Năm nay giám đốc học viện mới mời một vị giáo sư trẻ du học ở nước ngoài về giảng dạy, có bằng MBA[1] của Đại học danh tiếng, nghe nói rất tài giỏi. Đến trường làm việc cùng lắm cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi. Mỗi tuần dạy năm tiết, thời giờ còn lại đều nhận dự án ở công ti lớn. Đúng lúc Hội sinh viên dự định tổ chức toạ đàm về lĩnh vực tài chính, bèn mời hắn đến làm cố vấn.

[1] MBA (Master of Business Administration): Bằng Thạc sĩ quản trị kinh doanh.

Mấy bộ trưởng từng tiếp xúc với hắn đều nói giáo sư Lý Gia Thiên vừa giỏi giang vừa hiền lành. Nhưng Dương Lạc lại cảm thấy người đàn ông cao ráo nho nhã và từ tốn này còn lẩn khuất tiềm lực đằng sau, đầy bí ẩn và hùng mạnh, tốt hơn là nên tránh mâu thuẫn trực tiếp với hắn.

Mấy hôm trước, bọn Dương Lạc muốn mời một doanh nghiệp mới nổi trong giới đến làm khách quý nên đi tìm Lý Gia Thiên nhờ giúp đỡ. Không ngờ, hắn lại từ chối thẳng thừng. Mắt thấy thời gian ngày một tới gần, cán sự phụ trách bộ phận đối ngoại buồn bã nhìn tấm áp phích đã dán: Tên đã viết hết lên rồi, người không đến thì còn ra thể thống gì nữa. Người tới nghe toạ đàm có ai là không vì nghe danh mới đến? Dương Lạc và mấy uỷ viên bàn bạc đến trưa cũng không có kết quả, cuối cùng cả lũ cứ thế giải tán, bản thân ôm nỗi phiền muộn chạy đến nhà Thẩm Hàm.

***

Từ ngày ăn cơm ở nhà Thẩm Hàm hôm đó, số lần gặp mặt của Dương Lạc và anh ngày một tăng lên. Tuy mắt của Thẩm Hàm không nhìn thấy, nhưng trước giờ tinh thần nghiên cứu học tập luôn rất nghiêm túc và cẩn thận. Vốn là chương trình học khô khan, lại được anh giảng giải liền mạch lưu loát, cũng tiếp thu dễ hơn rất nhiều. Đôi khi gặp phải ma trận Toán Học khó nhằn, Thẩm Hàm sẽ lặng lẽ suy nghĩ trong một thời gian, sau đó sẽ viết bài giải ra. Thỉnh thoảng làm sai, được sinh viên chỉ ra, khẽ khàng cau mày cẩn thận nghĩ lại, xác nhận bản thân làm sai rồi, thì sẽ ngại ngùng nói xin lỗi.

Rất nhiều khi, Dương Lạc ngồi dưới sẽ đưa ra một ý tưởng phá cách cho anh. Lúc nào Hàn Nghị cũng cười cậu là chỉ có tiết Đàn Hồi mới chiếm chỗ ngồi bàn đầu, nghe thầy giáo giảng từng câu từng chữ. Dương Lạc cũng không phản bác.

Cậu không thích nhìn thấy người đó lúng túng đứng trên bục giảng rồi rơi vào trầm tư, bộ dáng càng lúc càng ngỡ như đang xa rời thế giới văn minh – vừa cô độc vừa mạnh mẽ.

Cậu muốn kề vai anh, gắng sức giúp đỡ anh. Cậu biết, nội tâm Thẩm Hàm rất ít hi vọng người khác làm việc gì đó vì mình, nên mỗi lần cậu chủ động chìa tay ra, Thẩm Hàm sẽ hiện lên biểu tình như gặp niềm vui ngoài ý muốn. Dương Lạc không hề có chút kháng cự với nụ cười của Thẩm Hàm những khi như thế. “Lúc nào cũng cười ngu như một thằng khờ vậy” (trích lời Hàn Nghị), hoàn toàn quên mất Thẩm Hàm vốn không hề nhìn thấy nụ cười mình đáp lại anh…

***

Uống nước ngọt dì pha, Dương Lạc kể lại rắc rối với Lý Gia Thiên cho Thẩm Hàm nghe. Không thêm nếm phiền muộn của mình, nhưng lại thổi phồng giọng điệu từ chối thẳng thừng, chả thèm lưu lại đường sống của Lý Gia Thiên khi ấy. Trong lời lẽ lơ đễnh toát lên vài phần trẻ con hiếm thấy.

Thẩm Hàm im lặng ngồi cạnh nghe cậu kể xong, thản nhiên lên tiếng: “Thầy ấy không đáp ứng em cũng là có nguyên nhân. Mấy năm trước công ti nhà vợ của thầy ấy bị Triệu Tín đốn hạ. Thầy ấy muốn tránh là bình thường.”

Dương Lạc ngẩn ra: “Các thầy quen nhau ạ?”

Thẩm Hàm cười: “Học chung Đại học A, thầy ấy hơn tôi một khoá. Nhưng mà đã rất lâu không liên lạc rồi.”

Dương Lạc hỏi tiếp: “Thầy ấy đến đây, thầy cũng không đi gặp một lần ạ? Hồi xưa chắc các thầy thân nhau lắm, ngay cả những việc thế này cũng biết.”

Thẩm Hàm ngoảnh đi: “Bây giờ thầy ấy giỏi như thế, tôi thì vẫn chả tiến bộ gì, sao có thể không biết xấu hổ cơ chứ?”

Dương Lạc thấy trên mặt và trong giọng anh hoàn toàn không có sự đùa cợt, dáng vẻ không muốn nhắc lại nữa. Nhớ đến dạo trước, việc nhà trường thuê Lý Gia Thiên đã được lan truyền hết sức xôn xao, cậu cũng chẳng còn hứng thú. Mặc kệ mối nghi vấn trong lòng, thôi không miễn cưỡng anh nữa, chuyển sang đề tài khác.

Lúc sắp đi, bỗng nhiên Thẩm Hàm gọi cậu: “Em đi tìm Ngải Bình đi, cô ấy là vợ của Lý Gia Thiên, bây giờ nhận thỉnh giảng ở khoa Tiếng Anh. Em cứ nói với cô ấy. Cô ấy hiểu chuyện lắm, hơn nữa một lòng giúp chồng, nhất định sẽ có cách.”

“Còn nữa.” Thẩm Hàm ngừng một lát, nhỏ giọng nói, “Đừng bảo là tôi xui. Cũng đừng nhắc gì đến tôi. Nhớ chưa hả?”

Chuyện cô Lý được thỉnh giảng, ngay cả Dương Lạc cũng không biết. Nghe Thẩm Hàm tiết lộ, trong lòng Dương Lạc càng kì lạ hơn. Rõ ràng chỉ mong tránh càng xa càng tốt, lại hiểu rõ về họ đến vậy, chẳng hề giống như đã rất lâu rồi không liên lạc nhau. Ngoài miệng đáp vâng một tiếng, bảo anh buổi trưa phải ngủ một giấc, bấy giờ mới đóng cửa đi xuống dưới nhà.

***

Buổi chiều, Dương Lạc tìm thấy Ngải Bình trong phòng làm việc của khoa Tiếng Anh. Không lớn hơn Thẩm Hàm là bao, trong cử chỉ toát lên cao ngạo và thanh nhã. Dương Lạc cười thầm trong bụng: Người phụ nữ này rất xứng đôi với Lý Gia Thiên, thông minh xinh đẹp, hơn nữa rất khó đối phó.

Nói rõ mọi chuyện một cách khéo léo, cố ý nhấn mạnh sự coi trọng của nhà trường với hoạt động lần này, ý đồ của công ti tài trợ. Hai bên đều là người thông minh, khi ấy Ngải Bình ra ngoài gọi điện cho Lý Gia Thiên, lúc vào thì nói với cậu, bên kia đã đồng ý. Sau đó khen Dương Lạc một phen, bảo cậu sau này nhất định phải đến nhà chơi. Từ nhỏ Dương Lạc đã lớn lên trong nhà toàn người tinh khôn, cũng không nói nhiều, lát sau đứng dậy chào từ biệt.

***

Có sự giúp đỡ của Lý Gia Thiên, chuyện sau đó đều thuận lợi một cách dị thường. Người trong Hội sinh viên đều cảm thấy Dương Lạc quả không đơn giản, tình huống như vậy mà cũng thành công. Trong lòng Dương Lạc, thật ra từ sớm đã ném công chuyện sang bên cạnh. Cậu đang nghĩ, hành động mất tự nhiên của Thẩm Hàm, kiểu gì cũng thấy có chỗ sai sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play