Trương Tuyết Mạn đón Phong Tiêu Dương về, túi vẫn chưa lấy được, tâm tình của cậu không tốt, lại nghe Trương Tuyết Mạn nói, tâm tình phải nói là cực cực kỳ không tốt.
“Chị phải đi A thị, C thị, M thị để biểu diễn, còn phải tham gia thêm một ít hoạt động nữa, đại khái phải mất hai tháng, Tiêu Dương, một mình đệ phải làm sao đây?” Cặp mắt Trương Tuyết Mạn rưng rưng ngấn lệ, dường như nhìn thấy hình ảnh Phong Tiêu Dương ở một mình rất đáng thương,
Phong Tiêu Dương liền cảm thấy bánh put-ding trong miệng không còn mùi vị, cậu há hốc mồm, ánh mắt mờ mịt, “Đệ ở nhà một mình không phải sẽ bị chết đói sao?”
Trương Tuyết Mạn che mặt, “Chị cảm thấy rất có khả năng, sở dĩ…” Cô chợt ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay của Phong Tiêu Dương, “Chị sẽ giao đệ cho anh ta chiếu cố được không?”
Phong Chiêu Dương lưỡng lự vài giây, chiếc máy trong tay Trương Tuyết Mạn bất thình lình vang lên.
Cô đang rất bất mãn chiếc điện thoại của mình tự dưng cắt ngang, nhận cuộc gọi, một giọng nam từ đầu kia truyền đến, sắc mặt Trương Tuyết Mạn liền biến thành chân chó (?).
“Được được được, tôi biết rồi, cảm ơn!... Cảm ơn Phong tổng! Vâng tôi sẽ nói lại với Tiêu Dương, tạm biệt.”
Trương Tuyết Mạn cúp điện thoại đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô hỏi Phong Tiêu Dương: “Đệ hôm nay bị cướp balo không bị thương chứ?”
Phong Tiêu Dương lắc đầu, “Là bị trộm, không phải bị cướp.” Nếu như là cướp, cậu đã sớm sử dụng bùa, phải để tên khốn kia ‘sảng khoái’ mà hưởng thụ một chút băng hỏa cửu trọng thiên.
Trương Tuyết Mạn cười hì hì tiếp tục hỏi: “Sau đó đệ được phong tổng cứu?”
Trong mắt Phong Tiêu Dương càng mang sắc thái mù mịt hơn, “Phong tổng là ai?”
Trương Tuyết Mạn nhìn chằm chằm cậu, “Tân chủ tịch của Ly Dương ảnh thị, là cái người hôm nay đã giúp đệ bắt tên trộm a, là người đứng đầu *oss (operations support system) của công ty đệ a, Phong Thần đó!”
Phong Tiêu Dương bừng tỉnh ngộ, “Oh, ra là người đàn ông đem đệ đi ăn.”
Trương Tuyết Mạn có chút bất đắc dĩ, thì ra chỉ nhớ rõ ăn và chơi game.
“Anh ta có lời gì muốn chị nói với đệ?” Phong Tiêu Dương hỏi.
Sắc mặt cô khôi phục lại bình thường, “Anh ta nói đã lấy được balo của đệ, lát nữa sẽ đưa tới.”
Phong Tiêu Dương liếm môi, hai cặp mắt phát sáng, nói: “Đệ biết đệ có thể theo ai rồi!”
Trương Tuyết Mạn ngẩn ra, “Ai?”
Phong Tiêu Dương cao hưng nói: “Phong Thần đó!”
Trương Tuyết Mạn lưỡng lự nói: “Cái này… Đệ làm sao có thể theo Phong Thần? Tiêu Dương, đệ sẽ không làm bậy đi? Phong Thần không gần nữ sắc, a phi, không gần nam sắc là một cấm dục công! Đệ muốn quyến rũ anh ta á vô dụng thôi…”
“Thì ra phải quyến rũ? Thảo nào đêm hôm đó… Ừm.” Cậu như đang suy nghĩ điều gì đó bỗng thốt ra, cắt ngang lời nói của Trương Tuyết Mạn, làm cô nghẹn một bụm máu trong cổ.
“Đừng nói với chị đệ dự định muốn quyến rũ anh ta?” Trương Tuyết Mạn đứng phắt dậy, “Còn nữa? Đêm hôm đó là sao? Vì cái gì đêm hôm đó chị không biết gì cả?” Cô vừa nghe đến ba chữ ‘Đêm hôm đó’ là cô rất muốn phát điên à nghen.
Đêm hôm đó = 419* = làm một pháo = Phong Tiêu Dương?!
(*For one night: tình một đêm)
Phong Tiêu Dương bị khí thế của Trương Tuyết Mạn trước giờ không hề có dọa sợ, “Đệ chỉ gọi điện thoại cho anh ta…” Nói đến đây, cậu có chút bực mình, đường đường là quốc sư gọi điện tới ôm đùi, y lại dám khước từ?! Nếu là trước đây, cậu đã sớm xuất bùa, giáo huấn những kẻ trái lệnh quốc sư!
Trương Tuyết Mạn đột nhiên thở phào, “Chỉ là gọi điện, mà đệ gọi cho anh ta làm gì?”
Phong Tiêu Dương vẻ mặt thành thật, “Đệ cần tìm một cây đại thụ.”
“Đại thụ?” Trương Tuyết Mạn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của Phong Tiêu Dương.
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Trương Tuyết Mạn lập tức đứng lên đi mở cửa.
Phong Thần đứng ngoài cửa, nhìn sau lưng Trương Tuyết Mạn một chút… không có ai hết. Phong Thần đích thân đến đưa balo cho Phong Tiêu Dương? Chỉ vì một chiếc balo? Cô cảm thấy não của mình không thể tiếp nhận nổi.
Phong Thần thấy cô mở cửa liền nhíu mày, “Tiêu Dương đâu?”
Trương Tuyết Mạn nhanh chóng tránh sang một bên, “Đang ngồi bên trong, phải làm phiền Phong Tổng đích thân đem đến, thật sự rất ngại.”
“Không phiền.” Phong Thần khẳng định nói ra, quay đầu thấy Phong Tiêu Dương ngồi trên salon ăn put-ding, bước chân khưng lại một chút, rồi lại bước thật nhanh về trước.
Phong Tiêu Dương cau mày giơ bánh put-ding lên, bên ngoài chiếc bánh có bọc một lớp giấy bạc, “Tuyết Mạn, còn một chút nằm trong này không ăn được a.”
Thong Thần đưa tay lấy đi, xỏ vào lớp giấy, lấy phần còn dư, đưa đến bên miệng của cậu.
Phong Tiêu Dương bỗng dưng ngẩng đầu lên, thấy Phong Thần.
Có người hầu hạ, Phong Tiêu Dương đương nhiên là không có ý kiến, huống hồ kiếp trước cậu đã dưỡng thành thói quen được người hầu hạ. Cho nên Phong Thần trực tiếp đưa tới bên miệng cậu, thì cậu cũng trực tiếp há miệng, a ằm, cắn vào.
Trương Tuyết Mạn ở sau lưng mang vẻ mặt không dám nhìn thẳng.
Phong Tiêu Dương ăn hết bánh put-ding, lúc này mới chú ý đến Phong Thần.
“Ngồi đi, balo của tôi đâu?” Phong Tiêu Dương quan tâm nhất vẫn là chiếc balo bị trộm của cậu.
Phong Thần chìa hai bàn tay ra: “…”
Trương Tuyết Mạn: “…”
Phong Tiêu Dương: “…” “Không phải anh đến để trả balo hả? Sao lại không có cái balo nào hết?” Phong Tiêu Dương trợn tròn mắt, không vui rất không vui nha.
Phong Thần há miệng, vô lực biện giải, “Tôi.. Đi vội qua, quên…”
Phong Tiêu Dương giơ ngón tay chỉ vào cái thứ trong tay y, “Đó là cái gì?”
Phong Thần cúi đầu xuống nhìn, đang muốn che đi, thì bị Phong Tiêu Dương nhanh nhẹn giật lấy, “Đây là cái gì? Anh chụp lén tôi?”
Sống cùng Trương Tuyết Mạn mấy ngày, cậu học được từ ‘Chụp ảnh’ và ‘chụp lén’. Ai bảo Trương Tuyết Mạn lúc nào cũng nhân lúc cậu lơ đãng lại tắc tắc chụp chớ?
Phong Thần mím môi không nói lời nào.
Ở trong tay Phong Tiêu Dương chỉ có hai tấm ảnh, tấm ảnh ở trước là dưới ánh đèn lờ mờ, có thiếu niên mang trường bào màu trắng tóc dài ngang thắt lưng, nhưng lại chụp ở sau lưng. Bức còn lại là mang chiếc áo khoác màu đen, dáng người gầy gò, có mái tóc ngắn hoạt bát, như cũ vẫn chỉ chụp ở sau lưng.
Phong Tiêu Dương liếc mắt một cái liền nhận ra hai người kia đều là bản thân.
Nhưng mà anh ta làm sao có thể chúp được bước thứ nhất?
Phong Thần ngồi đối diện tim đập như nổi trống.
Một lúc sau cậu đứng dậy. Chăm chú nhìn mặt của Phong Thần, tỉ mỉ quan sát một lần, “Anh là… Cái người ngày đó ở góc tường?”
Khóe miệng Phong Thần giật giật, “Ừ, là tôi, cảm ơn cậu ngày đó đã cứu tôi, tôi vẫn luôn tìm cậu, không nghĩ đến hôm nay lại vô tình gặp được.”
Phong Tiêu Dương tiến lên một bước bất ngờ nắm lấy vai của Phong Thần, “Thật tốt, nói như vậy tôi là ân nhân cứu mạng của anh! Vậy anh nuôi tôi đi!”
Phong Thần: “…” y trợn tròn mắt bời vì niềm vui tới quá đột ngột a.
Trương Tuyết Mạn: “…” Cô trợn mắt há mồm không thể tin cái nội dung vở kịch lại phát triển nhanh như vậy. Còn nữa cái gì mà ‘Anh là cái người ngày đó ở góc tường’, đây chẳng lẻ là ám hiệu sao? Còn nữa tình cảm đã phát triển thần tốc đến mức có thể mở miệng nói với đối phương là anh hãy nuôi tôi đi như vậy sao?!
Phong Tiêu Dương bĩu môi, có chút bất mãn, liền nghĩ tới lời nói tối hôm đó của người kia trong điện thoại, “Anh không muốn nuôi tôi à? Tôi là ân nhân cứu mạng đó, chẳng lẽ anh muốn vong ân bội nghĩa?”
“Không không phải.” Phong Thần rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, “Nuôi… Nuôi cậu à? Có thể hả? Hiện, hiện tại? Hiện tại? Cùng tôi về nhà sao?” Phong Thần có hơi nói năng lộn xộn, tuy rằng trên mặt đang cố gắng đề nén cảm xúc, chỉ có thể thấy một mảnh lạnh lùng.
Nhưng mà bàn tay căn bản không tự chủ mà run rẩy…
Phong Tiêu Dương mím môi, quay đầu hỏi Trương Tuyết Mạn: “Chị lúc nào xuất phát?”
Cô sửng sốt một chút không nghĩ tới trọng tâm đề tài đã thay đổi, “Sáng mai.”
Phong Thần đã khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh hằng ngày, “Theo tôi về đi, hẳn Trương tiểu thư ngày mai phải đi sớm, cậu ở chỗ tôi còn có thể ngủ nướng.”
Hai cặp mắt Phong Tiêu Dương phát sáng.
Trương Tuyết Mạn nhanh chóng lên tiếng, “Đợi đã đợi đã, cái này có phải tiến triển rất nhanh hay không?” (Gia: Cô nói tiến triển nhanh cái nỗi gì, những 11 chương mà tiểu Thần Thần chưa có ấy ấy tiểu thụ thật đáng thương a, Phong Thần: Bà cô già đừng gọi tôi là Thần Thần! Thật ghê tởm!, Gia: …)
Tiếng chuông của lại bất ngờ vang lên lần nữa.
Trương Tuyết Mạn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi mở của, sau khi mở cửa, cô liền đối mặt với khuôn mặt ở ngoài cửa.
“Đoạn Đoạn Đoạn, Đoạn tổng giám? Ngài đến đây làm gì?” Trương Tuyết Mạn khiếp sợ mà dùng tín ngữ.
Đoạn Kích Âm chống tay lên khung cửa, đem balo sau lưng đưa tới trước mặt, “Phong Tổng để quên đồ ở phòng làm việc của tôi.”
Cô lại một lần nữa tránh một bên cho người khác vào nhà.
Ngày hôm nay thế mà cô lại đón tiếp tới hai tôn đại thần!
“Đoạn Kích Âm?” Phong Thần quay đầu lại đã nhìn thấy Đoạn Kích Âm, nhất thời liền xoa xoa mi tâm. Y nhớ lại lúc Đoạn Kích Âm ra chủ ý tặng Phong Tiêu Dương. Không đúng cũng không thể nói là ra chủ ý, kỳ thật bây giờ cũng cũng không tệ lắm… Nếu sớm một chút biết thời biết thế mà đồng ý…
Đoạn Kích Âm chậm rãi đi tới, ném balo cho Phong Tiêu Dương, cậu ôm được, quay về phía Đoạn Kích Âm nhu mì nở nụ cười, “Cảm ơn, Đoàn tổng giám hôm nay thiệt tình là rất rất ôn nhu”
Đoạn Kích Âm không rõ ý tứ mà cười khẽ.
Phong Thần đen mặt.
Trương Tuyết Mạn che ngực, không tin nổi. Đoạn Kích Âm mà ôn nhu? E rằng mặt trời đều sợ mà đi trốn hết rồi! Hơn nữa Phong Tiêu Dương thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi! Ngày trước còn nói Đoạn Kích Âm không ôn nhu bằng tổng giám cũ!
“Nhanh chóng rời công ty chạy đến đây, lại không nhớ mang theo đồ. Phong tổng, ngài cũng thật gấp gáp!” Đoạn Kích Ân nhàn nhạt lên tiếng nói.
Phong Tiêu Dương mở balokieemr tra đồ đạc bên trong, phát hiện không mất một thứ nào, khóe mắt cong lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Kích Âm, chỉ Phong Thần nói: “Anh ta đã đáp ứng.”
Đoạn Kích Âm thật không nghĩ đến, hắn ngạc nhiên, “Đáp ứng rồi? Có cần tôi chuẩn bị cho hai người hai phần hợp đồng không? Tiểu tử, y nói với cậu bao nhiêu tiền một tháng?”
Phong Tiêu Dương tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu Đoạn Kích Âm đang nói cái gì, cậu chỉ nghe được ‘Bao nhiêu tiền một tháng’, vì vậy liền nhìn qua Phong Thần, nghiêm túc hỏi: “Anh dự định bao nhiêu tiền một tháng?”
Phong Thần không biết nói gì cho phải, thế là thốt ra “Cậu nghĩ là bao nhiêu tiền?”
Phong Tiêu Dương cúi đầu suy nghĩ, đối với tiền bạc của thời đại này cậu không biết, dứt khoát bắt chước theo cách chào giá với Phương Thạch Ngọc.
“Hai mươi lăm vạn!” Phong Tiêu Dương giơ tay nói, bởi vì cuối cùng cũng nghĩ ra giá tiền, nên trên mặt rất vui vẻ, hiển nhiên thể hiện tâm tình tốt.
Đến phiên Phong Thần kinh ngạc, Đoạn Kích Âm kinh hãi, hắn đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Phong Tiêu Dương cậu nói bậy bại cái gì đó? Người làm việc bình thường hai vạn năm cũng không với tới! Cậu lại đòi hai mươi lăm vạn một tháng?” Đừng quá xem trọng bản thân. Lời này Đoạn Kích Âm vẫn không nói ra, cho rằng tiểu tử này còn nhỏ không biết trời cao đất rộng.
Phong Tiêu Dương mất hứng, dẩu môi, “Không nói giá nữa!”
Đoạn Kích Âm: “…”
Phong Thần ho khan một tiếng, “Hai lăm vạn một năm thì sao?”
Phong Tiêu Dương chớp mắt mấy cái, “Được! Chúng ta lập tức đi thôi!”
Đoạn Kích Âm bị ăn bơ.
Trương Tuyết Mạn: “…” Khi dễ Phong Tiêu Dương toán học không tốt sau? Còn không bằng một năm hawi lăm vạn đâu!
Phong Tiêu Dương cao hứng đeo balo trên lưng, như gió chạy vào phòng, thu thập hành lý, đóng gói đi cùng Phong Thần.
Tâm tình của Đoạn Kích Âm và Trương Tuyết Mạn giờ phút này đều phức tạp giống nhau, bọn họ đều không hiểu, nọi dung vở kịch sao lại phát triển nhanh như vậy?
Chỉ có Phong Thần hiểu rõ, lúc Kim Trì trở về đưa y hai bức ảnh mà y bảo Kim Trì đi đối chứng là cùng một người, tâm tình rất kích động có chút không giống bản thân, sau đó đến đây, rồi nhanh chóng đạt được nguyện vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT