Khi trọng tài thông báo kết thúc hiệp một, năm người của lớp 12a3, trở về chỗ nghỉ ngơi với khuôn mặt chán nản.
"Các ông bị làm sao thế? Các ông không thấy Hướng Hải đang một mực cản trở tôi sao? Mẹ nó mấy người các ông đều chết hết rồi à, các ông có biết phối hợp bao bọc phòng ngự như thế nào không?"
Trần Húc Dương tức sôi cả ruột, không có chỗ nào để trút cơn giận này, đành phải quát tháo, trách móc với bốn người còn lại. Hình ảnh ngày xưa lạnh lùng và thanh lịch là thế, sau khi giận dữ lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy, không còn sót lại chút nào. Bốn người nghe được điều này, trong lòng cảm thấy lạnh dần, mặc dù ở ngày thường đối với uy nghiêm của Trần Húc Dương có đôi chút lo ngại, cũng không nói thêm gì, nhưng ở trong lòng ít nhiều có chút nhàm chán.
"Khỉ! Lão Phạm! Đợi lát nữa hai ông kèm chặt Hướng Hải cho tôi, còn về những người khác các ông không cần quản!"
Sau khi Trần Húc Dương trút giận một hồi, thì chỉ vào Ngô Lỗi và một thiếu niên khác, ra lệnh.
"Được rồi, đội trưởng!"
Mặc dù hai người có phần không thoải mái với thái độ của Trần Húc Dương, nhưng họ cũng biết rằng, Trần Húc Dương là chủ lực tuyệt đối của bọn họ, nếu như bọn họ muốn chuyển bại thành thắng, họ chỉ có thể lắng nghe sự sắp xếp của Trần Húc Dương.
Diệp Trần ở bên cạnh, và nghe được Trần Húc Dương nói với Ngô Lỗi đi kèm chặt Hướng Hải, không thể không suy nghĩ, "Ở kiếp trước có phải Ngô Lỗi bị chấn thương ở trong trận đấu này, có phải bởi vì kèm Hướng Hải kia không? Mặc dù người này vừa mới ngưng luyện ra nội kình, vẫn còn xa để phóng nội kình ra ngoài làm tổn thương người, nhưng chỉ cần tiếp xúc va chạm với thân thể của hắn, hắn có thể lấy nội kình ra làm tổn thương người trong vô hình, người bình thường căn bản sẽ không chịu nổi..."
Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần nhịn không được, không thể không nhắc nhở:
"Lỗi, lát nữa ông kèm Hướng Hải, hãy nhớ tuyệt đối không nên tranh chấp bóng ở quá gần hắn!"
Diệp Trần nói ra điều này, không chỉ Ngô Lỗi, Trần Húc Dương và những người khác thi nhau nhìn sang hắn, ngay cả lớp trưởng Đường Thanh Nhã cũng có vẻ mặt rất nghi hoặc nhìn sang hắn. Ngô Lỗi còn chưa kịp trả lời, Trần Húc Dương đã không nhịn được cười lạnh nói:
"Ông có biết chơi bóng rổ hay không? Đối với loại cao thủ bóng rổ như Hướng Hải, chỉ có kèm sát người mới tạo nên hiệu quả, không bám sát người kèm chết hắn, chẳng lẽ cứ để cho hắn lấy điểm tăng thêm điểm số của đội hắn à! Thực sự chẳng biết cái gì cả!"
Thực ra thì đứng ở góc độ của Trần Húc Dương, sắp xếp như vậy cũng không có gì sai cả, bởi vì hắn ta không biết gì về võ giả, một người võ giả có nội kình, lực sát thương đối với người bình thường mạnh bao nhiêu hắn càng không biết.
Diệp Trần nhíu mày, vẫn muốn nói tiếp, Ngô Lỗi lại chớp mắt vài cái với hắn.
"Diệp, ông không hiểu chiến thuật của bóng rổ, nói ít đi a!"
Thấy Ngô Lỗi cũng nói như vậy, Diệp Trần đành phải âm thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Đoán chừng những người này căn bản ngay cả võ giả nội kình là gì chắc cũng chưa từng nghe nói, coi như Diệp Trần nói ra, sợ rằng sẽ không ai tin vào điều đó, sẽ chỉ làm tăng thêm trò cười mà thôi.
"Tút tút ~~ "
Khi tiếng còi của trọng tài vang lên, hiệp hai của trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
Ngay vào lúc này, lớp trưởng Đường Thanh Nhã đột nhiên bước đến bên cạnh Diệp Trần, tò mò hỏi:
"Diệp Trần, ý của anh là gì khi nói như vậy?"
Thành thật mà nói, Diệp Trần không nghĩ rằng Đường Thanh Nhã sẽ chủ động nói chuyện với chính mình, khi hắn nhớ đến trường trung học ở kiếp trước, tính cách của hắn sống nội tâm hơn trước khi vào đại học, hắn ta nói chuyện không quá mười câu với Đường Thanh Nhã. Nhìn vào cô gái xinh đẹp trước mặt với những nét đẹp tinh tế, Diệp Trần không thể không nhớ tới kiếp trước, cảnh tượng Đường Thanh Nhã chết thảm, mà lấy tâm cảnh của hắn bây giờ, cũng không thể không bị ảnh hưởng. Đường Thanh Nhã được Diệp Trần nhìn chằm chằm với ánh mắt tràn đầy thâm tình, trái tim của cô không hiểu nhảy loạn lên một hồi, thậm chí ngay cả cô cũng không thể nói lên được tại sao.
"Vì sao trước đây không có nhận ra, anh chàng này dường như có vẻ...khá hấp dẫn!"
Nghĩ về điều này, gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã không thể không đỏ lên một chút, vậy mà không dám đối mặt với Diệp Trần, chột dạ chuyển dời ánh mắt sang một bên, cố ý hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Tôi đang hỏi anh đó! Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì?"
"Khụ khụ..."
Diệp Trần trở nên lúng túng, vội vàng cười nói:
"Xin lỗi a, lớp trưởng đại nhân, tôi vừa nhìn thấy mỹ nữ nên hơi căng thẳng, cô vừa hỏi tôi điều gì a?"
"Phốc ~ "
Khi Đường Thanh Nhã nghe thấy điều này, nhịn không được hé miệng cười, nghĩ thầm nói, "Làm sao mà tôi không thấy anh có một chút dáng vẻ nào là đang căng thẳng đây?"
Nói ra cũng thật kỳ lạ, nếu đổi lại là một anh chàng khác, luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy, còn lắm lời như vậy, cô ta đã sớm nổi giận, nhưng khi đối mặt với ánh mắt phức tạp tràn đầy thâm tình kia của Diệp Trần, cô ta chẳng những không tức giận, thay vào đó tim lại đập nhanh không thể giải thích được.
"Vừa rồi tôi hỏi anh, tại sao anh không cho Ngô Lỗi kèm sát người Hướng Hải? Chẳng lẽ anh còn có biện pháp khác tốt hơn?"
Diệp Trần nghe thấy Đường Thanh Nhã hỏi về chuyện này, khuôn mặt hắn hơi nghiêm túc một chút, ánh mắt của hắn lại chuyển đến trên sân bóng, khẽ thở dài một hơi, nói:
"Không! Tôi chỉ hơi lo lắng..."
"Anh đang lo lắng về điều gì?"
Đường Thanh Nhã rất có tinh thần đánh vỡ nồi đất để hỏi đến cùng, và tiếp tục hỏi.
Diệp Trần hướng về phía cô ta mỉm cười, nói:
"Lát nữa cô sẽ biết!"
...
Ngay khi hai người nói chuyện, trận chiến trên sân bóng rổ, đã sớm tiến vào trạng thái gay cấn.
Khoan hãy nói, Trần Húc Dương cho Ngô Lỗi và một người khác kèm chặt Hướng Hải, thực sự đã tạo ra hiệu quả nhất định.
Hướng Hải bị hai người cao lớn, lấy cách của thuốc cao da chó kèm chặt, hành động quả nhiên rất hạn chế.
Sau khi Trần Húc Dương thoát khỏi bóng ma của Hướng Hải, hắn ta lập tức phục hồi lại sự kiêu ngạo như thường ngày, còn lại Vu Cương và bốn người khác, căn bản không phải là đối thủ của Trần Húc Dương, bị hắn liên tục ghi điểm tăng lên điểm số của đội bóng.
Sau một thời gian, điểm số của hai đội từ 25 - 7, đuổi trở lại đến 30 - 18.
Mặc dù điểm số vẫn còn rất nhiều phía sau, nhưng ít ra đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, khán phòng bùng nổ lên tiếng vỗ tay.
"Có!"
"Trần Húc Dương đã liên tục ném ba quả 3 điểm a?"
"Tuyệt vời!"
"Theo tình huống này, cần phải nhanh chóng san bằng điểm số, thậm chí còn có thể lật ngược thế cờ!"
...
Thấy được tình hình của lớp 12a3 rất tốt đẹp, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không xấu hổ, nói thầm:
"Có phải vì ta đã nghĩ nhiều rồi không? Chẳng lẽ sau khi ta trọng sinh, quỹ tích của lịch sử cũng theo đó mà thay đổi?"
Tại thời điểm này, Diệp Trần đột nhiên thấy rằng, đến phiên lớp 12a6 cầm bóng, Vu Cương bỗng nhiên bám vào Hướng Hải thấp giọng nói một cái gì đó, sau đó gật đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
Chẳng mấy chốc, bóng rổ lại đến tay của Hướng Hải, giống như trước đây, chuẩn bị dẫn bóng vào sân trước.
Ngô Lỗi và một tên đồng đội khác, ngay lập tức cho thấy chiến thuật thuốc cao da chó, trực tiếp kèm sát người.
Hướng Hải thấy vậy, khóe miệng giương lên một chút, trong đôi mắt hiện ra sát khí, thực hiện dẫn bóng hướng hai người trực tiếp va chạm,
Diệp Trần nói thầm một tiếng không tốt!
Thật không may ở trong tình hình hiện tại, hắn đã không có đủ thời gian để đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hướng Hải vận đủ nội kình, mạnh mẽ đánh vào trên cơ thể hai người.
Ngay tại lúc ba người đang tiếp xúc thân thể với nhau, người bên ngoài có lẽ không có để ý tới, nhưng Diệp Trần lại nhìn thấy rõ ràng, sau khi Hướng Hải giả vờ té ngã, hai khuỷu tay lại vừa vặn đè vào huyệt Đàn Trung của hai người!
Huyệt Đàn Trung, chính là một cái huyệt lớn trên cơ thể con người, khí hải ở chỗ đó, một đòn của cao thủ, là có thể lấy đi mạng sống của con người!
Ầm! Ầm!
Ngô Lỗi và một đồng đội khác, trực tiếp ngã bay ra ngoài, nặng nề rơi vào sân bóng rổ, kêu đau không thôi.
P/S: Bắt đầu từng ngày từng ngày dịch truyện này, mới dịch nên số chương có lẽ chỉ được 1 ngày 2 chương...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT