Sáng sớm hôm sau, Asisu cho mời Nakuto đến phòng riêng để bàn cơ mật. Chỉ cho nhắn lại với Nebanon một tiếng:" Lệnh bà nhờ hạ thần chuyển lời, lệnh bà rất nhớ nhung cố hương, không an lòng, hai hôm nay về phủ tướng quân, đã suy nghĩ kỹ, muốn nhờ tướng quân một vài việc trước khi về Babylon, mong Quận công hỗ trợ giúp lệnh bà, đề phòng kẻ gian nghe lén vu cáo." Quả nhiên, Nebanon nghĩ rằng, chắc chắn Asisu đang làm việc với Nakuto về vấn đề bình quyền, có lẽ nàng sẵn đã căm thù Menfuisu, và trong nhiều ngày qua, hắn hoạ chăng đã có được một phần lòng tin của nàng, Nakuto nhìn chung hoà hợp với hắn, nên nàng đang muốn Nakuto đứng về phe hắn chăng. Đúng vậy, vì thế nên nàng mới ra hiệu ngầm cho hắn như thế. Hắn cực kỳ muốn nghe lén việc thảo luận, nhưng ngặt nỗi phải thân chinh đi phân tán bọn lính Menfuisu phái đeo bám bọn họ, nên đành chấp nhận. Mặt khác, hắn tin tưởng vào suy nghĩ bản năng của mình. Chẳng phải nhờ nó mà hắn leo lên cao được vầy sao!
Trong căn phòng, sau khi đã chắc chắn không có ai nghe lén, ba con người ngồi sát gần nhau, Asisu lên tiếng:" Nakuto, Ari, các ngươi có chắc chắn sẽ trung thành với ta đến cùng, kể cả khi các ngươi vì ta mà mất quyền hạn?" Hai người kia trố mắt nhìn nhau, sao lệnh bà hôm nay lạ thế, lại hỏi những câu hoài nghi như vậy. Nakuto đáp lời trước:" Nữ hoàng, thần theo nữ hoàng đã lâu, chẳng lẽ Người còn hoài nghi thần, thần nguyện chết vì người cũng không từ nan, đừng nói chi một chức tướng quân." Ari cũng tiếp lời:" Lệnh bà, nô tỳ theo lệnh bà từ bé, đã bao giờ nô tỳ bỏ đi khỏi lệnh bà đâu, nô tỳ từ lâu đã thề gắn liền mạng sống với lệnh bà, xin người tin nô tỳ." Asisu gật đầu hài lòng rồi lên tiếng:" Ta có một kế hoạch, các ngươi hãy nhất nhất làm theo, đừng hỏi nguyên do, ta sẽ giải thích sau khi thực hiện thành công. Đặc biệt, ta nói gì, yêu cầu gì, các ngươi làm nấy, không được tự tiện làm bất cứ việc gì, khi ta chưa cho phép, không được hỏi, dù thấy hành động hay lời nói của ta kì lạ, cũng chỉ được đồng thuận, không được ngạc nhiên hay phản đối, nhất là ngươi, Ari, nhớ hành sự cẩn thận. Ta rất tin tưởng hai ngươi, nên mới dùng hai ngươi thực hiện kế hoạch này. Tuyệt đối mọi việc phải do chính các ngưoi làm, để đảm bảo chỉ có ba chúng ta biết. Nghe rõ rồi chứ." Hai người kia đồng thanh đáp lời:" Chúng thần đã rõ thưa nữ hoàng." Rồi Asisu nói liền một hơi:
_ Nakuto, trước hết kiếm cho ta hai cái xác giống ta và Ari, nội trong 3 ngày, phải tìm cho được, chuyển đến tẩm cung của ta ở gần thần điện Anuket (nữ thần sông Nile, có biểu tượng cây sậy), mọi việc còn lại ta sẽ tự giải quyết. Còn nữa, ngày thứ ba, ngươi theo ta yết triều ở Thượng Ai Cập, ngươi sẽ giao binh quyền Hạ Ai Cập lại, và chuyển đến canh giữ ốc đảo Amet. Còn Ari, về đến cung ngươi trang điểm cho ta thiểu não một chút, còn lại đừng hé lời nói gì, nghe rõ chứ.
_ Nô tỳ đã rõ. Hạ thần đã rõ.
Ari cùng Nakuto vô cùng khó hiểu trước mệnh lệnh của Asisu, không, có lẽ họ khá sốc thì đúng hơn, nhưng nữ hoàng đã ra lệnh không được hỏi, họ hoàn toàn tin vào kế hoạch của nàng, nhưng họ có một cảm giác, trong tâm tư nữ hoàng đang mưu tính điều gì đó rất khốc liệt thì phải. Ari có cảm giác câu chuyện về công chúa Arika và lời nói người đàn bà hôm qua đã làm lệnh bà bị cú sốc gì chăng, Ari có cảm giác nữ hoàng không có ý nghĩ vạch trần và lấy lại vương quyền thì phải. Nhưng cô là nô tỳ, chỉ nghe lệnh và trung thành, không phải để bảo lệnh bà làm theo ý mình, nên lẳng lặng nghe theo.
Ngay trưa hôm đó, sau khi dùng bữa, Asisu kiếm cớ phải trở về Têbê ngay kẻo Menfuisu hoạch hoẹ hoàng huynh, nên họ đã từ giã phủ Nakuto, lên đường ghé qua chợ buôn và buổi tối nghỉ ngơi tại dịch quán - một nơi dành cho sứ giả dừng chân trước khi tấn kiến. Dù gì kế hoạch của nàng, vẫn cần Nebanon góp sức, nhưng lợi dụng hắn, mà để hắn không biết, quả là một điều khó khăn, nhưng Asisu vốn là người mưu mô, chuyện này, dễ thôi mà. Nàng lên tiếng khi chuẩn bị về phòng:" Hoàng huynh, muội đi lần này chỉ vì nhớ Ai Cập, muội không muốn hoàng đế hiểu lầm muội, lúc muội về hoàng cung, tẩm cung đó trước đây muội ở rất ít, muội muốn chuyển sang tẩm cung gần thần điện Anuket, nơi đó nhiều kỷ niệm với muội. Hoàng huynh biết đấy, hai ba hôm nữa muội lại về Babylon, hoàng huynh giờ đã được về đúng vị trí, muội nghĩ đã không còn gì lo lắng về việc điều hành Ai Cập, nhất là ở Hạ Ai Cập của muội, hoàng huynh rất có tư chất của phụ vương, muội chỉ muốn mấy nữa này được sống thoải mái với những thứ thân thuộc nhất thôi." Nebanon đáp trả:" Hoàng muội, hoàng huynh biết phải làm gì để giúp muội." Hắn khẽ nhếch mép, Asisu, nàng dính câu rồi. Chiều cô ta một chút, cho đến khi cô ta hoàn toàn giao cho hắn, trở về Babylon, hắn mới an tâm hoàn toàn.
Sáng sớm hôm sau, vừa về đến hoàng cung, bên ngoài thềm, Menfuisu đã ra đón hoàng thân Nebanon, nhưng tuyệt nhiên không nhìn đến Asisu, nàng bước chân xuống kiệu, lòng đau như thắt, cố gắng không rơi nước mắt. Ngươi ghét ta đến vậy sao? Carol bên cạnh hắn, vui mừng hớn hở cùng hắn cười cười nói nói, thấy nàng thì lui lại, hai tên cận vệ lại bao quanh cô ta, nhìn nàng sắc lạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng nhàn nhạt lên tiếng:" Hoàng đế Menfuisu, ta muốn chuyển sang tẩm cung gần thần điện Anuket, dù gì hai bữa nữa, ta sẽ về Babylon, nơi đó ta có kỷ niệm với tiên hậu. Hoàng đế xin an tâm, ta sẽ không bàn mưu tính kế hay làm loạn gây hại đến Ai Cập đâu, nếu người không tin, thì cứ tăng cường lính gác." Menfuisu bây giờ mới nhìn nàng, dáng vẻ thiểu não, hiện tại, nàng không còn uy nghiêm như trước, dân chúng không còn đứng về phía nàng, hắn tuy rất ghét nàng, nhưng lại có chút thấy nàng đáng thương, bên cạnh hoàng thân Nebanon nói gần nói xa, rằng hắn bao nhiêu năm mới được nhận lại tổ tông, nên rất hiểu cảm giác xa quê nhà của nàng, rồi buồn bã, cô đơn. Mật thám của hắn báo về, nàng không hề tìm cách liên lạc âm mưu gì cả, chỉ đơn thuần ghé thăm phủ Nakuto, hôm thứ hai còn không bước ra khỏi thư phòng. Tẩm cung nàng muốn chuyển đến cách xa Carol, càng tốt. Trước mặt rất nhiều người, hắn cũng không thể hẹp hòi, nên đã đồng ý. Trước khi về cung, Asisu còn bồi thêm:" Sáng mai, ta muốn nói một vài điều quan trọng, ta muốn có mặt trong thiết triều. Ta mời luôn hoàng phi Carol đến dự, cũng hy vọng hoàng huynh cũng hiện diện, chuyện này không nói ra không được, liên quan đến tiên đế và tiên hậu." Nàng liền bỏ đi, không màng câu trả lời của bọn người kia, lệnh cho Ari chuyển đồ sang cung mới.
Tối đó nàng nâng cao cảnh giác, thu dọn những thứ cần thiết, vào một túi vải, trằn trọc không ngủ được, liên tục kiểm tra canh phòng, và nhất là rất hay liếc mắt ra hồ nước thông với dòng sông Nile. Vì thần điện của nữ thần sông Nile Anuket nằm kế bên sông Nile, nên mạch nước thông có rất nhiều. Bên chính điện, Carol và Menfuisu cũng không yên, không ngừng nghi vấn, không biết Asisu sẽ lại giở trò gì. Nhưng sáng mai hắn hứa với Carol sẽ cắt ngừoi canh giữ cẩn thận, không để Asisu tổn hại đến nàng.
Sáng hôm sau, tại buổi thiết triều, có đầy đủ các quan cận thần các phẩm, tư tế. Trên vị trí cao nhất là Menfuisu, kế bên, được hắn ôm trong tay là con ranh trộm mộ, bên trái là Imotep, bên phải là tên Nebanon bần tiện kia. Nàng bước vào trong, quan sát, mặt ai nấy cũng căng thẳng tột độ, chờ đấy, trò chơi sẽ bắt đầu nhanh thôi. Asisu bỏ chiếc quạt lông phe phẩy ra, hôm nay nàng cũng ăn vận đơn giản, sa y màu đen, không khoa trương trang sức như mọi ngày, vẫn là lối trang điểm lộng lẫy, vương miện có hình rắn hổ mang ngậm ngọc. Nàng cất tiếng:
_ Được rồi, ta chỉ nói một lần. Ta đã nói với Nakuto giao lại binh quyền toàn bộ cho Hạ Ai Cập, mọi quyền lợi của ta đối với Hạ Ai Cập, ta cũng từ bỏ.
Cả triều đình nháo nhào, ồn ào bàn tán. Menfuisu trên cao không khỏi ngỡ ngàng, ngay tức khắc lên tiếng:" Hoàng tỷ, người có âm mưu gì." Carol bên cạnh, cho rằng trong những ngày qua, Asisu được gặp lại hoàng thân, có khi nào tâm tình thay đổi. Nhưng Carol thầm nghĩ, nàng đang đóng kịch, giống hồi ở Babylon. Nebanon thầm vui trong lòng, chắc chắn ta sẽ nắm được quyền điều hành Hạ Ai Cập. Asisu lại tiếp:
_Im lặng đi, ta còn chưa nói hết. Đây là di chiếu của phụ vương, cùng mẫu hậu, và giấy tờ liên quan đến hòn đảo phía tây là của ta, đây là món quà mà hai vị đã tặng ta trước khi tạ thế. Ta muốn hoàng đế Menfuisu giao quyền bảo vệ hòn đảo lại cho Nakuto. Đây chỉ là một ốc đảo nhỏ, ta chỉ muốn nó vẫn thuộc quyền sở hữu của Ai Cập, nhưng ta không muốn bất kì hoàng tộc nào của Ai Cập đến đây hay can thiệp. Cứ để nó sinh tồn theo lệ mà phụ vương đã ban như trước giờ. Xin hoàng đế ban hành chiếu chỉ ngay, tướng quân Nakuto sẽ giao bình phù, bình quyền ngay bây giờ, cùng từ bỏ chức vụ. Ta Asisu cũng ra điều chiếu chỉ từ bỏ quyền lợi ngay đây, sau này không có quyền can thiệp. Coi như đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta với Ai Cập.
Menfuisu ra lệnh kiểm tra, sau khi đã chứng thực các văn tự, hắn liền ban hành ngay chiếu chỉ cho Nakuto. Chuyện này không biết Asisu suy tính gì, nhưng quả nhiên là có lợi. Asisu sẽ không tác động đến Ai Cập được nữa. Bên cạnh hắn, hoàng thân Nebanon, lúc nãy nghe đến hòn đảo phía tây, hắn sợ xanh mặt, xém lộ ra ngoài rằng hắn đang sợ. Nhưng nghe nói Asisu không muốn cho ai đến, hắn vội mừng, nói chêm vào mấy câu cho Menfuisu ban chiếu chỉ. Còn Nakuto trông coi, hắn có thể liên kết với Nakuto được. Sau khi nhận chiếu chỉ, Nakuto lập tức tấn kiến giao lại binh quyền, bình phù và nhận chiếu chỉ, rồi lập tức khởi hành đến ốc đảo. Asisu lúc này lấy ra một cuộn văn thư, lại nhàn nhạt lên tiếng:
_ Mọi chuyện chưa dừng ở đây đâu. Ta giao cái này cho hoàng phi Carol, sáng mai mới đươc mở ra xem. Hoàng phi yên tâm, ta không có hạ độc hay gây hại gì trong đấy đâu. Nếu hoàng đế sợ, có thể xem chung với hoàng phi, và cắt cử người bên cạnh bảo vệ cũng được, nhưng tuyệt đối sáng mai mới mở ra xem. Bây giờ ta đang cầm nó, yên tâm không có bôi độc dược bên ngoài.
Rồi Nafetura lừng chừng nhìn nàng, cầm lấy văn thư đưa lên cho Carol cất giữ. Cả triều đình bây giờ nhìn nàng nghi hoặc. Asisu lại lên tiếng:" Bây giờ hoàng huynh đã về, ta đi chung với hoàng huynh mấy ngày vừa qua, quả thấy hoàng huynh có tố chất rất giống phụ vương, hoàng huynh có thể hỗ trợ hoàng đế về mọi mặt. Ta xin cáo lui, ta thực muốn yên tĩnh thời gian còn lại trước khi về Babylon. Hy vọng ta được an toàn. Xin phép bệ hạ, ta về cung." Rồi nàng quay gót bước đi, để lại cả triều đình bàng hoàng, lo sợ.
Nàng về đến tẩm cung, Ari đã nhận được hai xác chết kia. Nàng và Ari thực hiện kế hoạch. Đầu tiên Ari đánh thuốc ngủ lính canh, trước đây nhiều lính canh, nhưng mật thám Nakuto đã làm giảm một nửa. Buổi chiều sập tối hôm đó, Asisu cầm ngọ đuốc thiêu hai xác chết, rồi thiêu lan khắp nơi. Cả tẩm cung gần như chìm trong biển lửa. Đêm đó, hai bóng người, kèm một túi vải nho nhỏ gieo mình xuống mạch sông, thuận theo dòng, chịu lạnh lướt ra ngoài.
Fia
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT