Trình Thiên Diệp nghe thấy có người đang gọi nàng. Nàng quay đầu lại.
Mặc Kiều Sinh đứng cách đó không xa, sống lưng thường ngày thẳng tắp kia giờ đây đang khom xuống, tay đưa về phía Trình Thiên Diệp.
Ngón tay đầy vết chai khẽ run rẩy, hắn cẩn thận nói: “Chúa công, ngài đang làm gì vậy? Ngài đến bên thần này.”
Chúa công đứng trước vòng sáng kỳ lạ đó, đôi mày chau lại đầy đau lòng, nhìn qua hắn.
“Kiều Sinh,“ Chúa công nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói kia như gần, mà lại như vô cùng xa xôi. “Chàng có lẽ đã nhận ra, ta và mọi người quá khác biệt.”
“Ta, đến từ thế giới kia.”
Trình Thiên Diệp vừa tham lam ngắm nhìn cảnh tượng của thế giới ấy, vừa khó xử nhìn Mặc Kiều Sinh.
Một bên là mái ấm đã xa, một bên là người yêu chân thành.
“Nơi đó chính là nhà ta. Ta...”
Ta muốn trở về.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy mình như bị một cao thủ bóp chặt mạch máu chỉ trong một chiêu.
Toàn thân bị nỗi sợ hãi sẽ mất đi Chúa công đè nặng.
Hắn dùng hết toàn lực nhưng lại cất lên câu nói không hoàn chỉnh, chỉ có thể lầm bầm ra vài từ vụn vặt: “Đừng, đừng vậy.”
Đến khi trông thấy Chúa công rút ngón tay từ vòng sáng quái lạ đó về, hắn mới lấy lại được khả năng hít thở.
Trình Thiên Diệp siết chặt miếng Long Lân trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt phẳng, không biết bao lâu, rốt cuộc bỏ nó lại vào hộp.
Nơi này có Kiều Sinh, có nhiều người và nhiều chuyện như vậy, nàng không thể nói đi là đi.
Nàng cố gượng cười với Mặc Kiều Sinh: “Không có gì đâu, ta... bây giờ còn chưa quay về được.”
Mặt nàng đột nhiên bị một bàn tay rộng lớn ôm lấy, nụ hôn điên cuồng của Mặc Kiều Sinh trút xuống như mưa.
Hắn hôn đến mức luống cuống và trúc trắc, không hề có sự thành thục.
Trình Thiên Diệp khẽ đẩy ra. Trái lại, Mặc Kiều Sinh càng tiến tới gần hơn.
Thôi, tùy chàng ấy vậy.
Tâm trạng của Trình Thiên Diệp không tốt lắm.
Nhưng nàng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ôm eo Mặc Kiều Sinh, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, tùy ý để người trong lòng giải tỏa cảm xúc của hắn.
Không bao lâu, nàng nhận ra gương mặt của mình ẩm ướt, nước mắt nóng bỏng đang không ngừng nhỏ xuống mặt nàng.
Trình Thiên Diệp mở mắt ra, đau lòng mà cũng buồn cười, nàng ngăn Mặc Kiều Sinh đang vừa khóc vừa hôn nàng lại.
“Đừng khóc, ta đâu có đi.”
Mặc Kiều Sinh quay mặt sang chỗ khác, mím môi không nói gì.
“Chàng đừng lo lắng, ta sẽ không đột nhiên biến mất đâu.” Trình Thiên Diệp an ủi. “Mặc dù có chuyện gì, ta nhất định sẽ thương lượng với chàng trước.”
“Phụ vương, phụ vương.” Giọng nói non nớt của Trình Bằng vang lên ngoài cửa cung.
Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh vội vàng tách ra. Bóng dáng Trình Bằng nhanh chóng xuất hiện ở cửa đại điện, cậu một đường chạy tới với đôi chân ngắn ngủn, nhào vào lòng Trình Thiên Diệp.
“Quân phụ, hôm nay Bằng nhi học được năm chữ to luôn á, còn thuộc một đoạn văn của Chu tiên sinh nữa. Tiên sinh khen con lắm nhé.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Bằng ửng hồng.
“Vậy sao, Bằng nhi giỏi quá.” Trình Thiên Diệp vui mừng nhấc cậu lên cao.
“Bằng nhi muốn bay cao thật cao.” Cậu bé với gương mặt nhỏ hồng đang làm nũng trên chân cha mình.
“Con đã lớn lắm rồi, ta nhấc con không nổi nữa.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Trình Thiên Diệp vẫn bế nam hài lên xoay một vòng, trong đại điện vang lên tiếng cười vui khanh khách.
“Phụ vương và Đại Thứ trưởng đang làm gì đấy ạ? Có phải con làm phiền phụ vương rồi không?” Trình Bằng ngoan ngoãn nói.
Trình Thiên Diệp lúng túng ho khan: “Ta đang thương lượng quốc gia đại sự với Đại Thứ trưởng, đã xong rồi, Bằng nhi đến cũng không sao cả.”
“Sao khóe mắt Mặc Tướng quân đỏ thế ạ? Chẳng lẽ cũng giống Chu tiên sinh thường xuyên thức đêm, Tướng quân phải bảo trọng thân thể, đừng để phụ vương ta lo lắng.”
Mặc Kiều Sinh đỏ mặt, hắn cúi đầu thi lễ, chần chừ nhìn Trình Thiên Diệp chốc lát, rồi cáo lui.
Trình Thiên Diệp bế Trình Bằng lên đầu gối mình, hỏi: “Vết thương của Tiếu Thái phó còn chưa khỏi hẳn hả? Gần đây đều là Chu tiên sinh đích thân dạy hoàng nhi học sao?”
Trình Bằng gật đầu, nói: “Vâng ạ, nhi thần vừa mới đi thăm Thái phó, người đã khỏe hơn nhiều rồi, người còn nhờ nhi thần chuyển lời với phụ vương, hai ngày nữa người sẽ trở lại. Gần đây, Chu tiên sinh kể cho Bằng nhi rất nhiều chuyện lịch sử, hài nhi cũng rất thích người. Chẳng qua, hôm nay bên cạnh tiên sinh còn có Chu Minh ca ca, ca ấy dường như không vui lắm, ca nói hôm qua Chu tiên sinh vừa thức đêm đến canh ba, sợ thân thể của người sẽ không chịu nổi.”
Thái tử nhỏ ngồi trên đầu gối Trình Thiên Diệp, giọng trẻ con trong vắt vang vọng trong Triều Ngô điện.
Trình Thiên Diệp yên lặng lắng nghe.
Nếu là mấy năm trước, lúc mới vừa tới đến thế giới này, nếu có được mảnh Long Lân kia, nàng sẽ không chút do dự trở lại thế giới của mình.
Thế nhưng hôm nay, đã có nhiều người vì nàng mà tập họp cùng một chỗ. Chu Tử Khê, Tiếu Cẩn, Trương Phức... Mỗi một người đều nỗ lực dốc hết sức vì vì lý tưởng của bọn họ.
Trên quốc gia rộng lớn này, có vô số dân chúng và binh lính, tiểu lại (quan nhỏ) và triều thần đều đang canh giữ tại vị trí của mình, cẩn trọng vắt kiệt khả năng mà mình có, vì để thực hiện kỳ vọng về tương lai.
Hi vọng nhen nhóm ấy, giống như vì sao trải rộng bầu trời, hội tụ từ khắp các nơi, đều tụ tập vào trong tay Quân vương ngô điện.
Trình Thiên Diệp năm giữ vô số ánh sáng bạc, dẫn dắt tàu hạm Tấn quốc chạy về phía con đường sáng mang tên Hi vọng.
Tại đây, chiến thuyền vừa mới bắt đầu xuất phát, nàng là thuyền trưởng, sao có thể dứt bỏ được trách nhiệm nặng ngàn cân, bỏ mặc thần dân, bỏ lại quốc gia, tự mình trở về thế giới vốn thuộc về mình?
Huống chi, còn có Kiều Sinh.
Trình Thiên Diệp nhắm nghiền hai mắt, tay vuốt ve chiếc hộp Long Lân.
Xin lỗi, ca ca.
Xin lỗi, ba mẹ.
Bây giờ, con còn chưa thể về nhà.
Hi vọng sau này có một ngày, khi con đã sắp xếp xong hết thảy, dỡ xuống trách nhiệm trên vai, còn có cơ hội lại trở về bên cạnh mọi người.
Tối đó, mặc dù Kiều Sinh chủ động tới cùng nàng, nhưng Trình Thiên Diệp vẫn ngủ không yên giấc, nàng nhiều lần mơ thấy khoảng thời gian khi mình còn nhỏ.
Trong đình viện đầy sắc hoa tường vi, mình và anh hai khi còn bé chơi đùa xung quanh chân mẹ.
Lúc nửa đêm, Trình Thiên Diệp tỉnh giấc khỏi cơn mơ, ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn đổ bóng xuống tẩm điện.
Bên gối trống không, người ngủ bên cạnh nàng đã không thấy đâu.
Trước giường, trên sàn nhà, một bóng người màu đen ngồi bệt ở đó, người kia ngồi dưới ánh trăng, ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Ánh trăng bàng bạc rọi vào sườn mặt hắn, tạo thành một vẻ đẹp sáng tối đối lập.
Trình Thiên Diệp lặng lẽ ngồi dậy, lặng yên nhìn bóng lưng kia. Kiều Sinh không khóc, nhưng nàng lờ mờ nghe thấy âm thanh của giọt nước mắt trong suốt rơi xuống sàn nhà.
Trình Thiên Diệp rối rắm.
Nàng và Kiều Sinh không chỉ có tình yêu nóng bỏng, còn có một phần trách nhiệm ràng buộc lẫn nhau.
Nhưng hôm nay, nàng lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, không biết mình có thể lại cho hắn một lời hứa hẹn bên nhau cả đời nữa hay không.
“Thần vừa mới có một giấc mơ.” Mặc Kiều Sinh như thể biết nàng đã tỉnh lại. “Trong mơ, thần lại trở thành nô lệ. Tất cả mọi người xung quanh đều nói với ta, trên thế gian này vốn không có Tấn quốc, không có Chúa công. Mọi thứ ta vốn có hôm nay cũng chỉ là một giấc mộng dài.”
“Sau khi tỉnh lại, ta hoảng hốt rất lâu, không biết đâu mới thật.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Kiều Sinh mang màu bi thương trong đêm tối.
“Chúa công, bất luận nàng là ai, đều là Chúa công của thần.”
“Ta không thể không có Chúa công.”
Hắn chống mép giường đứng dậy, đứng trước mắt nàng: “Xin nàng đừng bỏ đi, cầu xin nàng.”
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người.
Trình Thiên Diệp biết rõ Mặc Kiều Sinh đang chờ đáp án của nàng.
“Hôm nay, người chàng nhìn thấy kia, mới là huynh trưởng thật sự của ta.”
“Huynh trưởng... của Chúa công?”
“Ngoại trừ huynh trưởng, cao đường trong nhà cũng vô cùng yêu thương ta.”
“Chúa công có cao đường khác?”
“Kiều Sinh, những ngày qua, chàng có tìm được tin tức của người nhà mình chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nhưng trong lòng chàng, nhất định sẽ có chút gì đó lo lắng, không cách nào dứt bỏ họ được phải không?”
Mặc Kiều Sinh im lặng.
“Ta cũng vậy, từ khi vô tình tới đây, nội tâm ta không có lúc nào là không nhớ về người thân.” Trình Thiên Diệp đưa tay về phía hắn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình. “Rất xin lỗi Kiều Sinh, ta biết ta làm chàng đau lòng, nhưng xin chàng hãy cho ta một chút thời gian, để ta bình tĩnh suy nghĩ đã.”
Trong thành Trịnh Châu,
Đứng trước mặt Diêu Thiên Hương là chất nhi Diêu Thuận cố ý từ Biện Kinh tới thăm hỏi nàng.
“Ý của con là, muốn về Vệ Quốc kế thừa thái tử vị?” Diêu Thiên Hương nhếch đôi môi đỏ tươi, đôi mày đẹp khẽ nhướng lên.
“Vâng... Đúng vậy, mong cô mẫu tương trợ cho chất nhi.” Đứng trước mặt cô mẫu mà Diêu Thuận kính nể, nội tâm cậu ta vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.
Cậu ta vốn là hài tử thứ ba không được sủng ái của Diêu Hoằng, không có năng lực tranh đoạt thái tử vị, chỉ có thể bị sung làm con tin trục xuất đến địch quốc.
Nhưng vài ngày trước, trong nước truyền đến tin đại ca bất ngờ chết vì bệnh, nhị ca đã bị phụ vương giáng chức. Hơn nữa Thừa tướng Tấn quốc là Trương Phức Trương đại nhân cổ vũ cậu ta, còn đồng ý sẽ ủng hộ cậu ta về nước tranh đoạt thái tử vị. Trái tim vốn khiếp nhược cũng không kiềm được mà nóng lên.
“Thuận nhi, con phải biết. Nếu con ở Tấn quốc, cô mẫu còn có thể che chở cho con bình an.” Diêu Thiên Hương chậm rãi nói. “Con về Vệ quốc, nhưng Thái tử vị của Vệ quốc cũng không dễ ngồi đâu. Hôm nay, Vệ quốc không chỉ có triều đình rung chuyển bất an, quanh thân còn có cường địch bao vây. Những ngày con sinh sống ở Biện Kinh, vì sao Tấn quốc cường đại như bây giờ, con hẳn phải là người thấm sâu nhất, thấu hiểu rõ nhất mới phải.”
Diêu Thuận cảm thấy nỗi hưng phấn không hề suy giảm: “Chính vì Tấn quốc cường đại như thế, có Tấn quốc ủng hộ, chất nhi mới có cơ hội nắm chắc. Trương tướng đã đồng ý với chất nhi, nhất định sẽ ra sức ủng hộ chất nhi ngồi lên thái tử vị.”
Diêu Thiên Hương khép hờ mắt, phất phất tay: “Đã như thế, vậy con trở về đi.”
Lúc vào nhà, Tư Mã Đồ đi ngang qua Diêu Thuận.
Hắn khó hiểu nhìn bóng lưng đang tràn đầy hào hứng rời đi, nghi ngờ hỏi: “Sao Tam hoàng tử lại đến Trịnh Châu.”
Diêu Thiên Hương không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Mặc kệ nó, huynh đệ chúng nó ai nấy đều ngu xuẩn. Nước láng giềng đã cường đại đến tình trạng thế này rồi mà một đám còn chỉ lo bè lũ xu nịnh tranh đoạt chút ích lợi nhỏ nhoi này.”
Tư Mã Đồ khuyên lơn: “Chuyện ra như hiện giờ, không nằm trong khả năng của chúng ta. Huống chi Vệ vương cũng chưa từng bận tâm đến tình huynh muội với công chúa, công chúa cần gì phải quan tâm bọn họ.”
Diêu Thiên Hương cười khổ: “Cũng đúng, ta sao lại tự chuốc khổ vào thân chứ.”
“Công chúa, nàng đến xem cái này.” Tư Mã Đồ muốn dỗ Diêu Thiên Hương vui lên, từ trong lòng lấy ra một phong thư. “Mặc Tướng quân viết cho ta một phong thư.”
Quả nhiên sự chú ý của Diêu Thiên Hương bị chuyển hướng: “Kiều Sinh viết thư gì cho chàng? Hắn lại không biết làm thế nào để dỗ Thiên Vũ vui vẻ à?”
Tư Mã Đồ cười, mở bức thư ra: “Gần đây Đại Thứ trưởng tựa hồ hết sức lo nghĩ, luôn lo lắng Chúa công sẽ vứt bỏ, không màng đến hắn nữa.”
Diêu Thiên Hương hưng phấn: “Sao hắn lại lo lắng cái này? Chẳng lẽ Thiên Vũ có mới nới cũ, có niềm vui mới rồi? Chàng hồi âm cho hắn đi, viết vậy nè...”
Mặc Kiều Sinh nhận được thư hồi âm của Tư Mã Đồ.
Hắn đóng chặt cửa sổ, khẩn trương mở phong thư rất quan trọng đối với hắn này.
“Thứ nhất, nồng tình mật ý, không thể quá khô khan, giải bày nỗi lòng, dần dần khuyên dỗ.”
Giải bày nỗi lòng, giải bày nỗi lòng.
Mặc Kiều Sinh chỉ cảm thấy việc này còn khó hơn cả binh thư trận pháp tối nghĩa nhất. Hắn đỏ mặt, kiên nhẫn đọc thuộc lòng từng câu trong một đoạn lời ngon tiếng ngọt dài đằng đẵng cần phải sử dụng trong chuyện nồng tình mật ý mà Tư Mã Đồ đã chép lại cho hắn.
“Thứ hai, tái diễn lại cái đêm kim thu ngọc lộ gặp nhau, hồi ức khắc cốt tương tư, càng khắc sâu tình nghĩa.”
[1] kim thu ngọc lộ: miêu tả cảnh mùa thu.
Mặc Kiều Sinh thầm hồi tưởng lại, lần đầu, lần đầu cùng Chúa công...
Hắn ôm trán, nhớ tới đêm đầu tiên hoang đường cùng Chúa công ở Vệ Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT