*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc thi Cơ Học Châu Bồi Nguyên đã bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Học viện cho mấy sinh viên dự thi được nghỉ một tuần.

Hàng sáng Dương Lạc đạp xe đến nhà Thẩm Hàm, bắt đầu làm đề thi thử từ tám rưỡi. Thời gian thi là hai tiếng rưỡi. Sau đấy vừa kịp ăn cơm. Bởi đã sang đông nên cậu và Thẩm Hàm đều không ngủ trưa. Ăn xong thì đối chiếu đáp án sửa bài thi luôn, có vấn đề thì đem ra thảo luận cùng Thẩm Hàm. Giữa hai người sẽ thường xuyên gặp tình trạng bất đồng lớn, nhất thời không thể tính ra kết quả chính xác. Thẩm Hàm còn được, không thuyết phục được cậu sẽ im lặng, làm tiếp theo ý của mình. Dương Lạc thì nóng nảy bất ngờ. Dù sao trước giờ cậu vẫn vượt qua hết sức trót lọt, hi vọng mang theo cũng lớn, tuy tính tình chín chắn nhưng trong lĩnh vực mà bản thân kiêu ngạo thì vẫn có mấy phần nông nổi của thanh niên. Đến giờ phút quan trọng này đây, bắt gặp vấn đề khó nhằn nhưng vẫn không sao nhập tâm được. Dần dần trong lòng cũng mất đi sự bình tĩnh thường ngày.

“Chà, chính là thế này đấy.” Thẩm Hàm bỏ bút xuống, thở phào một hơi. Vì câu hỏi này mà nãy vừa cãi nhau rất lâu với Dương Lạc, sau đó lại chia nhau ra làm tiếp. Kết quả cách làm của mình là đúng.

Dương Lạc cầm bản nháp lên xem: “Chắc là đúng rồi. Để em tự mình nghĩ lại.”

Nghe giọng cậu hơi lạ, Thẩm Hàm hỏi: “Em sao thế? Mệt rồi à?”

“Không ạ.” Dương Lạc đứng lên, “Em ra phòng khách suy nghĩ đây.” Một mình thu dọn giấy bút ra ngoài.

Thẩm Hàm ngồi yên một lát, chợt nhiên bật cười, sau đấy vội đưa tay lên che miệng. Ngẫm nghĩ, anh cảm thấy cho cậu một ít thời gian thì tốt hơn, mình thì lần tìm trên bàn học một hộp kim loại hình vuông, lấy từ bên trong ra một món đồ để trong lòng bàn tay.

Mấy phút nữa ra ngoài tìm em ấy vậy. Anh thầm nghĩ.

Dương Lạc ngồi trước bàn ăn, nhìn chăm chăm vào tờ giấy trắng mà ngẩn ngơ. Mấy hôm nay tư duy như thể đi vào ngõ cụt, động đến vấn đề nhỏ nhặt là sẽ ngắt quãng. Chẳng biết là do kiến thức cơ sở của mình không chắc, hay là nghĩ quá phức tạp về bài thi, tới nỗi mỗi cái khái niệm cũng sẽ nghĩ đi nghĩ lại, xoay đầu óc mình như chong chóng.

Ngẩng lên, nhìn ra chậu lan mới mà dì để bên cửa sổ.

Không biết Thẩm Hàm đang làm gì bên trong? Im lặng, có phải giận rồi không.

Dương Lạc bật cười.

Chắc là thầy sợ lắm đây. Cậu nhớ lại bộ dáng giật mình tựa như thỏ hoang của Thẩm Hàm lúc nghe mình nói muốn ra ngoài một mình.

Vào trong vậy.

Cậu xoay người định đứng dậy, chợt trông thấy Thẩm Hàm đang rón rén cẩn thận đi sang đây.

“Thầy cẩn thận kẻo vấp.” Dương Lạc đưa tay đỡ anh, chậm rãi dắt qua.

“Nghĩ xong chưa?” Thẩm Hàm hỏi cậu.

“Vâng, đã hiểu rồi. Thầy làm đúng lắm. Thầy không ngồi ạ?”

Thẩm Hàm đưa thứ trong tay cho cậu: “Vậy, chúng ta ra ngoài dạo đi. Đã ở trong nhà cả ngày rồi, ra công viên đi dạo cho mở mang đầu óc.”

Dương Lạc nhìn sô cô la trong tay: “Vâng.” Cậu đứng lên, “Nhưng mà, lần trước lúc dì bảo thầy mang quà vặt ra đãi em, sao thầy bảo không có cơ mà?”

Thẩm Hàm ngoảnh đi, vờ như không nghe thấy gì, chỉ nói: “Em có muốn ra ngoài không đây? Muốn thì mau lên.”

Dương Lạc đỡ anh xuống lầu, sang đường, cuối cùng đi đến công viên phía đối diện. Hôm nay là ngày làm việc, trong công viên toàn là các cụ già túm năm tụm ba phơi nắng.

“Hồi xưa lúc còn đi học, ngồi trên phòng tự học của thư viện vẫn hay thích nhìn qua cửa sổ xuống dưới, sau đó chăm chỉ học bài, cảm thấy đời mình miễn bàn tươi đẹp bao nhiêu.” Thẩm Hàm vừa đi vừa kể, ánh mặt trời chậm rãi phớt hồng gương mặt.

“Sau đấy tham gia dự thi, mọi người làm đề cùng nhau, cãi nhau, thức đêm, tính toán chi li chỉ vì một kí hiệu. Cuối cùng vào trường thi, trong lòng căng thẳng nhiều lắm, cơ mà đến lúc làm bài thì sẽ bình tĩnh lại. Hầu như dạng bài nào mình cũng gặp qua rồi, có điều đổi sang loại hình đòi hỏi yêu cầu khắt khe hơn nhiều. Dùng tư duy, công thức, định lý mà chúng ta quen thuộc, cứng chọi cứng thi đấu.”

“Nếu em thật lòng yêu thích Cơ Học, vậy thì tôi nghĩ, nhất định em có thể tìm ra con đường thích hợp dành cho mình, cảm nhận được niềm vui vô tận mà Vật Lý mang đến.”

“Cho nên, em không cần phải lo lắng quá.”

Dương Lạc dừng chân, nhìn nụ cười dịu dàng trên môi Thẩm Hàm.

“Cảm ơn thầy.”

Cậu biết, những lời Thẩm Hàm nói bây giờ, là lời khuyên an tốt nhất với cậu.

Dưới cây đại thụ đằng trước có một chú gánh thùng gỗ bán tào phớ, Dương Lạc để Thẩm Hàm ngồi trên ghế đá, tự mình đi mua hai bát.

Tào phớ nóng hổi múc ra từ thùng gỗ, đựng trong bát gỗ. Bên trên rưới một lớp sa tế mới chiên, thêm vào một thìa xì dầu, cuối cùng rắc hành băm và mấy hạt lạc rang lên trên.



Nghe hương thơm, Thẩm Hàm lập tức đưa một thìa vào miệng, kết quả bị nóng không ngừng thổi phù phù ra ngoài.

Dương Lạc bật cười: “Thầy ơi, em sẽ không tranh với thầy đâu mà.”

Đúng lúc ấy phía bên kia công viên truyền đến tiếng loa phóng thanh: “Bây giờ, nghi thức khởi công chính thức bắt đầu.” Tiếp theo đó là tiếng nhạc hoà tấu.

“Bên kia đang làm gì thế?” Thẩm Hàm vừa hỏi vừa cầm thìa thổi.

Chú bán tào phớ chen lời: “Chả biết cái công ti địa ốc nào mua chỗ đằng kia, sắp sửa xây khu nhà gì đó.”

Thẩm Hàm “ồ” một tiếng, cùi đầu ăn tiếp.

Ăn xong hai người về nhà. Dương Lạc bảo anh: “Sau này chúng ta đi dạo mỗi ngày thầy nhé.”

Thẩm Hàm cười gật đầu.

“Ừ.”

***

Lý Gia Thiên rời khỏi hội trường, một mình ra bãi đỗ xe. Mấy bước sau cùng gần như loạng choạng sắp ngã, mở cửa xe ra ngồi vào.

Hắn gục đầu lên tay lái, nghe tiếng thở nặng nề của mình quẩn trong buồng xe.

“Tiểu Hàm, Tiểu Hàm ơi…” Miệng hắn không ngừng thì thào.

Trên kính chiếu hậu, tấm bùa mạ vàng “Xuất hành bình an” của Lý Mai lấp lánh sáng. Tua đỏ rủ xuống, trong bầu không khí nặng nề trên xe, chẳng hề đung đưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play