Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Sau khi vết thương ở chân của Tưởng Sầm bình phục liền nhờ Trịnh Hải Dật bắt đầu sắp xếp lịch trình làm việc cho cậu, vì ngay từ đầu Kinh Sở Dương đã thông báo không cần sắp xếp cho cậu đóng phim mà toàn là phỏng vấn, điều khác biệt duy nhất là có một chương trình tạp kỹ. LQĐÔN

Hầu hết những chương trình tạp kỹ hiện nay đều là chương trình thực tế, diễn viên đều là ngôi sao, các tiết mục trong ống kính toàn bày ra những mặt tốt đẹp của ngôi sao, nhưng chương trình tạp kỹ lần này khác hẳn, diễn viên không phải người mà là động vật.

Chương trình tạp kỹ này có tên <Thú cưng dễ thương đại chiến>, mỗi một chương trình sẽ mời ba tổ khách quý, mỗi một tổ khách quý đưa thú cưng của nhà mình đi tới tham dự, chia sẻ cùng người khác bí quyết nuôi thú cưng của mình. Mà mấy người tổ chức chương trình không biết nghe từ đâu nói cậu có một con mèo nên gửi thiếp mời cho cậu. Thật ra vốn chương trình này có cả thư mời của Kinh Sở Dương, nhưng hôm ghi hình anh có việc phải đi công tác cho nên không thể tham gia, đành để một mình Tưởng Sầm dẫn theo Kẹo Đường tới.

Vào ngày chương trình sắp xếp quay, Tưởng Sầm đã khai thông cho Kẹo Đường trước, để tránh mèo con tới chỗ đông người hoặc nơi xa là sẽ cảm thấy hoảng sợ, ảnh hưởng xấu tới thân thể của nó. Nhưng Kẹo Đường tất nhiên không cần lo lắng những điều này, nó không sợ người lạ, cũng không sợ ra ngoài, chỉ có điều mỗi thú cưng đều phải biểu diễn một tiết mục sở trường, nhưng hình như Kẹo Đường nhà cậu chỉ biết ăn với ngủ, sao làm được gì?

Tưởng Sầm đi tới cạnh chiếc khung mèo trèo, duỗi cánh tay ôm Kẹo Đường từ trên xuống, so với khi cậu vừa sống lại lần đầu tiên nhìn thấy nó hiển nhiên giờ nó mập lên không ít, Tưởng Sầm ôm nó ngồi trên sofa, nâng nó lên, lắc lắc cái đầu nhỏ, “Kẹo đường, cùng quay chương trình với tao mày có vui không?”

Đáp lại cậu là một tiếng meo meo meo ~ 

Tưởng Sầm ôm nó trước ngực, lại hỏi, “Nhưng mày có tài năng gì có thể biểu diễn không?”

Kẹo Đường lấy móng vuốt lau mắt, trẫm thích ăn và ngủ nhất.

Kinh Sở Dương nghe vậy từ trong phòng ngủ đi ra, chen đến bên cạnh Tưởng Sầm, ôm cả người và mèo vào trong lòng mình, cọ cọ, “Tiểu Sầm, từ trước tới giờ em nói chuyện với anh chưa từng dịu dàng như vậy đâu.”

Phải không? Tưởng Sầm nhí mày, thấy mình luôn đối xử với dịu dàng với Sở Dương mà, cậu nắm móng vuốt Kẹo Đường đặt lên mu bàn tay không an phận của Kinh Sở Dương, vẻ mặt đau khổ hỏi, “Kẹo Đường có tài năng gì có thể lấy ra dùng không?”

“Ăn và ngủ có tính không?” Kinh Sở Dương nhíu mày, lại cao giọng cười to, ôm Kẹo Đường vào trong ngực mình, nói, “Nhìn này.”

Chỉ thấy anh lấy tay tạo thành hình khẩu súng, chiu chiu chiu vào Kẹo Đường, Kẹo Đường lập tức phối hợp ngã xuống đất, còn lăn trên sàn nhà vài vòng, nhắm mắt lại giả chết, không động đậy.

Tưởng Sầm nhìn cười ha ha, ở chung với Kẹo Đường đã lâu, tới giờ này vẫn chưa phát hiện ra nó còn có thể như vậy, cậu học theo Kinh Sở Dương, chiu chiu chiu vào Kẹo Đường, thân thể Kẹo Đường nằm cứng ngắc lại giật giật, y hệt như thi thể bị đạn bắn trúng.

Kinh Sở Dương thu tay lại, đắc ý nhìn Tưởng Sầm, “Lúc vừa nhận nuôi nó, rảnh rỗi nhàm chán nên hay chơi trò này với nó, trừ cái này ra thì hình như không có tài năng nào khác, đúng rồi, ngoài chuyện thú cưng biểu diễn, chủ nhân cũng phải chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc bọn nó, nghĩ ra chưa?”

Tưởng Sầm nghĩ tới chuyện này vẻ mặt lại đau khổ, “Không bằng em lên biểu diễn làm chủ nhân cho mèo nhỏ thì thế nào?”

Kinh Sở Dương ngẩn người, lập tức ôm bụng cười ha hả, cười đủ mới kéo tay Tưởng Sầm đi vào phòng bếp, chỉ nguyên liệu nấu ăn còn đầy bàn, còn cả sách dạy nấu ăn cho mèo, hôn mặt người trong ngực một cái, “Anh đã sớm chuẩn bị hết giúp em, sao, có phải rất quan tâm không?”

Đáp lại anh là Tưởng Sầm chủ động hôn anh, hai người tay trong tay bắt đầu hoạt động trong phòng bếp, Kẹo Đường vẫn còn giả chết ở ngoài phòng khách mãi chưa nghe mệnh lệnh đứng lên, chỉ đành vẫy mông đi tới chỗ khác chơi.

Tuy Tưởng Sầm đã biết làm mấy món ăn nhưng đối với thức ăn cho mèo thì vẫn không cách nào nắm giữ yếu tố cơ bản ngay lập tức được, cũng may Kinh Sở Dương đủ kiên nhẫn, tay cầm tay dạy cậu, tuy trong lúc đó ăn không ít đậu hũ của cậu nhưng cũng may là đã dạy xong cuốn sách dạy nấu ăn kia.  

Làm xong đồ ăn không thể để lãng phí, Tưởng Sầm cầm chén nhỏ đi ra phòng khách, đổ thức ăn trong chén vào khay cho mèo ăn, Kẹo Đường ngửi thấy đồ ăn lập tức chạy tới, mũi béo mập ngửi ngửi, bắt đầu ăn, chờ nó ăn xong Tưởng Sầm chủ động rửa chén đĩa, thu dọn phòng bếp, lại ra phòng khách chơi với mèo.

Cậu ôm Kẹo Đường tới cạnh, vừa lúc chủ tử trong ngực muốn duỗi thân vận động, vì vậy ảnh chụp thành, chính là hai chân trước của Kẹo Đường chống trên mặt cậu, phối hợp với ánh mắt và vẻ mặt kia, giống như là ghét bỏ đẩy cậu ra.

Tưởng Sầm v: Chủ tử từ chối xấu xí [Khóc], chờ xem tiết mục của tôi và Kẹo Đường nhé!

Cuối cùng đã tới ngày thu hình, Tưởng Sầm ôm Kẹo Đường tới hậu trường chào hỏi với mấy người chủ trì, Kẹo Đường không hề rụt rè, phía sau sân khấu có chuẩn bị một sân giải trí nhỏ, thấy tấm mèo cào liền cào loạn, tự chơi rất vui vẻ.

Qua một lúc, Tưởng Sầm ôm Kẹo Đường vào đại sảnh của nơi quay phim, mỗi chủ nhân đều giới thiệu một lượt về thú cưng nhà mình.

Đến lúc thú cưng biểu diễn, Tưởng Sầm ngại ngùng đi tới giữa sân khấu, thả Kẹo Đường trong ngực xuống sàn nhà, làm động tác tay với nó, cộng thêm âm thanh chiu chiu chiu, Kẹo Đường phối hợp té xuống sàn nhà, lúc này khiến người chủ trì hét lên.

“Kẹo Đường tuyệt quá!” Một trong số những người chủ trì nói rồi quay sang hỏi, “Nghe nói anh Kinh vì có việc đi công tác nên mới không tới, anh ấy có thu một video đưa cho mấy người trong tổ chương trình chúng tôi, Tưởng Sầm muốn xem một chút không?”

Tưởng Sầm giật mình, chưa từng nghe Kinh Sở Dương nói anh ấy quay video, vì vậy cậu gật đầu, lúc này trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt Kinh Sở Dương, khóe miệng cười quen thuộc, Tưởng Sầm nhìn anh, giọng Kinh Sở Dương dịu dàng khuếch đại quanh quẩn bên tai cậu, Tưởng Sầm cúi đầu, tai dần đỏ lên.

“Xin chào mọi người, tôi là Kinh Sở Dương, rất vui vì có thể quay một video thế này, vốn là tôi tính cùng Tiểu Sầm và Kẹo Đường tới nhưng vì có việc nên không tới dược, không biết Kẹo Đường nhà chúng tôi có ngoan không?” Kinh Sở Dương nói tới đây thì dừng một lát, giọng cười từ tính mà trầm thấp, “Hi vọng mọi người chăm sóc Kẹo Đường nhà chúng tôi nhiều hơn nữa, còn cả Tiểu Sầm, tin rằng mọi người đều rất thích em ấy, cuối cùng, Tiểu Sầm, ghi hình xong rồi thì về nhà, anh ở nhà chờ em về ăn cơm.”

Khán giả dưới sân khấu wow thán phục, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm là một đôi tình nhân, chuyện này đã sớm không còn là bí mật nữa, nhưng đây là lần đầu tiên thể hiện ân án công khai, phá vỡ không ít lời đồn bậy bạ bên ngoài.

Tưởng Sầm vuốt ve Kẹo Đường trong ngực, cười thẹn thùng, đầy trong đầu là hình ảnh gương mặt nhã nhặn của Kinh Sở Dương, dù cách một màn hình TV nhưng vẫn trêu chọc lòng cậu như cũ.

Sau đó chính là chủ nhân chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc thú cưng, Tưởng Sầm nhờ chương trình giúp chuẩn bị mang nguyên liệu nấu ăn lên, cậu cầm microphone vừa giải thích vừa làm đồ ăn. Kẹo Đường không chịu được mùi thơm năm lần bảy lượt nhảy lên muốn quấy rối làm khán giả thấy buồn cười, làm xong đồ ăn, Kẹo Đường ăn hết sạch, người chủ trì cảm thán tự đáy lòng, “Tưởng Sầm, cậu nhất định rất biết nấu cơm, thấy trình độ thuần thục như vậy, chắc là nấu cơm ăn ngon lắm.”

“À, tạm được thôi.” Người ngoài chỉ biết là cậu khiêm tốn, chỉ có Tưởng Sầm tự mình biết, thực sự có thể nói tạm được, nếu như không phải Kinh Sở Dương dạy cậu, có lẽ hôm nay cậu thật sự sẽ biểu diễn dọn phân cho mèo như thế nào trước mặt mọi người.

Lại qua một giờ nữa, thời gian ghi hình dài dòng buồn tẻ cuối cùng cũng kết thúc, Tưởng Sầm ôm Kẹo Đường cám ơn mọi người trong chương trình rồi chuẩn bị về nhà, vì sự an toàn của cậu, Kinh Sở Dương sắp xếp xe riêng cho cậu, đi tới studio hay tới chỗ ghi hình đều có xe riêng đưa đón, vốn còn muốn chuẩn bị trợ lý cho cậu, tiếc rằng Tưởng Sầm thật sự không quen, Kinh Sở Dương đành thôi.

Tài xế lái xe là người trẻ tuổi, cũng là fan của Tưởng Sầm, lần đầu hai người gặp nhau, cậu ta liền hóa thân thành kẻ mê anh trai, chạy tới muốn Tưởng Sầm ký tên, sau đó cậu ta trở thành người lái xe chuyên trách của cậu, đưa cậu đi tới tất cả mọi nơi.

Xe vững vàng chạy trên đường, Tưởng Sầm sợ Kẹo Đường chạy loạn nên bỏ nó vào trong túi xách, cũng may trên tay cậu còn vương lại mùi thơm khi làm đồ ăn, Kẹo Đường cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, mũi nhỏ ngửi ngửi, hồi lâu sau mới ngoan ngoãn nằm trong túi.

Lúc còn cách một đoạn đường, Tưởng Sầm đang cúi đầu sờ điện thoại, đột nhiên xe chấn động kịch liệt, như bị đụng phải, ngay lập tức nghiêng về vành đai xanh bên đường, Tưởng Sầm không ngồi được, thân thể đập vào mấy nơi, có hơi đau. Cũng may tuy lái xe Tiểu Lý tuổi còn trẻ nhưng kỹ thuật lại không tồi, cậu ta bình tĩnh khống chế tay lái, xe ầm một tiếng lao vào vành đai đường sượt qua một cây đại thụ, lực ma sát mạnh làm xe dừng lại, hai người trong xe đều không việc gì, chỉ là lớp sơn thân xe bị ma xát một miếng to.

Ngừng xe xong, Tiểu Lý xuống dưới xem xét tình huống, thì ra một trong hai lốp xe bị nổ, làm xe mất phương hướng, suýt chút nữa gây tai họa, Tiểu Lý áy náy nhìn Tưởng Sầm, gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm tới.

Tưởng Sầm xuống xe an ủi Tiểu Lý, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Kinh Sở Dương, “A lô, anh về chưa? Đã về hả, vậy có tiện tới đường Dương Quang đón em được không? Bên này xảy ra chút chuyện, xe không chạy được nữa, em hả? Em không sao, anh mau tới đi, em ở đây chờ anh.” Vì tránh phiền phức không cần thiết, Tưởng Sầm đeo khẩu trang tới quán café ven đường đợi, không bao lâu sau Kinh Sở Dương đẩy cửa đi vào, ôm cổ cậu nhìn từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Em không việc gì là tốt rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“Dạ.” Tưởng Sầm theo anh lên xe, sau khi khóa cửa lại chủ động em lấy eo anh, ngửa mặt hỏi anh, “Quay video sao không nói với em, em không biết.”

“Không nói mới có ngạc nhiên chứ.” Kinh Sở Dương sờ đầu cậu, hôn trán cậu, “Đoạn thời gian trước trên mạng có một ít tin đồn vớ vẩn nói chúng ta chia tay rồi, anh bỏ em hoặc là em bỏ anh này nọ, ông xã em quay video này không phải là vì đập tan lời đồn sao? Xem lần này còn ai dám nói lung tung nữa không.”

“Dạ.” Tưởng Sầm gật đầu liên tục, đầu cọ cọ ngực anh rồi ngồi thẳng lưng, trong mắt hàm chứa sự vui vẻ, “Về nhà thôi.”

Kinh Sở Dương khởi động xe, cuốn bụi mà đi.

Nhận vài chương trình và phỏng vấn, Trịnh Hải Dật bắt đầu xem xét một bộ phim mới cho Tưởng Sầm, vừa lúc đạo diễn Minh Sâm muốn quay phim mới, lúc này anh ta thực hiện lời hứa tìm tới Tưởng Sầm, muốn chỉ định cậu đóng vai nam chính cho bộ phim này, tất nhiên Tưởng Sầm không từ chối, cậu lập tức cảm ơn đạo diễn Minh Sâm, vui đến mức muốn nhảy dựng lên.

Mấy ngày sau, hợp đồng quay phim được ký kết, tạo hình quay chụp đều hừng hực khí thế, phim mới của đạo diễn Minh Sâm là một bộ phim cổ đại, vai nam chính của Tưởng Sầm đóng chính là hoàng tử ẩn náu trong dân gian, ngụy trang thành một hiệp khách, nên diễn cảnh hành động trong phim là không thể ít hơn những phim khác của đạo diễn Minh Sâm, là một nhân vật rất có thử thách.

Cuối tuần đầu tiên của tháng 7, phim mới của Tưởng Sầm chính thức khởi quay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play