Đêm mùng 2 tháng 7, trời âm u, bầu không khí lạnh lẽo, Nhất Trung đứng trên nóc nhà của mình nhìn cảnh vật nhìn lên trời, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn, nét mặt không biểu cảm, anh thầm nghĩ trong lòng:
“Ba mươi năm… lại già thêm nữa rồi…”
Rồi Nhất Trung lại thở dài ngao ngán cùng với gương mặt lạnh lùng đó. Đã từ lâu anh không còn ở lại với khu phố Đại Ninh như ngày nào nữa, anh cũng rời bỏ Tp. Hồ Chí Minh rồi tìm đến một vùng làng quê yên tỉnh ở sâu trong nội thành của tỉnh Kiên Giang, cuộc sống không thể nào trôi qua nhanh hơn được với dòng tộc cương thi như Lạc Nhất Trung. Có lúc anh còn muốn trở về Tương Tây để không phải nhớ đến cô gái Việt Nam ấy nữa, nhưng rồi anh lại không đủ can đảm để làm điều đó.
“Ring ring…”
Tiếng chuông điện thoại bỗng rung lên, làm anh giật mình tỉnh lại giữa cơn say của quá khứ, vội nhấc máy, anh trả lời:
- Là ai đó? Tôi là Nhất Trung đây, có chuyện gì?
- Đã lâu không gặp,...khụ khụ khụ...Đình Long đây.
- Ông tìm gọi tôi có việc gì? Chẳng phải ông còn đang dưỡng bệnh hay sao? Già rồi sao ông còn không lo cho sức khỏe của mình đi.
- Khụ.. khụ… đúng vậy!
- Vậy ông lại muốn tôi đi giết con ma nào nữa à?
- Không phải! Khụ khụ… Có chuyện còn quan trọng hơn thế đối với cậu mà cậu Trung.
- Cái gì thì nói mau đi, vòng vo làm gì?
- Tuệ Như… cô ta… cô ta!
- Tuệ Như bị làm sao?
Nhất Trung bắt đầu hỏi dồn dập về phía lão Đình Long.
- Khụ khụ… cô ta vừa mất cách đây hai ngày vì bạo bệnh… khụ khụ…
Chiếc điện thoại như vuột khỏi tay Nhất Trung và rơi thẳng ngay xuống đất.
- Alo,... khụ khụ… anh có còn đó không Nhất Trung?
Khoảnh khắc không thể nào tin được rằng những lời nói ấy của Đình Long, Nhất Trung cũng “Thuấn Di” và chạy thẳng một mạch ngay trong đêm lên thẳng tp. Hồ Chí Minh, để mong gặp lại Tuệ Như, suốt đường đi nước mắt cứ thế mà dằn dụa mãi trên mặt anh không sao tả nổi.
Đến rạng sáng, không biết tại sao nhưng anh lại có thể chạy đến tận nơi đã chôn cất Tuệ Như, khi mà mọi người đều đã để lại những cành hoa trên mộ rồi ra về, lúc đó Nhất Trung mới lộ diện và đứng trước mộ với di ảnh của Tuệ Như.
Bầu trời của ngày hôm đó cũng không có nổi ánh nắng nào chiếu xuống mặt đất, từ xa xa một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mặc một bộ váy ngắn màu đen đến gần bên mộ của Tuệ Như, cô gái nhẹ nhàng đặt hoa lên mộ, có đôi lúc cô quay sang nhìn Nhất Trung vẫn còn đang nhìn di ảnh đó.
- Anh… anh là người quen của mẹ em hả?
Nhất Trung lúc này mới quay đầu nhìn lại cô gái vừa hỏi mình, anh không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra nét mặt đó, nó có phần giống với Tuệ Như một cách kỳ diệu, Nhất Trung chỉ biết đáp lời cô gái bằng một cái gật đầu mà không phản ứng gì thêm.
- Em là con gái của Tuệ Như?
- Dạ! Hức hức… Tuệ Như chính là tên của mẹ em.
Nói rồi cô gái khóc thút thít không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT