Hóa xà nín lặng, đúng là nó đang có cảm giác ấy thật, nó đã vận khí tận lực mà không được.

Khuynh Thành cười tinh quái nhìn nó: “Thế nào? Ta không có lòe ngươi chứ?”

“Ngươi đã cho ta ăn thứ gì?” Hóa xà giận dữ nhìn Khuynh Thành.

“Cũng không có gì to tát, chỉ là một ít thuốc xổ thôi, nhưng vì hơi vội cho nên hơi quá liều, đoán rằng chắc ngươi ba ngày tới không được bình yên rồi...”

....

Hóa xà không thể ngờ con ranh con xẫu xí có vẻ ngoài tốt bụng lại có thể thâm hiểm đến như vậy. Nó ám toán không được đã đành, lại còn bị bỏ thuốc. Phụ nữ tu chân rất hiếm, nếu ăn được thịt nó thì công lực của nó nhất định sẽ tăng rất mạnh, hơn hẳn bọn đàn ông tu chân cùng cấp. Miếng ngon lên đến tận miệng mà lại bị tuột mất.

“Ngươi cho rằng làm thế có thể hãm được ta?” hóa xà cố hết sức nhịn xuống, mặt nó càng lúc càng nhăn nhó trông hệt như ma nữ.

Còn Khuynh Thành nhàn nhã ở trên giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng thanh nhàn đến độ hóa xà thật muốn lao vào đánh đấm!

“Ta không tin ngươi có thể nhịn mãi không đi vệ sinh.”

....

Con ranh con thật thâm! Hóa xà nắm chặt tay muốn táng cho Khuynh Thành một đấm, nhưng vì nó nín nhịn đã quá lâu nên đành buông tay, bộ dáng cố nén nhịn trông hết sức buồn cười.

Hóa xà tuy không hiểu Khuynh Thành nói đi vệ sinh nghĩa là gì nhưng dựa trên tình huống hiện tại thì nó cũng đoán được mấy phần. Nó rất muốn xé nát Khuynh Thành thành từng miếng nhưng cứ hễ động là nó lại kìm không nổi cảm giác kia, nó khó chịu quá thể. Nó có bao giờ bị xúc phạm như thế này đâu? Chung quanh đây năm chục dặm đều là địa bàn của nó, chưa từng có một yêu thú nào dám bén mảng tới, vậy mà hôm nay nó lại bị một con ranh con tu chân cho ăn vố đau.

“Ngươi mau đưa thuốc giải cho ta, nếu không...”

“Thanh Thanh, cô vẫn là nên giữ sức đi, nếu không thì không hay chút nào đâu! Chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì e là Thanh Thanh cô nương không còn mặt mũi nào ở lại Thực Nhân cốc này đâu!” Khuynh Thành cười cười ngắt lời nó.

Thử nghĩ mà xem, một cô gái xinh như hoa thế kia mà lại... thì thật mất mặt quá thể!

...

“Ngươi thật bỉ ổi!” Hóa xá Thanh Thanh tái mặt quát lớn.

“Cái này gọi là có đi có lại mới toại lòng nhau! Nếu ngươi không định ăn thịt ta thì ngươi đâu đến nỗi thê thảm như vậy!”

“Được lắm! Đã thế ta đây sẽ tiếp ngươi ba ngày!” nói rồi liền ngồi xuống vận khí điều dưỡng, đã có Mê ảo trận, nó không tin Khuynh Thành lai chạy đi được!

Khuynh Thành đứng dậy nhìn nó cười: “Thế mới ngoan chứ!” tiếp đó liền bước ra ngoài.

....

Hóa xà bị một màn này làm cho kinh ngạc không thôi... con ranh này không hề tốn chút sức lực nào lại có thể bước ra khỏi trận địa nó giăng? Sao có thể như vậy được?

Nhìn hóa xà sửng sốt, Khuynh Thành ngoái lại tủm tỉm nói: “Chớ nóng nảy không thì sẽ bĩnh ra đấy! Và đừng thử đuổi theo ta, tất nhiên nếu ngươi muốn trong tình trạng này đuổi theo thì ta cũng không có cấm nha!” Khuynh Thành cười rõ tươi bước đi trước mặt nó.

Ngoài trời lúc này đã là tảng sáng, mong sao thuốc xổ sẽ kìm hãm được Hóa xà không truy đuổi cô nếu không Khuynh Thành thật sự không biết sẽ ra sao nữa. Vừa ra khỏi nhà, Khuynh Thành bắt đầu tăng cước bộ, chạy như bay đi. Thuốc này chỉ có tác dụng trong ba canh giờ, Khuynh Thành nói ba ngày chỉ là để dọa nó thôi. Hy vọng nó không phát hiện ra sớm. Cô nhất định phải nhanh chóng tìm gặp Huyết Sâm.

Khuynh Thành vừa đi chưa được bao lâu thì từ phía sau truyền tới âm thanh giận dữ, một luồng khí tràn tới lấn ép chặt Khuynh Thành. Không ngờ con hóa xà này lại mạnh như vậy. Khuynh Thành chỉ thấy tim mình đập thình thịch, khí thể quả nhiên đáng sợ, Khuynh Thành không khỏi ngoái đầu lại nhìn.

Hóa xà lúc này đã trở lại nguyên thân, nó vỗ đôi cánh rộng, hình hài con người được thay thế bằng mình rắn. Tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, không chỉ bò trườn trên mặt đất mà còn có thể bay trên không.

“Con ranh kia, đã đến chỗ ta rồi ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát sao?”

Khuynh Thành không ngờ nó lại nhanh chóng bắt kịp cô như vậy.

“Nhà ngươi hãy ngoan ngoan lại đây thì ta sẽ cho ngươi chết dễ chịu hơn, bằng không...” Hóa xà rít lên nói.

...

Ngươi nghĩ Khuynh Thành là đồ ngu hay sao? Làm gì có chuyện dẫn xác đến để ngươi ăn thịt? Dù chết thì cô cũng phải đối đầu, huống chi chưa đánh thì làm sao biết rằng cô sẽ thua?

Nếu hóa xà chưa khôi phục nguyên hình thì Khuynh Thành có thể mù mờ, nhưng là giờ đây cô thấy nó đã bị tổn thương nội tạng, cô vẫn có cơ may chiến thắng. Tuy nhiên, hiện tại vẫn không phải là lúc có thể trực tiếp giao chiến!

Thanh kiếm dưới chân Khuynh Thành, cùng với linh lực của cô, đã hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể cô. Người và vũ khí hợp nhất! Khuynh Thành giẫm chân lên kiếm phi nhanh về phía trước. Con hóa xà khẽ lắc mình, xé không khí lao theo truy sát.

“Ranh con, ngươi đừng hòng chạy thoát!”, nói rồi phóng khí tới Khuynh Thành.

Khuynh Thành lúc này chẳng khác gì đang lướt sóng, người khẽ nghiêng tránh khói đòn tấn công của hóa xà.

“Trời ạ, tốc độ của nó thật kinh khủng!” Khuynh Thành thở dốc, nếu cứ tiếp tục thế này thì nó chưa bị nó ăn thịt thì cô cũng chết vì mệt rồi! Khuynh Thành dồn hết tâm trí ngự kiếm phi hành, bay đi trong luồng khí nén chặt, hết lần này đến lần khác né được đòn tấn công của hóa xà.

Bất chợt... một luồng nước khổng lồ như thác nước phun ra từ miệng hóa xà nhắm thẳng vào cô.

“Thế là hết!” Khuynh Thành thầm than, cô sẽ chết chìm trong cái thác nước khổng lồ này mất. Khuynh Thành dồn sức chú ý vào cột nước hóa xà vừa phun ra, đúng thời khắc sinh tử này thì đột nhiên một luồng sáng bạc lóe lên bao bọc lấy Khuynh Thành giúp cô thoát chết trong gang tấc.

Thế này là sao? Khuynh Thành chưa từng biết trong người cô lại tồn tại thứ sức mạnh kỳ lạ này. Cũng may hóa xà sau khi phun ra một cột nước khổng lồ thì nó phải ngơi một lúc mới có thể phun tiếp cột tiếp theo. Khuynh Thành không dám chậm một khắc, cũng không có thời gian suy nghĩ về sức mạnh kỳ lạ khi nãy, cô phi hành về phía trước như điên mà không hề có chủ đích nào, đơn giản chỉ là chạy càng xa càng tốt.

Hóa xà thật sự rất điên tiết, nó không thể tin là con người tu chân nhỏ bé kia lại mấy lần thoát được đòn tấn công của nó. Bản năng chiến đấu bị Khuynh Thành khơi dậy, các đợt tấn công mỗi lúc một dữ dội hơn.

Khuynh Thành điên đầu nhìn con hóa xà thấy tình hình không ổn chút nào, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ chết vì kiệt sức, nhất định cô phải tìm cơ hội chuyển bị động sang chủ động tấn công.

Nghĩ vậy liền mở nhẫn không gian lục tìm một hồi cảm thấy thật đáng ngại vì ngoài thanh kiếm sắt bình thường ra thì cô chẳng còn vũ khí gì ra hồn. Đúng lúc cô cảm thấy mình sắp chết tới nơi thì moi ra được một vật. Lúc này Khuynh Thành cảm thấy Lam Tố giống như vị thần có năng lực tiên tri cứu khổ cứu nạn. Anh đã để rất nhiều thứ trong nhẫn không gian cho cô, trong đó có một tấm linh phù, chỉ hiềm là cô không biết cách sử dụng nó. Sao Lam Tố lại quên chỉ cho cô chứ?

Con hóa xà sắp truy sát tới nơi, Khuynh Thành bỗng cảm thấy một làn khí cực mạnh đang lướt tới phía này. Cô nghĩ ngợi một lát rồi phi hành về phía luồng khí kia. Con hóa xà đương nhiên cũng nhận thấy luồng khí đó, nhưng vì nó đã bị Khuynh Thành chọc tức nên nó bất chấp tất cả lao tới.

Bỗng nhiên trên trời vang lên một tiếng gầm lớn.

“Hóa xà, ta cần cô gái kia!”

Một luồng linh thức bao trùm cả không gian rộng lớn, một con điêu khổng lồ màu đỏ, toàn thân bốc lửa xuất hiện. Toàn thân nó tỏa ra sự kiêu sa cao quí!

Khuynh Thành phút chốc tuyệt vọng. Con điêu này là yêu thú nào nữa đây? Một con hóa xà đã đủ mệt chết cô rồi, bay giờ lại mọc ra một con điêu mạnh như thế, Thực Nhân cốc này quả nhiên là ngọa hổ tàng long mà!

“Hồng Loan, ngươi không ở địa phận của mình chạy tới đây để làm gì?”

“Đương nhiên ta đến đòi người!” con điểu khinh khỉnh nói.

“Hồng Loan, hóa xà ta không hề đắc tội với ngươi, sao ngươi lại chạy tới tranh cô gái này với ta? Công lực của ngươi đã quá mạnh, một người như cô ta đâu có tác dụng với ngươi?” Hóa xà hậm hực nói.

“Ta chỉ nói một câu, thả hay không thả?” Hồng Loan nhìn nó hàm ý đe dọa nói.

“Ta có thể nói không à?” Hóa xà nhỏ giọng không cam lòng nói. Nó rất sợ Hồng Hồng Loan. Hồng Loan là thần thú đã phi thăng, nếu đấu e rằng nó không chịu nổi quá ba chiêu.

Nhìn thấy tình hình thay đổi, Khuynh Thành vội tìm cách chuồn nhanh. Hóa xà cũng là thần thú nó thậm chí còn to xác hơn cả Hồng Loan, rơi vào tay kẻ nào kết cục cũng chẳng hay ho gì.

“Hình như là không thể!” Hồng Loan gọn gàng đáp.

“Hồng Loan, ngươi tự ý chạy xuống phàm trần can thiệp chuyện nhân gian không sợ bị trời phạt sao?”

Hồng Loan bẩm sinh đã cao quí, nó đĩnh đạc nói: “Hóa xà, đây là chuyện của ta, không đến lượt ngươi nói tới! Ngươi định đại chiến vói ta hay ngoan ngoãn gia người?”

Dù cùng là thần thú nhưng Hóa xà biết cho rằng nó không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của Hồng Loan, huống chi khi bị rơi xuống phàm trần linh lực của nó cũng đã bị giảm đi đáng kể, nó đương nhiên không dại gì tìm đến cái chết!

“Được! Hôm nay ta nể ngươi!” Nó nói trong tiếc nuối.

“Thế là phải!” Hồng Loan kiêu Hoằng Ngạo gật gù.

Thân ảnh hóa xà khẽ động rồi biến mất trong không trung. Hóa xà đi rồi vẫn còn cảm thấy may mắn, nếu nó ăn thịt Khuynh Thành thì bây giờ mạng của nó chắc đã không còn rồi. Nó tự hỏi thật ra thân phận Khuynh Thành có gì đặc biệt mà có thể mời cả thần thú Hồng Loan tới hỗ trợ?

Hồng Loan ngoái lại thì đã không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu liền kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh đuổi theo Khuynh Thành mà Khuynh Thành thấy nó đuổi theo thì càng đẩy nhanh tốc độ phi hành. Vừa chạy cô vừa thầm than cho thân mình, không thể xui xẻo thế này chứ? Một con hóa xà vừa đi thì lại một con chim lại tới, con sau còn mạnh hơn con trước, nếu đấu thì chưa được một chiêu cô đã toi mạng mất.

Quả là khôi hài! Đánh nhau với một con chim! Nếu cô thua nghĩa là cô không đánh lại một con chim, nếu thằng thì cũng chẳng vẻ vang gì, chỉ là một con chim thôi...

“Khuynh Thành cô nương chờ đã! Tôi không có ác ý đâu!” Hồng Loan nói rồi biến thành một đứa bé đeo yếm đỏ rất đáng yêu đứng trước mặt Khuynh Thành.

Chà chà! Đã biến thân! Một chú bé cực măng tơ chỉ chừng 4-5 tuổi. Đôi mắt to tròn long lanh, cái miệng nhỏ xinh chúm chím, thân hình mũm mĩm đáng yêu chẳng khác gì búp bê bằng sứ? Nó có thể nào là đại điểu Hồng Loan sao? Khuynh Thành ngỡ ngàng đến không thể chấp nhận được.

“Cô bé đừng sợ! Tôi không có ác ý!” Hồng Loan cười với cô nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play