Diệp Trần tháo mặt nạ xuống, thay đổi lại quần áo một lần nữa, từu trong phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên trên mặt có bộ râu quai nón, bên cạnh có một nam thanh niên đang đứng chờ ở đó.

Chú cháo Tào Khôn nhìn thấy Diệp Trần đi ra, vội vàng đi lên trước, cung cung kính kính hành lễ một cái,

"Chúc mừng Diệp tông sư, trận chiến ngày hôm nay, sẽ vang danh thiên hạ! Vãn bối Tào Khôn, không biết tông sư giá lâm, không thể nghênh tiếp từ xa, còn xin thứ tội!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không nhíu mày,

Hắn vốn chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu xài, căn bản không có ý định bại lộ tu vi của mình, nhưng không có nghĩ tới, trong cái lôi đài nho nhỏ ở dưới mặt đất này, lại có cao thủ như Đồ Phu vậy, lúc đó mới thi triển thực lực ra một chút.

Thi đấu lôi đài dưới mặt đất này có rất nhiều người xem, chỉ sợ không được bao lâu, hắn một chiêu giết chết Đồ Phu, sự tích tay không kẹp đạn, phải truyền ra tới toàn bộ giới võ lâm của Hoa Hạ.

Diệp Trần làm người hai đời, tự nhiên hết sức rõ ràng, một tên tông sư Hóa Kình, đối với người trong giới võ đạo mà nói, đó là tồn tại cao thương tới cỡ nào.

Nếu như thân phận của hắn bởi vậy mà bại lộ, bị người có tâm điều tra ra được, chỉ sợ không được bao lâu, sẽ bị Diệp Vô Thương

biết được.

Tuy rằng hắn cũng không sợ gì cả, nhưng bây giờ còn chưa có chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, trước khi có được thực lực chống lại với Diệp gia ở kinh đô, tự nhiên cũng không muốn bại lộ thực lực của chính mình quá sớm.

Vừa nghĩ đến đây, Trong đôi mắt Diệp Trần không thể không hiện ra vẻ lạnh lùng, lạnh giọng nói:

"Xem ra các người đều đã điều tra qua thân phận của tôi đi, tôi có thể không truy cứu, nhưng hi vọng các người có thể giữ bí mật!"

Cho dù Tào Khôn thân là đại lão ở một phương Vân Châu, cảnh tượng nào mà chưa tường thấy, bị Diệp Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua, mồ hôi ngay lập tức chảy ra đầm đìa, thân thể cũng có chút hơi run rẩy, vội vàng nói:

"Vâng vâng vâng! Diệp tông sư cứ yên tâm, việc này tôi đã bàn giao xuống dưới, người ngoài chỉ biết sự tích ngài một chiêu giết chết Đồ Phu, nhưng tuyệt đối sẽ không ai biết được thân phận thực sự của ngài!"

Tào Văn đứng ở một bên cũng vội vàng hùa theo nói:

"Không sai! Lúc ngài vừa ra sân, là mang theo mặt nạ, người ngoài có suy nghĩ tới nát óc, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ ra ngài tuổi còn trẻ như thế! Sau này chúng ta lại thả ra một số tin tức giả, sẽ càng không có ai nghi ngờ tới trên người của ngài!"

Diệp Trần suy nghĩ cũng thấy đúng, không còn tiếp tục quanh co tới việc này, thản nhiên nói:

"Đã như vậy, vậy thì cảm ơn rồi! Đúng, tôi đã thắng mười trận liên tiếp, 500 vạn tiền thưởng kia cũng nên trao cho tôi có phải hay không?"

"A?"

Chú cháu Tào Khôn và Tào Văn nghe được điều này, đều sững sờ, suýt chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Đường đường là tông sư Hóa Kình, lại có thể chủ động yêu cầu tiền tài, hơn nữa chẳng qua chỉ là 500 vạn...

Nhưng ngay lập tức, hai người nghĩ tới tuổi tác của Diệp Trần, lập tức bình thường trở lại,

Cho dù Diệp Trần có thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, chính là không biết gì, tuổi khát khao mạnh nhất, và hắn ta sinh ra trong nghèo khó, khía cạnh vật chất chắc chắn không giàu có, yêu cầu tiền tài cũng chính là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghĩ đến đây, ngược lại trong lòng hai người rất vui mừng,

Nếu như là những tông sư Hóa Kình công thành danh toại kia, đã quen với cảnh tượng hoành tráng, sớm đã mắt cao hơn đầu, làm sao có thể cọi trọng một cái thế lực nho nhỏ như Tào gia bọn họ đây?

Nhưng loại người như Diệp Trần sinh ra trong nghèo khó không được người ngoài biết đến, đây không phải đúng là cơ hội mà ông trời cho bọn họ hay sao?

Bởi vì cái gọi là, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng!

Nghĩ tới đây, Tào khôn lập tức móc ví ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ màu đen, cung cung kính kính đưa tới trước mặt Diệp Trần,

Diệp tông sư nói rất đúng! Trong tấm thẻ này có một ngàn vạn, xin ngài vui lòng nhận cho!

Diệp Trần nhíu mày, cũng không có đưa tay ra nhận, thản nhiên nói:

"Tôi chỉ cần số tiền nên được, ông vẫn là nên chuyển cho tôi 500 vạn theo cách khác đi!"

"Cái này..."

Tào Khôn hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần sẽ giữ vững nguyên tắc như thế, tay cầm thẻ ngân hàng lơ lửng giữa không trung, lập tức có chút xấu hổ.

Tào Văn đứng ở một bên phản ứng rất nhanh, vội vàng cười nói:

"Diệp tông sư có chỗ không biết, ngay hôm nay, chú tư của tôi đặt lại quy tắc đấu trường một lần nữa, đã tăng tiền thưởng từ 500 vạn lên tới 1000 vạn, cho nên đây là số tiền mà ngài nên được, xin ngài đừng từ chối!"

"Đúng đúng! Diệp tông sư cũng không nên từ chối!"

Tạo Khôn vội vàng hùa theo nói.

Diệp Trần làm sao có thể không nhìn ra, chú cháu Tào Khôn đây là đang cố ý giao hảo với chính mình, đối với chuyện này hắn cũng không có gạt bỏ, thế là gật nhẹ đầu, lúc này mới nhận lấy tấm thẻ màu đem có 1000 vạn kia.

Tào Khôn lập tức vui mừng ra mặt, cười ha ha một tiếng rồi nói:

"Diệp tông sư đại giá quang lâm, làm vẻ vang cho kẻ hèn này, không bằng Tào mỗ chuẩn bị tiệc rượu buổi tối, tẩy trần cho Diệp tông sư..."

Không đợi Tào Khôn nói xong, Diệp Trần khoát tay áo,

"Không cần! Cảm ơn lòng hiếu khách của ông chủ Tào, đã quá muộn, tôi còn phải trở về!"

"Vâng vâng!"

Tào Khôn tự nhiên không dám ép buộc, vội vàng xoay chuyển lời nói, hướng Tào Văn đứng ở một bên nói:

"Vậy để A Văn tự mình lái xe, đưa Diệp tông sư trở về!"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, không từ chối nữa.

Tuy rằng Tào gia không được tính là một gia tộc lớn cỡ nào, nhưng dù sao cũng là địa đầu xà ở Vân Châu, người ta đã chủ động lấy lòng, hắn cũng không cần thiết phải tránh xa người ta ngàn dặm.

...

Mấy phút sau, trên một chiếc xe Bentley màu bạc trắng,

Tào Văn tự mình lái xe, Diệp Trần ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, hướng quán cơm Tô thị mà đi.

"Tôi từng nghe nói tới chú tư Tào Khôn của anh, đối với Tào gia cũng có chút ấn tượng, nghe nói Tào gia một nhà có bốn người tài giỏi, bốn anh em Tào gia đều là nhân vật có tiếng, không biết cha của anh là người nào?"

Diệp Trần nhàn rỗi nhàm chán, nên trò chuyện với Tào Văn.

Tào Văn nói:

"Cha tôi đứng hàng lão đại, nhưng đã qua đời cách đây năm năm, chú hai của tôi kinh doanh ở nước ngoài, chú ba và cha tôi khi còn sống luôn luôn bất hòa, cho nên tôi luôn đi theo bên cạnh chú tư."

Tào Văn nói:

Diệp Trần gật nhẹ đầu,

"Nghe nói Tào gia các anh năm đó chính là đời sau của Tào Bang, không biết đây là thật hay giả?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Tào Văn trở nên hào hứng,

"Đương nhiên là thật a! Trong nhà của tôi còn giữ lại gia phả, tổ thượng của tôi là Tào Bang, vị cuối cùng là Tổng đà chủ Tào Đức Dung!"

"Nhớ năm đó từ thời Ung Chính của triều đại nhà Thanh đến trong thời kỳ Càn Long, thế lực Tào Bang chúng ta trải rộng từ nam ra bắc, thậm chí ngay cả hoàng đế Càn Long năm đó, là một thành viên...."

"Đáng tiếc sau khi đến thời dân quốc, Tào Bang lại sụp đổ, về sau tuy ở thành phố Thượng Hải cũ có uy danh hiển hách, Thanh Bang, Hồng Bang, thật ra đều thuộc về một mạch của Tào Bang chúng tôi..."

Tào Văn vừa kể về lịch sử của Tào Bang, lập tức nói liên tục không ngừng, nói liên miên lải nhải một hồi lâu, mới nhớ tới người đang bên cạnh mình, chính là một tông sư Hóa Kình, lúc này mới vội vàng dừng lại, xoay chuyển lời nói, nói:

"Những chuyện này đều đã là chuyện cũ từ ngày xưa, bây giờ là thời xã hội pháp chế, những tổ chức của xã hội ngày xưa, đã sớm tan thành mây khói, không cần đề cập tới cũng được!"

Diệp Trần cảm thấy tò mò, đang muốn tiếp tục hỏi, ngay vào lúc này, điện thoại trong ba lô đội nhiên vang lên, lấy ra kiểm tra, rõ ràng là Ngô Lỗi gọi tới.

"Này, Diệp tử, ông đang ở đâu đấy? Buổi tối tự học không đến, gọi điện thoại cũng không nghe, anh em còn tường rằng ông đang bị mất tích đây!"

Diệp Trần không thể không cười khổ lắc đầu,

"Trước khi đi không phải tôi đã nói với ông rồi sao, tôi có việc, bây giờ vừa mới làm xong, đang chuẩn bị về nhà!"

Không nghĩ tới, Ngô Lỗi nghe được điều này, vui vẻ vội vàng nói:

"Vậy thì quá tốt rồi! Ông đừng vội về nhà, bây giờ chúng tôi vừa tới cửa hàng Diễm Dương, hôm nay là ngày lớp chúng ta tổ chức một buổi liên hoan khó mà có được, lớp trưởng đại nhân vừa rồi hỏi tôi về ông đấy, ông tranh thủ thời gian đến đây đi! Tôi chờ ông a!"

Ngô Lỗi nói xong lời này, không đợi Diệp Trần từ chối, đã trực tiếp cúp điện thoại.

P/S: Thêm một chương nữa nha ^^ Ta thích đi a

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play