Trẫm, nhân sinh thật thất bại.
Trẫm không nên tin tưởng hỗn đản Phó Trọng Lễ kia.
"Bệ hạ." Phó Trọng Lễ ôm trẫm cọ cọ, "Mau dậy thôi, hôm nay phải lâm triều."
Trẫm diện vô biểu tình nhìn hắn: "Không đi."
"Bệ hạ, không cần tùy hứng." Phó Trọng Lễ tốt tính cười cười, "Dù sao bệ hạ cũng chỉ cần làm ra vẻ, những cái khác đã có thần lo."
"Nếu là giả vờ giả vịt, kia trẫm không đi cũng không liên quan gì."
Phó Trọng Lễ bất đắc dĩ nhìn trẫm, cuối cùng quyết định trực tiếp bế trẫm lên, hầu hạ trẫm mặc y phục, sau đó lại bế trẫm lên ngự liễn, một đường cùng nhau lên triều.
Trẫm là muốn Phó Trọng Lễ làm Hoàng đế, không phải bảo hắn làm Nhiếp chính vương sau đó để trẫm làm một Hoàng đế bù nhìn! Hỗn đản này quả thực quá phận! Trẫm nói trẫm không muốn làm Hoàng đế, trẫm muốn ra ngoài chơi!
Ngày ấy quân đội Hoài Nam vương đánh vào kinh thanh, trẫm mỹ mãn cho rằng cục nợ này đã có thể bỏ xuống. Không nghĩ tới hỗn đản Phó Trọng Lễ này giương cờ hiệu "Thanh quân trắc" thật sự chính là "Thanh quân trắc"!
Hoài Nam vương thế tử vẻ mặt trung thành và tận tâm, nghênh đón trẫm vẻ mặt mộng bức từ trong xe ngựa ra, sau đó đưa trẫm vào cung. Trẫm còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã nói một tràng dài những lời cảm động trời đất, ý tứ là Hoài Nam vương nhất tộc không hề có tâm tạo phản, chỉ là khi đế vương vi hành gặp phải ám sát, may mắn nhất mạch Hoài Nam vương kịp thời ứng cứu, vì thế liền cùng nhau bày kế, trợ giúp trẫm đem loạn thần tặc tử một lưới bắt gọn. Hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, trẫm tiếp tục làm Hoàng đế của trẫm.
Trẫm cả người đều không khỏe.
Vì cái gì không tạo phản vì cái gì không soán vị vì cái gì vì cái gì vì cái gì!
Sau đó trẫm linh cơ vừa động, quyết định nhường ngôi cho Hoài Nam vương.
Đáng tiếc chính là bị văn võ bá quan ầm ĩ ngăn cản, làm trẫm tức giận không thôi.
Không có biện pháp, đành phải phong hàng này làm một Nhiếp chính vương, đem mọi chuyện triều chính đều ném cho hắn, trẫm muốn chính mình chơi chính mình đi!
"Bệ hạ, tới rồi." Phó Trọng Lễ cười đến câu nhân, ôm trẫm xuống xe.
Trẫm ngượng ngùng đẩy hắn ra, giãy giụa nhảy xuống đất, trẫm biết tự mình đi đường!
Trên triều đủ loại trung thần lão tướng dùng ánh mắt tự cho là mịt mờ ái muội nhìn trẫm cùng Phó Trọng Lễ, sau đó làm ra vẻ "Vi thần đều hiểu", khiến trẫm thập phần tức giận. Đàn xuẩn quan này thế mà cho rằng trẫm vì quá yêu Hoài Nam vương nên mới muốn nhường ngôi, cái thí, trẫm yêu cái đản đản hắn!
"Bệ hạ, ngài yêu đản đản của vi thần sao?" (=]]]]]) Phó Trọng Lễ nhẹ giọng hỏi bên tai trẫm.
Nãi nãi cái hùng (*), không cẩn thận đem lời chửi thầm nói ra miệng mất rồi!
(*) lại là câu chửi ở chương 1
Không đành lòng nhìn phía dưới đủ loại ánh mắt hoặc hận rèn sắt không thành thép hoặc ái muội hoặc khóe miệng run rẩy, trẫm quyết định nhắm mắt bổ giấc. Đêm hôm qua bị lăn lộn lâu như vậy, sáng sớm còn phải bò dậy thượng triều, Phó Trọng Lễ một chút cũng không thông cảm cho trẫm.
Ai, trẫm rốt cuộc đến khi nào mới có thể về hưu đi du sông ngoạn thủy a.....
Trẫm quét mắt nhìn đến Thái tử đứng dưới thềm, oa nhi này còn chưa đến mười tuổi, ép nó đăng cơ có vẻ hơi sớm.
"Bệ hạ mệt nhọc?" Phó Trọng Lễ dâng cho trẫm chung trà, đau lòng nói: "Ngày mai bệ hạ không cần thượng triều, nghỉ ngơi một ngày, giao cho vi thần đi."
Trẫm vừa lòng hừ một tiếng, tiếp nhận chung trà nhấp một ngụm, tiếp tục ngủ.
Cuối cùng hạ triều khi nào trẫm cũng không biết, dù sao trẫm cũng đang ngủ, được Phó Trọng Lễ ôm đưa về tẩm cung.
"Bệ hạ trước dùng bữa đi." Phó Trọng Lễ ngẩng đầu nhìn trẫm một cái, lại cúi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương, "Nếu ở trong cung buồn đến nhàm chán, mấy ngày nữa vi thần đưa ngài đi xem hội hoa Thất tịch."
Trẫm vì thế bị thu mua, cao hứng dùng bữa sáng, quyết định không so đo chuyện hắn sáng nay một hai phải bắt trẫm thượng triều.
Phó Trọng Lễ vươn qua trộm hôn trẫm một cái, trẫm duỗi tay đẩy hắn ra, sờ sờ lỗ tai nóng lên. Thật là, một chút rụt rè cũng không có, còn ra thể thống gì.....
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn ( cầu vỗ nhẹ)
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT