Chớp mắt một cái, cách cái đêm mà lớp tổ chức liên hoan đó đã qua được hai ngày.

Mà trong thời gian hai ngày, tin tức ở sàn đấm bốc dưới lòng đát của Kim Sa Ngu Nhạc thành xuất hiện một tên tông sư Hóa Kình, truyền khắp toàn bộ Vân Châu.

Lâm gia, Vân Châu,

"Ba!"

Một ông già ước chừng bảy mươi tuổi, mạnh mẽ ném cái chén trong tay của mình xuống đất, gần như là gào thét lên,

"Thời gian tra xét lâu như vậy, vậy mà còn không có tra ra lai lịch của vị tông sư Hóa Kình kia! Thực sự là một đám vô dụng!"

Mấy người bị mắng, thi nhau cúi đầu, một người đàn ông trung niên, vẻ mặt khổ sở nói:

"Cha, việc này cũng không thể trách bọn họ, lão hồ ly Tào Khôn kia, đã hoàn toàn phong tỏa tin tức, căn bản là không có cách nào tra ra được!"

Lão giả nghe thấy vậy, nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt tâm tình không ổn định,

"Thật vất vả Đường gia mới sắp chịu sụp đổ, nếu như để Tào gia đạt được một vị tông sư Hóa Kình tới hỗ trợ, vậy Vân Châu này, chẳng phải là muốn để cho Tào gia kia độc quyền!"

Người nam tử trung niên này yếu ớt thở dài một hơi, nói:

"Đúng nha, bản thân Tào gia rất giỏi về kinh doanh sản nghiệp màu xám, hơn nữa ở phía sau lại có chỗ dựa lớn, nếu như lại có thêm một vị tông sư Hóa Kình tới hỗ trợ, sợ rằng không tới mấy năm, có thể trở thành gia tộc xếp hạng năm vị trí đầu ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam!"

"Ai! Nếu như năm đó em ba có thể trở thành con dâu của Diệp gia, vậy Lâm gia chúng ta làm sao sẽ đến mức này?"

Người đàn ông trung niên kia vừa mới nói xong, ông già bực mình đứng lên,

"Ta đã nói với con bao nhiêu lần! Không cho phép ở trước mặt chúng ta nói về đứa con gái hư hỏng đó nữa! Nó không biết liêm sỉ, chưa kết hôn đã sinh con, chẳng những thể diện của Lâm gia chúng ta mất hết, còn suýt nữa mang tai họa ngập đầu về cho gia tộc, mặc dù nó bây giờ đã chết, Lâm Thế Kiêu ta cũng sẽ không nhận đứa con gái này!"

Mọi người thấy Lâm Thế Kiêu nổi giận, lập tức không có ai còn dám nói gì nữa.

Qua một lúc lâu, sau khi Lâm Thế Kiêu bình tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng nói:

"Bây giờ việc vấp bách của chúng ta, chính là nhanh chóng tra ra lai lịch của vị tông sư Hóa Kình kia, và quan hệ của vị kia với Tào gia, nếu có thể, không tiếc bất cứ giá nào, lôi kéo người này từ Tào gia về tới trận doanh của Lâm gia chúng ta, tất cả nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

...

Cùng lúc đó, ở Đường gia, Vân Châu,

"Lúc này Tào gia, bỗng nhiên tiếp xúc với một vị tông sư Hóa Kình, rõ ràng ta thấy quá nhanh, đây là đang thể hiện với Đường gia chúng ta a!"

Một ông già tóc trắng, ngồi ở trên xe lăn, nhíu mày nói.

Nếu như Diệp Trần bây giờ mà ở đây, liếc mắt là có thể nhận ra, ông già tóc trắng xóa này, thì ra chính là ông già mà lúc trước hắn ở bệnh viện hắn đã từng cứu một mạng.

Hóa ra, người này chính là chủ nhân của Đường gia kia, tên là Đường Nghiệp, ông nội của Đường Thanh Nhã!

Nghe nói trước đây Đường Nghiệp từng tham gia cách mạng, tuy rằng chiến công không thể nói là hiển hách, nhưng cũng là nhân vật uy chấn một phương, sau khi thành lập quốc gia thì đi vào con đường làm quan, một đường làm tới cấp tỉnh, cũng coi là Đại tướng nơi biên cương.

Chẳng qua về sau do tuổi tác lớn, nên đã sớm lui xuống, đến nay đã có hơn hai mươi năm.

Đường lão có rất nhiều con cháu, hơn nữa có rất nhiều người về sau tiến vào con đường làm quan, nhưng cũng không có ai tài giỏi xuất chúng, cho nên mười năm gần đây đến nay, uy vọng của Đường gia ở Vân Châu đã không còn lớn bằng lúc trước.

Nghe được lời này của Đường Nghiệp, một người đàn ông trung niên ở sau lưng lập tức tiến lên phía trước nói:

"Cha, thân thể ngày còn không được khỏe, không cần vì việc này mà phiền lòng, con đã phái người đi điều tra việc này, tin tưởng rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả!"

Không nghĩ tới, Đường Nghiệp thở dài nói:

"Cơ thể này của ta sợ rằng không khỏi được! Trừ khi có thể tìm được thiếu niên thần bí mà hôm đó ta gặp được ở trong bệnh viện, có lẽ còn có hi vọng sống một chút..."

Mấy người con trai ủa Đường Nghiệp, không thể không liếc nhau một cái, thi nhau lắc đầu.

Hôm đó sau khi Đường Nghiệp từ bệnh viện trở về, cũng đã cho người đi thăm dò vị thiếu niên tông sư thần bí theo như hắn nói kia, thế nhưng đến nay còn chưa có tìm thấy.

Hai ngày trước, Mạnh Huyền Lễ, Đường gia đệ nhất cao thủ bọn họ, nói hắn ở nhà hàng Diễm Dương gặp phải một tên thiếu niên tông sư Hóa Kình hư hư thực thực, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp cấp ba với Đường Thanh Nhã.

Tuy nhiên, ngày thứ hai phái người đi thăm dò, người kia vậy mà mất tích một cách không bình thường, đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì.

...

Người của Đường gia tự nhiên là không đoán ra được, người mà bọn họ muốn tìm, giờ phút này đang ở bên ngoài thành phố Vân Châu, ở trong sơn động một chỗ bí ẩn.

Chỉ thấy, Diệp Trần xếp bằng ở trong động, bẩn thỉu, ở trước người đặt ở đó một cái lò luyện đan được chế tạo bằng đồng nguyên chất, hai tay đặt ở hai bên lò luyện đan bằng đồng đó, trên bàn tay liên tục không ngứng phun ra ngọn lửa màu đỏ cực nóng!

Ngọn lửa này, tên là Tam Muội chân hỏa, chỉ có người tu chân mới có thể thi triển, lấy tu vi cảnh giới bây giờ của Diệp Trần, cũng chỉ có thể thi triển ra một tia như vậy mà thôi, tuy rằng đối với chiến đấu có sự trợ giúp không lớn, nhưng đùng để luyện đan thì thừa sức.

Hóa ra, sau ngày liên hoan của lớp, Diệp Trần sử dụng 1000 vạn mà Tào Khôn đưa, đi dạo hết toàn bộ các cửa hàng dược liệu ở thành phố Vân Châu, cuối cùng gom góp đầy đủ các loại dược liệu của một loại đan dược cấp thấp, sau đó tìm tới sơn động bí ẩn này để ẩn núp, bắt đầu triển khai kế hoạch lớn của hắn...

Bỗng nhiên!

Tam Muội chân hỏa trên bàn tay Diệp Trần đột nhiên tăng lớn, sau đó khẽ quát một tiếng,

"Ngưng!"

"Răng rắc!"

Lò luyện đan được chế tạo bằng đồng nguyên chất kia, rõ ràng không chịu nổi nhiệt độ của Tam Muội chân hỏa, và chân nguyên của Diệp Trần ép lên, vậy mà đang bắt đầu rạn nứt ra!

"Xong rồi!"

Diệp Trần thuận tay bắn cái nắp đan lô ra, bàn tay khẽ hấp, đan dược trong đan lô, lập tức được hắn hút vào trong lòng bàn tay.

Mà cùng lúc đó lò luyện đan được chế tạo bằng đồng nguyên chất kia, không có chân nguyên chống đỡ, lại thêm nhiệt độ cao của Tam Muội chân hỏa nung khô, rõ ràng "Bành!" một tiếng, trực tiếp hóa thành một bãi nước đồng!

Diệp Trần nhìn vào chín viên đan dược óng ánh sáng long lanh trong tay, không thể không thở dài một hơi,

"Mới chỉ là Bồi Nguyên đan loại đan dược cấp thấp nhất ở Tu Chân giới, mà đã tiêu hết tất cả tiền, loại linh vật này ở nơi thiếu thốn như trái đất, quả nhiên không thích hợp để tu chân...đúng rồi, thử công hiệu một chút xem thế nào?"

Trực tiếp lấy ra một viên Bồi Nguyên đan, ném vào trong miệng.

Oanh ~

Đan dược vào trong cổ họng, tiến vào trong bụng, trong nháy mắt hóa thành một cỗ năng lượng mạnh mẽ, xông về mỗi một chỗ tế bào khắp toàn thân từ trên xuống dưới, sau đó lại nhanh chóng chuyển hóa thành chân nguyên tinh thuần, hội tụ về phía đan điền...

Thật lâu,

"Thở ra!"

Diệp Trần bỗng nhiên nhổ ra một ngụm khí bẩn, khí tức cả người cũng thay đổi mạnh hơn một chút, nhưng trên mặt hiện ra vẻ rất thất vọng.

"Ai!" Dược liệu trên trái đất này quá kém, ta tiêu tốn mất món tiền khổng lồ hơn ngàn vạn đồng luyện ra Bồi Nguyên đan, công hiệu lại còn không bằng một phần ba lúc ở Tu Chân giới...xem ra chỉ có thể lấy số lương tới để đền bù!"

Không có cách, Diệp Trần đành phải lấy ra hai viên Bồi Nguyên đan nữa, lần nữa ném vào trong miệng.

Lần này, năng lượng mà hai viên Bồi Nguyên đan biến thành quả nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lần trước.

Sau nửa giờ,

"Ầm ầm!"

Cơ thể Diệp Trần bỗng nhiên rung động, ngay sao đó khí tức cũng theo đó mà tăng vọt!

Lại qua một lúc lâu,

Khí tức tăng vọt trên thân của Diệp Trần mới ổn định lại, trên mặt cũng hiện ra vẻ vui mừng, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Luyện Khí tầng bốn, cuối cùng đã đến!"

P/S: Chương thứ 4 trong ngày hôm nay, Ta thích ủng hộ nỗ lực dịch nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play