Bọn nhỏ vừa hoan hô vừa lao ra khỏi học đường, bên ngoài sớm có hạ nhân của nhà chờ đợi.
Tô Trầm là người cuối cùng ra khỏi trường dạy trẻ, vừa ra khỏi học đường, một người hầu đã chạy tới khoác thêm một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng cho Tô Trầm: “Tứ thiếu gia học xong rồi. Trời đông giá rét, đừng để bị lạnh.”
“Kiếm Tâm, ta đã nói rồi mà. Ta đã Đoán Thể tứ trọng, thời tiết thế này không làm ta lạnh được đâu.” Tô Trầm nói xong đi về phía xe ngựa.
“Thiếu gia, có một số việc không phải cứ theo lẽ thường mà làm như vậy, vẫn phải có chút biểu lộ bên ngoài chứ. Nếu không để những hạ nhân khác thấy thiếu gia ngay một cái áo choàng cũng không có, người hiểu đương nhiên biết thiếu gia chú trọng Đoán Thể, coi sương tuyết là tôi luyện. Kẻ không biết lại tưởng thiếu gia thất thế, đến lúc đó chỉ sợ chúng không coi thiếu gia ra gì.” Kiếm Tâm theo đằng sau Tô Trầm nói.
Tô Trầm nghe vậy cũng cười: “Ngươi thật biết nói nhỉ, làm gì có ai không coi ta ra gì. Ta thấy nếu có cũng chỉ có ngươi thôi.”
Trong tiếng kêu oan ầm ĩ của Kiếm Tâm trong xe.
Ngọn roi của xa phu co lại, xe ngựa lộc cộc tiến lên, lưu lại một loạt dấu vó ngựa rõ rành rành trên mặt tuyết.
Trên xe nhàn rỗi vô sự, Tô Trầm lấy một cuốn Sử Kinh ra đọc, người hầu Kiếm Tâm ở bên cạnh nhàm chán nói: “Thiếu gia, Sử Kinh này có hay không? Vì sao tôi chẳng thấy thú vị gì cả, chỉ thấy buồn ngủ thôi.”
Tô Trầm không ngẩng đầu lên đáp: “Đó là vì ngươi không thấy câu chuyện ẩn giấu trong sách.”
“Trong sách có giấu chuyện gì?” Kiếm Tâm kinh nhạc nhìn đi nhìn lại quyển sách, ánh mắt đầy hiếu kỳ. Trong sách này còn giấu chuyện gì ư?”
Tô Trầm lườm hắn một cái nói: “Không phải trong này, là trong chuyện xưa... Ài, có nói ngươi cũng không hiểu đâu.”
Ông lão đứng cách Tô Trầm không xa, vươn tay giơ cái chén vỡ về phía Tô Trầm, thần sắc đáng thương, ánh mắt cũng đầy cô đơn và tuyệt vọng.
Nhưng Tô Trầm quan sát ông lão một lát rồi lại nói: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết chắc chắn ngươi không phải ăn mày.”
Ông lão ngây người: “Tiểu thiếu gia nói vậy là sao?”
Tô Trầm thẳng thắn giải thích: “Giờ đang lúc tuyết rơi, ăn mày thật sự sẽ không đi ăn xin lúc này. Thời tiết này quá lạnh, ít người qua đường, cho dù ngẫu nhiên có ít người qua lại cũng sẽ không dừng bước trong trời đông giá rét thế này. Đây là sai lầm về thời gian. MẶt khác đâ la đường Hán Thủy. Đường Hán Thủy là con đường chủ đạo của thành Lâm Bắc, để con đường này luôn được lưu thông, thành chủ không cho phép ăn mày tới đây xin ăn. Một khi có người tới ăn xin, vệ binh sẽ lập tức tới xua đuổi, đánh đập, thậm chí bắt đi. Đây là sai lầm về địa điểm. Một điểm khác là ngươi, mặc dù quần áo ngươi rách dưới bẩn thỉu, nhưng chỗ lỗ thủng lại rất sạch sẽ, điều này chứng tỏ bộ quần áo này mới chỉ tổn hại trong thời gian gần. Mặt khác mùi thối trên người ngươi cũng không đúng, mùi hôi thối của ăn mày thật sự là loại thối rữa trong thời gian dài, không phải loại dính nước bẩn từ trong mương chui ra của ngươi. Còn cả tay của ngươi nữa, mặc dù ngươi bôi bẩn khắp người, nhưng móng tay của ngươi lại rất sạch sẽ. Đây là sai lầm về người!”
Tô Trầm nói xong những lời này đồng thời nhìn sang phía ông lão: “Cho nên mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết ngươi chắc chắn không phải ăn mày!”
Ông lão nghe thế ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha ha ha, thằng nhóc giỏi lắm, ngươi có đôi mắt chuyên về quan sát, đầu óc chuyên về phân tích. Chỉ tiếc là tuổi tác còn hơi nhỏ, kinh nghiệm còn non nớt, hành xử cũng quá đơn thuần, càng không hiểu cách che giấu cùng tự hạ thấp bản thân. Có điều vậy cũng không sao, vì ngươi gặp ta. Gặp ta, ngươi sẽ học được tất cả những điều đó. Gặp ta, là bất hạnh của ngươi, vì ta sẽ mang cực khổ đến với ngươi. Gặp ta, cũng là vận may của ngươi, vì ta sẽ cho ngươi một tương lai với vô vàn khả năng... Vậy để ta thay cho ngươi một đôi mắt, để ngươi có thể thấy được càng nhiều, cũng giúp ngươi thấy rõ diện mục chân thật của thế giới này!”
Dứt lời, giơ tay.
Hai luồng sáng lạnh đã đánh vào mắt Tô Trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT