Khuynh Thành nằm bất động khiến Biến Địa Thủ kinh ngạc, vừa rồi nó mới chỉ dùng chín phần lực đạo, lẽ ra cô ta không thể chết nhanh như vậy mới đúng chứ? Lẽ nào nó tính toán sai rồi sao?

Biến Địa Thủ nghĩ nghĩ rồi vươn một cái xúc tu tới thăm dò trên người Khuynh Thành. Không thấy hơi thở, cô ta thật sự đã chết? Lẽ nào lục phủ ngũ tạng của cô ta bị mình đánh nát rồi? Cũng không phải là không có khả năng này.

Biến Địa Thủ nghĩ rồi vươn một xúc tu đỏ thắm cuốn lấy Khuynh Thành nâng lên cao, há miệng rõ to định nuốt chửng luôn cả thân xác cô. Điều nó không ngờ được là đúng lúc này, thân xác tưởng như đã chết của Khuynh Thành lại lập tức sống dậy, lực đạo mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chuyện này là thế nào? Linh thể của Biến Địa Thủ còn chưa kịp phản ứng thì Khuynh Thành cùng Tử thanh bảo kiếm đã hòa làm một, nhanh chóng lao thẳng vào linh thể của nó.

Một tiếng nổ vang trời, mặt đất lần nữa rung động kịch liệt rồi nứt ra một cái hố to. Một linh thể to lớn từ từ dâng lên khỏi mặt đất, phát ra ánh sáng yếu ớt. Tiếp đó, Khuynh Thành một thân hồng y bay ra khỏi linh thể.

“Khuynh Thành!!!” Lam Tố không chút chần chứ lao về phía Khuynh Thành.

Mọi người vui mừng đến nỗi quên cả đàn dơi ăn thịt phía sau.

“Khuynh Thành, không sao chứ?”

“Anh cho là thế nào?” Khuynh Thành tinh nghịch nhướn mày nhìn Lam Tố, cô không muốn anh phải lo lắng, một đòn khi nãy của Biến Địa Thủ suýt nữa thì đã lấy mạng cô, cả người cô bây giờ vẫn còn đau nhức.

Khuynh Thành đưa tay tóm lấy quả cầu linh châu pha lê linh thể của Biến Địa Thủ. Cô nhìn đàn dơi ăn thịt đang tới gần mà không khỏi kinh hãi: “Mọi người muốn chết hay sao mà còn đứng ngẩn ra đấy hả?”

Đoàn người giật mình, lập tức phi hành chạy trốn. Tuy Khuynh Thành giả vờ như không có chuyện gì nhưng Lam Tố vẫn nhận ra cô bị nội thương, anh lập tức bế ngang người cô, vừa phi hành vừa vận khí điều tức cho cô.

“Lam Tố, anh mau đặt em xuống, như thế này sẽ rất nguy hiểm cho cả hai!”

Lam Tố nhìn cô dịu dàng nói: “Vì anh mà em không ngại sống chết, chỉ bị bầy dơi này cắn mấy phát thì có đáng gì chứ?” Lam Tố vận khí điều trị cho Khuynh Thành mới phát hiện ra nội thương của cô thật sự rất nặng.

“Khuynh Thành! Anh nhất định sẽ không để em bị thương tổn thêm nữa. Vì anh mà em đã mệt mỏi nhiều rồi, những tháng ngày tiếp theo hãy để anh bảo vệ em, được không?”

Khuynh Thành cảm nhận được tình cảm sâu sắc trong ánh mắt của Lam Tố, lòng hạnh phúc vô cùng, bây giờ cho dù có phải chết thì cô cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

“Lam Tố! Em yêu anh!” cô choàng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần mình rồi hôn lên nhẹ lên môi anh.

“Khuynh Thành! Anh cũng yêu em!”

Lam Tố cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Em hãy chịu nghỉ ngơi, ngủ một giấc được không?”

“Không! Em muốn ngắm anh như thế này cho đến khi chúng ta bình an vô sự rời khỏi nơi đây!” Khuynh Thành cũng biết bản thân mình lúc này không thể giúp gì được cho mọi người nên chỉ có thể cố gắng không làm vướng chân Lam Tố mà thôi,

“Ngoan, nghe lời anh! Vì anh, em nhất định phải sống thật khỏe mạnh…” nói rồi anh điểm huyệt ngủ của Khuynh Thành, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lam Tố đặt Khuynh Thành vào trong xuyến không gian của mình, chỉ cần ở trong đó thì cô không chỉ điều dưỡng được nội thương mà còn rất an toàn nữa, chỉ cần một ngày anh còn sống thì không ai có thể làm hại được Khuynh Thành của anh ca!

Đúng lúc này thì Lam Tố chợt thấy nhói đau sau lưng. Khốn thật! Bọn dơi hút máu đáng ghét đã đuổi kịp bọn họ rồi, chúng lại dám nhân lúc anh không để ý mà xẻ thịt anh sao?

“Các ngươi muốn chết?” tay Lam Tố nắm chặt lại thành quyền.

Con dơi cắn Lam Tố cũng chẳng phải con dơi nhãi nào mà chính là con dơi đại ca.

“Hừ! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đứng đó cho ta xơi thì ta còn có thể cân nhắc tha cho linh hồn ngươi một con đường sống. Nếu không thì… hi hi… ngươi chắc cũng đoán ra rồi đó!”

Lam Tố giận sôi, nếu không giết con yêu thú khốn kiếp này thì anh thật có lỗi với máu thịt đã mất của mình. Ánh mắt sắc lạnh của Lam Tố phóng ra sát khí bức người, hai bàn tay tập trung nội lực, một quyền nhanh chóng táng thẳng vào con dơi đại ca.

“Đại ca! Cẩn thận!” con dơi nhóc con kêu rít lên, nó liều mình xông đến đánh bay con dơi đại ca sang một bên, dùng thân mình hứng luôn một quyền của Lam Tố. Một quyền của Lam Tố mạnh đến cỡ nào chứ?

“Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ai bảo ngươi chắn cho ta hả?” Dơi đại ca tức giận mắng chửi, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng nó thật sự cảm động vì hành động vừa rồi của dơi nhóc con.

“Đại… đại ca…” Dơi nhóc con bị thương rất nặng, nó thoi thóp nắm trên mặt đất.

“Đại ca, lẽ nào tiểu đệ… lại làm sai rồi sao?”

“Đúng thế, không những sai mà thật sự rất… rất sai lầm! Đại ca của ngươi là ai cơ chứ? Đại ca này lại cần ngươi bảo vệ hay sao? Ngươi nghe đây: ngươi tốt nhất là gắng mà sống cho tốt, nếu không… ta sẽ không làm đại ca của ngươi nữa…” tuy mắng nhiếc thô bạo nhưng thực ra dơi đại ca lại rất tình nghĩa. Nếu có ngày dơi nhóc con chết thật thì chắc chắn nó sẽ cảm thấy rất trống vắng.

Đôi mắt đỏ máu của nó ngước lên nhìn Lam Tố, gằn giọng: “Ngươi dám làm bị thương anh em ta?”

Dơi đại ca gào lên, nó vỗ đôi cánh cứng như thép lao vào Lam Tố.

“Xông lến! Giết hết bọn chúng! Ăn thịt hết bọn chúng cho ta!”

Lam Tố thấy vậy cũng lớn tiếng nói: “Mọi người mau chạy đi! Bọn chúng đông quá, chúng ta cơ bản không thể đánh lại được!”

Dù cho đoàn người có công lực cao đến cỡ nào đi nữa cũng không thể là đối thủ của bầy dơi đông nghị này. Huống chi bọn chúng vốn là yêu thú trong rừng Bách Độc, công lực thật sự cao hơn yêu thú bên ngoài rất nhiều, nếu đánh giáp lá cà thì khác gì lấy trứng chọi đá, tự mua lấy cái chết chứ!

“Định chạy sao? Đừng hòng!” dơi đại ca gào lên, ánh mắt nó đầy thèm khát nhìn về Lam Tố.

“Hôm nay ta nhất định phải xẻ thịt nhà ngươi ăn sạch không chừa một mảnh!”

Lam Tố hừ lạnh, định ăn thịt anh? Nó không xem lại nó là thứ gì chứ? Tàn ảnh nháng lên, hai Lam Tố đột ngột xuất hiện trước mặt dơi đại ca.

Dơi đại ca biến sắc: “Ngươi… ngươi có thể phân thân?”

Lam Tố biết đây là cuộc chiến sống còn, bọn họ có thoát được hay không thì còn phải xem vào vận may rồi.

Hắc ảnh nháng lên, trước mặt Lam Tố bây giờ là hai con dơi đại ca giống hệt nhau.

“Thế nào? Ngươi sợ rồi sao?” dơi đại ca vênh mặt, đắc ý nhìn Lam Tố.

Lam Tố có chút sửng sốt, anh thật sự không ngờ được con dơi này lại còn biết thuật phân thân. Còn không chờ Lam Tố xuất chiêu, hai con dơi đã nhanh chóng lao vào anh.

“Ngươi muốn chết?” Lam Tố rút thanh trường kiếm nhằm vào cổ hai con dơi chém tới.

Con dơi quái dị lập tức há miệng ngậm chặt lưỡi kiếm, bộ móng sắc nhọn vươn tới ngực Lam Tố. Lam Tố nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị cào xước mấy đường.

“Ngươi đáng chết!”

Lam Tố hét lớn, bất chấp vết thương đang chảy máu, tiếp tục tấn công con dơi đại ca. Anh thật sự không ngờ con dơi này lại có sức phòng ngự lớn đến vậy, giao đấu một hồi mà vẫn không thể làm được gì nó.

Hồng Loan cùng cặp đôi Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi đều đã bị thương. Lưu Hương Nguyệt Nhi do có Hoa Mãn Nguyệt bảo vệ nên bị thương nhẹ nhất, Hoa Mãn Nguyệt bị dứt mất mấy mảng thịt ở hông, eo và lưng. Hồng Loan do có bộ lông vũ rắn chắc nên chưa bị vết thương nặng nào. Riêng n Ly, do công lực của phù thủy thật sự rất kém nên bị thương nặng hơn cả, cô bị đàn dơi cấu xé đến lòi cả xương trắng ra.

Khuynh Thành nằm trong xuyến không gian của Lam Tố vẫn nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, cô vô cùng lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả đám người bọn họ sẽ bị bọn dơi này xẻ thịt mất. Khuynh Thành cố gắng tập trung suy nghĩ, cô nhất định phải tìm ra điểm yếu của bọn dơi này. Đúng rồi! Dơi sóng trong bóng tối nên chủ yếu dựa vào sóng siêu âm để định vị con mồi, thời này không có sóng gây nhiễu, bất quá thì sử dụng ánh sáng ở cường độ cao cũng không phải khó khăn gì.

Khuynh Thành lập tức linh thức truyền âm cho Lam Tố: “Lam Tố, anh đốt lửa lên đi, có lẽ bọn chúng sẽ sợ lửa chăng?”

“Lửa?” Lam Tố nghi hoặc hỏi lại.

“Đúng vậy! Loài dơi rất sợ ánh sáng mạnh!” Khuynh Thành vừa nói vừa nhớ tới Kim Bằng, lúc này mà có nó ở đây thì hay biết mất.

Lam Tố ngay lập tức tạt một chưởng vào rừng cây bên cạnh, tia lửa lập tức bắn ra tứ phía, anh nhổ hẳn một gốc cây ném vào đàn dơi ăn thịt. Qủa nhiên bọn chúng vừa thấy lửa đều lập tức lùi lại. Lam Tố thấy vậy lập tức truyền âm cho những người còn lại: “Mau đốt lửa, bọn chúng sợ lửa!”

Hồng Loan nghe vậy, khóe miệng giương lên nụ cười âm hiểm, nó xông lên hàng đầu, hét lớn: “Hừ! Sợ lửa sao? Phen này các ngươi chết chắc rồi! Bây giờ đến lượt ông trổ tài rồi!” nói rồi nó phun ra một con hỏa long.

Lam Tố kinh ngạc, không ngờ trong thời gian nó rời khỏi thần giới còn học được cả chiêu phun lửa cơ đấy. Anh lấy lại tinh thần, ôm lấy thân cây quét thẳng vào con dơi đại ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play