Lực tay Kinh Sở Dương rất mạnh, xiết chặt thân thể Tưởng Sầm không để cậu lộn xộn, ngực hai người dán chặt vào nhau, anh cúi đầu kề mặt trên vai người trước mặt, nhắm mắt lại ngửi mùi trên người cậu, không muốn buông ra.
Kinh Sở Dương lắc đầu, “Không, không có gì, đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”
Giây lát sau, Kinh Sở Dương buông Tưởng Sầm ra, cầm thuốc hạ sốt trong tay cậu đi thẳng xuống phòng bếp rót nước uống thuốc, anh còn chưa xác định được tâm ý của Tưởng Sầm, không dám tùy tiện tỏ tình, ngộ nhỡ hai người ngay cả bạn bè cũng không làm được thì….
Tưởng Sầm vẫn đứng trước cửa, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, Sở Dương như vậy là sao nhỉ? Cậu trăm mối vẫn không có cách giải, đành phải bước vào phòng ngủ.
Uống xong thuốc hạ sốt, Kinh Sở Dương lại uống thêm không ít nước ấm, nãy nói chuyện lâu với Tưởng Sầm khiến cổ họng anh như bị dao cắt, nuốt nước miếng cũng thấy đau. Hai người cùng nằm trên giường nghỉ ngơi, vô thức đã đến 5 giờ, Tưởng Sầm thu nhỏ, nằm mơ tới chuyện bị nhốt trong thang máy, trong miệng cậu nói mê không ngừng, trán chảy mồ hôi lạnh, ngủ không hề yên ổn.
Kinh Sở Dương xông qua ôm Tưởng Sầm vào lòng bàn tay mình, để cậu nằm xuống rồi dựa sát vào, gần đến mức hô hấp hai người hòa lẫn vào nhau, vì cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên lòng bàn tay anh vẫn còn nóng ấm nhưng làm Tưởng Sầm vốn ngủ không yên ổn lại dần yên tĩnh lại, lâm vào mộng đẹp âm trầm.
“Đừng sợ, tôi vẫn luôn bên cạnh cậu.” Kinh Sở Dương dịu dàng nói.
Trong mơ, bóng đêm bị xua tan, lộ ra khuôn mặt dịu dàng của Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm bình tĩnh lại ngủ say sưa, khóe miệng không tự giác cong lên.
Ngủ đến hơn 6h tối, Kinh Sở Dương rời giường, cơn sốt đã lùi gần hết, một thân toàn mồ hôi, anh đi tắm trước rồi sau đó vào bếp làm cơm tối, anh nhìn tủ chưa đồ phát hiện dầu và gạo sắp hết, phải bớt chút thời gian đi siêu thị mới được.
Tưởng Sầm tỉnh dậy, bên cạnh vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Kinh Sở Dương, cậu xuống giường đi qua phòng khách, dọc đường đi đã ngửi thấy mùi thức ăn, cậu ngửa mặt nhìn bóng lưng cao ngất trong phòng bếp, hốc mắt hơi nóng, chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như vậy.
Hôm sau Kinh Sở Dương khỏi hẳn, thức dậy đi làm, Trịnh Hải Dật vào cửa cầm một tập tài liệu đặt trước mặt anh.
“Phim mới của đạo diễn Triệu muốn để Tiểu Sầm đóng à?” Kinh Sở Dương xem sơ qua một lượt, phim muốn quay lại là một bộ web drama, chỉ có điều lần này là phim cổ đại, nhân vật ngược lại rất hợp với Tưởng Sầm, “Tôi gọi điện thoại hỏi em ấy đã, bản thân nguyện ý mới quan trọng nhất.”
“Vâng.” Trịnh Hải Dật đi ra bên ngoài chờ đợi.
Điện thoại rất nhanh được nối máy, giọng Tưởng Sầm truyền tới, Kinh Sở Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giọng dịu dàng, “Tỉnh rồi hả? Trưa nay muốn ăn gì?”
“Không biết.” Vừa tỉnh ngủ không bao lâu nên giọng Tưởng Sầm êm ái khiến trái tim Kinh Sở Dương ngứa ngáy, làm anh không tự giác hạ giọng mình hơn nữa, “Lần trước làm thịt kho tàu, lần này đổi món thịt xào được không?”
“Được.” Giọng Tưởng Sầm cao lên, hiển nhiên hết sức vui vẻ, cuối cùng cậu lại bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần anh làm đều ăn ngon hết.”
Đó là đương nhiên, Kinh Sở Dương lâng lâng, nghĩ đến còn chưa nói chuyện chính lại đổi chủ đề, “Đúng rồi, đạo diễn Triệu Lịch muốn quay một bộ web drama mới, ông ấy đặc biệt bảo cậu tham gia diễn xuất, cậu nghĩ sao?”
“Tốt quá.” Tưởng Sầm không chút nghĩ ngợi trả lời, bây giờ cậu đang trong thời kỳ khởi đầu, chưa đủ tư cách chọn lựa quá nhiều, chỉ cần có hiệu suất đưa cậu ra ánh sáng là cậu bằng lòng, hơn nữa cũng đã từng hợp tác với đạo diễn Triệu, cậu rất vui vẻ hợp tác với ông thêm lần nữa.
“Vậy được, để tôi bảo Hải Dật nhận cho cậu.” Kinh Sở Dương trả lời, gật đầu với Trịnh Hải Dật đứng đối diện ngoài cửa, rồi cẩn thận dặn dò, “Quần áo nhỏ mới may đặt bên giường ấy, nhớ mặc vào, nếu đói bụng trong nồi còn cháo nóng, lúc ăn cẩn thận tý nhé, còn nữa, đừng tìm Kẹo Đường ra ban công chơi, trúng gió sẽ sốt như tôi đó, biết không?”
“Tôi biết rồi, anh làm việc chăm chỉ nhé.” Tưởng Sầm đáp ứng, trêu chọc Kẹo Đường bên cạnh.
Kinh Sở Dương mỉm cười, “Thế chờ trưa tôi về.” Anh cúp máy, tâm tình trở nên tốt hơn, cảm giác có người trong nhà chờ đợi mình, thật sự không có gì tốt hơn.
Đến trưa, Kinh Sở Dương đúng hẹn về nhà làm thịt xào cho Tưởng Sầm, điện thoại đặt trên bàn rung lên, anh đưa mắt nhìn, ngón tay đặt lên môi rồi nhận máy.
“Kinh tổng, tôi đã tới thành phố A rồi, không biết diễn viên mà cậu nói, chiều nay gặp tiện không? Nếu như có thể thì tới phòng làm việc của tôi thử vai, thế nào?” Người gọi điện thoại tới chính là đạo diễn Đỗ Văn Khâm mà hôm trước Kinh Sở Dương với Tưởng Sầm đi thành phố B gặp mặt.
Kinh Sở Dương đồng ý, việc này nên sớm không nên muộn, chậm chân thì nhân vật này có thể sẽ của người khác.
“Chiều nay tôi và cậu cùng ra ngoài một chuyến, đạo diễn Đỗ Văn Khâm lần trước ấy, nhớ không? Ông ta bảo cậu lát nữa tới phòng làm việc của ông ta thử vai.” Kinh Sở Dương lời ít ý nhiều kể lại rõ ràng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.
“Thật vậy hả? Tốt quá!” Tưởng Sầm vài ba miếng hết cơm trong chén, chạy nhanh như bay vào phòng ngủ đi đi lại lại một hồi, rồi nhanh chóng thay quần áo xuất hiện trong phòng khách, “Sở Dương, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy cậu chờ tôi chút, tôi rửa chén đã.” Kinh Sở Dương buồn cười, phối hợp nhanh chóng rửa xong chén bát, cầm điện thoại và chìa khóa rồi cùng ra cửa.
Văn phòng làm việc của Đỗ Văn Khâm nằm trong tòa nhà Offices cao cấp, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đến sớm hơn giờ hẹn 10 phút, ngồi trong phòng khách chờ.
Cuối cùng cũng đến lượt Tưởng Sầm, cậu hít sâu vài hơi rồi đi vào, kiếp trước cậu từng đóng phim của đạo diễn Đỗ Văn Khâm, cho nên kiếp này gặp ông ta cũng không thấy quá căng thẳng. Nội dung thử vai là hình ảnh người bị chứng bệnh uất ức quyết định vĩnh biệt cõi đời khi tự sát chưa thành, nói thì rất đơn giản, nhưng nếu người không trải qua bệnh này, muốn diễn xuất loại đau khổ và do dự đó, thì vô cùng thử thách năng lực.
Cũng may Tưởng Sầm sớm có chuẩn bị, lúc nhàn rỗi ở nhà không có chuyện gì làm đã nghiên cứu qua những người bị chứng bệnh u uất này một lần, còn tìm ít phim tài liệu xem nữa, nên bây giờ muốn thể hiện tâm lý đặc thù của bọn họ cũng không có gì khó khăn.
Đỗ Văn Khâm ngồi trên ghế, nhìn chàng trai cách đó không xa đột nhiên bắt đầu vừa khóc vừa cười, hốc mắt nhỏ ra từng giọt trong suốt, cậu ấy nghiêng đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, đôi con ngươi nhìn về nơi xa vừa trống rỗng vừa mờ mịt, cậu chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, chán nản ngã xuống đất, tay phải chạm vào con dao gọt hoa quả.
Tự tử đi, sống quá đau khổ, chết sẽ không phiền não nhiều như vậy, tự tử đi.
Tưởng Sầm chậm rãi giơ tay lên, đặt dao đạo cụ lên mạch cổ tay trái của mình, ngón tay có thể cảm nhận lờ mờ mạch đập rõ ràng, cùng với cảm xúc ấm áp dưới làn da truyền tới, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ đó hồi lâu, muốn cắt nhưng lại không có quyết tâm tàn nhẫn, đột nhiên, dường như cậu đã quyết định xong, đôi môi mím chặt dùng sức cắt động mạch trên cổ tay, nhưng khoảnh khắc khi dao chạm vào làn da, người bệnh khóc lớn lên, tiếng khóc đau đớn tràn ngập căn phòng không mấy rộng rãi, chấn động trái tim người khác.
“Rất tốt!” Tiếng vỗ tay vang lên, Đỗ Văn Khâm đứng dậy đi tới trước mặt Tưởng Sầm, đưa tay kéo cậu dậy, để cậu đứng trước mặt mình, “Quả nhiên là người Kinh tổng đề cử, đúng là không làm tôi thất vọng, buổi thử vai này tôi rất hài lòng, chàng trai, diễn cho tốt nhé.”
“Vâng, tôi sẽ không phụ lòng đạo diễn Đỗ tín nhiệm.” Tưởng Sầm kiềm chế kích động trong lòng, cao giọng trả lời.
Rời khỏi Offices, trên xe, Tưởng Sầm không kiềm chế được cười rộ lên, tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt, một khi ông trời để cậu sống lại lần nữa, cậu sẽ không lãng phí cơ hội vô ích. Không tới mấy ngay sau, web drama mới của đạo diễn Triệu Lịch quyết định bấm máy, tên phim là <Không phụ,> đóng vai công do Diệp Cảnh thủ vai, là Hoàng đế bệ hạ của triều Đại Yên tên Cảnh Lăng, đóng vai thụ là Tưởng Sầm, vai diễn chính là Thừa tướng Dung Thanh Hòa, nói ngắn gọn đây là chuyện tình cảm thâm tình của Hoàng đế công và Thừa tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng thụ.
Đạo diễn Triệu Lịch rất biết chạy theo thời đại, bây giờ đang thịnh hành web drama, nên ông mới quay nhiều bộ web drama như vậy, vừa khai thác người mới vừa phát triển đề tài web drama, một hành động rất hiếm có.
Theo đó, trên mạng cũng bắt đầu thảo luận về <Không phụ>, vì lần trước Diệp Cảnh và Tưởng Sầm từng hợp tác nên fan hai người bắt đầu YY họ, cũng ghép hai người dưới bình luận trên weibo hai người.
Một hôm Kinh Sở Dương mò lên weibo, vừa hay nhìn thấy một fan bình luận dưới weibo của Tưởng Sầm, bảo cậu và Diệp Cảnh ở cùng một chỗ đi, nhất thời anh hối hận bảo Tưởng Sầm nhận bộ phim này, không biết bây giờ hối hận có kịp không nữa…..
Kinh Sở Dương thở dài đỡ trán, xem ra anh phải để ý kỹ mới được, vợ của mình, mình phải ngó kỹ.
Còn chưa bấm máy, nên Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm đi siêu thị một chuyến, không chỉ là vì mua gạo và dầu ăn, mà thuận tiện mua ít đồ ăn vặt để trong nhà, cũng mua ít đồ hộp cho Kẹo Đường.
Lúc đi ngang qua khu dầu ăn, Kinh Sở Dương đứng trước kệ hàng chọn sản phẩm phù hợp, hai người lưỡng lự giữa dầu bắp và dầu ô liu, cuối cùng quyết định mua cả hai loại về dùng thử.
Đúng vào lúc này, kệ hàng bên cạnh hai người lung lay, mấy chai dầu sắp hàng trên cùng rơi xuống dưới, Kinh Sở Dương nhanh tay nhanh mắt kéo Tưởng Sầm ra xoay người ấn đầu cậu vào ngực mình, hơi xoay lưng chặn chai dầu rơi xuống.
Một chai dầu rơi trúng đỉnh đầu, Kinh Sở Dương bị nện choáng váng đầu óc.
“Sở Dương! Sở Dương, anh không sao chứ?” Tưởng Sầm từ trong ngực anh chui ra, sốt ruột sờ người anh, tuy không nhìn thấy rõ tới vết thương, nhưng chai dầu nặng như vậy nện xuống đầu nhất định rất đau, Tưởng Sầm không dám xem thường, vội kéo anh đi bệnh viện, bước chân rất vội vã.
“Tiểu Sầm, chậm một chút, tôi hơi váng đầu.” Kinh Sở Dương híp mắt, xoa huyệt thái dương.
“Vâng, tôi đi chậm đây.” Tưởng Sầm bước chậm hơn, trong mắt không ngăn được lo lắng, đến bệnh viện lấy số, sau khi bác sĩ khám xong nói não Kinh Sở Dương hơi bị chấn động cộng thêm thân thể bị bầm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.
Mặc dù không nghiêm trọng nhưng Tưởng Sầm vẫn rất lo lắng, về đến nhà cậu lấy dầu hoa hồng trong tủ thuốc ra, kéo cánh tay Kinh Sở Dương qua, lặng lẽ giúp anh xoa vết bầm trên cánh tay.
Nếu như cậu có thể phản ứng nhanh hơn chút thì Kinh Sở Dương sẽ không bị thương.
“Đừng lo, không sao đâu, chẳng phải tôi vẫn tốt đó sao?” Kinh Sở Dương cười trêu chọc cậu, phát hiện trước kia vừa trêu Tưởng Sầm đã cười mà hôm nay vẫn mím chặt môi không nói lời nào, anh đảo tròng mắt, ôi một tiếng giả vờ đau đớn.
“Sao vậy? Tôi mạnh quá à? Hay là lại váng đầu?” Quả nhiên Tưởng Sầm bắt đầu lo lắng, vứt dầu hoa hồng xuống ghé sát sang nhìn anh.
Khoảng cách hai người quá gần, Kinh Sở Dương ngừng hô hấp một giây, anh vô ý giữ chặt tay cậu, hai người cùng nằm trên ghế sofa, ngọn đèn chói lọi rơi đầy mắt Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương cứ lặng lẽ nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng, “Chỉ cần cậu không sao thì tôi đây cũng sẽ không sao.”
Hết chương 24
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT