Một gã áo đen bước vào hành lễ rồi nói: “Bẩm báo Cung chủ, hoàng thành hiện nay khắp nơi đều đã dán ảnh của công chúa Lạc Nhi.”
Nam Cung Khuyết mỉm cười cổ quái, rốt cuộc thì hắn cũng phải hành động rồi sao. Ông ta còn tưởng là Lạc Nhi đã hết giá trị lợi dụng rồi chứ.
“Tốt lắm! Tiếp tục giám sát mọi động tĩnh trong hoàng thành cho ta!”
Người mặc áo đen nhận lệnh hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đợi khi bóng đen kia biến mất hẳn, Nam Cung Khuyết lập tức phi thân trở về cung Đông Lăng.
Ba mươi triệu năm trước Cung Thiên Khuyết này bỗng nhiên xuất hiện trên thần giới và cũng với sự lớn mạnh của nó, độ bí ẩn càng lúc càng được gia tăng. Cung Thiên Khuyết dần trở thành tổ chức thần bí nhất thần giới, ai ai cũng đeo mặt nạ và chỉ dựa vào khí lưu quen thuộc để nhận ra nhau. Ở đây ngoài những người trong hoàng tộc thì bất cứ ai cũng có thể gia nhập cũng như rời bỏ bất cứ lúc nào. Thế lực của cung Thiên Khuyết thật sự rất mạnh lại nhận cả những kẻ ác bá bị thần giới truy đuổi nên ở thần giới này, rất ít người dám ngang nhiên đối đầu.
Nam Cung Khuyết trở về cung Đông Lăng, biết được Khuynh Thành đang nghỉ ngơi thì liền dặn dò người làm những món ăn cô thích nhất rồi đi tới đại sảnh chờ cô tỉnh dậy.
Khuynh Thành vừa tỉnh đã có a hoàn bước tới bẩm báo: “Bẩm công chúa, thần hoàng chờ công chúa ở đại sảnh đã rất lâu rồi à.”
Khuynh Thành nhíu mày, “Sao các ngươi không gọi ta dậy? Còn nữa, các ngươi đừng gọi ta là công chúa nữa, gọi Khuynh Thành được rồi!”
“Nô tỳ không dám!”
“Ta bảo thế nào thì các ngươi cứ làm thế đó.” Khuynh Thành nghiêm giọng nói. Tuy cô cũng được coi là công chúa vương triều Đại Cương, nhưng ở đây cô chỉ là thế thân cho Lạc Nhi, cô không muốn vậy.
“Nô tỳ biết lỗi ạ!”
Khuynh Thành cũng chẳng bận tâm về vấn đề này nữa, cô trực tiếp đi tới đại sảnh, vừa đi được vài bước thì Khuynh Thành bỗng đứng lại rồi quay lại hỏi: “Có nhìn thấy thái tử đâu không?”
Không hiểu sao mấy ngày hôm nay Khuynh Thành cứ thấy trong lòng thấp thỏm, giống như là Hoa Mãn Nguyệt đã xảy ra chuyện không hay rồi.
“Thái tử... thái tử...”
“Thái tử làm sao?” ánh mắt sắc bén của Khuynh Thành nhìn thẳng vào a hoàn phía sau khiến nó hoảng hốt nói hớ ra.
“Cách đây nửa năm, thái tử bỗng nhiên phát điên nên đã bị thần hoàng nhốt lại rồi ạ!”
“Ngươi nói gì? Phát điên?” Khuynh Thành kinh ngạc hỏi lại, cô nhìn đứa a hoàn lớn tiếng hỏi, “Chuyện là như thế nào?”
Đứa a hoàn sợ hãi cuống lên, nức nở nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe nói thế thôi!”
Nghe nói? Tức là không nhiều người ở đây biết thực hư chuyện này?
“Ngươi nghe ai nói?” Khuynh Thành nghiêm giọng hỏi.
“Đỗ Hằng ạ!”
Đỗ Hằng chính là kẻ được Nam Cung Khuyết giao nhiệm vụ đưa cơm cho Hoa Mãn Nguyệt. Đỗ Hằng này vốn rất có tình cảm với a hoàn Quyên Nhi hầu hạ Khuynh Thành nên đã lỡ miệng nói cho Quyên Nhi biết nỗi nghi hoặc của mình, Thái tử đang yên đang lành sao có thể phát bệnh được chứ? Mỗi lần hắn đưa cơm tới là lại nghe thấy Thái tử la hét bên trong, nhiều lần hắn muốn vào thăm người cũng bị thị vệ canh cửa ngăn lại. Thực ra lúc đầu anh ta cũng không biết người bên trong là Thái tử, vì anh ta cứ đòi vào nên thị vệ mới nói hớ ra.
Khuynh Thành bất giác khó chịu, nhìn lại nửa năm sống ở đây rồi nhớ lại tình cảnh vì sao mình xuất hiện ở đây, không ngờ mình thiệt thân đã đành lại còn liên lụy tới Hoa Mãn Nguyệt.
Nam Cung Khuyết, Khuynh Thành bất giác nghĩ đến ông ta, cô nhìn a hoàn Quyên Nhi nói: “Chuyện hôm nay ngươi không được kể với bất cứ ai, nghe chưa?”
“Nô tỳ xin vâng!”
Khuynh Thành lấy lại dáng vẻ bình thản rôi đi đến đại sảnh.
“Thần hoàng!”
“Khuynh Thành đã dậy rồi sao?” Nam Cung Khuyết hiền hòa bước đến nắm tay Khuynh Thành nói: “Cha đã sai người nấu mấy món ăn con thích nhất rồi. Đi thôi!”
Khuynh Thành bình thản nhìn ông ta, vẻ tò mò hỏi: “Thần hoàng! Nam Cung Triệt bao giờ mới trở về ạ?”
Nam Cung Khuyết thấy Khuynh Thành hỏi tới Nam Cung Triệt, thoáng chút e ngại nói: “Cha đã nói rồi mà, anh con đi có việc, phải độ nửa năm nữa mới có thể trở về được.”
Nam Cung Khuyết nói rồi hừ lạnh trong lòng, đợi hắn khống chế được linh hồn của tên Lam Tố kia thì ngại gì tên Nam Cung Triệt đó chứ? Đến lúc đó thì con bé Khuynh Thành này có chạy cũng chạy không thoát.
“Con đã rất lâu rồi không gặp anh ấy, con rất nhớ anh ấy mà!” giọng Khuynh Thành mang theo nũng nịu.
“Điều này...”
“Thần hoàng!”
“Con gái à! Cha có thể chiều con mọi điều nhưng con cũng nên nghĩ đến nghiệp lớn của Cung chúng ta chứ, anh trai con có việc quan trọng phải làm, con ráng chờ thêm nửa năm nữa đi!”
Khuynh Thành thấy thái độ của Nam Cung Khuyết càng chắc chắn tin đồn Hoa Mãn Nguyệt bị ông ta nhốt lại. Người đàn ông này tuy bề ngoài trông hiền từ, ôn hòa nhưng ai dám chắc được ông ta không mưu tính chuyện gì? Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó mới khiến Hoa Mãn Nguyệt không muốn cô bị người của ông ta bắt được, chuyện cô hôn mê nửa năm rồi tỉnh lại xem ra cũng không đơn giản. Xem ra cô cần phải tự mình tìm hiểu rồi.
“Lạc Nhi biết rõ rồi ạ!” Khuynh Thành tỏ ra ngoan ngoãn nói. Hừ! Đợi đó xem ta lật tẩy lão như thế nào, lão già chết tiệt! Nếu không phải vì nể lão là cha Lạc Nhi thì cô nhất định sẽ đánh cho lão một trận răng rơi đầy đất rồi.
“Ừ! Thế mới là con gái ngoan của ta chứ!” Nam Cung Khuyết vẻ cưng chiều nhìn Khuynh Thành nhưng thâm tâm của lão không khỏi nghi hoặc, liệu có phải con ranh này phát hiện chuyện gì rồi không? Xem ra lão ta phải nhanh tay hơn mới được. Chỉ cần Lam Tố chưa tìm ra con nhãi này thì lão vẫn còn khối thời gian.
Tuy nhiên, Lam Tố cũng đâu phải gã khờ, anh tìm nửa năm trời không thấy bóng dáng Khuynh Thành, đương nhiên là phải nghĩ tới khả năng Khuynh Thành đang ở Cung Thiên Khuyết rồi.
Lam Tố giấu kín khí lưu của mình đứng trước cửa cung Đông Lăng, anh hít sâu một hơi. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con chứ? Tuy không cảm nhận được khí lưu của Khuynh Thành nhưng trực giác bảo anh rằng cô đang ở đây.
“Lam Tố, ngươi đã khiến Khuynh Thành bị tổn thương thì ngươi có trách nhiệm phải tìm được cô ấy và dùng cả cuộc đời mình để chuộc lại lỗi lầm.”
Tàn ảnh Lam Tố nháng lên, vì anh hiện tại chỉ là một ý niệm nên nếu anh không muốn thì không ai có thể phát hiện ra anh được, kể cả cao thủ như Nam Cung Khuyết cũng không có khả năng.
Còn n Ly cùng Hồng Loan lúc này vẫn đang tìm kiếm Khuynh Thành khắp nơi. Cả hai vừa đi tới biên giới giữa Hoàng thành và cung Tây Môn thì đôi mắt Hồng Loan bỗng sáng lên, “Kìa, Lưu Hương Nguyệt Nhi!”
Đến bây giờ hai người cũng chưa biết chuyện Lưu Hương Nguyệt Nhi là Tây Môn Lưu Hương. Lưu Hương Nguyệt Nhi lúc này đang rất vội vã, lén lút như thể đang ẩn nấp.
“Lưu Hương! Lưu Hương!” Hồng Loan chạy như bay về phía Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Hồng Loan, sao ngươi lại ở đây?”
“Sao cô cứ lén lén lút lút thế?”
“Ngươi cũng mau nghĩ cách ẩn nấp đi.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi không kịp giải thích nhiều với Hồng Loan, cô phải vất vả lắm mới trốn ra đây được, nếu bị bắt lại thì lần tới chắc chắn sẽ không dễ gì mà thoát được. Hoa Mãn Nguyệt cũng thật tệ, đã hện hôm nay sẽ gặp nhau ở đây để tiếp ứng cho cô, thế mà đến giờ này đến cái bóng còn không thấy.
“Đi theo tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT