Hoắc Tư Diễn gửi tin nhắn xong, đoán chắc rằng Miểu Miểu sẽ không trả lời, anh tùy ý ném điện thoại lên quầy bar, lấy áo ngủ trong va ly ra rồi vào phòng tắm.
Vòi hoa sen vừa mở, dòng nước mát lạnh trút xuống, khí lạnh xông lên người anh, vì không có hơi nước nóng mờ mịt, hình ảnh cơ thể của một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh hiện lên rất rõ ràng trên gương.
Hồi vẫn là Doctor Huo ở bệnh viện California, anh vẫn luôn chú trọng rèn luyện thân thể, chạy cự li dài ngoài trời, lên núi, bơi lội. Thời gian rảnh rỗi sau khi tan làm tự đến phòng tập thể thao, mồ hôi đổ như mưa. Mặc dù đã mất gần một năm xao nhãng, nhưng dáng người vẫn duy trì khá tốt, vai rộng, xương quai xanh, đường cong cơ bắp săn chắc đầy mỹ cảm, tám múi cơ trên cái bụng bằng phẳng vẫn còn chỉ là hơi mỏng một chút, đường nhân ngư cũng còn, xuống chút nữa…
Anh thân là bác sĩ nên đối với cấu tạo thân thể người cũng không xa lạ, tính chất nghề nghiệp cũng giúp anh không cảm thấy thẹn thùng, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi thành niên Hoắc Tư Diễn tinh tế đánh giá bản thân mình như vậy. Mỗi một chi tiết đều thấy rất vừa lòng, ở nước Mỹ mấy năm, anh chưa từng túng dục, cũng không qua lại bừa bãi, khác với Chu Phùng Ngọc ai đến cũng không cự tuyệt. Anh có thói quen sạch sẽ trong chuyện tình cảm, tình yêu và tình dục cần phải tồn tại song song.
Nếu sau này anh và Miểu Miểu ở bên nhau, làm một người đàn ông anh tuyệt đối tự tin mình có đủ vốn liếng khiến cô trở thành một người phụ nữ hạnh phúc.
Sau đó, tiếng nước ngừng.
Hoắc Tư Diễn với mái tóc ướt sũng bước ra, bọt nước dọc theo ngọn tóc chảy qua ấn đường, qua sống mũi thẳng tắp. Anh lấy khăn lông lau khô, vươn chân đi tới ghế dựa, ngồi quay lưng với cửa sổ sát đất. Dưới cửa sổ kê một cái bàn gỗ, chính giữa đặt một bó hoa tím tản ra mùi hương thoang thoảng, bên cạnh bình hoa là rượu vang đỏ.
Tấm rèm ngăn cách ánh nắng cực tốt khiến căn phòng trở nên tối đen an tĩnh.
Hoắc Tư Diễn thích ý vắt chéo chân, uống hai ngụm rượu, như đã dự đoán WeChat trong di động không có tin nhắn mới, hòm thư lại có nhiều thêm mười lá thư mới, lá thư mới nhất là của người có tên Moly, là Mạc Lỵ Lỵ.
Anh không click mở xem, giống như mấy lá thư cô ấy gửi tới trước đó, chúng tự động bị đặt vào mục thư chưa đọc.
Sau khi trả lời mấy lá thư công việc quan trọng, Hoắc Tư Diễn gọi điện thoại cho Chu Phùng Ngọc, bảo hắn bắt đầu xuống tay chuẩn bị thu mua khoa học kỹ thuật Thanh Viễn. Những việc này Hoắc Tư Diễn không tiện ra mặt trực tiếp, cho nên giống như trước đây, bên ngoài lấy tên Chu Phùng Ngọc, trên thực tế người đầu tư hay cũng có thể nói người thao túng phía sau, là anh.
"Đã biết."
Chu Phùng Ngọc không biết mới bò dậy khỏi người mỹ nhân nào, giọng nói lẩm bẩm không rõ: "Bao giờ cậu quay về?"
Giọng nói Hoắc Tư Diễn nhàn nhạt: "Hai ngày nữa đi."
"Sao đột nhiên lại chạy Bắc Thành làm gì?"
"Có việc."
"Mẹ nó."
Chu Phùng Ngọc oa oa kêu to, "Chuyện gì? Còn quan trọng hơn cả thu mua Thanh Viễn sao?"
Hoắc Tư Diễn nghiêm trang nói: "Đại sự trong đời."
Tôi tin cậu mới là bị điên!
Chu Phùng Ngọc ngửa đầu nhìn lên trời lườm nguýt, nói với anh, ngay cả dấu chấm câu cũng không tin: "Hoắc Tư Diễn, cậu học cách kể chuyện cười lúc nào thế? Thật sự là vô cùng nhạt nhẽo, cậu có biết không, toàn thân tôi đều nổi da gà hết rồi đây này."
"Chu thiếu" Bên kia mơ hồ có thể nghe được phụ nữ nũng nịu nói, "Để người ta nhìn xem sao."
Hoắc Tư Diễn cúp điện thoại.
Sau đó mở album, chạm vào ảnh chụp mới nhất.
Mái tóc đen được cô gái búi trên đầu, bên môi ẩn chứa ý cười dịu dàng. Ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt trắng nõn lộ ra vết đỏ ửng nhàn nhạt, cô đang xoay người lại sờ bia đá khắc ba chữ “Tiên nữ miếu”, trong miệng nói "A, bị tróc sơn biến thành sơn nữ miến mất rồi*."
*Cụm 仙女庙: Tiên nữ miếu, chữ 仙 (tiên) bị tróc sơn mất bộ nhân đứng phía trước nên biến thành chữ 山 (sơn), cho nên cả cụm biến thành 山女庙: Sơn nữ miếu.
Anh lấy di động ra chụp lại cảnh này.
Hoắc Tư Diễn rất ít khi để ý đến phụ nữ bên cạnh, nếu có cũng chỉ là nhớ qua, chỉ cần biết gương mặt này tên là gì, thuộc phòng ban nào…Nhưng lúc này, anh không bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của Miểu Miểu, thậm chí quan sát tỉ mỉ đến mức phát hiện thắt lưng màu xanh cô đang đeo phía trên có mặt trăng nhỏ.
Anh lại lấy bức ảnh kẹp cạnh thẻ căn cước trong ví tiền ra, so sánh hai bức ảnh: Cô cao gầy, tóc dài, ngũ quan cũng xinh đẹp hơn, còn học tô son môi…Đây đều là thay đổi bên ngoài trong những năm gần đây của cô. Vậy còn, tâm của cô thì sao?
Trong lòng cô có còn anh hay không?
Miểu Miểu che miệng hắt xì, quả nhiên cô có bài xích trời sinh với vị gừng, nhưng mà vẫn bóp mũi, cố nén uống hết một chén gừng nấu đường đỏ, giống như lời Hoắc Tư Diễn đã nói, hoặc có thể nguyên nhân vốn là về tâm lí, cô nằm một lát liền cảm thấy bụng đã đỡ đau hơn.
Đang mơ màng ngủ, cô nghe thấy bà nội và dì Vương nhẹ giọng thảo luận bên mép giường: "Bệnh của phụ nữ này á, kết hôn, sinh con là khỏi ngay."
"Đúng vậy." Dì Vương phụ họa, "Trước kia tôi cũng đau đến muốn chết muốn sống, sau khi sinh thằng nhóc thứ hai lại hết đau bụng kinh luôn."
Bà nội cảm khái nói: "Lúc ta ở tuổi Miểu nha đầu, đã sinh được ba đứa con trai rồi…"
Sau đó bọn họ còn nói cái gì, Miểu Miểu không nghe rõ, cô mê man ngủ, ngủ một giấc tới tận buổi tối.
Chịu đựng hết ngày đầu tiên gian nan, những ngày sau đó thì ổn hơn nhiều. Tới ngày thứ ba, Miểu Miểu lại là tung tăng nhảy nhót, đáng tiếc thời gian vui sướng cũng không dài, sáng sớm cô dựa bên cửa sổ, hưng phấn nói với bà nội muốn ra vườn trái cây sau núi hái quả, thuận tiện thu mật ong, không ngờ là Phùng sư huynh trong tổ hạng mục gọi tới, nói phần mềm lúc trước cài đặt cho khách có chút vấn đề, muốn cô lập tức đi xử lý.
Đầu tiên sư huynh quanh co lòng vòng nói một đống lời, cuối cùng mới vào chủ đề chính, nói những người khác đều rất bận, cho nên chỉ có thể tìm tới cô. Miểu Miểu cũng không có ngốc đến nghe không ra lời này chỉ là lấy cớ, trên tay bọn họ có hạng mục kiếm tiền khác, ai còn muốn đi làm loại việc tốn công vô ích này?
Thế nhưng cô vẫn đồng ý.
Kế hoạch trước đó vốn là nếu thật sự chưa nghĩ ra tương lai làm việc gì, vậy tạm thời đợi ở tổ hạng mục, nhưng hôm nay…Thật sự không có chút ý tứ gì cả, xem ra cần phải tìm đường khác.
Tính tình cô vốn là mềm, không có nghĩa là mặc cho người ta bắt nạt.
Đây chính là kiểu người chỉ cần không vui là có thể tùy thời bỏ rơi ông chủ tìm đường mới.
Miểu Miểu mang va ly ngồi máy bay từ Bắc Thành đến thành phố A, trên đường tới sân bay còn nghĩ, hai ngày nay Hoắc Tư Diễn đều không liên hệ với cô, hẳn là đã rời đi. Không ngờ là lúc lên máy bay, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh đang ngồi ở khoang hạng nhất xem tạp chí.
Việc này cũng…quá trùng hợp rồi?
Càng trùng hợp hơn là, hai người ngồi cạnh nhau, trùng hợp đến mức khiến cô thấy hơi chột dạ.
Hoắc Tư Diễn cũng nhìn thấy cô, hình như cũng không có dáng vẻ ngạc nhiên
Miểu Miểu giơ lên tay chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Hoắc sư huynh, anh cũng hôm nay quay về thành phố A à? Câu này không phải vô nghĩa sao?
Hoắc sư huynh, anh mấy ngày nay đều đợi ở Bắc Thành sao? Vẫn vô nghĩa.
Không tìm thấy lời dạo đầu thích hợp nên Miểu Miểu dứt khoát cũng cầm quyển tạp chí giả vờ nghiêm túc nghiên cứu.
Hoắc Tư Diễn liếc qua, nhìn gò má cô hơi hơi dâng lên tia ảo não, đáy mắt hiện lên ý cười.
Không lâu sau đó, cửa khoang đóng lại, máy bay cất cánh.
Sáng nay Miểu Miểu dậy sớm, sau khi lên máy bay, hai mí mắt vẫn luôn đánh nhau, cô dùng một tia lý trí còn sót lại chống cự. Không nghĩ tới vẫn không thắng nổi, người đàn ông bên cạnh thấp giọng nói một câu: "Mệt thì ngủ đi."
Cô nghe lời quay đầu đi, không đến một giây sau liền mất ý thức.
Giấc ngủ này ngủ đến khi tiếp viên hàng không đi qua hỏi muốn ăn điểm tâm gì, suy nghĩa Miểu Miểu vẫn còn lộn xộn, mở mắt ra liền nhìn thấy một bên sườn mặt rõ ràng. Hơn nữa còn là bản phóng đại, cô cả kinh trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng ngồi thẳng người.
Thì ra là ngủ dựa vào vai Hoắc Tư Diễn, anh còn không đánh thức cô, đáy lòng Miểu Miểu đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác tội ác, giống như chiếm tiện nghi vô cùng lớn của anh. Ai, người ta cũng đã có bạn gái, cho dù vẫn giữ phong độ thân sĩ, cũng muốn giữ khoảng cách với nữ sinh khác chứ.
"Dậy rồi à."
"À vâng…" Miểu Miểu qua loa đáp lại, nhận thực đơn từ tay tiếp viên hàng không, tùy tiện chọn mấy thứ ngày thường tương đối thích, đang muốn trả lại, nghe thấy Hoắc Tư Diễn nói, "Chờ một chút."
Tiếp viên hàng không cong eo, trên mặt mang nụ cười khéo léo, đang định hỏi tiên sinh ngài còn cần thêm gì, liền nghe nam nhân anh tuấn trước mắt này nói với nữ sinh bên cạnh: "Cà phê đổi thành sữa bò nóng, được chứ?"
Ban đầu Miểu Miểu cũng cho rằng câu “Chờ một chút” của anh là muốn nói với tiếp viên hàng không, vài giây sau kịp nhận ra ý tứ trong lời của anh, hai tai lén lút đỏ lên.
Tiếp viên hàng không đứng chờ bên cạnh, tươi cười vẫn không thay đổi, trong ánh mắt có thêm hứng thú tìm tòi nghiên cứu hơn.
Miểu Miểu gẩy tóc che lỗ tai lại: "...Được."
Tiếp viên hàng không cầm thực đơn đi rồi sau đó nhanh chóng đưa cơm đến.
Miểu Miểu uống sữa nóng, khóe mắt liếc thấy một cánh tay thon dài, tay áo sơmi cài cẩn thận tỉ mỉ, theo động tác của anh, nút tay áo màu lam khẽ phát ra ánh sáng. Cũng là áo sơ mi trắng, vị tiên sinh ngồi cách một lối đi nhỏ kia cũng không mặc nên dáng vẻ ưu nhã cao quý như anh.
Mấy ngày nay Hoắc Tư Diễn đều ở Bắc Thành, nhìn dáng vẻ cũng không giống đi công tác, chẳng lẽ làm bác sĩ đều thanh nhàn như vậy? Đương nhiên, cũng có khả năng đang nghỉ đông.
Thật ra, hiện tại ngay cả anh làm công việc gì cô cũng không biết.
Đêm đó Đới Vãn Hảo nói, ở nước Mỹ anh xảy ra chuyện mới từ chức bác sĩ trở về nước…Trong chớp nhoáng, trong đầu Miểu Miểu đột nhiên có một suy đoán, có thể là lúc chữa bệnh gặp sự cố, sau đó tự nhận lỗi từ chức……
Lại nghĩ đến lần đó, cô khen anh là bác sĩ tốt, anh hơi cười tự giễu.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Cũng khó trách, xả ra việc như vậy, người bình thường khẳng định sẽ giữ kín như bưng. Huống chi là người tâm cao khí ngạo như anh, nội tâm nhất định cũng chịu tra tấn từ lần đó?
"Sao vậy?" Hoắc Tư Diễn quay đầu hỏi, "Không vừa miệng?"
Miểu Miểu tâm tình phức tạp lắc đầu: "Không phải."
Cô cầm một miếng trái cây cho vào miệng, nhai nhai, cũng không nếm ra hương vị gì.
Mười một giờ hai mươi phút sáng, máy bay đúng giờ đến sân bay thành phố A. Sau khi Miểu Miểu xách hành lý, liền cùng Hoắc Tư Diễn đường ai nấy đi, trực tiếp gọi taxi đến công ty kia, cổ họng khụ khụ nửa ngày, sửa lại lỗi thật tốt, còn làm thí nghiệm nhiều lần. Sau khi chứng minh tính an toàn của phần mềm so với Durex còn cao hơn, giám đốc rốt cuộc vừa lòng, phất tay thả người.
Miểu Miểu về đến nhà, ba mẹ còn đang đi làm, cô đến phòng bếp rót ly nước nóng, trong khi chờ nước nguội, lấy di động gọi điện thoại tâm sự với Tiểu Kiều. Tiểu Kiều hung hăng xem thường sư huynh kia của cô, chúc anh ta táo bón một tháng, thời khắc mấu chốt bất lực!
Miểu Miểu phụt cười một tiếng, như vậy
có quá độc ác không? Cảm giác không vui tan thành mây khói, khuê mật tốt chính là như vậy, mặc kệ đúng sai, cùng nhau chửi bậy cùng nhau khóc cùng nhau cười, lại đi giảng đạo lý thật tốt.
Tiểu Kiều: "Thiếu nữ, đừng nhớ thương những người không liên quan đó, tới Hạp Cốc đi, tỷ tỷ mang em đi đánh nhau, đưa em bay!"
Miểu Miểu đăng nhập trò chơi, phát hiện Ngọc Diện Tiểu Hồ Ly cũng online, liền thuận tay mời hắn.
Chu Phùng Ngọc thấy Miểu Miểu đáng yêu mời, không nói hai lời liền đồng ý vào trận, sau khi mọi người chọn anh hùng, trò chơi bắt đầu.
Không hề trì hoãn, Miểu Miểu đáng yêu - Điêu Thuyền lại quang vinh mà tặng một mạng.
Chu Phùng Ngọc mừng rỡ ôm bụng cười cười to.
Thay một bộ quần áo ở nhà màu xám đậm Hoắc Tư Diễn từ trên lầu đi xuống, thấy Chu Phùng Ngọc ôm bụng ngã vào sô pha ha ha ha cười không ngừng: "Không được không được, cười chết tôi."
Một người vui không bằng mọi người cùng vui.
"Cậu còn nhớ người chơi Miểu Miểu đáng yêu lần trước chơi cùng chúng ta không?"
Hoắc Tư Diễn đang cúi người lấy nước trên bàn, động tác dừng lại: "Làm sao vậy?"
"Muội tử này quá thú vị!"
Chu Phùng Ngọc chơi trò chơi, cao hứng phấn chấn nói, "Chúng ta mới vừa vào trận, cô ấy liền gửi lên kênh chung, nói là đi đường vắng đánh, kết quả Hoàng Trung bên đối phương nhìn thấy, sợ tới mức run bần bật, lập tức nói, ta sai rồi…”
"A a a! Nhất định là một muội tử vô cùng đáng yêu mềm mại đi."
Chu Phùng Ngọc tâm địa gian giảo lại ngứa ngáy, ngo ngoe rục rịch chụp đùi, phát ra tiếng cười chuột chũi, "Vô cùng muốn theo đuổi!"
Hoắc Tư Diễn cười như không cười liếc hắn một cái: "Khuyên cậu thận trọng suy xét một chút."
"Vì sao?"
Từ trước đến nay có cái gì khắp trời khắp đất này Chu thiếu muốn mà không được, vì tại sao còn phải suy xét? Người Chu Phùng Ngọc hắn muốn đuổi theo, còn không đuổi vào tay sao?
Mở cái trò đùa quốc tế gì thế?!
"Bởi vì", Hoắc Tư Diễn không nhanh không chậm mà uống ngụm nước ấm, hầu kết trượt lên trượt xuống, anh hơi nhấp khóe môi, khí định thần nhàn đáp, "Tớ cũng muốn theo đuổi."
Tác giả có lời muốn nói:
Người ngài màn hình kia, nhìn thấy thân thể tươi non của Hoắc tiên sinh có phải đang yên lặng chảy nước miếng không?
Hoắc tiên sinh ở nước Mỹ thủ thân như ngọc giữ mình trong sạch nhiều năm, nhưng từ sau khi hắn có bạn gái, ngày ngày sênh ca, hàng đêm cũng sênh ca, nếm tới rồi túng dục (thân thể bị đào không) tư vị…
Lục Thủy tiểu thư:…Cảm giác có cái gì không đúng bộ dáng.
< Edit by Chung cư Doãn gia >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT