“Cha, cha nghe con nói đã...”

“Không, cha không nghe, cha không nghe!”

Diệp Bái và Diệp Thành đang rất phấn khởi xách vò rượu bước đến quân trướng. Họ không ngờ chục năm không trở về, nhà họ Diệp lại xuất hiện một cô em lợi hại như vậy.

“Nhị bá! Tối nay chúng ta phải ăn mừng thật to mới được! Không ngờ cô em Khuynh Thành mà nhị bá vẫn nhắc đến lại tài ba như vậy.”

“Đúng thế. Nhị thúc, nhà họ Diệp ta đã có người tu chân sẽ ngày càng lớn mạnh. Khắp vương triều Đại Cương này sẽ không còn ai dám trêu vào nhà chúng ta.”

Cả hai nói nói cười cười bước vào quân trướng, không ai để ý đến sắc mặt rất không được bình thường của Diệp Chấn Thiên lúc này. Nói một hồi, không thấy ai đáp lại họ mới nhận ra bầu không khí trong quân trướng thật lạ lùng.

“Khuynh Thành, có chuyện gì vậy? Rất hiếm khi thấy tâm trạng Nhị thúc như thế này?”

“Chắc không phải Khuynh Thành vừa to tiếng vói nhị bá chứ?”

HồngY đỡ lấy vò rượu từ trong tay họ đặt xuống rồi lắc đầu, vẻ u buồn nói: “Người ở phú Thái úy bị người ta ám hại, đã chết hết rồi, chỉ còn lại Khuynh Thành thôi.”

“Hồng Y, cô vừa nói gì, cô nói lại xem?” Diệp Bái sửng sốt nắm chặt cánh tay Hồng Y.

Diệp Thành cũng choáng váng, anh ta đến trước mặt Diệp Chấn Thiên hỏi: “Có thật thế không, Nhị thúc?” Nhìn vẻ mặt đau khổ của Diệp Chấn Thiên, anh ta biết đây chính là sự thật. Đôi mắt nhòa lệ, anh ta quay sang Khuynh Thành: “Cô là thượng tiên mà, tại sao nhà họ Diệp lại chết hết sạch? Tại sao cô không cứu họ? Tại sao?”

“Em...”

“Hay là tại vì hồi nhỏ cô không được họ thích, cho nên thấy họ chết cô không cứu, phải không?” Diệp Thành tóm chặt đôi vai gầy nhỏ của Khuynh Thành lớn tiếng gào: “Khuynh Thành, ngươi không xứng mang họ Diệp, ta khinh ngươi! Đến chết ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi cút đi, cút đi! Ta không muốn thấy ngươi, thượng tiên!”

Hồng Y nước mắt đầm đìa bước ra cho Diệp Thành đang bạo phát một cát tát tai: “Cậu có tư cách gì mà mắng mỏ cô ấy? Cậu có biết Khuynh Thành đã làm những gì cho nhà họ Diệp không? Chính cô ấy đã giết Triệu quản gi trả thù cho cha mẹ cậu, chính cô ấy đã dạy cho Phùng Đức một bài học nên mới bảo vệ được tính mạng cho các cậu. Cậu nói Khuynh Thành không muốn cứu nhà họ Diệp sao? Cô ấy một mình chạy tới Đoạn Vĩ Nhai quyết ý sinh tử với Hoằng Ngạo. Nếu có thể, cô ấy dám chết thay cho mọi người được sống, sao cậu lại mắng nhiếc cô ấy?”

Diệp Bái lúc này đã bình tĩnh lại, anh ta lẩm bẩm nói: “Hoằng Ngạo? Có phải con trai Hoằng Bá Thiên hay không?”

“Đúng! Hắn chính là con trai Hoằng Bá Thiên.” Diệp Chấn Thiên nói, tay ông đưa lên đầu giật giật mái tóc bạc phát ra những tiếng kêu cục cục.

“Hoằng Ngạo, ta nhất định phải băm thây ngươi làm trăm mảnh. Năm xưa cha ta đã tha chết cho ngươi, nào ngờ nay ngươi lại lấy oán trả ân!”

Diệp Bái dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta vội hỏi: “Khuynh Thành, cô khẳng định Triệu quản gia đã giết chết cha mẹ tôi, đúng không?”

“Anh nghi ngờ em bịa chuyện hay sao?”

“Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ không hiểu tại sao hắn lại làm thế? Hình như hắn chẳng liên quan gì tới Hoằng Ngạo cả?”

Diệp Bái vốn suy nghĩ cặn kẽ trước nay, còn Khuynh Thành vốn là một sát thủ chuyên nghiệp, lẽ nào cô lại không nghĩ đến điều này?

“Trước khi giết Triệu quản gia, em đã bí mật theo dõi hắn rồi. Hắn làm việc cho một kẻ bí hiểm nhưng kẻ đó hoàn toàn không liên quan gì tới Hoằng Ngạo. Cho đến giờ em vẫn chưa có thì giờ điều tra về kẻ lạ mặt đó, nhưng em xét đoán, có thể khiến cho một Kiếm sĩ cao cấp tình nguyện làm việc cho mình thì kẻ đó cũng không thể đơn giản được.”

Hình như Diệp Thành đã nhận ra hành vi quá khích của mình khi nãy, anh ta ngượng nghịu tới gần Khuynh Thành nói: “Xin lỗi Khuynh Thành. Tôi xưa nay thẳng tính mau miệng, vừa nãy nhất thời xúc động, cho nên...”

“Không sao, em đâu có thể giận gì anh. Đổi lại là em thì em cũng kích động như vậy thôi.” Nói rồi nhìn qua Diệp Chấn Thiên: “Cha ạ, ông nội con trước khi đi quyết chiến sinh tử với Hoằng Ngạo đã dặn con bảo con ra biên ải tìm cha, nhắn với cha rằng cha nhất định phải chấn hưng phủ Thái úy.”

Chấn hưng phủ Thái úy là chuyện đương nhiên, trả thù cho Diệp Tông cũng là chuyên đương nhiên, chỉ hiềm hiện nay năng lực của bọn họ quá yếu.

Diệp Chấn Thiên do dự một lúc rồi nói với Diệp Diệp Bái: “Ngày mai Diệp Bái và Diệp Thành, cả Khuynh Thành nữa, ba đứa hãy đi tìm Lão tổ tông đóng cửa tu luyện. Chúng ta cần phải nâng cao thực lực. Mặt khác, nếu có chuyện gì xảy ra thì nhà họ Diệp ta vẫn còn người kế tục.”

Khuynh Thành biết cha mình đang nghĩ gì, ông đang muốn một mình đi tìm Hoằng Ngạo để trả thù. Nhưng, Hoằng Ngạo có công lực như thế, Diệp Chấn Thiên chưa thể nào là đối thủ của hắn. Cho nên, “thượng tiên” Khuynh Thành này đâu có thể ngồi nhìn một người võ công còn thấp hơn cả mình đi tìm cái chết?

“Cha ạ, ngày mai cha đi cùng hai anh con, con ở lại giúp cha trông chừng quân doanh; con nghĩ có mặt con ở đây thì không ai dám tùy tiện làm bừa đâu.”

“Không được, Khuynh Thành! Con là niềm hi vọng duy nhất của nhà họ Diệp ta, cha không thể mạo hiểm làm thế!”

Khuynh Thành cười nói với ông: “Cha đừng quên con là thượng tiên; cả Phùng Đức còn phải sợ còn thì ai dám liều mạng đến đây làm càn? Cho nên cha cứ yên tâm mà đi cùng hai anh ấy! Con sẽ lo tất cả mọi việc ở đây, khi rỗi rãi sẽ vận công tu luyện thêm. Cha cứ yên tâm mà đi!”

Diệp Bái và Diệp Thành đều cảm thấy Khuynh Thành nói rất có lý bèn bước đến khuyên Diệp Chấn Thiên: “Nhị thúc à, cháu thấy Khuynh Thành nói rất đúng, chú ở lại chi bằng để Khuynh Thành ở lại vẫn hơn. Chú cháu mình đi tìm Lão tổ tông rồi dốc lòng tu luyện, cháu tin rằng Nhị thúc được Lão tổ tông chỉ bảo thì sẽ nhanh chóng công phá được ải Kiếm sĩ đại viên mãn, trở thành người tu tiên thật sự.

Nhà họ Diệp chúng ta có thêm một người tu tiên nữa thực lực sẽ mạnh lên lúc đó trả thù vẫn chưa muộn. Gã Hoằng Ngạo đó dám công nhiên khiêu chiến với nhà ta ắt hẳn thực lực cũng không tệ, chắc chắn hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, có thể còn có người chống lưng nữa.”

“Đúng thế cha ạ, Diệp Bái nói đúng. Cha cứ yên tâm đi cùng hai anh ấy, ở đây có con rồi. Tục ngữ có câu – Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Cha hãy cứ để gã Hoằng Ngạo đó huênh hoang thêm ít thời gian nữa cũng được.”

“Nhưng...”

“Thưa nhị công tử, xin đừng do dự nữa. Ông hãy đi cùng các cậu ấy, Hồng Y sẽ chăm sóc Khuynh Thành chu đáo.”

Thấy Hồng Y cũng nói thế, Diệp Chấn Thiên đành miễn cưỡng nghe theo.

Sau khi tiễn Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái cũng Diệp Thành lên đường rồi Khuynh Thành mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trên ghế tướng quân ngẫm lại thật là hú vía, nếu cô bị lộ chân tướng thì nhà họ Diệp giờ này chắc có lẽ đã không còn ai sống sót. Mong sao rằng lão Phùng Đức không phát hiện ra đã bị cô lừa, nếu không thì cô khó mà có cơ hội sống sót thêm lần nữa. Còn về Hoằng Ngạo, Khuynh Thành đoán rằng hắn sẽ dốc toàn lực truy tìm người nhà họ Diệp còn sót, nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu họa về sau. Cho nên, Khuynh Thành không được phép chậm trễ, tạm chưa bàn đến Phùng Đức, ít nhất cũng phải lo đối phó Hoằng Ngạo đã.

- -- ---------

Hồng Y bưng trà đến trước mặt Khuynh Thành, ánh mắt xót thương nói: “Tiểu thư tội gì phải khổ thế này?”

Khuynh Thành mỉm cười như không đáp, “Vú em à, đây là điều duy nhất cháu có thể làm cho nhà họ Diệp. ”

“Nhưng...”

“Vú em không thể hiểu được việc này có ý nghĩa ra sao đối với Khuynh Thành đâu.”

Cô bé không thể kể với Hồng Y về quá khứ của mình, sở dĩ cô buộc phải bảo vệ nhà họ Diệp vì trước đây cô đã mất mát quá nhiều rồi, cô lại không thể mất thêm Diệp Chấn Thiên. Giờ đây, việc cô cần làm là phải gấp rút tu luyện. Chỉ khi nào mình đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ được những người xung quanh và chỉ có thế thì mình mới có thể sống tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play