Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Sau khi <Tâm sự yêu đương> hơ khô thẻ tre không bao lâu thì bắt đầu đăng lên mạng, một trang mạng lớn mạnh nào đó đứng ra mua bản độc quyền, là trang độc nhất vô nhị truyền bá phim, có thể vì nguyên tác quá nổi tiếng, cũng có lẽ là có Thiệu Trạch tham gia diễn xuất, bộ phim này vừa đăng lên tỉ lệ xem bắt đầu tăng lên cao, trở thành bộ phim đứng đầu trong toàn bộ những bộ wed drama chiếu cùng thời gian. LQĐÔN

Fan nguyên tác quá nhiều, nên nhất định sẽ ủng hộ những diễn viên tham gia đóng phim này, mấy diễn viên đều được người xem biết đến, đương nhiên Tưởng Sầm cũng không ngoại lệ, ngày nào cũng có hàng ngàn hàng vạn người dùng weibo nhiệt tình thảo luận, bị réo tên một người lại một người, còn weibo của Tưởng Sầm cũng bị các fan đào ra.

Fan1: Anh, đây là diễn viên Lâm Hi sao? Bé dễ thương tới đây cho dì sờ bàn tay nhỏ bé chút nào?

Fan2: Kiểm tra rồi rất chính xác, đây là weibo của Tưởng Sầm đó, phía dưới còn có ảnh chụp chung với Diệp Cảnh nè.

Fan3: Tỏ tình với Tưởng Sầm, sống như Lâm Hi đi!

Fan4: Theo <Tâm sự yêu đương> tới đây, lúc xem nguyên tác rất đau lòng cho Lâm Hi, may là nhân vật này không bị phá, dù là người mới nhưng diễn xuất không tồi, hi vọng mai này Tưởng Sầm phát triển càng ngày càng nổi tiếng, cố gắng lên!

…………………

Vừa lúc Tưởng Sầm ở nhà lướt weibo, nhìn thấy fan weibo của mình đột nhiên tăng cao, bình luận cũng không ít, cậu mở bình luận bên dưới đọc từng dòng một rồi chọn lấy mấy bình luận thú vị trả lời lại.

“Xem gì mà vui vậy?” Hai ngày nghỉ Kinh Sở Dương ở nhà, anh pha café ngồi bên cạnh Tưởng Sầm, thấy weibo của cậu đột nhiên nhớ tới nik weibo của mình bị quên từ lâu.

Anh cầm điện thoại lặng lẽ mở app ra, phát hiện số fan tăng lên gấp mấy lần, bình luận bên dưới cũng không ít, anh lập tức bình luận một câu, vừa được vài giây đã bị bình luận của người khác đè lên.

Xem ra kiểu bình luận chỉ một mình tôi không trở về nữa rồi, Kinh Sở Dương đỡ trán, để điện thoại xuống uống hết ly café rồi đứng dậy mở tủ lạnh nhìn qua, lẩm bẩm tự nói, “Lại phải đi mua thức ăn rồi.”

“Chiều tôi đi cùng.” Tưởng Sầm ở bên cạnh vừa lướt weibo vừa nói, dù sao cũng chả có việc gì làm, ngồi trong nhà rảnh rỗi thành chó con mất, chi bằng ra ngoài đi dạo hóng gió.

Sau buổi trưa, hai người cùng lái xe tới siêu thị gần đó, vừa xuống xe chưa đi được vài bước, Kinh Sở Dương mẫn cảm phát hiện sau lưng có người bám theo họ, đi qua bên đường, từ trong kính chiếu hậu anh thấy là hai nữ sinh, lén lén lút lút đi sau họ cách không xa, không biết có ý định gì.

Có chuyện bị kẻ trộm đập vỡ kính xe lần trước, Kinh Sở Dương có thể nói là 100% để ý, anh kéo ống tay áo của Tưởng Sầm, dùng ánh mắt ý bảo cậu nhìn phía sau đi.

Tưởng Sầm kịp phản ứng, trộm liếc một cái, lập tức quay đầu lại vẻ mặt căng thẳng nói, “Không phải muốn cướp nữa chứ?” Nhưng hai nữ sinh, có phải sức chiến đấu hơi yếu không nhỉ?

“Không biết nữa, đi theo tôi.” Kinh Sở Dương không vào thẳng siêu thị mà dẫn Tưởng Sầm quẹo trái quẹo phải mấy lần, sau đó quẹo vào một hẻm nhỏ, hai người trốn trong góc, Kinh Sở Dương dựng thẳng ngón tay đặt lên môi ý bảo Tưởng Sầm đừng lên tiếng.

Tưởng Sầm gật đầu, cậu từ bên cạnh thò đầu ra, đôi mắt sáng lấp lánh, tò mò nhìn, lần trước thì một mình mới sợ hãi, hôm nay có Kinh Sở Dương bên cạnh nên cậu rất yên tâm.

Kinh Sở Dương cười ra tiếng, kéo đầu cậu về, lặng lẽ dùng thân thể mình cản cậu, hai nữ sinh đi càng lúc càng tới gần, Kinh Sở Dương ngừng cả thở.

“Chạy đâu rồi ta? Sao mới đây mà đã không thấy tăm hơi đâu nữa?” Một trong hai người nữ sinh kỳ quái hỏi.

“Tìm tiếp đi, tớ chắc không nhìn lầm đâu.” Người còn lại thấp giọng trả lời, hai người lại ngó dáo dác trong hẻm nhỏ, nhìn trái phải xung quanh.

Kinh Sở Dương quay đầu lại nhìn Tưởng Sầm, bảo cậu ở yên tại chỗ đừng nhúc nhích, trong lòng thầm đếm, 1, 2, 3!

Đột nhiên anh lách mình xuất hiện trước mặt hai nữ sinh kia, đưa tay cản hai cô bé lại, giọng không tự chủ trầm xuống, mặt lộ vẻ uy nghiêm, “Các người là ai? Đi theo chúng tôi làm gì?”

Hai nữ sinh ngẩn người, sững sờ một lúc mới hoàn hồn, khoát tay liên tục, “Chúng em không phải là người xấu!”

“Vậy các cô là ai?” Kinh Sở Dương híp mắt.

“Anh ơi, người vừa đi cùng anh là Tưởng Sầm phải không ạ? Bọn em là fan của anh ấy, muốn ký tên thôi, anh xem có thể không?”

Kinh Sở Dương trừng mắt, fan à?

Tưởng Sầm từ trong góc ló đầu ra, từ từ đi tới bên cạnh Kinh Sở Dương, đánh giá hai cô gái.

“Am thật sự là Tưởng Sầm sao, có thể ký tên cho bọn em không ạ?” Hai nữ sinh hoan hô nhảy dựng lên, lấy giấy bút từ trong balo ra đưa tới trước mặt Tưởng Sầm, trong mắt đầy mong đợi.

“Được chứ.” Tưởng Sầm nhận giấy bút, nhanh chóng ký tên mình lên vở, kiếp trước cậu cố tình luyện chữ ký, kiểu chữ ký phóng khoáng lại không mất ý nghĩa, anh ký hai lần xong trả giấy bút về, “Cảm ơn đã thích.”

“Tưởng Sầm cố gắng lên, bọn em rất thích anh!” Hai nữ sinh nhận lấy giấy bút, lại xin chụp ảnh chung, vô cùng vui vẻ rời đi.

Tại chỗ đó, Kinh Sở Dương cúi đầu lúng túng sờ mũi mình, thì ra là fan, cũng may anh không trực tiếp xông lên quật ngã hai cô bé kia, nếu không thành trò cười mất.

“Đi thôi, đi siêu thị nào.” Trong lòng Tưởng Sầm vui sướng, không nghĩ tới dọc đường cũng có thể bị người ta nhận ra

“À, ừ.” Kinh Sở Dương bước nhanh đuổi kịp, hai người cùng vào siêu thị, mua vài thứ xong thì điện thoại anh đổ chuông, công ty nhất thời có việc cần mình xử lý, Kinh Sở Dương nhíu mày bỏ di động vào túi.

“Sao vậy?”

“Công ty có chút việc, tôi đưa cậu về trước.” Kinh Sở Dương cầm túi đồ mang lên xe, đưa Tưởng Sầm về nhà xong mới quay đầu tới công ty.

Tưởng Sầm về tới nhà đặt đồ ăn trên bàn cơm, hôm nay mua ít mì sợi và há cảo đông lạnh, cậu sắp xếp lại tủ lạnh, nhìn mì sợi trong đầu có tính toán.

Không nấu được cơm, nấu mì sợi chắc không khó, chắc chẳng khác gì nấu mì tôm. Tưởng Sầm mím môi xắn tay áo chuẩn bị tự mình làm thử, trong phòng bếp nhanh chóng truyền ra tiếng binh binh bang bang, một giờ sau, Tưởng Sầm từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng bát mì sợi, màu mì sợi không đậm, bên trên trang trí mấy lá rau, ngoại trừ mấy thứ đó thì không còn gì khác. 

Nhưng Tưởng Sầm cảm giác vô cùng thành tựu, cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh bát mì sợi, vui rạo rực đăng lên weibo.

Tưởng Sầm: Thành quả lần đầu tiên xuống bếp, tuyệt thật! [Ảnh bát mì sợ]

Rất nhanh weibo thu hút mấy trăm lượt bình luận, Kinh Sở Dương ở công ty họp xong lấy di động ra mở weibo, đúng lúc lướt qua weibo mới đăng của Tưởng Sầm, anh nhìn chằm chằm bát mì trên màn hình, khóe miệng co quắp, nhưng xung quanh có người nên Kinh Sở Dương đành phải nhịn xuống, đến chỗ tối mới dám cười thành tiếng, hốc mắt nóng lên.

Tiểu Sầm của anh thật đáng yêu quá! Cái này là trần trụi cầu khen ngợi nè! Kinh Sở Dương cất điện thoại chuẩn bị về nhà.

Về tới nhà mới 4h chiều, Tưởng Sầm và Kẹo Đường đang ngồi trên sofa, một người một mèo tựa vào nhau, nghe tiếng mở cửa Tưởng Sầm từ trên sofa đứng lên, hai mắt sáng lấp lánh.

“Đói bụng không?” Kinh Sở Dương cởi giày hỏi.

Tưởng Sầm gật đầu, ngăn anh lại không cho anh vào phòng bếp, vẻ mặt tươi cười thần bí, “Đêm nay tôi nấu cơm được không?”

Kinh Sở Dương sững sờ, theo bản năng gật đầu.

“Vậy anh chờ ngoài này nghen!” Tưởng Sầm ấn vai anh, bảo anh ngồi xuống ghế, cậu chạy vào phòng bếp lấy nửa gói mì sợi còn thừa để một bên rồi nấu nước thả mì.

Mì nấu lúc trưa hơi nhạt, Tưởng Sầm suy nghĩ rồi cầm một lọ nhỏ đi vào phòng bếp đổ một ít vào mì, xem màu nâu đậm này chắc là dấm chua, xong cậu cất chai về chỗ cũ, ném mấy lá rau vào đoạn múc mì ra bát.

Kinh Sở Dương ngồi trên sofa, mũi ngửi được mùi mì thơm nức, trong lòng chờ mong khó hiểu, ngay sau đó một bát mì được đặt trước mặt anh, Kinh Sở Dương cầm đũa gắp một miếng ăn thử, bỗng dừng lại.

“Sao, ngon không?” Tưởng Sầm như tranh công đứng bên cạnh Kinh Sở Dương, mắt sáng như những vì sao.

“Ăn…. Ngon….” Kinh Sở Dương làm ra vẻ không việc gì ăn vài miếng, cười để đũa xuống, bảo Tưởng Sầm tự nếm thử một miếng xem sao.

“A!” Tưởng Sầm hét toáng lên.

Sao cậu lại nhầm nước mắm thành dấm chua mà đổ vào chứ! Lại còn đổ rất nhiều mới ghê! LQĐ

Tưởng Sầm che mặt, “Anh ăn rồi không bị sao chứ.”

“À.” Kinh Sở Dương vốn định lắc đầu, đột nhiên tâm tư độc ác xông lên não, anh ôm bụng ối một tiếng, vẻ mặt đau đớn.

“Á, anh sao vậy?” Tưởng Sầm rất hoảng sợ, cậu thế mà hại người ăn rồi! Cậu đưa tay đỡ Kinh Sở Dương, chân phải vô ý vấp phải sofa, cả người ngã trên người anh.

Thời gian như dừng lại, má Tưởng Sầm dán vào lồng ngực Kinh Sở Dương, tiếng tim đập ngay bên tai làm người ta cảm thấy yên tâm, trống ngực cậu đập thình thịch, sắc mặt đỏ au, tay chân luống cuống từ trên người anh đứng lên, không nghĩ tới chân lại khụyu xuống.

“Ối!” Kinh Sở Dương kêu thảm thiết, suýt chút nữa chảy nước mắt.

Vẻ mặt Tưởng Sầm mờ mịt nhn vẻ mặt Kinh Sở Dương nhăn nhó, lần nữa che mặt, cậu thật sự không cố ý mà….

“Anh không sao chứ?” Tưởng Sầm chột dạ cúi đầu, mắt không dám đối diện với Kinh Sở Dương.

Kinh Sở Dương dần tỉnh táo lại, lắc đầu chống xuống sofa đứng lên, thiếu chút nữa đồ của anh bị Tiểu Sầm phế đi, vậy thì nửa đời sau của hai người sao trôi qua được! Đột nhiên trong phòng khách tối thui, đèn tắt.

“Bị cúp điện à?” Tưởng Sầm đứng dậy thử nhìn quanh, phát hiện cả tiểu khu tối đen, thỉnh thoảng còn nghe cả tiếng chửi bậy, quả nhiên là bị cúp điện.

Kinh Sở Dương gọi điện thoại cho quản lý tiểu khu và biết tạm thời có sự cố xảy ra, dự tính khoảng 1 tiếng đồng hồ là có điện lại, anh thấy yên tâm, quản lý tiểu khu này rất có trách nhiệm, đây là một trong những nguyên nhân anh chọn chuyển tới đây ở.

Trong phòng tối đen, hai người dứt ngoài ngồi ngoài ban công, nhìn trời chiều dần chìm vào đêm tối, rất an bình. Có lẽ bầu không khí xung quanh quá mức yên tĩnh, Tưởng Sầm lấy điện thoại ra bắt đầu lướt weibo, có mấy fan bình luận thật sự rất đáng yêu làm cậu thấy buồn cười.

Kinh Sở Dương trộm liếc nhìn vài lần, sau đó lén vào weibo, bây giờ với lực lượng một mình anh đã không thể chiếm lĩnh phần bình luận của Tưởng Sầm nữa rồi, vì vậy anh quyết định đăng ký n nik, bắt đầu kế hoạch bình luận của anh.

Một gốc cây bạch dương to: Tỏ tình với Tiểu Sầm, Tiểu Sầm diễn thật sự rất hay!

Hai gốc cây bạch dương to: Tưởng Sầm đẹp trai đẹp trai quá!

Ba gốc cây bạch dương to: Mặc dù Lâm Hi say đắm Trần Định Triết, nhưng từ đầu đến cuối không thuộc về cậu ấy, chúc mừng cậu đã tìm được hạnh phúc của mình.

……………….

N gốc cây bạch dương to: Vì bộ phim này mà bắt đầu chú ý tới cậu, cậu là diễn viên rất chuyên nghiệp, từ nay về sau sẽ luôn ủng hộ cậu!

……..

Tưởng Sầm lướt weibo, nghi ngờ: “Rất nhiều cây bạch dương to nè trời, đây là nhóm người lập hội fans à?” Nói xong cậu đưa điện thoại tới trước mặt Kinh Sở Dương, “Sở Dương anh xem nè, hình như tôi có đám fans hâm mộ rồi!”

“Hả?” Kinh Sở Dương say mê bình luận không thể thoát ra, đột nhiên xuất hiện điện thoại trước mặt lại càng hoảng loạn.

“A.” Tưởng Sầm nhìn anh chằm chằm, không rời khỏi đôi môi đang mỉm cười, “Anh đang xem gì mà cười vui vẻ vậy?”

Hết chương 20

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play