Anh làm sao có thể nói ra nụ hôn đầu của mình dành cho cô?
Đương nhiên, Thần Ngàn Ấm không chịu thua, thật vất vả mới có cơ hội tìm hiểu bí mật của anh, đánh chết vẫn phải kiên trì.
Cô nhanh chóng bám lấy cánh tay anh, vừa kéo vừa làm nũng phản đối:"Không được ngủ! Chú không thể chơi xấu như vậy, cho cháu biết câu trả lời đi."
Mộ Diễn Đình từ từ nhắm hai mắt lại mặc kệ cô lôi kéo vẫn không chút nhúc nhích.
Thần Ngàn Ấm lôi qua lôi lại đều không có tác dụng, chớp mắt vài cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cô trực tiếp cúi đầu hung hăng cắn vào tay anh.
"Đau..."
Cô dùng sức không lớn, nhưng răng nanh sắc bén cũng đủ khiến Mộ Diễn Đình đau, anh nhịn không được kêu ra tiếng.
Cuối cùng, anh mở mắt liền thấy cô ngồi bên cạnh, không biết lỗi còn nhìn anh cười vui vẻ, tròng mắt sâu của anh hơi nhíu lại, xẹt qua vài tia nguy hiểm.
Lúc này, Thần Ngàn Ấm mới ý thức được chính mình sắp gặp rắc rối, có chút chột dạ muốn chạy trốn, ai ngờ, cô chưa kịp chạy đã bị Mộ Diễn Đình xoay người bắt lại đặt xuống giường.
"Cắn chú sao?"
Anh liếc cô, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo một đường cong tinh xảo.