Edit: Doãn Riêu

Beta: Doãn Mộc

Giữa trưa ngày kế tiếp, Chu Phùng Ngọc tỉnh dậy từ trong cơn say rượu. Vừa mới mở mắt ra đã cảm thấy toàn thân không ổn, không chỉ lưng đau như bị xe tăng lăn qua mà đầu còn đau đến đòi mạng, như có mấy trăm người tí hon cầm chùy nện từng cái từng cái loạn xạ trên đầu. Hắn hung hăng ấn huyệt thái dương mấy lần, dần dần tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Đập vào mắt hắn là mặt bàn bừa bộn cùng với sàn nhà ngổn ngang toàn chai rượu rỗng.

“CMN” Chu Phùng Ngọc đỡ eo. Thảo nào mình đau đầu như thế hóa ra là do cả đêm ngủ trên mặt đất, trên người ngay cả tấm chăn mỏng để đắp cũng không có. Đây là cái đạo đãi khách kiểu gì? Thế là bao nhiêu lời chửi mắng đều tuôn ra khỏi miệng. Sau đó hắn nhớ tới mình đang ở chỗ nào liền nuốt chúng vào bụng.

Chu Phùng Ngọc hắn là ai? Chính là dòng dõi độc đinh của Chu gia, sinh ra đã có mệnh phú quý kế thừa gia sản cả chục tỷ, từ khi còn bé đã thân kiều thịt quý, ngậm trong miệng sợ tan nâng trên tay sợ vỡ. M

Muốn trăng muốn sao gì cũng chỉ cần một câu nói, người ta nịnh bợ cho hắn vui lòng còn không kịp thế mà bây giờ hắn phải chịu loại đối đãi lạnh nhạt như thế này? Cũng may người dám làm vậy là Hoắc Tư DIễn chứ nếu là ai khác, hắn nhất định phải trở mặt thậm chí còn phải đánh cho một trận nhừ đòn mới hả giận.

Có cái lí nào như vậy không? Huynh đệ thì huynh đệ, tối qua hắn đã vứt bỏ mỹ nhân đến bồi hắn uống rượu. Chỉ bằng phần trượng nghĩa này giúp hắn đắp một tấm chăn có đáng hay không? Một hơi ngăn ở cổ họng nếu không nhả ra thì không thể thoải mái được, Chu Phùng Ngọc quay đầu hắt xì một cái.

Hắn nhìn thấy Hoắc Tư Diễn ngủ trên ghế sô pha phía đối diện. Một người đàn ông cao lớn, tay dài chân dài, hơn nửa người ở bên ngoài ghế, áo ngủ màu xám đậm chi chít những nếp nhăn. Chắc chắn ngủ không được thoải mái nên lông mày mới nhíu chặt lại, nhìn thấy cảnh này lòng hắn ngay lập tức cảm thấy cân bằng.

Chu Phùng Ngọc vịn bàn đứng dậy, từ trong đống chai rượu tìm được một chiếc dép lê, một cái khác không biết bay đến xó xỉnh nào rồi. Hắn đành phải chân trần đến phòng tắm rửa tay rửa mặt.

Sau khi rửa hết mùi rượu, cả người liền nhẹ nhõm hơn. Chỉ có dạ dày là vẫn trống rỗng, cồn cào, hắn đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch sạch trơn giống hệt như tủ lạnh mới mua. Sau đó không thay đổi nét mặt đóng tủ lại.

Hắn im lặng thở dài, cái tên Hoắc Tư Diễn này bây giờ ngay cả bản thân còn chăm sóc không nổi, làm sao có thể trông chờ hắn ta chăm sóc người khác được?

Chu Phùng Ngọc không khỏi nghĩ đến lúc còn ở Mỹ. Mặc dù Hoắc Tư Diễn không hay nấu cơm ở nhà nhưng hắn nấu rất ngon, tùy tiện dùng một vài nguyên liệu bình thường cũng nấu ra được sơn hào hải vị, chỉ cần ngửi mùi thôi là đã thèm rồi.

Nhưng từ sau khi xảy ra sự kiện kia...Tựa hồ có rất nhiều chuyện hắn không thèm để ý, sinh hoạt cũng qua loa, tùy tiện. Dáng vẻ của một người đứng đầu trước kia đâu?

Chu Phùng Ngọc tiếp tục thở dài, khiến cho gương mặt trẻ trung sáng sủa lại rầu rĩ như tiểu lão đầu.

Trong phòng bếp ngay cả một hạt gạo cũng không tìm ra được. Hắn đành phải lấy ra một ấm đun nước vẫn chưa mở bao bì, rót đầy nước vào ấm rồi mới nhớ ra chưa rửa ấm, lại lấy nước rửa qua, cọ trong cọ ngoài một phen rồi đổ thêm một lần nước mới vào rồi bấm nút. Mấy phút sau nước sôi, hắn rót ra hai cái cốc, chỗ nước còn lại vừa đủ hai chén nước.

Chu Phùng Ngọc bưng cốc ra ngoài, vừa hay Hoắc Tư Diễn đã tỉnh đang đưa tay ôm lấy đầu, cũng một bộ dạng khó chịu sau khi tỉnh rượu.

“Cậu cũng có lộc ăn đấy.” Chu Phùng Ngọc đặt một cốc nước nóng lên bàn, đắc ý hất cằm “Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia hầu hạ người.”

Hoắc Tư Diễn nhàn nhạt liếc hắn không thèm đáp lại, cổ họng khô khốc.

Chu Phùng Ngọc tự hưởng thụ thành quả lao động của mình, thích ý nheo mắt lại. Một bên còn vỗ nhẹ lên đùi chợt nhớ tới cái gì "A" một tiếng: “Tối hôm qua lúc tôi mơ màng, nghe thấy cậu đang nói...”

Giọng điệu không xác định lắm “Meo Meo?”

Nửa đêm hắn khát nước không chịu nổi đành tỉnh một lần, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ hình như nghe thấy Hoắc Tư Diễn nói mơ, nỉ non “Meo meo”, còn không chỉ nói một lần.

“Phát xuân hả?” Chu Phùng Ngọc giống như phát hiện ra cái gì mới mẻ bật cười, ném qua một ánh mắt nội hàm tôi hiểu, cậu hiểu. “Cậu đến tuổi này, xác thực cũng nên rồi.”

Ở phương diện này hắn hoàn toàn tự hào về bản thân, mười tám tuổi đã phá thân nam nhi. Càng về sau càng đi qua hàng vạn bụi hoa, không quan tâm vàng trắng đen, năm châu bốn bể đã nếm qua các loại mỹ nữ váy xòe, có thể nói tình trường trải đều khắp nơi. Hắn nguyện ý bỏ ra thời gian tiền tài và tinh lực chỉ thiếu đúng một tấm chân tình.

Hoắc Tư Diễn và hắn là hai người hoàn toàn khác nhau, anh đối với tình cảm luôn cố chấp một lòng, bảo thủ đến mức không giống một người đàn ông sống ở thế kỉ hai mươi mốt. Hắn đoán Hoắc Tư Diễn còn chưa mất đêm đầu tiên.

Chu Phùng Ngọc không đứng đắn cười: “Tư xuân cũng không phải chuyện mất mặt gì. Huynh đệ đây cho cậu một lời khuyên: đừng cố lấy tình cảm ra ngăn cấm bản thân, vạn nhất đến lúc cần dùng lại lực bất tòng tâm thì là sao bây giờ?”

Hoắc Tư Diễn trầm mặt, trực tiếp lấy tấm nệm sau lưng đập tới.

Chu Phùng Ngọc giữ chặt lấy để sang một bên, còn muốn ăn đòn giơ lên hai cái móng vuốt làm động tác khả ái: “Chúng ta cùng học tiếng mèo kêu, nào cùng kêu meo meo meo meo meo*...”

*Bài này chắc ai ai cũng biết rồi ha ^v^

Nhìn sang thấy biểu cảm của Hoắc Tư Diễn đã kết đầy băng sương, Chu Phùng Ngọc hát càng thoải mái: “Meo meo, meo meo ~~~” ((((=)

_______________________________________

Bên kia, Miểu Miểu mới dùng cơm xong từ quán cơm trở về kí túc xá. Vừa bước vào cửa đã hắt xì một cái, cô buồn bực nói: “Chẳng lẽ có người đang nhắc đến mình?”

“Chắc chắn là như vậy!” Tiểu Kiều đang chơi trò chơi cũng không ngẩng đầu lên, bên tay còn đặt một nửa hộp thức ăn gọi bên ngoài. Cô thuận miệng nói một câu “Nói không chừng là lão sư chỉ đạo luận văn đấy.”

Câu chuyện này không có gì đáng để cười.

Thấy mặt Miểu Miểu nhăn thành hình quả mướp đắng, Tiểu Kiều giơ tay phải còn trống lên, ngoắc ngoắc: “Thiếu nữ, có muốn lại đây chơi một chút giải trí không?”

“Không muốn.”

“Vì sao? Tớ không ngại cậu xấu xa.”

Miểu Miểu: “...” Còn có thể vui vẻ làm bạn cùng phòng à?

Miểu Miểu trở về chỗ của mình, đứng cạnh tủ quần áo một lát. Sau đó lấy điện thoại di dộng ra gửi một tin nhắn Wechat cho cha Tạ: “Lão Tạ, nhóc Miểu Miểu đáng thương của ngài thỉnh cầu cuối tuần được trở về trải nghiệm không khí ấm áp của gia đình.”

Mẹ của cô - An Dung Trinh là một nữ cường nhân, hung hãn bá đạo, sát phạt quyết đoán. Chuyện trong nhà hay chuyện công ty đều do bà ấy định đoạt, cho nên Miểu Miểu chỉ có thể từ chỗ lão ba này tìm một điểm đột phá.

Thế nhưng hai phút sau Lão Tạ rất chi là tiếc nuối nói cho cô biết: "Chỉ sợ là không được bởi vì lão cùng mẹ cô đang đi du lịch ở Đôn Hoàng, thứ tư tuần sau mới trở về.”

Trong lòng Miểu Miểu tức giận, hai vợ chồng này cộng lại cũng sắp một trăm tuổi, hàng năm còn muốn ôn lại hành trình tuần trăng mật lãng mạn. Khi còn bé cô không hiểu chuyện đòi đi theo, lúc nửa đêm còn nói đồng ý, kết quả sau khi ngủ dậy đã thấy mình không phải ở nhà mình mà là đang ở bên nhà bà...

Tạ Thích Minh còn sợ cô chưa đủ tức giận, gửi đến một tấm hình.

Trên sa mạc rộng lớn mặt trời đang ngả về tây, mẹ Miểu ăn mặc thành hình tượng một tiên nữ Cửu Thiên, dáng người ưu mỹ quay đầu nhìn, mảnh sa đỏ che khuất một bên mặt chỉ hé ra một đôi mắt ẩn ẩn đưa tình, giữa lông mày chấm một chấm chu sa, thần bí lại ôn nhu.

Nhìn ảnh chụp Miểu Miểu tự luyến nghĩ, trách không được mình đẹp như vậy hóa ra là do di truyền từ mẹ.

Khụ khụ.

Miểu Miểu rời khỏi khung chat riêng, quay sang oanh tạc mấy tin ở trong nhóm gia đình:

"Hừ hừ hừ!"

"Lại không mang theo con đi ra ngoài chơi."

"Quả nhiên con không phải do hai người sinh ra mà."

"Miểu Miểu tâm tư hẹp hòi!"

....

Cuối cùng còn nói phải rời nhà khỏi cầm bát mẻ đi ăn xin.

Lão ba: “Miểu Miểu ngoan, khi về sẽ có quà cho con.”

Miểu Miểu u oán đáp: “Miểu Miểu không phải là trẻ con, chỉ cần một cái kẹo cầu vồng là có thể dụ dỗ đâu.”

Lão ba: “...”

Miểu miểu tuyệt vọng để điện thoại di động xuống, nâng cằm lên tự hỏi bản thân, cô thật...không phải được nhặt về nuôi chứ?*

* Nguyên gốc 不是充话费送的吗? Câu hỏi được đặt ra khi đứa trẻ nghi ngờ về cách được sinh ra của mình.

Thật là phiền muộn biết bao.

Sau đó Miểu Miểu rất nhanh tỉnh táo. Cô gọi điện thoại cho Tạ Nam Trưng, hẹn thời gian gặp mặt buổi chiều thuận tiện cùng đi ăn cơm tối.

Bốn giờ chiều, Miểu Miểu mang laptop đến bệnh viện Nhân Xuyên, văn phòng Tạ Nam Trưng ở tầng bốn. Cô định trực tiếp đi lên luôn, không ngờ được gặp một y tá đẩy bệnh nhân nên cô đành phải nhường đường, thang máy đi lên lại đang từ từ khép lại: “Chờ một chút!”

Cửa thang máy lại mở ra.

Miểu Mểu nói "cảm ơn" rồi đi vào, phát hiện bên trong có hai ông lão.

Một người vóc dáng cao lớn mặc quần áo bệnh nhân, nhìn xem không giận mà uy, một người khác cao cao gầy gò, cái cằm còn để một chòm râu dê, nhìn mặt mũi hiền lành hơn nhiều. Miểu Miểu hướng hắn cười cười, ông lão râu dê cười một tiếng.

"Hừ!" Ông lão mặc quần áo bệnh nhân đột nhiên lắc lắc tay, kéo căng mặt mo, giống như rất tức giận.

Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.

Không có báo trước, Miểu Miểu giật nảy mình, lặng lẽ xê dịch vào góc thang máy.

Hẳn là...Chuyện không liên quan đến cô nhỉ? Cô chỉ là tiện đường đi thang máy mà thôi.

"Lão gia" Ông lão để râu dê mở miệng, thái độ kính cẩn "Ngài bớt giận."

Lão gia?

Miểu miểu vểnh tai, thời đại này thế mà còn có danh xưng như thế này, cũng coi là chuyện hết sức mới mẻ, kỳ lạ.

Người bị gọi là lão gia không những không nguôi giận, ngược lại càng kêu la như sấm: "Sợ là nó không biết ta ở đây đi, nhiều ngày như vậy, cũng không tới nhìn một chút!"

"Lão gia." Ông lão để râu dê vẫn ôn tồn nói " Diễn thiếu sợ là có việc bận rộn, không đến được. Ngày ngài làm giải phẫu ấy, cậu ấy vội vã chạy tới, ngay cả áo sơmi với ống quần, giày đều ướt. Sau đó cậu ấy cũng đợi ngài giải phẫu thuận lợi kết thúc mới rời khỏi..."

Trời đất, các người đừng có không coi ai ra gì mà trò chuyện việc tư được không? Nơi này còn có người sống sờ sờ nghe đây này.

Miểu mểu cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, kết quả nghe đối thoại của bọn họ một chút, không cẩn thận liền đi đến tầng sáu, cửa thang máy vừa mở, còn ngây ngốc đi theo ra ngoài.

Đối diện một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Hoắc gia gia."

"Tiểu Ngọc a." Hoắc lão gia tử kinh ngạc nói "Tại sao cháu cũng tới?"

Chu Phùng Ngọc nói: "Cháu nghe cha cháu nói ngài ở chỗ này tĩnh dưỡng thân thể, liền đến thăm ngài."

Hắn đáp lời nói, lại hướng Hoắc lão gia tử bên cạnh Trương quản gia gật đầu thăm hỏi. Mắt nhìn qua đi, thấy một nữ sinh xinh đẹp đứng tại phía sau hai người, hình như có chút quen thuộc? Mắt phượng nhíu lại, hồi tưởng đến, trước kia gặp ở đâu rồi nhỉ?

Miểu Miểu cũng đang hồi tưởng, giống như sau khi tiến vào thang máy thì không bấm nút tầng bốn?

Cô không nói, xoa thái dương muốn xoay người. Chu Phùng Ngọc cuối cùng cũng từ trí nhớ hiện lên một hình ảnh ảnh. Kích động chỉ về phía cô: "A! Cô không phải là...cái kia của Hoắc Tư Diễn..." Mối tình đầu sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Nghẹn gấp, lúc này mới chương 7, cũng không phải chương 10 liền kết cục đúng hay không? Hoắc tiên nhịn lâu như vậy, nên ăn hắn tuyệt đối sẽ không ăn ít, chỉ là muốn tiến hành theo chất lượng nha.

Hoắc.. Phất cờ hò reo: Thịch thịch cố lên!

Chu thiếu gia nói hôm qua hắn long trọng ra sân, hình như không có ai chú ý tới hắn? Các mỹ nữ, cùng đi meo meo meo không?

Miểu miểu: Nghe nói ngươi hô một đêm "Meo meo", giống mèo con phát tình?

Hoắc tiên sinh:...

Vì cứu danh dự, Hoắc tiên sinh tự thể nghiệm, lấy phương thức người trưởng thành giải quyết, vừa đấm vừa xoa, để Lục Thủy tiểu thư cả nửa đêm kêu A Diễn...

Edit: Lục Thủy là cái tên gọi gì đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play