Ba Đạt thấy hai người sắp xảy ra quyết đấu thì vội bước lên ngăn cản.

“Khuynh Thành, cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi thật sự chân thành muốn gắn bó với cô, không có ý gì khác. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô.”

“Thế tức là tôi nên cảm ơn anh chứ gì? Thôi anh hãy cất cái lòng tốt ấy của anh lại đi! Nhìn kiếm đây!” Khuynh Thành khẽ lắc người, Tử thanh bảo kiếm lập tức lao về phía Ba Đạt khiến một vùng bỗng chốc hóa thành tro bụi, căn phòng sang trọng phút chốc biến thành bão phế thải. Nên biết rằng Tử thanh bảo kiếm thật sự rất lợi hại, cho dù có là thượng tiên thì nếu dính phải một đòn cũng phải tịnh dưỡng một thời gian dài, có khi còn bỏ mạng như chơi.

Liễu thị nhìn thấy thế không khỏi mừng thầm trong bụng, may là bà ta đã sớm chuẩn bị nếu không phải giao chiến thật thì mụ ta chưa chắc có thể thắng được.

“Ba Đạt, mau tránh ra!” Liễu thị hét lên một tiếng, song nhẫn đã chém như bay về phía Khuynh Thành. Ba Đạt lúc này mới sực tỉnh né tránh kiếm khí của Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, ngươi hãy ấn mạch môn của ngươi đi!” Liễu thị nhìn Khuynh Thành một cách nham hiểm nói.

Khuynh Thành thấy vậy đoán có gì không ổn, lập tức một tay cầm kiếm một tay khẽ ấn vào mạch môn của mình, mắt vẫn không dời Liễu thị. Một cơn đau thấu tim truyền đến.

“Vừa nãy ta đã hạ độc trong thức ăn của ngươi rồi!”

“Ngươi...ngươi thật bỉ ổi!”

“Nếu ngươi không nuốt lời thì ta đâu đến nỗi phải hạ độc thủ chứ?”

Khuynh Thành cười lạnh, “Con mụ lão yêu nhà ngươi tưởng mình có chín cái đầu thì sẽ thông minh hơn người thật sao? Ta đâu phải kẻ ngớ ngẩn? Rõ rành rành là ngươi hạ độc ta trước sau đó ta mới nói không đồng ý, đâu có thể bẻ cong thành ta nuốt lời được?”

“Hóa ra ngươi cũng thông minh đấy! Nghe đây, nếu ngươi muốn có giải dược thì hãy ngoan ngoãn thành thân với Ba Đạt nhà chúng ta. Thuốc giải này ngoài ta ra thì không ai trên thế gian này có thể điều chế được!”

Quá sức nham hiểm! Mụ ta quả nhiên bỉ ôi không ai sánh bằng! Khuynh Thành thầm chửi trong lòng.

“Lão yêu! Mụ muốn ta lấy Ba Đạt thì ít ra cũng đưa ra lý do hợp lý hơn đi!” Khuynh Thành biết lúc này cô không thể thoát được, nếu đã không thể thoát thì phải tìm cách lừa lấy giải dược của con yêu già này. Cô không hy vọng lại khiến Lam Tố biết được chuyện mà lo lắng, cho nên cô nhất định phải tự giải quyết gọn lẹ chuyện này.

“Vì Ba Đạt nhà ta thích cô, thế đã đủ chưa?”

Khuynh Thành nghe vậy liền ngoảnh sang nhìn Ba Đạt. Sắc mặt anh ta nhìn cô đầy phức tạp, vẻ lúng túng không biết phải làm sao. Xem ra, tất cả mọi chuyện này đều là kiệt tác của mụ yêu già kia rồi.

“Được! Tôi đồng ý lấy anh ta! Bà hãy đưa giải dược đây!”

“Ha ha ha... Khuynh Thành, cô không ngốc thì tôi cũng không phải đồ ngớ ngẩn! Bây giờ ta đưa thuốc giải rồi cô chạy mất thì sao? Hai người tốt nhất cứ thành thân đi rồi hãy tính tới thuốc giải!”

Liễu thị hết nhìn Khuynh Thành lại quay qua nhìn Ba Đạt nói: “Sao không mau đỡ vợ cháu vào nghỉ đi!” nói rồi vẫn thấy Ba Đạt đứng im không nhúc nhích không nén được lớn tiếng nói: “Ngươi là đồ đần độn chẳng nên cơm cháo gì mà, sao vẫn còn đứng nghệt ra đấy?”

Lúc này Ba Đạt mới giật mình lúng túng bước đến trước Khuynh Thành.

“Dẫn đường đi!” Khuynh Thành lạnh lùng nói, nhìn cũng không nhìn anh ta một cái. Ba Đạt vẻ mặt ỉu xìu dẫn Khuynh Thành đi ra.

Khuynh Thành không thể không công nhận mụ yêu già này, chỗ ở cũng là giống cố cung quá đi chứ. Nếu cô không phải là lính đánh thuê thì chắc cũng muốn chết ngất vì choáng rồi.

“Khuynh Thành, cô sẽ ở tạm ở đây!” Ba Đạt dẫn Khuynh Thành đến dẫy nhà của hắn nói.

“Đồ lấy oán trả ơn, ta không ngờ lại cứu một con rắn phản trắc như ngươi!” Khuynh Thành bực bội nói.

“Khuynh Thành, tôi biết cô nhất định sẽ giận tôi lắm nhưng tôi cũng không có cách nào khác cả. Nhưng cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô!”

“Ba Đạt, anh không muốn thấy tôi phải chết chứ?” Tuy rất hận nhưng là lúc này đây Khuynh Thành vẫn cố mỉm cười nhìn anh ta hỏi, càng cười trông cô càng xinh tươi rực rỡ.

“Khuynh Thành, tôi như thế nào lại muốn cô chết được?”

“Nếu không muốn tôi phải chết thì bây giờ anh hãy đi lấy thuốc giải đem về đây đi, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh ngay!” Khuynh Thành nói rồi lấy ra một con dao găm gí vào tim mình.

“Anh có đi hay không?” Khuynh Thành hơi ấn nhẹ mũi dao, những giọt máu nhỏ rỉ ra thấm y phục màu đỏ trông càng tươi thắm đến lạ thường.

“Khuynh Thành, đừng nên kích động như thế, tôi sẽ đi, sẽ đi ngay đây!” Ba Đạt kinh hãi vội vã quay người chạy ra.

Nhìn thấy Ba Đạt đã đi rồi Khuynh Thành mới bỏ dao xuống hừ lạnh một tiếng, xem như anh ta còn có chút lương tâm đi, cũng coi như đã không uổng công cứu hắn. Khuynh Thành lập tức vận linh thức truyền âm.

“Huyết Sâm gia gia!”

“Khuynh Thành, thế là cuối cũng lão cũng chờ được cô rồi!” Huyết Sâm nghe thấy giọng Khuynh Thành thì vui mừng khôn xiết.

“Huyết Sâm gia gia, cháu gặp phải chút rắc rối!”

Huyết Sâm nghe vậy không khỏi cau mày, lão cũng biết Liễu thị thật khó đối phó mà.

“Cô bé nói gì thế?” Hồng Loan bên cạnh quay qua Huyết Sâm hỏi.

“Cô ấy nói cô ấy gặp chút rắc rối!”

“Hừ, không nghe lời thần thú ta, ăn quả đắng cũng đáng kiếp!” Hồng Loan có vẻ hả dạ nói.

Huyết Sâm cũng vội vận linh thức dặn dò Khuynh Thành không nên nhẹ dạ tin tưởng bọn yêu thú ấy kẻo bị chúng lừa.

“Cô bé ơi, chết chưa hả?” Hồng Loan cũng vận linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.

“Con chim phải gió! Ta đang đen đủi thế này mà ngươi còn có thời gian châm chọc nữa hả?”

“Chẳng lẽ tôi phải an ủi cô sao? Tôi thà đi an ủi con cửu yêu xà đó còn hơn!”

...

“Thôi! Cả hai đừng cãi nhau nữa. Khuynh Thành nói xem tình hình lúc này thế nào rồi?”

“Hiện giờ cháu đã bị con cửu yêu xà đó đầu độc, nó ép cháu phải lấy Ba Đạt.”

Hồng Loan nghe thế không nhịn được cười vang. “Gì? Nó bắt cô phải lấy anh chàng mà cô đã cứu ấy hả? Con yêu đó bị hỏng mắt rồi hay sao? Mà gã Ba Đạt đó cũng muốn lấy cô à?”

Khuynh Thành thật sự không chịu nổi cái con chim phải gió này mà, nếu cô mà ở đó nhất định sẽ tẩn cho nó một trận nên thân. Đúng là oan gia mà!

“Con chim phải gió kia! Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại!”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!”

“Hừ! Đợi ngươi gặp lại tiểu thư ta xem ngươi có nổ mắt ra không. Ta hiện nay dĩ nhiên đã là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi!”

“Cho nên con yêu già đó nhìn thấy cô mới bắt cô kết hôn với cháu nó chứ gì? Nếu vậy cô nên trở lại hình dáng trước kia đi cho an toàn!”

“Con chim chết tiệt kia! Ngươi cố tình nói kháy ta phải không?”

Huyết Sâm thấy hai người cãi nhau loạn cả lên thì vội cắt ngang, “Thôi đi! Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn cãi nhau nữa. Khuynh Thành, cô hãy cố cầm cự đợi ta và Hồng Loan. Bọn ta sẽ tìm cách kiếm được thuốc giải cho cô.”

“Huyết Sâm gia gia thật tốt! Cháu biết ông sẽ không bỏ rơi cháu mà, không giống như kẻ kia...”

Hồng Loan nghe vậy ngẩng phắt đầu lên nói: “Lão ta chỉ được cái mồm thì ăn nhằm gì? Cuối cũng vẫn cứ phải là ta ra tay thôi. Mà tôi nhiều nhất chỉ được coi là một người chim thôi, không phải người!”

“Đúng! Ngươi chính là một người chim!”

“Thần thú Hồng Loan đừng hậm hực nữa, chúng ta phải mau chóng tới cứu Khuynh Thành.” Huyết Sâm thấy hai người chuẩn bị đấu khẩu tiếp thì vội vàng nhắc nhở.

Hồng Loan lúc này mới im lặng trở lại rồi nói: “Vậy chúng ta đi gặp con cửu yêu xà đó luôn bây giờ!” nói rồi lắc mình, kêu lên một tiếng vang dội rồi bay vút lên vỗ vỗ đôi cánh đỏ rực cao quí của mình nhìn Huyết Sâm nói: “Huyết Sâm, ta chiếu cố lão lần này, lên đây đi!”

Huyết Sâm nghe vậy vội lăng mình lên trên không ngồi trên lưng Hồng Loan.

Ba Đạt lúc này hết sức lúng túng đi vào phòng của Liễu thị nhìn đông nhìn tây không thấy Liễu thị đâu mới bắt đầu lục kiếm thuốc giải.

“Độc dược bí mật... độc dược bí mật điều chế...” Ba Đạt không ngừng lẩm bẩm trong lúc tìm kiếm, nhưng mà là anh ta tìm cỡ nào không tìm ra được.

“Đang tìm thuốc giải?” Liễu thị mặt xanh xám đứng ở cửa nhìn chằm chằm Ba Đạt.

“Bác...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play