùng tay chấm nhẹ, khẽ bôi lên miệng vết thương. Tử Ngọc Cao này là bí dược của Cố gia, hiệu quả cực tốt khi trị ngoại thương, sau khi thoa dược cao, vết thương đã cầm máu, ngay cả đau đớn cũng theo đó giảm bớt đôi phần.
Đang xoa thuốc lại nghe bên ngoài có tiếng thị nữ bẩm báo: “Tiểu thư, có hai thủ vệ Lâm gia muốn gặp ngài.”
“Bọn họ tới đây làm gì?” Cố Khinh La hỏi.
Thị nữa trả lời: “Nghe nói vừa rồi trong rừng cây cạnh hồ phát sinh án mạng, có người của Lâm gia chết ở đó.”
Cái gì?
Cố Khinh La ngây ngẩn: “Ai làm?”
“Giờ còn chưa rõ, có điều thủ vệ Lâm gia nói thi thể vẫn còn ấm, đoán chừng hung thủ mới rời khỏi không lâu. Bọn họ đuổi theo đường này, tới đây muốn hỏi tiểu thư một chút xem có phát hiện gì hay không.”
Cố Khinh La trả lời: “Nói với bọn họ, chỗ này của ta không có gì, ta đang luyện công, không tiện bị người khác quấy rầy, để bọn họ tới nơi khác tìm đi.”
“Vâng.”
Thị nữ nghe lệnh rời khỏi.
Thủ vệ Lâm gia bên kia không biết cố kỵ thân phận Cố Khinh La hay tin lời, cũng rời khỏi.
Lúc này Cố Khinh La mới có thể tiếp tục chữa thương cho Tô Trầm.
“Đến thì cứ đến, lại còn giết người của Lâm gia, cần gì phải thế chứ!” Cố Khinh La vừa chữa trị vừa nói thầm: “Có điều ngươi mù hai mắt mà vẫn giết người được, cũng hiếm có.”
Trong lúc đang nói, vết thương của Tô Trầm đều đã được cô xoa dược cao.
Có điều trị vết đao còn dễ, tới lúc chữa cánh tay bị gãy lại có phần phiền phức.
Cánh tay cậu bị Lâm Giải trực tiếp vặn gãy, loại thương thế gãy xương như vậy không phải bôi chút thuốc là khỏi được, cần xếp lại xương gãy, lấy thanh nẹp cố định, điều dưỡng một chút thời gian mới có thể khỏi hẳn. Dược vật có tốt đến đâu cũng chỉ rút ngắn được thời gian khôi phục chứ không thể nối phần xương đứt gãy lại với nhau, trừ phi tu luyện tới cấp độ huyết nhục gân cốt có thể tái sinh, trực tiếp rút chỗ xương gãy ra, tái sinh xương mới, vậy còn đơn giản hơn.
Cố Khinh La hoàn toàn không có kinh nghiệm chữa trị gãy xương, chỉ có thể kiên trì nối xương cho Tô Trầm, trong lúc đó đương nhiên không tránh khỏi nối sai, cũng chỉ đành làm lại lần nữa. Tô Trầm không bị cô chơi tới hỏng cũng là kỳ tích, sau một hồi giày vò, cánh tay quả thật được Cố Khinh La được Cố Khinh La nối liền.
Nhìn tác phẩm của mình, Cố Khinh La cực kỳ thoả mãn: “Lần này bản cô nươg cũng đã biết trị bệnh cứu người rồi nhé. Đáng tiếc cậu bị thương quả ít, không đủ cho bản cô nương diệu thủ hồi xuân.”
Lúc trước còn tức Tô Trầm bị thương quá nặng, giờ trị bệnh cứu người xong lại thấy Tô Trầm bị thương quá nhẹ, không đủ cho mình đại triển thân thủ. Còn chuyện chỗ thuốc Tử Ngọc Cao xoa lên vết đao đủ để trị cho mười người, một chỗ gãy xương nối đi nối lại tới bảy tám lần, Cố đại tiểu thư tự động bỏ qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT