Lạc Gia nhìn Tuệ Như một cách thương nhớ, lúc này Nam và Như rất sợ hãi vì trên người Lạc Trung vẫn còn bê bết vết máu cùng trái tim bị bóp nát trên tay hắn, Lạc Trung tiến một bước thì hai người lùi một bước, Lạc Trung hụt hẫng nhìn lại cơ thể mình rồi bỏ đi mất, Tuệ Như mới thở phào nhẹ nhõm và giục Kiến Nam mau chóng trở về nhà, trong khi Kiến Nam vô cùng tò mò về cái thứ mặc quan phục đời nhà Thanh ấy,trời lúc đó cũng đã gần sáng. Mãi đến trưa ngày hôm sau Nam quyết định tiếp tục đến khu rừng đó lần nữa, lần này Nam có rũ Tuệ Như theo nhưng cô ấy dường như e dè chuyện ngày hôm qua, phải đợi Nam nài nỉ mãi mới chịu đi, Tuệ Như từ nhỏ đã phải vật lộn kiếm sống không muốn nhờ vả gia đình nên lòng cô rất vững nhưng khi gặp chuyện ngày hôm qua trong lòng của cô vẫn còn sợ cái khuôn mặt trắng bệch không có tí mạch máu ấy, Nam hẹn với Như tối nay 12 giờ đêm khởi hành vì Nam biết được một số thông tin kiến thức về chúng cũng như mối nguy hiểm mà cương thi có thể gây ra.

Khi đồng hồ bắt đầu điểm 12 giờ, Nam và Như đã chuẩn bị sẵn hành trang để đi tìm cái thứ chết người ấy, đứng trước khu rừng Như nhắc Nam.

- Tại sao cậu lại muốn tìm hiểu về nó, cậu không biết là nó nguy hiểm thế nào hay sao?

- Mình biết chứ, nhưng do cái tính tò mò quá độ của mình ko thể ngủ yên nên mình đành phải liều để tìm hiểu rõ hơn về loài sinh vật đặc biệt này!

Nói rồi Nam đi vào khu rừng chết ấy, Như thấy thế cũng không thể nào không đi theo. Đi đến một cái hang gần nơi phía cuối khu rừng hai người phát hiện một cái hang nhỏ nằm ngay cạnh một cái cây cổ thụ lớn che khuất bởi những tán lá lớn của cây... Nam suy đoán đây là chỗ ẩn náu của tên cương thi ấy nên đã quyết vào trong xem sao, Như có cản nhưng không được, vào trong... một mùi hôi thối ẩm mốc bốc lên làm cả hai người phải che mũi lại vì sự ngột ngạt của không khí trong đó, Nam lần theo những vết quằn quại trong hang nhờ cây đuốc đã đốt khi ở ngoài hang, vào sâu bên trong Nam tỏ ra mừng rỡ khi đã nhìn thấy tận mắt con cương thi Lạc Gia đã nằm ở phía cuối hang từ lâu, Nam tiến lại gần hơn để quan sát kỹ, cứ tưởng như Lạc Trung đã ngủ nên Nam không hề để ý, cùng lúc đó bất ngờ Lạc Gia mở mắt ra nhìn Nam và ngay lập tức đôi tay đã xuyên thủng tim của Nam lúc nào không hay, Nam lùi lại nhìn xuống, một lỗ thủng lớn ngay ngực, máu bắt đầu bắn ra rơi vãi cả nền đất, Như hoảng hốt kêu thất thanh nhưng không dám lại gần vì cảnh tượng quá kinh hoàng, Lạc Gia ôm người Nam tiếp tục cào và moi xương trong sự đau đớn của Nam, Nam ú ớ không nói được gì rồi tắt thở ngay sau đó, từng đoạn ruột bị moi ra be bét máu trong tiếng gầm rú của Lạc Trung, hắn tiếp tục xơi cạn máu Nam như những con hươu lần trước.

Hả hê cơn khát, Lạc Gia quay lại nhìn Tuệ Như rồi nhớ lại kí ức năm xưa lần nữa, miệng bập bẹ kêu tên.

" L ụ..c Nh...i..."

Như khóc trong sự hoảng loạn tột cùng vì cái chết của Nam cho đến khi Lạc Gia tiến lại gần cô thì cô mới cầm viên đá bật dậy và ném về phía Lạc Gia rồi chạy khỏi nơi đó, Lạc Gia vẫn ở đó ú ớ gọi:

"Lụ c... N hi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play