Thẩm Hàm không biết mình đã nằm trên đất bao lâu. Lúc đứng dậy, má bên phái tiếp đất lạnh như băng, má bên kia lại nóng phát sợ. Anh chậm rãi đi vào phòng ngủ, lật tìm quần áo mới để thay từ trong ngăn kéo.
Đi tắm là sẽ khá hơn ấy mà.
Nước nóng từ trên đỉnh đầu xối xuống, Thẩm Hàm thẫn thờ xoa bọt trên người. Bỗng nhiên, tay anh trơn tuột, xà phòng rơi xuống. Cúi người, lần mò không mục đích trên mặt đất ướt sũng. Mãi hồi lâu sau, ngón tay mới chạm thấy vật thể trơn nhẵn. Anh duỗi tay ra thêm một chút, cuối cùng mới nhặt nó lên.
Ngồi dậy, khẽ khàng thở hắt. Đang định thả xà phòng vào hộp. Vừa nghiêng đầu, nước đã chảy vào theo tai.
Lắc đầu, âm thanh xung quanh đã bị bao phủ bởi những tiếng ong ong. Thẩm Hàm cảm thấy thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này, xung quanh anh, chỉ còn lại dòng nước không ngừng chảy xuống người.
Ngồi trong chăn, cầm tăm bông ngoáy nước trong tai. Thẩm Hàm thất thần đẩy sâu vào trong.
“Á.” Tay thoáng buông ra, tăm bông rơi xuống gối bên cạnh. Tai anh đau đến mức bưng tay lên ôm lấy, sâu quá, không biết đụng vào cái gì rồi? Đau ơi là đau.
May mà, cơn đau chỉ kéo dài một lát.
Anh thả lỏng người, rúc vào trong chăn.
Trong cơn mơ, Thẩm Hàm thoáng cảm thấy nửa đầu bên phải ngày càng nóng. Anh khó chịu lăn lộn, cuối cùng tỉnh lại hoàn toàn. Đau quá. Đau ngày càng tăng, từ sâu trong ống tai lan ra ngoài. Anh tựa má phải lên gối, hòng dùng sức nặng của đầu đè nén cơn đau ấy.
Nhưng không được. Thẩm Hàm cuộn tròn cả người cũng không sao phản kháng. Anh cố gắng lần tìm điện thoại trên tủ đầu giường, đặt tai nghe bên môi, sau đó ấn gọi một dãy số.
Qua thời gian rất dài, đối phương mới bắt máy, trong chất giọng mới tỉnh ngủ ánh lên mấy phần ngạc nhiên và lo lắng.
“Thầy Thẩm ạ? Muộn thế này rồi sao thầy chưa ngủ?”
Thẩm Hàm gần như phải dùng tất cả sức lực còn sót lại để lên tiếng: “Dương Lạc, tôi đau.”
***
Xông lên lầu, Dương Lạc mở cửa bằng chìa khoá dự bị dì cho: “Thầy ơi.” Cậu đi về phía phòng ngủ, bật đèn, nhìn thấy Thẩm Hàm đang ở trong chăn, nghe giọng cậu thì thoáng ngẩng đầu lên.
Trên mặt anh đỏ ửng dị thường. Tóc trước trán mướt mồ hôi, bết lại thành từng lọn từng lọn.
Dương Lạc ôm lấy cả người anh qua chăn, một tay sờ trán anh. Quả nhiên, đã sốt thành như vậy rồi.
“Không sao, trong nhà có thuốc hạ sốt. Uống vào là ổn thôi.” Cậu vỗ về Thẩm Hàm để trấn an, “Em đi lấy ngay.”
Thẩm Hàm lắc đầu, kéo cậu: “Tai, tai đau quá.”
“Chỗ nào ạ?” Trong lòng Dương Lạc lo lắng, Thẩm Hàm ngoảnh đầu, “Bên phải.”
Thấy bên ngoài không có vết thương nào, Dương Lạc thử đưa tay vào kiểm tra. Cậu mới từ bên ngoài vào, nhiệt độ trên tay vẫn chưa trở lại bình thường; vừa chạm, Thẩm Hàm đã co rúc người sang bên cạnh.
“Như thế cũng đau ạ?”
Thẩm Hàm gật đầu, tựa vào người cậu.
Phải mau đi viện thôi. Nếu còn chần chừ thì có lẽ sẽ không kịp nữa. Dương Lạc ôm chặt anh. Thẩm Hàm đã mất đi dôi mắt, nếu như tai anh xảy ra vấn đề gì…
Sẽ không đâu. Có em ở đây rồi.
Tuyệt đối sẽ không đâu.
“Thầy ơi, chúng ta phải đi viện thôi.” Cậu cố gắng giữ giọng nói không toát lên hoảng hốt, thuận tiện cầm áo khoác và quần cho Thẩm Hàm, “Nào, thay quần áo đi đã.”
Sợ anh lạnh nên Dương Lạc nhét từng món đồ vào trong chăn. Vừa mới cho tay vào, lại phát hiện ga giường bên trong đã bị mồ hôi thấm ướt cả rồi. Cậu nhanh chóng ra ngoài lấy khăn mặt ấm, để Thẩm Hàm lau người rồi mới mặc đồ.
Trước khi ra cửa, Dương Lạc lấy khăn quàng của mình quấn hết hơn nửa khuôn mặt Thẩm Hàm bên trong, lại cẩn thận đeo găng tay cho anh. Cuối cùng, còn đội cả chiếc mũ mà dì treo sau cánh cửa. Đến khi toàn thân Thẩm Hàm bị cả đống quần áo vùi lấp, cậu mới mở cửa, nửa đỡ nửa ôm anh xuống lầu.
May mà bệnh viện chỉ cách nhà hai con phố, giờ này ngay cả taxi cũng không gọi được. Dương Lạc để Thẩm Hàm ngồi ở khung xe đạp phía trước mình. Lo anh bị gió thổi vào nên đi đường hết sức khống chế tốc độ. Hay cánh tay cậu điều khiển ghi đông, vừa hay ôm trọn Thẩm Hàm trong lòng. Thẩm Hàm bưng tai, đặt đầu dưới cằm cậu.
Dương Lạc biết anh khó chịu, trong lòng chỉ mong có thể đến viện nhanh hơn.
Vào khoa cấp cứu thì thần trí Thẩm Hàm đã mơ màng. Dương Lạc ôm anh, cởi khăn quàng và áo khoác cho anh. Trong đây bật điều hoà, nếu toát mồ hôi thì ra ngoài sẽ cảm lạnh mất. Sau khi khám xét cẩn thận, bác sĩ bỏ dụng cụ trong tay xuống: “Viêm tai giữa cấp tính. Bệnh nhân sẽ lên cơn sốt, tiêm và uống ít thuốc là được rồi.” Ông kê đơn thuốc đưa cho Dương Lạc, “Hôm nay tiêm hai mũi, một mũi chống viêm, một mũi hạ sốt. Tôi kê đơn thuốc ở đây, cậu mua về đây rồi tôi sẽ hướng dẫn cách chăm sóc.” Dương Lạc cảm ơn ông, đang định đứng dậy thì chợt cảm thấy Thẩm Hàm ở bên cạnh khẽ khàng kéo tay áo cậu.
“Đừng tiêm.”
Dương Lạc ôm anh vào lòng: “Không sao đâu thầy, tiêm vào tai sẽ khoẻ lại thôi.” Cậu để Thẩm Hàm ôm lấy áo khoác, rồi một mình cầm ví ra ngoài.
Bác sĩ làm cấp cứu đã lâu, từng gặp nhiều cảnh đời; thấy họ như thế cũng chẳng nói nhiều, chỉ vùi đầu đọc báo. Lát sau Dương Lạc mang thuốc tiêm, thuốc uống quay về. Bác sĩ đều đều nói cho cậu: Uống khi nào, mỗi ngày mấy lần, mỗi lần mấy viên. Nói xong, ngoái đầu nhìn Thẩm Hàm bảo: “Được rồi, qua đây tiêm đi.”
Thẩm Hàm chần chừ một chốc, không động đậy.
“Xin lỗi, mắt của anh ấy không tốt ạ.” Dương Lạc vừa nói vừa đi qua, đỡ Thẩm Hàm ngồi vào ghế cao chuyên dùng để tiêm.
Bác sĩ nhìn Thẩm Hàm mấy giây, buông tiếng thở dài. Một thanh niên có ngoại hình ưa nhìn đến thế, đúng là đáng tiếc.
Thẩm Hàm cởi thắt lưng, kéo quần bên phải xuống. Dương Lạc ngoảnh đi, mặt dần đỏ lên. Cầm thú, lúc này rồi mà mày còn nghĩ linh tinh. Lòng cậu giận dữ tự mắng mình một câu.
Lọ thuốc tiêm pặc một tiếng mở ra. Thẩm Hàm nhạy cảm nghiêng người sang bên. Dương Lạc cầm tay anh: “Vẫn chưa được, chờ thêm lát nữa.”
Chờ đến khi bông cầu tẩm cồn kề lên da, Dương Lạc cảm thấy cơ thể Thẩm Hàm căng cứng hẳn.
“Thả lỏng nào, nếu không sẽ đau hơn đó.” Bác sĩ giơ kim nói, sau đó thừa lúc anh đang thả lỏng nhanh chóng đâm vào. Cơ thể Thẩm Hàm run lên rõ rệt, anh cắn môi, nắm chặt tay Dương Lạc.
Đầu kim rút ra, còn chưa kịp thở thì bác sĩ đã cầm một ống tiêm khác: “Tiêm nốt mũi này là xong rồi.” Ông lau bông cầu, lại đâm vào tiếp.
“Xong rồi.” Bác sĩ rút đầu kim ra. Thẩm Hàm miễn cưỡng giơ tay chỉnh lại quần áo, nói với Dương Lạc, “Chúng ta ra ngoài đi.”
“Không ngồi thêm ạ?” Dương Lạc nhìn dáng vẻ gần như kiệt sức của anh, “Ra ngoài trước đã.” Thẩm Hàm lắc đầu, kiên nhẫn.
Dương Lạc bế anh xuống khỏi băng ghế, mặc áo khoác vào cho anh, đoạn nói cảm ơn và chào tạm biệt bác sĩ. Rõ ràng Thẩm Hàm vẫn còn hơi đau, tập tễnh bước về phía trước. Đi một đoạn ngắn, Dương Lạc ngồi xuống hàng ghế nhựa kê sát tường, sau đó kéo Thẩm Hàm ngồi lên chân mình.
“Còn đau không ạ?” Cậu nhẹ giọng hỏi anh.
“Tất nhiên là đau rồi. Em thử để họ tiêm hai mũi xem.” Thẩm Hàm đã đỡ hơn rồi, tính khí trẻ con trỗi dậy, cau mày tức giận trách móc.
Dương Lạc bật cười, biết trong lòng anh chắc chắn hận mình và bác sĩ kia chết đi được. Cơ mà cũng chẳng có gì không tốt, cậu cầm khăn giấy thấm mồ hôi trên trán Thẩm Hàm. Chí ít anh nói được thế này, trông cũng có tinh thần hơn rồi.
Bấy giờ Thẩm Hàm mới hoàn toàn trấn tĩnh, lặng lẽ ngồi yên. Lát sau, anh ngẩng đầu lên: “Chúng ta về nhà đi. Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Thật ra lúc về còn khó hơn khi đến. Tai Thẩm Hàm không đau nữa, lại bị giày vò đến hơn nửa đêm, đúng là chật vật khôn tả. Vùi đầu trước ngực Dương Lạc, gật gù như gà mổ thóc, có thể ngủ gật bất cứ lúc nào. Dương Lạc cứ sợ anh rơi xuống, một tay lái xe, một tay vòng qua thắt lưng anh. Miệng còn không ngừng bắt chuyện với anh, thấy anh không lên tiếng thì gọi anh dậy. Mãi đến khi về nhà, cũng phải để anh uống thuốc xong mới cho lên giường.
Thẩm Hàm giận dữ bọc mình trong chăn. Trong đầu anh nặng trĩu, nhưng cơn ngái ngủ đã bị cái người càm ràm không ngừng trước mặt xua tan cả rồi. Dương Lạc sờ trán anh lạ lùng: “Hết sốt rồi mà? Sao thấy không ngủ?” Thẩm Hàm cuộn chăn lăn sang bên cạnh, “Tại em cứ ầm ĩ chứ sao.”
Dương Lạc phì cười, nhìn người trước mặt không thèm để ý đến mình nữa, thế mà cũng giận cho được.
“Thầy ngủ đi, em ở bên ngoài. Khó chịu thì cứ gọi em.” Vỗ về anh, Dương Lạc tắt đèn, rồi đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT