Edit: Doãn Riêu

Beta: Doãn Mộc

Chương 21

"Miểu Miểu, em còn...thích anh chứ?"

"Ừ…"

Cô chỉ nhẹ nhàng nói một chữ. Ngay lập tức nội tâm bên trong Hoắc Tư Diễn sụp đổ hoàn toàn.

Thuở nhỏ sống tại nhà lớn Hoắc Gia Thành Phú Xuân, những người sống ở đây lúc nào cũng ngoài sáng trong tối đấu đá lẫn nhau, sóng ngầm liên tục. Vì định mệnh mới sinh ra tính cách lãnh đạm vô tình, không thể thích một món gì cả cho dù là thích cũng không thể biểu hiện ra ra ngoài.

Giống như năm đó anh bảy tuổi nhặt chú cún ven đường về chỉ là cho ăn một bữa nhưng sáng ngày hôm sau liền thấy thi thể nó trong thùng rác. Từng vết máu trên thi thể cuộn tròn đầy thống khổ, con mắt mở to đục ngầu đầy mờ mịt cũng không khó để nhận ra trước khi tắt thở nó đã phải trải qua biết bao nhiêu thứ tra tấn thống khổ.

Đây được xem là lời cảnh cáo cũng như nhắc nhở đầy "thiện ý" của một số người.

Từ đó trở về sau Hoắc Tư Diễn cũng chưa từng có nhiều thêm một giây chú ý đến hoa cỏ bên đường.

Sau khi anh đoạn tuyệt quan hệ với Hoắc gia anh trở thành một bác sĩ ngoại khoa cũng gặp qua nhiều sinh lão bệnh tử, bản thân cũng trải qua trường hợp sinh mạng dưới tay mình bất lực. Từng bởi vì tâm trạng sa sút ngồi yên tĩnh dưới lầu bệnh viện đến hừng đông, dần dần cảm xúc cũng không xuất hiện quá nhiều chấn động không phải chết lặng mà là càng ngày càng tỉnh táo càng lý trí hơn.

Rất hiển nhiên giờ này phút này Hoắc Tư Diễn đã mất đi tỉnh táo và lý trí trước nay anh luôn kiêu ngạo, cảm xúc đè nén quá lâu lại không biết cách nào để nói ra. Người bình thường khi quá vui mừng hạnh phúc như thắng toàn bộ thế giới, nội tâm đa số sẽ cười lớn để diễn tả, với anh mà nói những tâm tình ấy như đang đi trên mây, thật hưng phấn.

Trong ngực ôm người con gái thích đã lâu, không phải là mơ cũng không phải là ảo tưởng càng không phải sợ sự cô đơn bản thân phải đối diện sau khi tỉnh mộng.

Cô là chân thật.

Mấy phút trước, cô ấy nói với anh, cô vẫn còn thích anh.

Hoắc Tư Diễn bật cười trầm thấp, đôi mắt hoa đào câu người hơi đỏ, bên trong đôi mắt đen gợn sóng. Anh cười thỏa mãng như được nhận món quà tốt nhất trên đời.

Trái tim như muốn nổ tung, chỉ có hai chữ mới có thể xoa diệu nó, anh liền gọi: "Miểu Miểu."

Không có âm thanh trả lời.

Hoắc Tư Diễn cuối đầu xem người con gái từ trước đã ngủ say trong ngực mình, tay còn nhẹ níu một góc áo sơ mi, anh nhẹ cười một tiếng.

Chưa từng ôm qua người con gái nào, Hoắc Tư Diễn sợ cô không thoải mái mà điều chỉnh tư thế nhiều lần. Ôm rồi mới phát hiện hóa ra những hành động lúc trước đều dư thừa, cô vẫn ngủ rất say, lông mi đen dài yên lặng buông xuống trên da thịt trắng nõn.

Hoắc Thanh Diễn ôm người đem vào phòng đặt nhẹ trên giường. Đang muốn thu tay sau lưng, cô lại lăn người sang chặn lại chưa kịp phản ứng, tay chân cô quấn lên người anh dùng sức ôm lấy người đàn ông.

Anh không phòng bị nên bị cô cho nằm nghiêng lại, không hiểu vì sao lại thành tư thế nằm trên người cô.

Mũi hai người đối nhau.

Hơi thở ấm áp của cô phun lên trên môi của anh.

Hoắc Tư Diễn toàn thân cứng ngắc, cảm nhận được hơi thở của bản thân lại nặng hơn. Anh muốn tách ra khỏi người cô nhưng rất khó làm không được, làm thế nào vẫn không được, chắc cô đã xem anh thành gối ôm mà ôm chặt, còn xoa đầu anh lầm bầm câu gì đó để trấn an.

Anh đành phải để cho cô ôm.

Thời gian trôi qua rất là lâu bản thân Hoắc Tư Diễn cũng không biết, cũng không biết đã ôm được bao lâu, Miểu Miểu động đậy như ghét bỏ hơi nóng trên người anh, khẽ cau mi tâm nằng thẳng lại, cô không ngừng lôi cổ áo: "Nóng."

Cảnh xuân lộ ra.

Hoắc Tư Diễn tay chân luống cuống lấy điều khiển điều hòa không khí trên đầu giường, cầm không chắc rơi trên mặt đất, anh vừa xoay người nhặt. Trước mắt một màn ôn hương nhuyễn ngọc lóe lên.

Việc này đối với phái nữ là không tôn trọng dù sao anh cũng không có quan hệ người yêu.

Anh dùng sức nhắm chặt mắt, làm tản đi những suy nghĩ vốn có, lại mở mắt ra, thần sắc tựa hồ lấy lại sự tỉnh táo cùng kiềm chế.

Người am hiểu biểu lộ khuôn mặt giả tạo và che lấp tình cảm, Hoắc Tư Diễn hiển nhiên làm được điều này nhưng nhịp tim đập loạn cùng với nhiệt độ cao kịch liệt của cơ thể lại tiết lộ cảm xúc chân thật của anh.

Yết hầu run run, bụng dưới căng chặt là bản năng dục vọng của người đàn ông đang quậy phá, lúc trước nhiều lúc có thể không chế hay không thể khống chế đều có cách giải quyết. Hiện tại nguyên nhân lớn nhất đang ở ngay trước mắt, cô cứ hô hấp đều đều đã đẩy anh đến ranh giới không thể khống chế.

Hoắc Tư Diễn hít một hơi thật sâu.

Sợ Miểu Miểu cảm lạnh anh mở nhiệt độ ba mươi độ, cô còn cảm thấy nóng, anh liền hạ nhiệt độ xuống hai mươi bảy độ.

Miểu Miểu cuối cùng cũng nằm yên ngủ không còn uốn qua uốn lại.

Hoắc Tư Diễn lặng lẽ tăng lại nhiệt độ đến ba mươi vừa buông điều khiển điều hòa xuống lại nghe người trên giường nỉ non: "Khát."

Uống từng ngụm nước ấm giống cây thực vực vào hè sau buổi chiều đón trận mưa đã lâu chưa tưới vào chúng, Miểu Miểu uống vừa nhanh vừa vội, trong mơ hồ nghe một giọng nói truyền cảm nhắc nhở cô: "Uống chậm thôi."

Cô cảm thấy nhất định là đang nằm mơ.

Cô nóng, làn gió mát lạnh lập tức ập đến.

Cô khát, lập tức có nước ấm cho cô.

Xem ra đây là một giấc mộng như ý muốn của người ta.

Miểu Miểu bỗng giơ tay: "Hái sao."

Bắt lấy hai lần kỳ vậy? Sao không có gì, sao đâu?

"Hái trăng."

Cô ở giữa không trung bắt loạn một trận.

Hoắc Tư Diễn đành phải nắm tay cô, lại lần nữa trống không, cô làm sao mà chịu, trong miệng lại la hét lại là sao và trăng.

Anh lúc trước chưa từng nhìn thấy bộ dạng của cô sau khi say, không nghĩ đến cô lại quậy như thế không yên lặng chút nào thế là đứng dậy đi một vòng trong phòng, tìm được một cái bọt biển nằm trên bàn trang điểm không biết nó dùng để làm gì nhưng để vào trong tay cô.

Miểu Miểu sau khi nắm chặc, đúng là yên tĩnh lại.

Hoắc Tư Diễn vẫn chưa thở được một hơi, cô lại vui vẻ mà kêu lên: "Nữ thần ánh trăng, hãy ban cho tôi sức mạnh đi. Mỹ thiếu nữ chiến sĩ, biến thân!" (¤~¤)

Hoắc Tư Diễn "..." đau đầu xoa mi tâm.

Uống say mà không lộ ra dáng vẻ người say rượu say mà không phát ra đối với cơ thể sẽ không tốt, anh vào nhà tắm pha nước nóng, định giúp cô lau mặt với tay như thế sẽ dễ chịu hơn.

Hoắc Tư Diễn đem chậu nước để trên bàn đầu giường, kéo ghế ngồi kế giường, Miểu Miểu ngơ ngác nhìn trần nhà phảng phất tiến vào hư không.

Hoắc Tư Diễn vắt khăn lau mặt, động tác lau nhẹ nhàng từ trên trán đến cổ cô lại một lần nữa ngâm nước vắt khô.

"Anh khi nào thì mới trở về?" Cô yếu ớt thở dài một tiếng.

Hoắc Tư Diễn như nghe được tiếng trái tim mình bị xé thành từng mảnh nhỏ, anh tiếp tục xoa cánh tay của cô, yết hầu như có cái gì chặn lại, một lúc lâu mới nói: "Anh ta đã quay trở về rồi."

Không biết là Miểu Miểu có nghe hay không nhưng cô vẫn cố chấp hỏi: "Anh có phải sau này sẽ không về nữa không?"

Hoắc Tư Diễn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen: "Anh ta sau này sẽ không đi nữa."

"Tại sao lại viết những lời đau lòng ấy ở trong thư?"

Thanh âm của cô quá nhỏ, Hoắc Tư Diễn nghe không rõ, đến gần thêm một chút lại nghe cô nói: "Người xấu! Không thích anh nữa."

Hoắc Tư Diễn ở đến rạng sáng bốn giờ mới rời đi, nghe được Miểu Miểu hô hấp đều đều cũng không còn nói lời say. Anh rón rén đóng cửa lại, dọn dẹp phòng khách bừa bộn, dọn đến trời phía đông bừng sáng, mới quay về phòng sát vách.

Trời sáng choang, Miểu Miểu bị đồng hồ báo thức mà tỉnh giấc, có hơi nhức đầu, cô ngồi dựa vào đầu giường, cô thầm nghĩ cuối cùng thì tối hôm qua uống hết bao nhiêu? Cô lại phát hiện đồ trong tay đang cầm đồ gì mềm nhũn, mở ra xem lại la mút trang điểm quả trứng.

Cái này quá mức thần kỳ rồi.

Ký ức sau say toàn là những vụn nhỏ, Miểu Miểu vẫn không nghĩ ra tại sao mút trang điểm quả trứng lại nằm trong tay cô, lại càng không nghĩ đến vì sao mình lại có thể leo lên giường, cô mò đến cái điện thoại, gửi tin nhắn cho tiểu Kiều.

Tin nhắn trả lời gửi đến rất nhanh, có điều là Đồng Phóng gửi, nói Tiểu Kiều vẫn còn đang ngủ, hắn ấp úng không chịu trả lời thẳng câu hỏi của Miểu Miểu hắn đánh trống lãng mà hỏi: "Nếu đầu em con nhức thì hôm nay có cần xin nghỉ không?"

Hai viên thuốc là đủ giải quyết rồi cần gì phải xin nghỉ?

Cũng không thể vì lời thề son sắt của Hoắc Tư Diễn để bày tỏ lòng thành, chưa đến hai ngày lại vì say rượu mà xin nghỉ phép, như vậy lộ ra cô là người rất không có uy tín.

Miểu Miểu rửa mặt thay quần áo xong bị những gì nhìn thấy trước mắt mà sợ ngây người. Phòng khách sạch sẽ, cái bàn cũng được thu dọn sạch sẽ dưới mặt đất cũng không thấy lấy một dấu giày, căn bản cũng không nhìn thấy bất kì một dấu vết cho thấy hôm qua có buổi Party cuồng nhiệt. Cô nhìn một loạt bốn hướng, lòng cô nghi ngờ có phải mình cũng có nuôi một ốc đồng cô nương*chăm chỉ hay không.

*Ốc đồng cô nương giống cô Tấm bước từ quả thị ra dọn dẹp nhà cửa nấu cơm cho bà.

Tối qua ai là người cuối cùng rời khỏi?

Hoàn toàn không có ấn tượng.

Miểu Miểu lại gửi tin nhắn Wechat* cho Hầu Khả.

*Wechat hay còn gọi là Weixin 微信 là một ứng dụng nhắn tin miễn phí cũng như thanh toán điện tử như Zalo bên mình.

Hầu Khả cũng vừa mới tỉnh dậy cả người nằm lỳ trên giường gửi một đoạn tin nhắn thoại, tiếng nói mang theo nồng đậm sự bối rối: "Không biết nữa, em thử hỏi Đồng Phóng xem, tối qua anh đi cậu ấy vẫn còn ở đó."

Miểu Miểu: "Hỏi qua rồi, cậu ấy cũng nói là không rõ."

Vậy cuối cùng là ai chứ?

Miểu Miểu không nghĩ đến Hoắc Tư Diễn, anh là người đầu tiên mà cô loại bỏ, bởi vì cảm thấy không có khả năng, một người giống thanh phong minh nguyệt, không cách nào tưởng tuợng được người như vậy đêm khuya lại ở phòng khách nhà cô dọn dẹp.

Không phân vân nữa, vẫn là đến phòng thí nghiệm rồi hỏi.

Miểu Miểu ăn điểm tâm xong rồi nghỉ một chút uống hai viên thuốc giảm đau đầu rồi ra cửa, mấy phút sau cô vào phòng thí nghiệm, vô ý thức nhìn vào văn phòng của Hoắc Tư Diễn, phát hiện kinh ngạc vậy mà anh ấy vẫn chưa đến, không lẽ tối qua ở nhà cô uống nhiều quá?

Sai quá sai.

Miểu Miểu mang một ít tâm trạng áy náy đi vào văn phòng, bật máy tính lên bắt đầu vùi đầu làm việc gian khổ. Tốc độ phản ứng chậm lại đại khái do đầu óc sau khi say rượu, cô gõ sai một ký tự kết quả toàn bộ phần sau hoàn toàn hỏng hết, đành phải gõ lại từ đầu.

Một buổi sáng bận rộn lại qua đi.

Ăn cơm trưa qua loa Miểu Miểu lại ôm laptop quay về ký túc xá làm ổ tăng ca trên ghế sofa, cô có thói quen nghỉ trưa, đồng hồ sinh học cực kỳ vững chắc gõ được nửa giờ người đã có dấu hiệu buồn ngủ.

Lúc Miểu Miểu tỉnh dậy đồng hồ trên tường chỉ hai giờ đúng, cô hoạt động tay chân, toàn thân nhẹ nhõm, đầu cũng không còn choáng nữa. Xem ra trận say này như kết thúc sang trang mới.(?)

Ăn một quả táo, xúc miệng xong, Miểu Miểu xách túi ra ngoài vừa vặn gặp Hoắc Tư Diễn đang ra khỏi cửa nhà, cô chào hỏi với anh: "Hoắc sư huynh."

Hoắc Tư Diễn gật đầu, giống như không nghỉ ngơi tốt, tầm mắt rõ ràng ủ rũ nhưng áo của anh vẫn tinh tế. Trên áo sơ mi không một nếp nhăn, đường vai trôi chảy, quần tây đen thiết kế ôm thân làm nổi bật thân hình cao càng thêm cao, Miểu Miểu còn để ý anh đổi khuy măng sét* màu xanh mực, ở giữa khảm khắc đá mắt mèo xinh đẹp phát sáng rạng rỡ.

*Nút gài trên tay áo sơmi.

Hai người cùng vào thang máy.

Miểu Miểu bấm thang đến tầng ba đèn vừa đèn phím vừa sáng lên, nghe được âm thanh khàn khàn của anh: "Đầu còn đau không?"

Anh làm sao biết được đầu cô còn đau? Chẳng lẽ tối hôm qua nhìn được ra được cô uống say?

Thể chất cô đặc thù sau khi uống say cũng không làm loạn cho nên người bình thường cũng không biết, cô lẳng lặng ngồi một chỗ nhưng thật chất là đã say.

Tuy nhiên Hoắc Tư Diễn là người bình thường sao? Anh là bác sĩ đó lần trước cô đến tháng cũng không thể thoát được, đừng nói đến việc say rượu.

Bởi vì đứng song song, Miểu Miểu không nghiêng đầu mà tròng mắt nhìn chằm chằm mũi chân: "Uống thuốc rồi, trưa ngủ qua một giấc, bây giờ thì không sao nữa rồi."

Hoắc Tư Diễn "Ừ" một tiếng Miểu Miểu liếc nhìn qua anh nhấn nút xuống tầng hầm, nơi đó là bãi đỗ xe chẳng lẽ anh muốn ra ngoài?

Miểu Miểu, cùng anh đi một chuyến đến bệnh viện Nhân Xuyên.

Miểu Miểu thốt ra một câu: "Anh không được khỏe sao?"

"Không phải." Hoắc Tư Diễn hắng giọng nói: "Lần trước cùng anh em thảo luận phương án phẫu thuật. Tôi không tiện lái xe chỉ đành làm phiền đến cô."

Miểu Miểu đương nhiên biết nguyên nhân vì sao anh không tiện lái xe chỉ là có chút kinh ngạc, hai ngày trước trong vô ý cô vò cổ tay phải, nét mặt anh có chút mất tự nhiên nhưng hôm nay người nào đó chủ động nói ra cho cô biết.

"Không có gì đâu." Cô cố gắng để cho âm thanh của mình nhẹ nhất có thể: "Vì vậy, hôm nay có phải là em trốn việc không?"

Nghe vậy Hoắc Tư Diễn cũng cười theo, hình dáng ánh mắt của anh rất đẹp, lúc cười lên bộ phận khóe mắt hiện lên đường cong duyên dáng, ôn như đến không thể tưởng tượng nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play